• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Dương Tử Vân điện thoại tới, Hạnh Nhược Thủy đang bàn bạc cùng các nhân viên trong phòng họp, điện thoại di động cô lại để trong phòng làm việc riêng của cô.

Đợi cô họp xong ra ngoài nhìn điện thoại thì đã nhỡ mất hơn một giờ đồng hồ.

Hạnh Nhược Thủy cầm điện thoại lên xem lại kĩ lưỡng, thật sự cô sợ hết hồn khi có đến mười cuộc gọi nhỡ. Xem xét, tất cả đều là mã điện thoại của thành phố B, cô vội vàng gọi lại.

“ Tôi là Dương Tử Vân.” Bên kia điện thoại trực tiếp nói ra họ tên. Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, lập tức nói: “ là dì ạ. Thật xin lỗi, cháu vừa mới ở phòng họp không đem theo điện thoại di động, thật ngại quá.”

“Cô chừng nào trở lại? Tôi đã đứng đợi hơn một canh giờ rồi.” Giọng điệu của Dương Tử Vân không tốt lắm, hiển nhiên rất khó chịu khi phải chờ đợi. Nếu để phải đợi thêm lúc nữa, chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình.

Hạnh Nhược Thủy biết thế bèn trả lời ngay: “ Dì xin chờ một chút, cháu lập tức trở về!” Chỉ còn nửa giờ nữa là tới giờ tan sở, cô trở về trước tiếp người hẳn là quan trọng hơn. Chuyện của công ty có thể trì hoãn giải quyết sau, mẹ chồng tương lai tới thăm không thể không tiếp đón chu đáo.

“Ừ!” Dứt lời, Dương Tử Vân đã cúp điện thoại.

Hạnh Nhược Thủy xoa xoa mi tâm, cầm chìa khóa rồi chạy vội ra ngoài. Cô vừa đi vừa ngoái lại nhắc nhở nhân viên.“ Hạ Lăng Yên, chị có chuyện đi trước, có vấn đề gì gọi điện ngay cho chị.”

Hạnh Nhược Thủy lái xe về nhà, ở khúc quanh mời chợt nhớ tới bọn họ đã chuyển nhà. Chuyện này cũng chưa có nói cùng bố mẹ của Trường không, đoán chừng Dương Tử Vân vẫn đang chờ ở chỗ cũ.

Thật may là cô kịp thời nhớ tới, nếu không thì không biết sẽ lỡ đến bao giờ. Hạnh Nhược Thủy xa xa đã nhìn thấy Dương Tử Vân, sắc mặt có chút khó coi. Dừng xe lại, cô liền vội vàng đi xuống: “Dì ơi, thật xin lỗi! Cháu không biết dì tới, cho nên…”

Dương Tử Vân khoát tay nói: “ Đừng nói nhiều như vậy, trước hết cho tôi ngồi rồi uống ly trà trước đã.” rồi lập tức xoay người muốn vào nhà.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng kéo bà lại rồi nói: “Dì, chúng cháu giờ không còn ở nơi này, chúng cháu đã dọn đi nơi khác.”

Dương Tử Vân ngạc nhiên quay lại nhìn cô: “ Chuyển nhà?” rồi ngay lập tức nhíu mày. “ Chuyển đến đâu? Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao không ai nói với tôi lấy một tiếng?”

Hạnh Nhược Thủy không biết làm gì hơn ngoài cười gượng, cô thật sự rất sợ chỉ vì chuyện này mà lại xảy ra “ chiến tranh”. Chạy ra mở cửa xe cho Dương Tử Vân. “Dì, dì lên xe trước rồi chúng ta chầm chậm nói chuyện, được không?”

Dương Tử Vân nghe thế liền hừ một tiếng, lên chiếc xe bên cạnh không thèm nhìn đến Hạnh Nhược Thủy. “Tự tôi có xe.”

Hạnh Nhược Thủy sờ mũi một cái, không thể làm gì khác hơn là lên xe đi trước dẫn đường. Mang xe ra khỏi khu chung cư hướng của biệt thự đi đến. Ở trên đường, cô cầm điện thoại gọi cho Ưng Trường không. Đáng tiếc là hình như Thượng tá đang bận nên không có người nghe máy.

Bởi vì nhà mới cách chỗ cũ không xa, cho nên hai người rất nhanh liền tới nơi.

Khi ở ngoài cửa biệt thự, hai người liền đụng phải Viên Mộng cùng tiểu Phúc An. Tiểu hài tử ngay lập tức nhận ra được xe của cô, vẫy vẫy cánh tay mũm mĩm gọi mẹ. Nhìn dáng vẻ hưng phấn của con bao nhiêu lo lắng, dao động trong cô liền tiêu tan hết.

Hạnh Nhược Thủy không có dừng lại bởi vì xe của Dương Tử Vân đang chạy ngay phía sau.

Lúc Dương Tử Vân nhìn thấy biệt thự sắc mặt bà có chút tối lại.

Dương Tử Vân thấy biệt thự chung cư thời điểm, sắc mặt cũng có chút tối. Bọn họ không chỉ có im hơi lặng tiếng dọn nhà, mà ngôi nhà bọn họ dọn tới còn là biệt thự cao cấp? Mặc dù nhà bọn họ không thiếu chút tiền này, nhưng dù gì cũng nên thông báo một tiếng, không phải sao! Nếu là trước kia, Trường không nhất định không làm như vậy, khẳng định đây là chủ ý của Hạnh Nhược Thủy đi!

Hạnh Nhược Thủy ngừng xe, vội vàng đi xuống, mở của xe cho."Dì, chúng ta đến nơi rồi."

Mặt Dương Tử Vân đen lại rồi cũng đi xuống, tầm mắt quét qua bốn phía." Khu nhà này không tệ, thoạt nhìn rất sang trọng, hoàn cảnh rất tốt, chắc không ít tiền phải không?"

Hạnh Nhược Thủy nở nụ cười cứng đờ."Dì, vào nhà uống nước thoải mái trước đã."

" là muốn lấy ly trà giảm nhiệt, trời nóng nực rồi, hỏa khí dâng trào rất khó chịu không phải sao."

Hạnh Nhược Thủy không có trả lời, để tránh chuyện này cô chuyển sang đề tài khác. Cầm chìa khóa mở cửa, đem “lão phật gia đón vào”."Dì, dì ngồi. Cháu đi rót trà!"

Dương Tử Vân ngồi xuống, mắt quan sát bố trí trong phòng, đợi khi nhìn đến ảnh cưới trên tường thì sắc mặt đen đi vài phần."Các ngươi kết hôn rồi sao?"

Hạnh Nhược Thủy không biết trả lời làm sao, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là cười cười. Đặt trà đến trước mặt Dương Tử Vân."Dì, mời uống trà."

Dương Tử Vân đã thật khát, cho nên không có làm lơ với ly trà.

Hạnh Nhược Thủy âm thầm thở dài một hơi, cô còn sợ Dương Tử Vân trực tiếp đem ly trà hất rơi xuống đất. Chỉ là nhìn sắc mặt của Dương Tử Vân, hôm nay sợ rằng không tốt lắm. Lại thêm Thượng tá không có ở nhà, thật sự là chuyện nhức đầu.

"Các ngươi kết hôn?" Dương Tử Vân vừa uống trà, vừa hỏi lại chủ đề vừa nãy. Coi như cô muốn bỏ qua chuyện này thì bức ảnh cưới trên tường cũng không cho phép. Trên tấm ảnh là hình một cặp vợ chồng đang nhìn nhau tình nồng ý mật.

Hạnh Nhược Thủy suy nghĩ một chút, "Vâng" một tiếng. Dù sao đều sẽ nổi giận, không bằng nói thật trước cho xong.

Thanh âm của cô không lớn, Dương Tử Vân hất ly trà vừa mới để xuống rơi xuống đất, thanh âm va đập “ choang” một cái, đồng thời trên mặt đất là rất nhiều mảnh vụn.

"Trong mắt hai người có còn người mẹ như tôi tồn tại hay không? Đổi nhà, không cho tôi biết! Kết hôn, cũng không thông báo! Có phải hay không chờ đứa bé ra đời, các người cũng sẽ không nói một tiếng? Có phải hay không các người làm như tôi đã chết?" Dương Tử Vân nộ khí ngất trời. Đoạt lấy ly trà của Hạnh Nhược Thủy rồi lại hung hăng đập xuống.

Hạnh Nhược Thủy đang muốn giải thích, cửa chính bất ngờ bị đẩy ra, Viên Mộng lôi kéo tiểu hài tử đi tới.

"Nhược Thủy, đã xảy ra chuyện gì?" Viên Mộng ở ngoài cửa vừa nghe thấy có tiếng người mắng to.

"Mẹ!" Tiểu Phúc An thẳng tắp nhào tới bên Nhược Thủy.

Viên Mộng kéo đứa bé lại để tránh bị tổn thương bởi những mảnh sứ vỡ trên mặt đất."Đừng có chạy lung tung, bị đâm vào chân sẽ đau đó."

Phúc An bị xách lại, mắt xoay chuyển một cái liền phát hiện ra Dương Tử Vân rồi lập tức hô lớn: "Bà nội! Bà nội, cháu rất nhớ bà!"

Đứa bé miệng ngọt này, vừa thấy mặt đã rót mật cho bà nghe rồi.

Sắc mặt của Dương Tử Vân lúc ấy liền có chút hòa hoãn, đi tới, đem Phúc An một tay ôm lên.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng lấy ra cây chổi, đem mảnh sứ vỡ quét sạch sẽ. Thật may là có Phúc An ở đây, nếu không thật không biết làm thế nào để bỏ qua chuyện này. Mặc dù cuối cùng vẫn phải đối mặt, nhưng cứ bình tĩnh giải quyết có lẽ mọi chuyện sẽ không quá gay gắt.

"Bà nội, sao bà lại tới đây?" Tiểu Phúc An ôm cổ bà, cười đến ngọt.

Dương Tử Vân thích đến quên hết mọi chuyện, hôn một cái rồi nói yêu."Bà nội nhớ, cho nên tới chơi với tiểu bảo bối."

"Bà nội, Phúc An cũng nhớ bà lắm, bà không thể tưởng tượng được đâu!" Nói xong còn hào phóng hôn mấy cái bẹp bẹp trên mặt bà nội.

Dương Tử Vân bị chọc cho rất vui vẻ."Thật biết nghe lời!"

Viên Mộng nghe cuộc đối thoại, cũng biết đối phương là mẹ của Ưng Trường không. nhưng nhìn một già một trẻ chơi thực vui vẻ, cũng không tiện cắt đứt. Vì vậy đi vào phòng bếp, lấy một chút bánh ngọt đem ra ngoài."Bác gái, ngồi xuống ăn chút điểm tâm đã. Phúc An, mau xuống đây đi, chớ làm bà nội mệt."

"Bà nội, bà ngồi cạnh cháu đi!" Đứa nhỏ này rất thích bánh ngọt mẹ làm, mỗi ngày đều muốn ăn.

Dương Tử Vân thả cậu bé xuống, lúc này mới mở mắt nhìn Viên Mộng. Đánh giá cô gái này không giống bảo mẫu liền hỏi."Cô là ai?"

Viên Mộng đang muốn nói chuyện, Tiểu Phúc An một tay nắm bánh ngọt, rướn cổ lên liền kêu."Mẹ, con muốn uống nước!"

Viên Mộng hướng Dương Tử Vân gật đầu một cái, vội vàng rót nước cho con. Phúc An liền cầm lấy cốc nước của cô ừng ực ừng ực uống. Viên Mộng sợ con bị sặc, vội dặn dò: "Từ từ uống..., từ từ uống......"

Bé lấy uống xong, nắm bánh ngọt đưa cho Dương Tử Vân."Bà nội, ăn bánh ngọt ăn bánh ngọt!"

"Tốt, ăn bánh ngọt." Dương Tử Vân cầm lấy bánh ngọt, liền bị lôi kéo đến sofa ngồi xuống. Ánh mắt của bà vẫn chăm chú nhìn Viên Mộng."Cô là mẹ của Phúc An?"

Năm đó Ưng Trường không đem Tiểu Phúc An về nhà, cũng không có nói rõ ràng thân thế của đứa nhỏ. Chỉ nói là con của chiến hữu, chiến hữu vì nhiệm vụ hi sinh, sau này nhà bọn họ sẽ nuôi đứa nhỏ ấy.

Bà vẫn cho là đứa bé không cha không mẹ, đời này kiếp này sẽ mãi là con cháu nhà bọn họ rồi. Mặc dù bà là người vô cùng coi trọng quan hệ máu mủ, nhưng đứa bé vừa sinh ra đã đáng thương như vậy, con người không phải là cỏ cây có thể vô tình, bà tất nhiên sẽ đồng ý. Sau đó bà ôm lấy đứa bé nhận nhiệm vụ chăm sóc nó. Ít năm như vậy, bà toàn tâm toàn ý yêu thương đứa bé, cũng cơ hồ quên luôn đó không phải là cháu trai ruột của mình.

nhưng hôm nay xem ra, không ngờ mẹ của đứa nhỏ này lại xuất hiện, vậy bọn họ chỉ là giúp đỡ nuôi dưỡng một khoảng thời gian thôi sao? Bà thật sự cũng rất vất vả để nuôi lớn đứa bé, hôm nay lại phải trả cho người ta?

Viên Mộng cười cười, gật đầu một cái."Vâng"

Hạnh Nhược Thủy sợ Dương Tử Vân làm khó Viên Mộng, đang muốn nói chuyện thì điện thoại di động liền vang lên. Cô móc ra xem là Thượng tá, vội vàng trốn vào gian phòng bên cạnh để nghe điện thoại đi. “Alo?"

"Vợ, tan việc chưa?"

"em về nhà rồi. Trường không, mẹ anh tới." Hạnh Nhược Thủy do dự một chút, rốt cuộc vẫn phải nói.

Thượng tá trầm mặc một giây, vội hỏi: “Mẹ lại làm khó em?"

“ không có. Chính là chúng ta chuyển nhà không có thông báo cho dì, dì rất không vui. Lại thấy hình đám cưới trên tường, cho là chúng ta kết hôn cũng không nói cho gia đình anh biết, càng thêm mất hứng. Còn nữa, dì giống như không biết sự tồn tại của Viên Mộng, em lo lắng......"

Cô lo lắng nhất, chính là Dương Tử Vân sẽ gây khó dễ cho Viên Mộng. Viên Mộng là người đơn thuần trong tình cảm nếu như bị Dương Tử Vân trách cứ, cũng không biết sẽ khổ sở ra sao.

" anh lập tức trở về!" Ưng Trường không cúp điện thoại, cầm y phục vừa mới cởi xuống mặc lên rồi liền hướng bên ngoài đi tới.

Tựa như trước kia tin tức có đưa tin, hai gia đình ôm sai đứa bé của nhau. Mấy năm sau phát hiện, muốn đổi lại, không chỉ là đứa bé không thể tiếp nhận, cha mẹ cũng đều không muốn. Máu mủ tất nhiên là rất quan trọng, nhưng lâu ngày sinh ra tình cảm càng không thể dứt bỏ.

Những năm gần đây, mẹ anh là thật lòng yêu bé con kia. Từ khi đứa nhỏ vừa sinh ra đến hơn ba tuổi, đều là bà chăm sóc, nuôi nấng. Lúc còn nhỏ đứa bé cả đêm đều khóc nháo, bà cũng cả đêm không có cách nào ngủ, gầy đi rất nhiều. Có lúc nhìn đứa bé khóc đến đau lòng, bà cũng khóc theo loạn đến rối tinh rối mù. Cha anh vẫn còn vì chuyện này gọi điện thoại, nói mẹ anh chịu nhiều khổ cực. anh nghe điện thoại, cũng không khỏi chua xót.

Ban đầu đem bé mang tới Thành phố Z, mẹ đã không bỏ được. Nếu không phải vì bảo lấy vợ, bà còn không chịu cho bé kia tới đấy. Có thể nói, bà là vì để cho anh mau chóng kết hôn mà nhịn đau đưa đứa bé tới.

Ưng Trường không vừa lái xe, vừa nghĩ tới mẹ với đủ chuyện, đột nhiên cảm thấy mình thật không hiếu thảo. Mặc dù mẹ quả thật có làm một số chuyện không đúng, nhưng không thể phủ nhận mẹ anh thật ra là một người phụ nữ rất hiền lành. Đối với chồng đối với đứa bé, lúc nào cũng dồn hết tâm huyết.

anh dùng lực đạp chân ga, xe phóng nhanh. Giống như tâm trạng của anh lúc này, rất nóng ruột.

Hạnh Nhược Thủy cầm điện thoại di động, thở dài một cái. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất phức tạp, thật là chuyện đau khổ, cực khổ nhất, ở chỗ nó kẹt ở giữa một bên là vợ một bên là mẹ của Thượng tá.

Trong phòng khách, Dương Tử Vân quan sát tỉ mỉ Viên Mộng, hồi lâu không nói một lời. Tin tức này đối với bà mà nói, quá đột ngột. Mặc dù Phúc An không phải dòng máu Ưng gia, nhưng bà đã sớm đối xử với đứa nhỏ nay như cháu trai ruột, nhiều năm như vậy cũng có cảm tình sâu đậm. Hôm nay lại muốn đem đứa nhỏ trả lại cho người ta......

Chẳng lẽ năm đó, Trường không nói láo?"Chồng của cô đâu?"

" anh. ấy..... Hi sinh vì nhiệm vụ rồi." Viên Mộng cố gắng cười cười, trong lòng nỗi khổ sở lại cuồn cuộn dâng lên. Thời gian đã qua lâu rồi, nhưng nỗi bi thương, buồn khổ không cách nào khép lại nổi.

Dương Tử Vân nhìn cô, rốt cuộc không có hỏi nữa. Bà cũng không phải là cái loại người có tâm địa sắt đá, biết rõ đó là vết sẹo đau đớn của người ta còn cố ý cởi mở. Chỉ là rốt cục tức khó tiêu, kìm nén đến sắc mặt bà càng ngày càng không tốt.

Hạnh Nhược Thủy mới vừa từ phòng bếp ra ngoài, quan sát mọi chuyện cô liền thở phào nhẹ nhõm. Nhìn tình hình, Dương Tử Vân không có giận dữ đối với Viên Mộng.

Thấy cô ra ngoài, Viên Mộng vội vàng cười cùng Dương Tử Vân rồi nói: "Bác Gái ngồi một lúc trước đã, cháu đi chuẩn bị cơm tối."

"Ừ." Dương Tử Vân đáp lại một tiếng, hiển nhiên có chút không yên lòng. Trong lòng bà lúc này rất rối loạn, không có biện pháp phục hồi lại tinh thần sau những khiếp sợ vừa rồi.

Khi Viên Mộng đi ngang qua bên cạnh Hạnh Nhược Thủy hai người liền trao đổi ánh mắt. Sau đó Viên Mộng tránh vào trong phòng bếp, cô hẳn là vừa thoát khỏi chiến trường đi.

Hạnh Nhược Thủy lại lần nữa cầm hai ly trà nhỏ, pha một ấm trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh Dương Tử Vân.

Dương Tử Vân lại đột nhiên đứng lên, hướng phòng bên ngoài đi tới."Tôi đi gọi điện thoại."

Hạnh Nhược Thủy đứng lên, nhìn bà ấy đi ra ngoài. Xoay mình cô đi vào phòng bếp.Thấy Viên Mộng cô nói nhỏ:"Viên Mộng, cô đừng để ý. Trường không sẽ trở lại nhanh thôi."

Viên Mộng cười cười lắc đầu."Tôi để ý cái gì a. Ngược lại chính là cô đấy, đây là mẹ chồng tương lai, cô muốn không thèm để ý cũng khó."

"Chuyện này cũng đâu có cách nào khác chứ." Hạnh Nhược Thủy nhún nhún vai, cũng cười. Cô không thể nào không thèm để ý, nhưng đã không còn giống lúc mới bắt đầu rồi. Nếu như nhất định không cách nào vừa lòng bà, như vậy thì không thể làm gì khác hơn là buộc mình không thèm để ý tới."Chỉ là, bà thật ra là một người rất tốt bụng chỉ là có chút chuyện hiểu lầm xảy ra, cho nên bà ấy không cách nào quên được.”

Viên Mộng vỗ vỗ đầu vai của cô."Ừ. Cô không cần sợ, Ưng Trường không sẽ che chở cô mà. Trước kia mẹ chồng tôi cũng không ưa thích tôi, nghĩ rằng thân thể tôi quá kém, lúc nào cũng yếu ớt, còn lo lắng không thể sinh con. Khi đó, học phí của tôi đều là Khải Cánh chi trả, bà biết thế nên lại càng không vui. Mặc kệ tôi làm gì, cũng đều cảm thấy tôi không tốt. nhưng lúc bà ốm nằm trên giường bệnh, lại lôi kéo tay của tôi khóc, nói bà thật có lỗi với tôi. Cho nên, con người có lúc thật rất kỳ quái......"

Nhớ tới chuyện cũ, Viên Mộng nghẹn ngào, trong hốc mắt chứa đầy nước. Mặc dù mẹ chồng đối với cô không tốt, thế nhưng đối với cá nhân cô, chút chuyện lúc bà ốm đau ấy chính là một loại an ủi. người không còn, tất cả đều không đáng gì cả.

Hồi này, đến phiên Hạnh Nhược Thủy vỗ vỗ đầu vai của Viên Mộng, không nói gì. Chỉ là giúp một tay chọn món ăn, rửa rau.

Hai người cùng nhau chuẩn bị, bữa ăn tối rất nhanh được đặt lên bàn. Đến lúc bọn họ vừa chuẩn bị ăn thì ngoài cửa vang lên tiếng xe.

"Cháu đi mở cửa." Hạnh Nhược Thủy vội vàng chạy đi mở cửa, đón Thượng tá trở về.

Dương Tử Vân nhìn cô, trong mắt sự không vui càng mạnh mẽ.

Viên Mộng ở trong lòng thở dài một cái, Nhược Thủy muốn nhận được sự chấp nhận từ mẹ Trường không sợ rằng không dễ dàng.

Ưng Trường không vội vã chạy về phía cửa, đụng phải Nhược Thủy đang chạy đến liền ôm cô hôn mấy cái." không sao bảo bối, có anh ở đây."

Hạnh Nhược Thủy nhịn không được cười." anh không phải xem em như đứa bé mỗi lần đều bị dọa sợ đấy chứ!”Cô không phải hướng tới anh cầu cứu, mà cô cảm thấy vấn đề này anh giải quyết sẽ tốt hơn cô rất nhiều. Chưa kể còn có chuyện liên quan đến Phúc An.

" anh sợ vợ của anh bị dọa sợ đến hỏng luôn a." Ưng Trường không nhìn cô không hao tổn gì, lúc này mới yên tâm. anh vẫn biết, mẹ anh cũng chỉ nói vài câu nói nặng lời, sẽ không động thủ đánh người.

Hạnh Nhược Thủy kéo anh xuống rồi giục."Mau vào đi thôi, không mẹ anh sẽ càng tức giận đó."

Ưng Trường không chau chau mày, ôm cô đi về phía cửa. Dù sao tội danh "Có vợ quên mẹ", anh đã được định sẵn. Chỉ là không hiểu nổi, mẹ lấy từ đâu ra nhiều tức giận như vậy chứ. Vô luận như thế nào, hôm nay nhất định cùng mẹ nói chuyện thật tốt một chút.

"Mẹ, mẹ đến rồi sao!" Ưng Trường không sải bước mà vào.

"Cha ——" Tiểu Phúc An nhảy xuống từ trên ghế, chạy thẳng tới bên Ưng Trường không.

Ưng Trường không một tay ôm lấy con, rồi ngay lập tức bế để lại trên ghế, tiếp lời."Tốt lắm, ngoan ngoãn ăn cơm đi."

Ưng Trường không thì ngồi xuống vị trí bên cạnh Dương Tử Vân, tươi cười nhìn mẹ."Mẹ, sao không nói với con một tiếng để con đi đón mẹ?"

Hạnh Nhược Thủy vội vàng xới cơm cho anh, đưa tới.

"Cám ơn vợ."

Dương Tử Vân liếc mắt nhìn Hạnh Nhược Thủy, nói: "Vốn là muốn cho các ngươi vui mừng, ai biết gặp toàn chuyện bực bội. Thật may là tôi gọi điện thoại, nếu không không biết ở bên ngoài nhà người ta đợi đến bao giờ nữa."

"Cho nên a, lần sau me không cần tạo vui mừng gì đâu, mẹ có thể tới đã là vui mừng đối với bọn con?" Ưng Trường không đặt tay ở đầu vai mẹ, bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt tấn công.

Dương Tử Vân liếc anh một cái, đưa tay gạt tay anh xuống."Chớ cùng mẹ đùa giỡn, chờ cơm nước xong rồi, mẹ sẽ tính sổ với anh đấy."

Con trai không phải trong mắt hoàn toàn chỉ có vợ, trong lòng Dương Tử Vân Tâm thư thái đi không ít. Còn nữa việc xấu trong nhà không nên phô trước mặt người ngoài, bà sẽ không khiển trách con trai ngay trước mặt Viên Mộng.

"Tốt. Ăn cơm trước, ăn cơm trước!" Lời còn chưa dứt, anh liền bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến rồi.

Viên Mộng nhìn Hạnh Nhược Thủy, hé miệng len lén cười. Ưng Trường không cùng Khải Cánh giống nhau một chỗ là luôn dụ dỗ mẹ, che chở vợ. Chỉ là, Khải Cánh của cô đã không còn ở đây......

Sau bữa ăn tối, Hạnh Nhược Thủy cùng Viên Mộng ở trong phòng bếp dọn dẹp.

Ưng Trường không thì bị mẹ gọi vào trong phòng, tiếp nhận tra hỏi.

"Nói đi, chuyển nhà, cũng không nói chúng tôi một tiếng? Biệt thự cao cấp như vậy tốn không ít tiền đi? Bao nhiêu tiền dồn vào ngôi nhà này thế định sống qua ngày như nào, cô ta tuổi cũng không còn nhỏ sao không biết tính toán vậy?..”

Ưng Trường không lẳng lặng nghe, anh biết trong lòng mẹ tất cả đều là bất mãn. anh càng hiểu được, mẹ nói đi nói lại, cuối cùng không phải chỉ muốn nói chuyện Nhược Thủy chính là không tốt. Bà bắt bẻ mọi chuyện tất cả chỉ mong Nhược Thủy cảm thấy khó chịu. Đây chính là mẹ anh nhìn thì tương đối ôn hòa, kì thực rất cố chấp.

"Mẹ, nhà này là con muốn mua, con cảm thấy nhà cũ quá nhỏ. Con muốn có một chỗ tập Gym, cho nên không thể làm gì khác hơn là đổi thành biệt thự. Về phần tiền mẹ cũng đừng quan trọng hóa vấn đề bao nhiêu tiền. Mẹ, chớ cảm thấy con trai của mẹ khả năng kinh tế tốt, về mặt kiếm tiền, Nhược Thủy lợi hại hơn con. Con len lén nói cho mẹ biết, con về điểm này so với Nhược Thủy quả thật có chút yếu thế, chỉ nhìn tiền gửi trong Ngân hàng đủ thấy con trai mẹ “ đáng thương” cỡ nào.”

Dương Tử Vân khẽ nheo mắt lại, hiển nhiên không tin chuyện này. “ anh lại khoác lác đi. Tôi biết ngay anh sẽ bảo vệ vợ, tôi đây làm mẹ không nói được một câu."

Ưng Trường không cười hì hì nắm tay mẹ."Mẹ, con thật sự không có nói dối. Nhược Thủy mở công ty riêng, con không thể so mạnh yếu với cô ấy nổi đâu? Con trai của mẹ dầu gì có chút tiền lương, da cũng đen thùi lùi, nếu không khẳng định sẽ bị biến thành Tiểu Bạch Kiểm đó."

"Tự mở công ty?" Điều này có chút ngoài dự đoán của Dương Tử Vân.

"Dĩ nhiên. Cô hiện tại là chủ thứ thiệt, con trai của mẹ cũng chỉ là người làm công mà thôi." Thượng tá chỉ lo cho vợ đem tâng bốc lời hay ý đẹp, không chút nào phát hiện anh giống như đem mình biến thành một"Ăn gã cơm bao (trai bao)".

Dương Tử Vân nhìn anh nghiêm túc nói xong, cũng có chút tin."Thế cô ta lấy ở đâu ra thời gian chăm sóc anh, chăm sóc Phúc An? Chẳng lẽ để cho hai cha con ngày ngày ăn đồ ăn ngoài?"

Ưng Trường không trong lòng đã có chút bất mãn đối với mẹ mình. Mặc kệ như thế nào, bà luôn có thể gán tội danh cho Nhược Thủy. Nếu như bà không phải mẹ anh, anh đã nổi giận lâu rồi. nhưng suy nghĩ nhiều như vậy, anh cũng không thể cùng mẹ tức giận. Nỗi lòng suy nghĩ của cha mẹ, điểm xuất phát luôn luôn là mong chờ con cái sống tốt. anh hiểu thế nên chỉ nhẹ nhàng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, cô ấy đem hai cha con con chăm sóc tốt lắm. Cô ấy an bài công việc hợp lí, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt trong gia đình. Mẹ, vợ của con chính là một chữ đảm đang nàng sẽ không để hai cha con ta chịu thiệt gì đâu, mẹ yên tâm.”

"Này Phúc An là như thế nào? Đứa nhỏ không phải cô nhi sao? Tự nhiên liền xuất hiện mẹ ruột? Đứa bé có phải hay không sẽ được người mẹ đó mang đi?"

Đôi tay của Ưng Trường không nắm thành nắm đấm, anh nhìn mẹ bằng ánh mắt kiên định mà nghiêm túc."Phải, Phúc An là nguồn sống duy nhất của Viên Mộng, chờ Phúc An có thể hoàn toàn chấp nhận, con sẽ đem Phúc An đưa về bên cạnh cô ấy. Về phần cô ấy muốn sinh sống ở Thành phố Z hay là đi chỗ khác, đó là lựa chọn của cô ấy."

Trong lòng Dương Tử Vân Tâm tức giận không sao kể nổi bà đanh giọng lại:"Vậy thời gian trước đây tại sao không tự chăm sóc? Đến lúc thật vất vả nuôi lớn đứa bé lại phải đưa cho người ta?”

"Mẹ!" Gân xanh trên trán Ưng Trường không nổi lên. Mặc dù hiểu được tình cảm của mẹ đối với Phúc An, nhưng những lời nói của mẹ vừa rồi thật sự rất quá đáng. Cái gì gọi là đưa cho người ta?

"Mẹ, Phúc An vốn chính là con trai của Viên Mộng, là cô mười tháng hoài thai mới sinh ra được. Nếu như ban đầu không nhờ cha của Phúc An, có lẽ con của mẹ sớm đã không còn rồi! So với phần ân tình này, chúng ta nuôi dưỡng Phúc An coi là cái gì? Coi như bỏ qua chuyện này không nói, anh ấy là chiến hữu của con, anh bất hạnh hi sinh vì nhiệm vụ, con nuôi dưỡng con của anh cũng là tình nghĩa nên làm! Con nuôi dưỡng Phúc An chưa có từng nghĩ tới cái gì gọi là được được mất mất, con chỉ nghĩ thay cho huynh đệ của con, đem con của anh nuôi lớn thành người! Mẹ, Viên Mộng là mẹ của Phúc An, Phúc An vốn chính là con của cô ấy, chúng ta cũng không phải đem Phúc An cho cô ấy! Con hi vọng, mẹ về sau không nói những lời như vừa rồi nữa!"

"Mẹ, mẹ không phải ý đó,......"

"Mẹ, con đi ra ngoài một chút!" Tâm tình Ưng Trường không gần như sắp bộc phát, anh mặc kệ phản ứng của Dương Tử Vân, mở cửa liền sải bước đi ra ngoài.

Khải Cánh chết đi, Viên Mộng bị bỏ tù luôn luôn là khu vực cấm không thể động tới trong lòng Ưng Trường không. Những lời nói vừa rồi của mẹ anh như đâm như cắt khiến anh đau xót không thôi.

Hạnh Nhược Thủy bưng trái cây đã chuẩn bị xong ra ngoài, đang muốn gõ cửa kêu mẹ con hai người ra ăn một chút, đột nhiên chứng kiến cửa phòng mở rồi Thượng tá tức giận đằng đằng ra ngoài. Bước chân anh không ngừng, trực tiếp đá cánh cửa mà xông ra.

Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, vội vàng buông đĩa trong tay, đuổi theo.

Ưng Trường không trực tiếp vọt tới phòng Gym, nhìn thấy bao cát tựa như nhìn thấy kẻ thù, từng phát từng phát hung hăng đập xuống.

Hạnh Nhược Thủy đứng đó cách đó không xa, cô không nói gì. Cô đoán mẹ anh nhất định đã đụng phải vùng cấm trong lòng anh, nhìn gân xanh trên trán anh đã nổi cả lên, ngay cả vẻ mặt đều có chút hung ác.

Cô đau lòng, nhưng cô không có ngăn cản, mặc anh phát tiết.

Có lúc, Hạnh Nhược Thủy thật ghét Dương Tử Vân. Cô không hiểu một mẹ có thể vì muốn mình thoải mái, mà nhẫn tâm nhìn con trai mình dằn vặt, suy nghĩ không thôi. Đối với bà ấy mà nói, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng?

Cũng không biết trải qua bao lâu, Thượng tá ở trong phòng phát ra một tiếng gầm lớn rồi ngừng hẳn lại. Sau đó quay lại nhìn cô, đáng thương gọi một tiếng “vợ”.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng chạy đến trước mặt của anh, mặc cho anh một tay ôm cô vào trong ngực, anh dùng sức ôm cô, chính xác hơn là siết chặt lấy cô khiến cô có chút đau. Cô không nói tiếng nào, đơn thuần khi anh vùi mặt ở vai của cô thì cô nhẹ nhàng cọ xát ôm lấy vai anh.

"Vợ, anh có lúc thật không hiểu......" Câu nói kế tiếp, anh không có nói. Bởi vì người kia là của anh mẹ, không phải người không có quan hệ.

Hạnh Nhược Thủy dường như hiểu ra. Cô vòng cánh tay quanh eo anh ôm anh thật chặt. Cô biết nếu như Dương Tử Vân không phải mẹ của anh, anh có lẽ sẽ không khổ sở như vậy. Có lúc tổn thương sâu sắc nhất lại đến từ người thân nhất, lấy tình cảm yêu thương làm cái cớ để can thiệp đến mọi chuyện.Ưng Trường không hít một hơi thật sâu, mùi thơm sạch sẽ mà quen thuộc trên người vợ yêu khiến lòng anh từ từ bình tĩnh lại. anh ôm hông của cô, ngồi xuống sàn nhà, để cho cô tựa vào trên vai của mình. anh hỏi cô: "Nếu Viên Mộng mang theo Tiểu Phúc An rời khỏi Thành phố Z, em bỏ được sao?"

Hạnh Nhược Thủy cười cười." không bỏ được. nhưng nếu như đó là sự lựa chọn của Viên Mộng, em tôn trọng cô ấy. Huống chi, coi như bọn họ rời khỏi Thành phố Z, em muốn gặp Phúc An cũng không phải chuyện gì khó khăn phức tạp."

Lấy tính cách của Viên Mộng, cô ấy sẽ không ở lại Thành phố Z. Nơi này có rất nhiều kí ức quá nặng nề, cô ấy cần đi ra ngoài để có thể gạt xuống mọi chuyện.

"Cám ơn em!" Thượng tá buộc chặt cánh tay, ở mi tâm của cô hôn một cái. Những điều cô nói chính là những thứ anh suy nghĩ bấy lâu nay.

Đôi tay Hạnh Nhược Thủy ôm lại cánh tay của anh, ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của Thượng tá nghẹn ngào: "Tốt lắm, bỏ gương mặt khổ sở này đi thôi, anh sắp biến thành cây khổ qua đến nơi rồi. Nếu như mẹ anh không thể buông xuống mọi chuyện, chúng ta cũng không cần cưỡng cầu”.

“ anh không phải cưỡng cầu, anh chỉ là thực sự không hiểu mẹ thôi. nhưng giờ không sao rồi, bên anh có em là đủ rồi." Mẹ cố chấp, liền để cha phiền não đi.

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh, khẽ cười. Sắc mặt Thượng tá vẫn còn rất nghiêm trọng, nhưng thời điểm vừa rồi cô đã biết rõ cô đối với anh mà nói có bao nhiêu quan trọng! Mỗi người luôn có những khát vọng riêng, được anh quý trọng, nâng niu chính là khát vọng lớn nhất của cô. Điều đó thôi cũng đủ khiến cô hạnh phúc.

"Tốt lắm. Trở về đi thôi, đừng để mẹ anh phải suy nghĩ nhiều. Tuổi bà đã cao, anh đừng cùng bà tức giận, bà sinh anh nuôi anh, cũng không phải là vì tìm lấy phiền muộn đâu!" Hạnh Nhược Thủy vỗ vỗ quần đứng lên, vươn tay một cái.

Ưng Trường không đứng dậy, khom lưng ôm cô, ném lên không trung.

Hạnh Nhược Thủy bị dọa sợ đến nỗi thét chói tai, lúc anh đỡ được cô, cô vội vàng ôm thật chặt cổ của anh. Đợi kinh sợ qua đi, lại nhịn không được cười khanh khách."Lên đường!"

Ưng Trường không vừa đi, vừa cúi đầu hôn cô. Cho đến khi ra đến ngoài cửa, mới buông cô xuống.

"Trường không." Nghe được âm thanh, Dương Tử Vân vội vàng chạy tới, nhìn con trai muốn nói lại thôi.

Ưng Trường không hít một hơi, tiến lại gần ôm lấy vai của bà nói:."Mẹ, thật xin lỗi. Gần đây do quá mệt mỏi, tâm tình không được tốt lắm, mẹ đừng tức giận."

"Mẹ không có tức giận, mệt mỏi liền sớm tắm ngủ đi, ngủ một giấc là tốt." Dương Tử Vân thật ra thì vẫn rất sợ con trai nổi giận, cho nên vội vàng đẩy anh đi lên lầu.

"Mẹ, vậy mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi." Ưng Trường không kéo tay Hạnh Nhược Thủy vào phòng ngủ."Vợ, em theo anh!"

"Ai, Trường không......" Hạnh Nhược Thủy muốn tránh thoát tay của anh. Mẹ anh ở đây, cô phải chuẩn bị phòng trước đã chứ.

Ưng Trường không dừng lại, quay đầu lại nói với mẹ: "Mẹ, phòng khách đều rất sạch sẽ, mẹ có thể chọn gian phòng mẹ thích rồi nghỉ ngơi. Con và vợ có chút chuyện cần thương lượng."

Dứt lời, không chờ Dương Tử Vân trả lời, anh liền kéo Hạnh Nhược Thủy đi về phía cầu thang hướng phòng ngủ đi tới.

"Thế nào anh lại càn quấy như vậy? Mẹ nếu tức giận thì làm thế nào?" Hạnh Nhược Thủy thúc một đấm vào ngực của anh, giọng điệu hẳn là rất giận. Dương Tử Vân mà tức giận cũng sẽ không làm khó con trai của mình, mà là tìm cô tính sổ nha.

" không cần để ý tới mẹ." Ưng Trường không xem thường, lôi kéo cô vào phòng tắm."Vợ, theo anh tắm, anh muốn đấm lưng."

Hạnh Nhược Thủy còn muốn nói đôi điều nhưng nghĩ đến tâm tình của anh không tốt nên lại thôi.

"Vợ, cởi quần áo cho anh." Thượng tá đưa hai cánh tay ra, giống như một đứa trẻ nít, chờ mẹ phục vụ.

Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười, đưa tay kéo anh xuống, nói yêu: " anh ba mưới mấy tuổi rồi đó, tưởng rằng mình là đứa bé à?"

Lời thì nói như thế, tay cô vẫn ngoan ngoãn thay anh cởi ra nút áo, cởi xuống một thân mồ hôi ngấm trên y phục. Cơ thể ngăm đen cường tráng của anh, liền hoàn toàn lộ trước tầm mắt của cô."Tốt lắm, em xong rồi nhé còn lại anh tự mình làm đi."

Cô vừa quay người, liền bị Thượng tá cho kéo trở lại. Nói với cô giọng điệu ăn vạ: "em tới cởi!"

Hạnh Nhược Thủy rốt cuộc không nhịn được cười, há mồm gặm má của anh một cái."em không mà được sao?."

Trở lại, cô cúi đầu thay anh cởi dây lưng, động tác đến đâu mặt cô ửng đỏ đến đó, đến lúc tháo ra chỉ còn chiếc quần nhỏ, không nhịn được hỏi anh."Tốt lắm, anh hài lòng chưa?"

" không có! không phải nên cởi tiếp sao!" Thượng tá như lưu manh, tay chân quấn chặt trên người của cô, thật nhanh đem áo cô cởi hết trơn."Vợ, em theo anh tắm!"

Nghe thanh âm cũng biết, tâm tình của anh còn có chút xuống thấp.

Hạnh Nhược Thủy cái gì cũng không nói, vừa cười vừa kéo anh đến cạnh bồn tắm."Nằm đi vào!"

"Vợ, em muốn Bá Vương ngạnh thượng cung sao?" Thượng tá đóng kịch, dám giả bộ làm hình dáng Tiểu Bạch Thỏ điềm đạm đáng yêu với cô.

Hạnh Nhược Thủy xì cười rồi cầm lấy vòi phun hướng trên đầu anh mà xối xuống. Vừa làm cô cũng không quên đáp lại anh: "em nếu muốn Bá Vương ngạnh thượng cung, cũng phải chờ đem một thân dơ bẩn này của anh tắm rửa sạch sẽ rồi tính tiếp, hôi muốn chết rồi.”

Thượng tá cười thực vui vẻ, hai cánh tay hướng để bên bồn tắm, bày ra bộ dáng rất hưởng thụ.

Hạnh Nhược Thủy đóng vòi phun nước, xoa dầu gội, từ từ thay anh gội đầu. Tóc của anh rất ngắn, dễ dàng xử lý, nhưng cô lại nghiêm túc kiên nhẫn, tựa như làm một chuyện gì đó rất quan trọng.

Ưng Trường không chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ phục vụ của vợ. Tâm tình suy sụp từ từ ấm áp trở lại, anh mở mắt ra, liền nhìn đến vẻ mặt chăm chú của vợ.

"Nhắm mắt lại, nước vào mắt đó anh!" Hạnh Nhược Thủy cười che mắt anh lại, không để cho nước dơ chảy vào. Qủa thật tóc ngắn rất tiện, rất nhanh sau đó đã rửa sạch.

"Làm xong a ——" Lời cô còn chưa nói hết, liền bị anh lôi kéo ngã vào trong bồn tắm. Cả người bị anh ôm, nằm ở trên ngực của anh. Tay của anh khóa chặt lại eo thon của cô, cô không có giãy giụa, ngoan ngoãn dán tại lồng ngực anh, hưởng thụ khoảng khắc an tĩnh này.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, trầm mặc hồi lâu.

"Đúng rồi, người phụ nữ kia có hay không tìm em gây phiền toái." Ưng Trường không nhớ tới người phụ nữ cứ dây dư không dứt - Cổ Tranh, chân mày nhất thời nhíu lại.

Đôi tay Hạnh Nhược Thủy khoác lên bộ ngực anh, đặt cằm tại phía trên, ngẩng đầu nhìn anh trả lời." không có. Cô ấy lại làm phiền anh à?"

Lại nói, hoa đào của Thượng tá cũng phiền toái quá đi. Nghĩ tới, cô không nhịn được véo anh một cái.

Thượng tá mình đồng da sắt, không có cảm giác gì." không có. Chỉ là anh dùng hiểu biết về Cổ Trang hiểu rõ cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, em vẫn phải cẩn thận nghe không? Nếu cần, anh bảo Hiên Viên Kỳ phái người bảo vệ em?”

" không cần. anh sắp xếp người bảo vệ tốt cho Viên Mộng cùng Phúc An là được." Ngay sau đó cô cười như không cười nhìn Thượng tá, đổi đề tài."Lần trước em nói loạn đào hoa của anh rất tác quái, thật đúng là nói trúng phóc luôn!"

Ngón tay cô theo đó hung hăng đâm vào ngực của anh.

Thượng tá bắt được ngón tay nhỏ nhắn của cô, xoa xoa. "Thật xin lỗi. anh cũng vậy không nghĩ tới nhiều năm như vậy, cô ta vẫn còn dây dưa không rõ. Kể từ năm đó chia tay, anh với cô ta không có bất kỳ liên lạc nào, cũng không ngờ tới sáu năm sau cô ta lại nổi điên như vậy!"

Trong giọng nói, nhiều bất mãn, thậm chí ghét.

Hạnh Nhược Thủy hơi nhíu mày, phân tích rõ ràng."Theo em phân tích, chỉ có hai trường hợp thế này: thứ nhất là thời gian qua cô ấy sống không tốt, nhất là trên mặt tình cảm, cho nên lại hoài niệm lại những chuyện xưa cũ, thứ hai chính là cô ấy quá kiêu ngạo, không cho phép anh đối với một người phụ nữ khác tốt hơn với cô ấy, cho nên bất cứ giá nào cũng phải đem anh đoạt trở lại."

"Trường hợp nào anh chẳng muốn biết. Tóm lại, người phụ nữ này rất phiền toái, em nhất định phải coi chừng." Thượng tá ôm sát cô, vẫn cảm thấy không yên tâm.

Hạnh Nhược Thủy cũng cảm thấy như vậy. Một người phụ nữ quá mức kiêu ngạo, lại có thế lực ủng hộ phía sau thường thường dễ dàng làm ra những chuyện quá khích. Biết anh lo nên cô cũng đáp lại "em hiểu rõ."

Suy nghĩ một chút, cô lại đâm đâm anh."Ai, lại nói cô ấy thật sự rất đẹp, gương mặt kia là báu vật nha. anh xem, có không một chút xíu động lòng hử?"

Thượng tá nhìn cô trợn to mắt, môi đẹp cong lên, bắt được liền gặm vài cái."em ghen?"

" không có!"

Gặm một cái nữa lại trêu."em ghen tỵ?"

" không có."

Tiếp tục gặm vài cái."Bản thân thấy tự ti sao?"

Hạnh Nhược Thủy liếc nhìn anh, rốt cuộc không nhịn được cười khúc khích. Đưa tay kéo kéo gương mặt tuấn tú của Thượng ta, nghiêm túc nói: "em có cái gì phải tự ti sao? Cô ấy có điểm xinh đẹp của cô ấy, nhưng em cũng có cái tốt của em a, so ra là cô ấy kém hơn nha."

Thượng tá lộ ra ánh mắt tán dương, hung hăng gặm hôn vài cái, nhìn cái miệng nhỏ nhắn tươi đỏ ướt át của vợ mới ngừng lại."Nghĩ như vậy là được rồi."

Thượng tá nghiêng người, nằm ngang thân thể, để cho cô nằm ở lồng ngực của mình. Tay không ngừng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cô, mắt nhìn một chỗ khác của bồn tắm đang có hai đôi chân đang quấn lấy nhau.

" anh không phủ nhận, ban đầu anh đã thích cô ấy, nhưng đó là sáu năm trước đây. Khi đó có phải hay không tình cảm đơn thuần thoáng qua, tự anh cũng không biết. nhưng bây giờ, anh chỉ yêu thích vợ anh thôi, những người phụ nữ khác anh đều lười phải nhìn, Cổ Tranh gì đó cũng không ngoại lệ!"

Hạnh Nhược Thủy níu lấy bộ ngực của Thượng tá, từng phát từng lắc lắc đầu nhỏ.Nhịn không được trêu chọc "Coi như anh thức thời. em đây vợ tốt như này không thích, mà thích những cô gái ngực lớn nhưng không có đầu óc, vậy thì thật không có ánh mắt!"

Cô còn chưa nói hết, bất ngờ liền hét ầm lên. Bởi vì bàn tay Thượng tá cong lại ở hông của gãi gãi, để cho cô liều mạng lắc lắc thân thể muốn tránh thoát.

"Ai nha, không được, dừng tay, mau dừng tay!"

Mắt thấy cô muốn không thở được, Thượng tá mới ngừng tay, cắn nhẹ môi của cô nói: "Mặc dù lời này có chút rắm thúi, nhưng anh thích. Vợ của anh là tốt nhất, những người phụ nữ khác ai so ra kém!"

"Viên Mộng cũng so không được sao?" Cô cố ý làm khó anh.

"Viên Mộng là một cô gái tốt. nhưng đối với anh mà nói, vợ là tốt hơn. anh tin tưởng, sẽ có một người đàn ông cảm thấy Viên Mộng là người phụ nữ tốt nhất." Viên Mộng có một trái tim thiện lương, chỉ cần cô có thể buông quá khứ đau buồn xuống, cô ấy nhất định có được hạnh phúc.

Hạnh Nhược Thủy ôm cổ của anh, cười ngọt ngào, không nói gì trêu chọc anh nữa.

Ở trong mắt cô, Thượng tá là người đàn ông tốt nhất trong thiên hạ!

......

Ưng Trường không vốn rất bận. nhưng xét thấy biểu hiện của mẹ ngày hôm qua, anh không quá yên tâm, lập tức xin nghỉ.

Theo yêu cầu của Thượng tá, Viên Mộng đưa Tiểu Phúc An đi học, Hạnh Nhược Thủy cũng cứ theo lẽ thường đi làm.

Trong nhà, chỉ còn mẹ con hai người.

"Mẹ, có muốn hay không con cùng mẹ đi dạo chung quanh một chút?" Ưng Trường không tiễn mọi người ra cửa, vào đến nhà liền hỏi Dương Tử Vân.

Ngày hôm qua, Dương Tử Vân cùng con trai náo thành như vậy, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, cả đêm cũng không ngủ ngon. Buổi sáng, còn len lén nhìn sắc mặt của con trai. Lúc này, bà cũng không có tâm tình gì đi chơi." không cần. Đã tới nhiều lần, cũng không có gì địa phương nào chưa qua."

"Cũng tốt. Vậy hai mẹ con chúng ta trò chuyện, lại nói, chúng ta thật lâu cũng chưa nói chuyện cùng nhau thật hòa thuận." Ưng Trường không ôm đầu vai gầy yếu của mẹ, hướng sofa ngồi xuống.

Một khắc kia, trong lòng anh rất xúc động. Mẹ vóc dáng không cao, người nhỏ và rất gầy. Mặc dù được bảo dưỡng rất tốt, nhưng số tuổi đã lớn lắm rồi. Lại nói, bà cũng đã sáu mươi tuổi. người đã già, dễ dàng trở nên cố chấp, cũng dễ dàng làm những chuyện hồ đồ. nhưng dù thế nào hồ đồ, bà cũng là mẹ của anh, là một bà lão sáu mươi tuổi rồi! Như thế nào so đo? Như thế nào dám so đo đây?

"Mẹ, con kể từ sau khi đầu quân cũng chưa có cùng qua mẹ nói chuyện thật tốt, mẹ có thể có hay không cảm thấy người con trai này không tốn tại? Con có phải là đứa con bất hiếu?” Lúc nói lời này, hốc mắt Thượng tá cũng nóng lên. Lòng cha mẹ trong thiên hạ, dù có uất ức, sĩ diện đến đâu cũng không nặng bằng tính cảm với con cái.

Dương Tử Vân nghe anh nói như thế, nhất thời cảm thấy đau xót, nước mắt liền rớt xuống."Nào có, con đã thật biết điều rồi."

So với con nhà người ta làm những chuyện trái luân thường đạo lý, anh đã rất xứng đáng với công dưỡng dục. Đi đường chính đạo, công việc ổn định chỉ thế cũng đủ làm cho cha mẹ kiêu ngạo

Trừ chuyện lựa chọn Hạnh Nhược Thủy, anh cố chấp không nghe lời cha mẹ, thời điểm khác là rất thân thiết!

Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Tử Vân Tâm cũng mềm mại. Giống như lại trở về lúc anh còn nhỏ ở trong ngực của mình, nhìn thôi cũng đủ thấy thương yêu nhường nào.

"Mẹ, hai mẹ con chúng ta thật tốt mà nói, không có mâu thuẫn, thật ra cảm giác rất tốt có phải hay không?" Thượng tá cũng lập tức trở nên tình cảm bất ngờ.

Dương Tử Vân nhìn anh giống như lập tức biến thành đứa bé, cười sờ sờ đầu anh cũng cười lại. “Ai”

Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, một lúc không nói lời nào.

"Mẹ, con muốn cùng Nhược Thủy trải qua cả đời bên nhau, cho nên con không có nghe lời của mẹ, bởi vì con rất rõ ràng và biết được người nào phù hợp với vị trí đó. Mặc kệ là Cố Chân Chân, Cố Miêu Miêu, còn là Cổ Tranh, coi như con có thể cùng bọn họ kết hôn, nhưng kết quả cuối cùng cũng sẽ ly hôn, con không muốn cả đời u ám, buồn khổ bên nhau. Mẹ, hôn nhân là chuyện hai người, người khác vĩnh viễn cũng nhìn không thấu. Tựa như cha con, người phụ nữ khác với cha chính là hình ảnh của tảng đá thô tục, vừa cứng vừa không vừa mắt. Đó là bởi vì họ không biết, vị Thượng tướng đại nhân này trước mặt Dương Tử Vân chính là ôn nhu chăm sóc, đem mẹ làm bảo bối tựa như ngâm trong miệng thì sợ tan, nâng trên tay thì sợ rơi, có đúng hay không? Nhược Thủy đối với con mà nói, tựa như cha với mẹ vậy, chỉ có con mới hiểu vợ con là người như thế nào, có bao nhiêu tốt!”

Dương Tử Vân không có phản bác, nhìn con trai, không tìm được một từ nào để phản bác lại. Cho tới nay, bọn họ cũng chỉ vì vấn đề này mà giằng co mà tranh cãi. nhưng lúc này đây, khi con trai lấy chính tình cảm của bố mẹ để kể chuyện với Hạnh Nhược Thủy, bà đột nhiên cảm thấy không có lời nào để nó.

Giằng co lâu như vậy, bàn lần đầu tiên cảm thấy, con trai nói đúng. Tình yêu như người uống nước, lạnh ấm tự biết.

Năm đó bà gả cho Ưng Chí Huân, tất cả mọi người đều không đồng ý, bởi vì tính khí của Ưng Chí Huân rất không tốt. nhưng bà vẫn cố chấp lấy ông, không để ý việc mọi người trong nhà phản đối. Ưng Chí Huân đối tốt với bà như nào chỉ mình bà rõ ràng nhất! Nếu như có hội những người đàn ông bảo vệ vợ tốt nhất, như vậy Ưng Chí Huân tất nhiên là một người trong đó. Chính vì điều này, bà đồng ý gả cho ông không chút do dự.

Năm đó, đoạn hôn nhân của bà với Ưng Chí Huân không được mọi người coi trọng, vậy mà nháy mắt đã hơn ba mươi năm. Ba mươi năm này, bọn họ ngay cả cơ hội đỏ mặt tức giận lẫn nhau đều chưa từng có. Thỉnh thoảng ồn ào, nhiều hơn là đùa giỡn. Mà năm đó những chị em tốt của bà cũng đều đã sớm ly hôn, hoặc chịu cảnh chồng ở bên ngoài vụng trộm một mình ở nhà rơi nước mắt. Nếu quả thật đem ra so sánh, Dương Tử Vân – bà chính là người hạnh phúc nhất!

Dương Tử Vân nhìn gương mặt anh tuấn của con trai, đôi mắt sắc bén nhưng không thiếu phần ôn nhu mà trong lòng tràn đầy cảm khái.

Con trai đối với Hạnh Nhược Thủy chính là nhu tình, tựa như năm đó Ưng Chí Huân đối với Dương Tử Vân. Bà

và lão già hạnh phúc cả đời, có phải hay không cũng nên buông tay khiến người trẻ tuổi đi tìm kiếm hạnh phúc của chính bọn họ? Năm đó chính mình tự mình lựa chọn cũng không thua kém ai, hôm nay cớ sao lại ép buộc con cái, có phải hay bà đã sai?

Thôi, hạnh phúc của con cái nên để chính bọn chúng tự lựa chọn vun đắp lấy.

Chậm rãi, Dương Tử Vân cười. Như gió xuân tháng hai nhẹ nhàng đến xao động lòng người.

Ưng Trường không giật mình, anh đã hồi lâu không có gặp mẹ cười như vậy cho rồi. Thật ra thì mẹ anh thật sự là mỹ nhân. Ngay cả tuổi trên năm mươi, vẫn còn vương vấn đâu đó phong thái yểu điệu thuở nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK