• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Trường không!” Hạnh Nhược Thủy kêu to một tiếng, từ trên giường bật ngồi dậy. Thở dốc nặng nề, mồ hôi ướt đẫm, thần chí mơ hồ.

Cô kinh ngạc ngồi ở trên giường, một hồi lâu tinh thần vẫn chưa hồi phục lại.

“ Lại mơ thấy ác mộng sao?” Dã Lang chéo chân dựa vào cạnh cửa, đầu ngón tay kẹp điếu xì gà.

Hạnh Nhược Thủy nhàn nhạt liếc anh một cái, gật đầu một cái hô hấp vẫn khó khăn. Mấy ngày nay đều ở đây nhìn tù binh, có rất nhiều hình ảnh đáng sợ nhưng vẫn không có chút tin tức của Trường không. Thần kinh của cô căng thẳng quá mức!

Cũng may, đây không phải là sự thật tất cả chỉ là một giấc mơ! Chỉ là mơ!

“ Thân thể cô kém, tinh thần càng kém hơn, phải rèn luyện nhiều hơn” Dã Lang thản nhiên đưa ra một kết luận sau đó xoay người rời đi.

Hạnh Nhược Thủy biết anh ta nói rất đúng. Cô vẫn luôn núp dưới cánh chim của người khác, quá yếu đuối rồi! Lúc nào thì cô mới có thể mạnh lên, mạnh đến mức có thể tự bảo vệ chính mình thật tốt!

Lại ngồi trên giường ngây ngốc một hồi Hạnh Nhược Thủy mới đứng dậy.

Hai ngày tiếp theo trừ thân thể mệt mỏi, còn có những hình ảnh đáng sợ ám ảnh trong đầu, ngoài ra không có thu hoạch gì khác.

Hạnh Nhược Thủy trở lại khách sạn, cũng không thể bình tĩnh như trước nữa. Chẳng lẽ thật sự chỉ là giấc mộng? Cô ôm đầu, cảm thấy giống như sắp hỏng mất.

“ không có lòng tin?” Dã Lang ngồi xuống đối diện với cô, đưa cho cô một ly rượu.

Hạnh Nhược Thủy trầm mặc, nhận lấy ngửa đầu uống một hớp, thiếu chút nữa làm cổ họng cháy bỏng, ho giống như muốn đem phổi văng ra ngoài.

Dã Lang cười ha ha như là rất vui mừng, nhìn cô kinh ngạc: “ Đây là rượu mạnh. Đàn ông cũng không dám uống như vậy..... cô lại uống một hớp. Thật may là tôi chỉ cô có chút xíu”

Hạnh Nhược Thủy khổ sở ho khan, hung hăng nhìn chằm chằm anh, hận ánh mắt không thể thành con dao để cho anh mấy nhát. Cô khẳng định tên khốn kiếp này chắc chắn là cố ý!

Dã Lang không quan tâm cô chút bực bội, tâm tình vẫn là rất tốt.

“ Khụ khụ khụ......” Hạnh Nhược Thủy ho khan vài tiếng, phát hiện cổ họng đã đau. Rượu này quả thật chẳng khác gì nước nóng. Cô lại nghĩ đến ngày đó bị tên bại hoại Hứa An rót nước nóng, đúng là cảm giác khổ sở. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn không nhịn được mà phát run.

Dã Lang bảo người mang một chén nước mật ong cho cô: “ Uống một chút mật ong cho tan đàm”. anh trong lòng thầm lắc đầu, chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đần như vậy.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng bưng lên ngửa đầu ừng ực ừng ực uống. không biết là có phải có tác dụng hay không nhưng đã thấy đỡ hơn một chút. Nhìn người đàn ông hỏi: “ Ngày mai chúng ta có còn phải đi không?”

Cô rất sợ nghe được, đây đã là người cuối cùng có thể tìm thấy, nếu như không có đó chính là thật sự không có.

“ Còn có một chỗ cuối cùng, là một nơi máu tanh rất nguy hiểm. Nếu không cô ở lại khách sạn chờ tin tức của tôi?” Một người phụ nữ thấy những thứ kia sợ sẽ gặp ác mộng.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng lắc đầu nhìn anh, ánh mắt rất kiên định: “ không, tôi không muốn”. Nói xong cô lại nghĩ tới một vấn đề khác: “ Tôi đi có phải mang đến bất tiện hay không?”

Có lẽ Trường không là ở chỗ đó, nếu như cô đi sẽ vướng chân vướng ta, như vậy cô tình nguyện chịu đựng đau khổ ở trong khách sạn.

“ Đúng. Bởi vì người ở đó không phải muốn mua là có thể mua. Tới lúc quan trọng chúng ta có thể phải cướp” Hơn nữa cướp cơ hội lớn vô cùng anh đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên, trong lòng toát ra một cỗ khí lạnh: “ Này, vậy đó là nơi nào?”

“ Chợ đen đọ sức. Xem qua UFC chưa?” Dã Lang uống một ngụm rượu mắt sáng như đuốc nhìn cô.

Hạnh Nhược Thủy gật đầu một cái: “ UFC tôi có xem qua chính là vật lộn.... vận động. Chợ đen đọ sức chính là len lén tiến hành UFC sao?” Chẳng lẽ Trường không bị bắt làm tay đọ sức? nhưng là tay đọ sức không phải là tự nguyện sao?

“ Có thể nói như vậy. nhưng là chợ đen đọ sức và UFC có khác biệt rất lớn. UFC có bảo vệ hơn nữa không cho phép đánh chết người. nhưng chợ đen đọ sức thì không có bất cứ bảo vệ gì cho phép đánh chết người. Nói trắng ra là đó là một cuộc chiến thịt người, chỉ cần có thể đánh thắng cho dù đem đối phương đánh chết hoặc đánh cho tàn phế cũng không có quan hệ gì.” Nói trắng ra là ngay cả có tiền người có thể ăn no không đem người khi người vận động

Hạnh Nhược Thủy cả người lạnh lẽo “ Này, vậy....” Cô sợ tới đầu óc trống rỗng, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Mặc dù biết Trường không rất lợi hại nhưng vật lộn như vậy, hơn nữa còn trong thời gian dài sẽ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết. Nghĩ như vậy, cô giống như là nhìn thấy Trường không bị người ta từng quyền từng quyền đánh hình ảnh huyết nhục mơ hồ, cô muốn điên rồi!

Dã Lang đưa tay, nâng mặt cô lên vỗ nhẹ: “ Nhìn tôi. Đừng vội hù dọa mình như vậy không có ý nghĩa gì đâu”

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh không ngừng hít sâu để cho mình tỉnh táo lại. Cô biết cô làm những thứ này cũng không giải quyết được vấn đề: “ Nếu như tôi không đi có phải là hành động sẽ dễ dàng hơn một chút không?”

“ Dĩ nhiên. Đừng quên cô không có bất cứ năng lực tự vệ nào”. Mang theo cô giống như là cõng theo một cái túi. Chẳng qua nếu như cô kiên trì muốn đi anh cũng sẽ không cự tuyệt.

Hạnh Nhược Thủy mím môi gật đầu: “ Tôi biết rồi, vậy tôi không đi” Mặc dù là một cuộc giao dịch nhưng người ta chịu thay cô tới cứu người nên cảm tạ vạn lần rồi. Hôm nay người ta đang cố gắng cứu người, cô không thể không giúp còn tăng thêm gánh nặng.

“ Rất tốt” Dã Lang chau mày, trong mắt chợt lóe lên một tia thưởng thức. anh thích tính dũng cảm nhưng lại không tự cho là đúng của người phụ nữ.

Hạnh Nhược Thủy đưa tay nắm lấy Dã Lang, nhìn thật sâu vào mắt anh: “ Nếu như, nếu như anh nhìn thấy anh ấy, xin nhất định cứu anh ấy ra ngoài. Bất luận bỏ ra giá cao thế nào tôi đều nguyện ý!”

Dã Lang nhíu mày cười cười, một tay đè lại gáy cô, hôn một cái lên trán cô: “ Yên tâm đi”

Dã Lang đứng lên cầm nón đội lên đầu, trước khi đi dặn dò cô: “ Cô ngoan ngoãn ở lại đây. Nếu như người của tôi đến đưa cô đi, cô không cần hỏi gì hết đi theo bọn họ, biết không?”

“ Ừ! Tôi biết rồi!” Cô nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Làm ơn, xin nhất định phải tìm được Trường không, cứu anh ra ngoài!

“ Đợi chút. Lúc biến mất còn có một chiến hữu của anh ấy, anh có thể hay không cũng xem một chút? Van xin anh! Tôi, tôi cho anh tấm hình”

“ không cần” Dã Lang chau mày, trước khi đóng cửa còn nói: “ Cô thật tham lam”

Hạnh Nhược Thủy biết anh trả lời như vậy, chính là đồng ý nếu như nhìn thấy sẽ cứu ra ngoài. Dã Lang thật ra là người rất tốt!

Nhìn cửa đã đóng lại Hạnh Nhược Thủy quay đầu lại nhìn ra cửa sổ quỳ xuống, đôi tay làm hình chữ thập, nhắm mắt lại.

Cầu xin Chúa, xin nhất định phù hộ Trường không cùng Phó Bồi Cương còn sống, phù hộ Dã Lang có thể cứu họ trở về! Đồng thời, xin phù hộ Dã Lang cũng bình an vô sự! Cầu xin Chúa!

Sau khi Dã Lang rời đi Hạnh Nhược Thủy ngồi trên bàn ăn, ăn một miếng bữa ăn sáng, không có một chút khẩu vị. Trong lòng giống như thả một máy trộn bê tong, không ngừng khuấy đảo tâm tình của cô.

Hạnh Nhược Thủy dừng đũa, giơ tay vuốt mi tâm cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, cô muốn điên rồi!

Đứng lên trong phòng xoay quanh, rồi lại ngồi xuống. lại đứng lên, lại ngồi xuống...... Thật là đứng ngồi không yên.

Vì để tránh cho mình suy nghĩ lung tung Hạnh Nhược Thủy tìm một quyển tạp chí, đó là từ Trung Quốc mang tới. nhưng lật vài tờ một chữ cũng đọc không vô, suy nghĩ hoàn toàn không ở trên đó.

Hạnh Nhược Thủy ôm đầu, thật là muốn hét lên một tiếng. Thật may là vẫn còn một chút lý trí còn nhớ rõ đây là nước X.

.......

Dã Lang ra cửa ngồi vào trong xe “ Đi thôi”

anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại dặn dò khắp nơi phải chú ý giữ tinh thần.

anh thật ra đã sớm nghĩ tới nếu như hai người kia còn sống như vậy có khả năng xuất hiện ở chợ đen đọ sức. Bởi vì bọn họ là quân nhân thích hợp đánh lộn. nhưng anh không thể vừa bắt đầu liền chạy thẳng tới nơi này, rất dễ dẫn đến sự chú ý.

Chợ đen đọ sức của nước X không nhiều lắm ở thủ đô này là lớn nhất. Hơn nữa nơi này sân quyền anh cùng quân đội cùng chính phủ đều có cấu kết với nhau, dễ nhận những tù binh thân thể cường tráng. Cũng chính nơi này quan quân cùng quan viên biến thái ** lấy tồn tại của chợ đen làm thịnh vượng.

Chợ đen đọ sức thường ở dưới mặt đất. Phía trên thường là những chỗ ăn chơi

Đấu trường đọ sức nổi tiếng nhất nước X là một phần của XX Ngu Nhạc Thiên nổi danh, nó được xây ở dưới đất. người bình thường không có cơ hội đọ sức so tài những người ở phía dưới đều có chút uy tín danh dự là người quyền thế.

Dã Lang không phải lần đầu tiên đến đầu trường đọ sức này nhưng là lần đầu tiên mang theo mục đích như vậy mà tới.

Ở cửa XX Ngu Nhạc Thiên, anh móc ra một điếu xì gà lập tức có người thay anh đốt lửa. Hít một hơi khói, xì gà kẹp ở tay trái tay phải để trong túi nhìn vào có một loại khí thế.

Đi vào những nơi như vậy đều bị soát người.

Dã Lang ngậm xì gà nâng lên hai cánh tay cho người khác lục soát. Ở địa bàn của người ta dù muốn hay không vẫn phải tuân thủ quy định.

Soát người xong Dã Lang bị đưa đi xuyên qua nơi lượn sóng, tiến vào một thang máy đặc biệt. Thang máy đầu tiên là lên lầu cuối, lại từ lầu cuối đi qua một thang máy khác đến dưới đất.

Đọ sức bình thường đều là tự nguyện. Tiền thưởng kếch xù là động lực cho những tay đọ sức. Chợ đen đọ sức là cuộc so tài khác với cuộc so tài đọ sức bình thường, chỉ cần liên tục thắng mấy trận, tay đọ sức sẽ rất nhanh phất lên. Một mặt khác, chính là tinh thần của tay đọ sức, bọn họ thường là những người rất khát máu.

Trừ những thứ này thì tay đọ sức tự do còn có một ít là bị mua hoặc là bắt tới như tù binh chẳng hạn. Đối với những người này, hắc sư của đấu trường đọ sức thường lợi dụng ma túy để khống chế họ.

Thang máy dừng lại, vừa tiến vào cánh cửa kia đã nghe được tiến hô.

Dã Lang bị mang đi xuyên qua một đường hầm mờ tối, từng bước từng bước đến gần tiếng hô. Ở nơi này trong tiếng hô song sau cao hơn sống trước, anh có thể nghe rõ được nhịp tim của mình.

Vừa đi vào thính phòng, nhìn hai tay đọ sức, Dã Lang chậm rãi nheo mắt lại. Mẹ nó, trúng đầu thưởng rồi!

Dã Lang nhìn trận chiến kịch liệt một hồi, lấy điện thoại di động ra cười nói: “ Như thế nào? Tôi cảm thấy được này rót hạ rồi.”

........

Vừa một hồi biến thái ** sôi trào tranh tài rơi xuống màn che.

Ưng Trường không xoa một chút vết máu trên mặt, sải bước đi ra đấu trường. Đi theo phía sau một nhóm người, mọi người trên mặt tươi cười nở hoa.

Đi một đoạn, đối diện có một người đàn ông tay cầm điếu xì gà đi về phía anh. Mang theo mắt kính gọng vàng, râu quai nón mắt nho nhỏ nhưng ánh mắt sắc bén. người đó là ông chủ của anh.

Cùng ông ta đi đến còn có một người Trung Quốc, diện mạo hết sức lịch sự. nhưng đôi mắt nhìn như tùy ý nhưng lại làm người ta cảm thấy xảo trá khác thường.

Ông chủ trong miệng thì thầm nói lời khen ngợi, hiển nhiên là thắng nhiều tiền tâm tình rất tốt.

Ưng Trường không vẫn như cũ dáng vẻ hết sức lạnh lùng.

người Trung Quốc đó đưa tay ra với anh “ Rất hân hạnh được biết anh. Khát ba ngày chỉ lấy một muôi, buổi tối hẹn anh ở XXX Giải Trí thành, có vài phần không biết không biết anh có hừng thú?”

Ưng Trường không nhàn nhạt liếc anh ta một cái giống như không nhìn thấy sự nhiệt tình của anh ta, trực tiếp đi xuyên qua giữa hai người. Tên người Trung Quốc suýt chút thì bị đụng ngã.

Ưng Trường không đi rất nhanh vào thang máy. Ông chủ an bài chỗ ở của anh ở ngay tại Ngu Nhạc Thiên.

Vào cửa, anh cởi quần áo trên người. Đối với người đi sau ném xuống một câu “ Buổi tối tôi muốn đi X Giải Trí thành” Sải bước đi vào phòng tắm.

“ Mục đích” người nọ vội vàng đi theo.

“ người phụ nữ” Dứt lời anh đóng sầm cửa phòng tắm.

người nọ vội vàng lui về sau một bước, thiếu chút nữa đụng hư lỗ mũi. Trừng mắt liếc cánh cửa, có hỏa cũng không dám phát.

Trong phòng tắm người đứng ở dưới vòi nước, nghĩ tới câu nói của người kia... trong đầu thoáng qua một câu.

Khát ba ngày chỉ lấy một muôi.

người kia cùng Nhược Thủy ở chung một chỗ, còn đưa ám hiệu nơi gặp mặt cho anh. Chỉ là, Nhược Thủy làm sao tới đây? Còn cùng một người tiếng tăm lẫy lừng thủ lĩnh quan hỏa đến một nơi?

.........

Hạnh Nhược Thủy thấp thỏm không có bất cứ tin tức cũng không có ai tới mang cô rời khỏi nước X. Cô ở trong chảo dầu lật xào cả ngày, thần kinh căng thẳng muốn đứt.

Nhìn thấy Dã Lang nhàn nhã đi tới, sau lưng không có một bóng người, cô nhất thời cảm thấy cả người lạnh lẽo. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Trường không anh....

Dã Lang ngồi xuống ghế sofa xoa mi tâm tà tà nhắm mắt lại, cả người cũng có vẻ mệt mỏi.

Hạnh Nhược Thủy ở cửa phòng đứng nhìn anh một bước cũng không dám động. Trên thực tế, cô chính là suy nghĩ muốn động cũng không nhúc nhích được. Bởi vì đôi chân giống như rót chì thật nặng.

“ Thế nào? không có dũng khí tiếp nhận thực tế?” Dã Lang đột nhiên mở mắt, nhàn nhạt nhìn cô.

Hạnh Nhược Thủy không trả lời. Tới thời điểm này, cô càng không ngừng tự nói với mình dù là kết quả xấu ít nhất cô tìm tới như vậy cũng không hối hận. nhưng đến lúc này cô mới biết, mình căn bản không thể đối mặt với tin tức xấu.

Đối mặt với lời châm chọc của Dã Lang cô không còn lời nào để nói.

“ Tới đây” Dã Lang ngoắc ngoắc ngón tay với cô, sau đó tay chân mở ra nửa nằm ở trên ghế sofa. Ánh mắt không sắc bén nhưng làm người ta không thể cự tuyệt.

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh một hồi mới chậm rãi, từng bước từng bước đi tới trước mặt anh.

Dã Lang nhìn cô chân dài đưa ra cô liền lảo đảo ngã trong lòng anh: “ Như vậy không tốt sau? Cô về sau thoải mái chuyên tâm đi theo tôi cũng tiết kiệm được một phần trái tim”

Hạnh Nhược Thủy im lặng. Cô quên mất mình tới nước X có một cuộc giao dịch. Dù Trường không trở lại, cô cũng không thể nào trở về bên anh. nhưng cô hi vọng anh vẫn còn sống, sống thật tốt “ Tôi, tôi không có....Tôi chỉ hi vọng anh ấy vẫn còn sống. Chỉ cần anh ấy sống thật tốt, tôi liền.....”

Cô không biết mình nên biểu đạt tâm tình như thế nào. Nếu như nói cô thật không có hi vọng xa vời Dã Lang để cho bọn họ ở chung một chỗ, đó là không thể nào! Chỉ là cô theo bản năng, ngăn cản chính mình tự đi muốn cùng Dã Lang giữa trận giao dịch này.

Dã Lang nắm cằm của cô, nâng mặt cô lên. Thấy trong mắt có nước mắt, nhíu mày. Chậm rãi anh cúi mặt xuống, trán đụng vào trán cô “ Bảo bối, có ai nói qua cho cô hay không, cuộc sống không phải khối đất dẻo, cô nghĩ muốn bóp thế nào thì thế ấy?”

“ Tôi, tôi hiểu rõ” Cô cũng không phải là cô gái ngây thơ chưa trải sự đời.

“ không, em biết không bảo bối?” Dã Lang tì tì vào trán cô “ Cuộc sống không có tuyệt đối, dù là thời điểm nào, em đều nghĩ đến đó là kết quả xấu. em học, em phải nghĩ có lẽ thành tích em không tốt, em yêu, em phải nghĩ đến một ngày nào đó anh ta sẽ từ bỏ em ở cùng một chỗ với người khác, em kết hôn, em phải nghĩ có lẽ một ngày nào đó cuộc hôn nhân này sẽ không duy trì nổi nữa...... Những thứ này em cũng nghĩ đến. em không thể tiêu cực luôn nghĩ tới kết quả xấu nhưng là người phải có dũng khí ở thời điểm không may mắn gánh chịu kết quả xấu đó, hiểu chưa?”

Hạnh Nhược Thủy nước mắt rốt cuộc cũng rớt xuống nhưng vẫn dùng sức gật đầu.

“ Mỗi người đều mong muốn dành chiến thắng nhưng mà cũng phải dũng khí đối mặt với kết quả thua cuộc, đây mới là cuộc sống” Dã Lang giơ tay đem cô ôm vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ đầu cô.

Hạnh Nhược Thủy cắn chặt răng, mới ngăn không cho mình khóc thành tiếng. Cô biết Dã Lang nói đúng nhưng cô còn chưa làm được!

Dã Lang đưa tay ôm cô lên, thả cô xuống chỗ ngồi bên cạnh, tự mình đứng lên: “ Đừng khóc quá lâu. Tôi đi ngủ trước thức dậy rồi bàn kế hoạch tiếp theo”

Hạnh Nhược Thủy cúi đầu lau nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu lên trợn to hai mắt nhìn. người đàn ông đã đi vào trong phòng, cô vội vàng lau sạch nước mắt, chạy theo truy hỏi: “ anh, lời anh nói là có ý gì?”

Dã Lang cởi giày ra, cởi quần áo xuống, chỉ chừa một cái quần lót. Quay đầu nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái.

Lần này Hạnh Nhược Thủy không có đỏ mặt thét chói tai, cô căn bản là không chú ý tới những thứ khác: “ Ý của anh là không phải, có phải hay không Trường không....”

“ Tôi không có bất cứ ý tứ gì, tôi muốn đi ngủ chớ quấy rầy. Nếu không em lên đây ngủ không thì ra ngoài đi” Nói xong chui vào trong chăn cả đầu cũng che lại.

Hạnh Nhược Thủy rất muốn xông tới đem anh từ giường moi ra nhưng rốt cuộc cũng không làm như vậy. Cô trở lại phòng khách ngồi xuống sofa, bắt đầu suy đoán.

Trên giường người đàn ông ngủ liền ba giờ đồng hồ.

Ba tiếng, Hạnh Nhược Thủy cảm giác dài như cả đời vậy. Cô mấy lần không nhịn được muốn đi vào phòng đánh thức người đó nhưng vẫn là nhịn.

Khi Dã Lang trần truồng xuất hiện ở cửa phòng, cô cả người bật dậy.

người đàn ông một chút tự giác cũng không có, cứ như vậy đem khối che đậy lắc lư trong phòng. Đi tới tủ lạnh cầm một chai nước uống, còn quay đầu hỏi cô: “ Có muốn uống nước trái cây không?”

Hạnh Nhược Thủy lắc đầu.

người đàn ông cầm đồ uống đi đến sofa ngồi xuống. Chân dài đưa ra hai chân khẽ chuyển hướng, tư thế kia xem thật là gai mắt! Bình thường làm như thế không phải lưu manh thì chính là biến thái!

người ta đã làm vậy rồi Hạnh Nhược Thủy thần kinh có ngu hơn nữa cũng ý thức được không đúng. Vội vàng thu hồi tầm mắt cũng không dám nhìn hướng này nữa: “ anh có thể mặc quần áo vào hay không?”

“ Tôi toàn thân trên dưới, em còn chỗ nào chưa từng thấy qua hay sao?” Dã Lang buồn cười nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô. Lời anh nói là thật, trừ nơi đang được che kín những bộ vị khác cô đều đã nhìn thấy.

Hạnh Nhược Thủy cắn môi thật là không có thói quen đối thoại lưu manh như vậy. Cô cúi đầu nhìn sàn nhà: “ Lời anh nói là có ý gì?”

“ Nói rồi, không có ý nghĩa” Dã Lang uống một hớp nước tà ta liếc nhìn cô: “ Thế nào? Lời của tôi vừa nói thì ra một chữ em cũng không nghe vào? Tôi nói bước tiếp theo của kế hoạch, không có nói chuyện gì có liên quan”

Hạnh Nhược Thủy bị cứng họng, cũng giống như nhất thời bị rút hết hơi sức. Cô ngồi ở trên ghế sofa cố gắng điều chỉnh hơi thở. Cô thừa nhận mới vừa rồi trong lòng cô dấy lên một tia hy vọng.

“ anh tới nơi này vốn là có chuyện muốn làm phải không?” Đúng vậy a cô quá ngây thơ rồi. Dã Lang tới nước X có lẽ là có chuyện muốn làm. Mà chuyện của cô cũng chỉ là việc phụ mà thôi cô quá coi trọng chính mình rồi.

“ Đúng vậy, chẳng lẽ em cho rằng chỉ vì chuyện của em mà tôi đáng giá tốn bao nhiêu phí?” anh nghênh ngang thừa nhận không che dấu một điểm nào.

Hạnh Nhược Thủy không có tức giận, chỉ là mím môi cố nén nước mắt nhìn dưới đất lắc đầu. Quả nhiên, cô còn quá ngây thơ! Trong lòng cô Trường không là tất cả nhưng trong mắt Dã Lang anh cũng chỉ là một giao dịch. Huống chi cô vốn không có lợi thế gì người ta đồng ý đã là may mắn lắm rồi.

“ Tôi đi về phòng rửa tay” Hạnh Nhược Thủy đứng lên bước nhanh đến cửa phòng.

“ Đứng lại!”

Cô dừng bước lại.

“ Chẳng lẽ em cũng chỉ biết trốn tránh sao? em trốn trong phòng rửa tay khóc lớn một trận có thể thay đổi gì sao? Chẳng lẽ có thể đem người chết sống lại sao?” Dã Lang đứng lên vừa lạnh lùng nói vừa đi về phía cô.

Hạnh Nhược Thủy rốt cuộc không nhịn được nữa bộc phát, xoay người lại nhìn chằm chằm vào anh: “ Vậy tôi phải làm thế nào? Tôi phải làm ra vẻ bình tĩnh thì có tác dụng sao? Tôi khổ sở muốn khóc vì cái gì không thể khóc, mà phải cười ngu ngơ?”

Dã Lang nghe câu cuối cùng không nhịn được cười hi hi. Cái người phụ nữ ngu xuẩn này sao lại đáng yêu như vậy!

Duỗi cánh tay ra, đem thân thể nhỏ nhắn của cô ôm vào trong ngực: “ em nói đúng, muốn khóc thì khóc thôi”

Hạnh Nhược Thủy đẩy anh ra kêu lên: “ Tôi có chết cũng không khóc trước mặt anh, anh tránh ra!” Xoay người chạy vào phòng lấy tay đóng cửa lại.

Chút nữa thì bị đụng vào sống mũi, Dã Lang sờ mũi một cái lại trở về sofa ngồi xuống. Chỉ là tầm mắt thỉnh thoảng nhìn đến cửa phòng.

Mà ở trong phòng Nhược Thủy ngồi ở dưới đất, đầu chôn ở hai đầu gối, ô ô khóc. Đau lòng, còn có uất ức......

nhưng cô cũng không khóc quá lâu. Có lẽ là bởi vì tin Trường không qua đời không phải là vừa mới nghe. Chỉ là trong lòng vẫn rất đau đớn.

Cô ngừng khóc thút thít, ngồi ôm đầu gối nhìn một hồi. Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

“ Khóc đủ chưa? Khóc đủ rồi thì đi ra ăn cơm” Thanh âm lạnh lùng, không còn bình tĩnh.

Hạnh Nhược Thủy có chút uất ức quệt miệng, lau nước mắt đứng lên mở cửa. Nếu không anh đem cửa gõ hư đến lúc đó không chừng cô còn phải bồi thường.

“ Khóc đủ rồi?” Dã Lang buồn cười nhìn bộ dáng uất ức của cô. Môi hồng hồng, mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, là bộ dáng cô vợ nhỏ uất ức.

Hạnh Nhược Thủy trừng mắt nhìn anh: “ Ai cần anh lo!” Dậm chân một cái chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Dã Lang bị chọc cười lên ha hả.

Hạnh Nhược Thủy trong phòng tắm xem khăn lông như người đàn ông ghê tởm đó, liều mạng dùng lực chà xát, giống như có thù oán với cái khăn.

“ em chẳng lẽ đem cái khăn lông biến thanh tôi đi?” Thanh âm ở cửa phòng tắm vang lên.

Hạnh Nhược Thủy thật sự rất ghét, nhất là những người đem niềm vui của mình thành lập trên đau khổ của người khác: “ Đúng vậy, tôi hận không thể giết chết anh”

Dã Lang cười ha ha, bị bộ dạng mèo xù lông của cô chọc cười: “ Cần tôi cho em một con dao không?”

Hạnh Nhược Thủy tay không làm động tác đâm loạn, trong miệng còn phối hợp âm thanh.

Dã Lang cười đến bị sặc.

Những năm gần đây lần đâu tiên gặp được người không sợ anh, còn là một phụ nữ. Cô giống như là đối với thân phận địa vị không nhạy cảm, mặc kệ anh là bá chủ hắc đạo, cô đều xem anh là một người. Có lẽ Trang Dịch Sính chính là thích điểm này ở cô.

Hạnh Nhược Thủy trừng mắt nhìn anh, rửa mặt thật nhanh. người chận ở cửa. giống như không có ý nhường đường: “ Tránh ra á... chó khôn không cản đường!”

người đàn ông đem hai cánh tay dang ngang, tiếp tục chận đường. Cũng may anh đã mặc quần dài: “ Tôi là người, vậy chặn đường không có vấn đề gì”

“ anh rãnh rỗi!” Hạnh Nhược Thủy dùng sức đẩy anh, nhưng căn bản không đẩy được: “ Tránh ra, tránh ra, bụng tôi đói, muốn ăn cơm!”

Cô cả ngày chưa ăn gì. Hiện tại cũng không có khẩu vị nhưng thật đói lả.

Dã Lang rốt cuộc tránh ra, nhưng ôm hông cô: “ Nha, thì ra là còn phải ăn cơm, tôi tưởng khóc có thể no bụng đấy”

Hạnh Nhược Thủy tu dưỡng tốt, rốt cuộc cũng không nhịn nổi. Nhắm mắt lại, lớn tiếng mắng: “ Cái tên khốn kiếp này!”

Dã Lang cười đến ngiêng ngả tâm tình cực kỳ tốt.

Buông tay ra nhìn cô tức giận đi ra ngoài. anh thản nhiên đi theo, khóe miệng vẽ lên một nụ cười.

Hạnh Nhược Thủy đi ra ngoài, bữa ăn tối đã dọn lên rồi. Bữa ăn tây, thịt bò bít tết phối hợp với rượu vang đỏ. Cô ngồi xuống, cầm dao nĩa, xem thịt bò bít tết như người đáng ghét cắt tới tấp.

Kết quả có thể tưởng tượng, ăn cơm tối xong Dã Lang cười đến kinh thiên động địa.

Nếu để thủ hạ nhìn thấy nhất định sẽ đem anh đến bệnh viện làm DNA so sánh, xác nhận có phải bị đánh tráo hay không.

Ăn cơm tối xong Hạnh Nhược Thủy thở phì phò tính trốn vào trong phòng, thật sự không muốn để ý người đàn ông này.

Dã Lang nhìn cửa phòng đóng lại, từ từ thu lại nụ cười. Cầm áo sơ mi đen trên áo sofa, từ từ mặc vào.

Tối nay sắp có một cuộc chiến.

Thay xong quần áo Dã Lang mới từ từ gõ cửa: “ Đi ra đi, tối nay dẫn em đến một chỗ”

“ không đi” Thanh âm thở phì phò, hiển nhiên còn tức giận.

Dã Lang dở khóc dở cười, người phụ nữ này tính tình rất trẻ con: “ Nếu như em muốn tìm người kia, tối nay là cơ hội duy nhất, em có thể không đi”

anh vừa dứt lời cửa liền mở ra. người từ cửa lao thẳng ra đụng phải anh.

“ Lời của anh là có ý gì?” Hạnh Nhược Thủy bị người này làm cho tâm tình lên lên xuống xuống, cũng không biết câu nào của anh có thể tin.

Dã Lang cười cười: “ Lời của tôi không có ý nghĩa. Vậy em có đi hay không đi?”

Hạnh Nhược Thủy cắn môi, nhìn anh chăm chú, muốn từ trên mặt anh nhìn ra một chút dấu vết. Đáng tiếc, cô chỉ thấy vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười. Cắn răng một cái, thở phì phò hỏi: “ Quần áo mặc có yêu cầu gì không?”

“ Mặc ướt át một chút, mười phút, trễ quá tôi liền đi”. Nói xong anh quay lại ghế sofa ngồi xuống, cầm điều khiển TV xem TV.

Hạnh Nhược Thủy hướng về phía anh làm mặt quỷ, vội vàng đóng cửa thay quần áo. Cô chọn một cái váy màu đen, đem tóc biến thành quăn, thoa một chút kem dưỡng da.

Dã Lang thấy cô ăn mặc nhíu mày một cái cũng không nói gì.

Bọn họ trước tiên đến XXX Giải Trí thành, lại thấy đám người kia, thì thầm nói nửa ngày.

Hạnh Nhược Thủy ngồi bên cạnh Dã Lang, rất muốn trợn mắt. Cô cũng biết không thể đối với người này có bất kì mong đợi gì. Sau khi uống xong rượu có phải còn muốn tới nơi làm cho người ta tê dại thần kinh đùa giởn?

Chỉ là nghĩ cô định kích động tông cửa đi ra ngoài.

Đột nhiên ngang hông có một cánh tay quấn lấy. Cô vừa quay đầu liền thấy Dã Lang cười nói: “ Đừng nóng vội, bảo bối”

Những người đó dường như nghe không hiểu lời của anh, cho nên yêu cầu Dã Lang dùng ngôn ngữ của nước X nói lại một lần. Sau đó bọn họ liền cười ha ha, dùng ánh mắt mập mờ nhìn cô.

Hạnh Nhược Thủy chỉ muốn đào một cái lỗ để chui vào, cô cảm thấy Dã Lang nhất định nói lời xấu xa! người này chính là một tên lưu manh! anh chính là mượn cơ hội giở trò lưu manh căn bản không phải là hấp dẫn đối thủ gì cả.

Cho nên vừa giống như lần trước đưa đến căn phòng kia, cô liền bắt đầu giảy giụa. Nếu không phải Dã Lang áp chế tay của cô, cô nhất định xoay người chạy ra ngoài.

Bọn họ mới vừa vào phòng không lâu, trong lúc bất chợt một hồi báo động vang lên, là cháy!

Vì vậy mọi người trong phòng nối đuôi nhau ra ngoài, loạn thành một đoàn.

Hạnh Nhược Thủy bị người lôi kéo, càng không ngừng chạy về phía trước, ánh đèn có chút tối, cô không biết rốt cuộc phải chạy trốn đi đâu. Cô cũng không kịp nghĩ đến những thứ này, chỉ mày móc di chuyển hai chân đi theo anh. Chân cô đã rất nặng nề, sắp nâng không nổi nữa.

Rốt cuộc bọn họ từ chỗ nào đó chạy ra ngoài.

Hạnh Nhược Thủy còn chưa kịp nhìn rõ tình huống liền bị người ta đẩy vào xe. Cô chưa tỉnh hồn thở hỗn hển,cô họng cùng lỗ mũi như sắp phun lửa.

Đột nhiên cô kinh ngạc phát hiện ngồi bên cạnh cô không phải Dã Lang! Hơn nữa còn là một người nước X! cô sợ há mồm thét chói tai lại bị người kia bịt miệng.

“ Câm miệng” người kia nói tiếng anh.

“ anh là ai? anh là người của Dã Lang?” Nghe được ngôn ngữ quen thuộc, Hạnh Nhược Thủy mới không kích động nữa. nhưng cả người vẫn dán vào cửa xe, không dám dựa vào anh quá gần.

người nọ lạnh lùng liếc cô một cái, không trả lời.

Hạnh Nhược Thủy không biết anh là cam chịu, còn chưa biết trả lời. Trong nội tâm lo lắng nhưng xe đang chạy, coi như cô có kêu thì người bên ngoài cũng không nghe được. Nhất là cô còn nghe tiếng súng vang lên, làm cho cô sợ hãi!

Mấy ngày nay được Dã Lang bảo vệ quá tốt cô quên mất, đây là một quốc gia chiến loạn.

Xe rốt cuộc ngừng lại.

Hạnh Nhược Thủy căn bản không thể chạy, cánh cửa liền bị kéo ra. người nọ đem cô ôm thật chặt trong ngực, cô không ngẩng đầu lên được. người ngoại quốc làm cho dạ dày cô một phen khó chịu,

Rốt cuộc thang máy ngừng lại.

Hạnh Nhược Thủy bị kẹp vào một cái phòng. Cửa phòng đóng lại, cô mới được buông ra.

Trong phòng đen rất tối, sơ lược có thể nhìn thấy một bóng người, mà không thấy rõ dung mạo. Cho nên nhìn thấy trên sofa một bóng người, cô sợ hết hồn, cảnh tượng giống như trong phim kinh dị.

người trên ghế sofa đột nhiên đứng lên, kéo tay cô đi vào một cánh cửa phòng, không cho cô bất kì thời gian phản ứng nào. Còn có âm thanh đóng cửa lại, đem cô dọa cho bối rối, cũng thức tỉnh: “ anh a...”

Cô còn chưa kịp hỏi gì đối phương dùng sức lôi kéo tay cô, lôi cô vào trong ngực, sau đó ôm cô thật chặt.

“ anh....” lời của cô bị đôi môi nóng rực ngăn chặn lại.

“ Ân ân ân....” Hạnh Nhược Thủy kinh hoàng giãy giụa.

người nọ áp chế hai tay của cô,đem mặt cô đè ở trong ngực, đôi môi nóng rực trằn trọc đến vành tay nhạy cảm của cô: “ Vợ....”

Hạnh Nhược Thủy toàn thân chấn động cũng không nhúc nhích được. Cô mới chú ý hơi thở của người này cô rất quen thuộc!

“ Trường...” cô vừa muốn kêu liền bị hôn lên đôi môi. Cô ngẩng ra nhưng không có giãy giụa. Cô biết đây là người đàn ông cô quen thuộc!

Hai cánh tay người đàn ông dùng sức, hận không thể đem cô dung nhập vào xương máu mình, không bao giờ tách ra nữa. Đôi môi dán chặt một nơi, đầu lưỡi quấn quit, chia sẽ hô hấp cho nhau.

Hôn triền miên Hạnh Nhược Thủy như muốn tắt thở. nhưng trong nội tâm lại kinh hỉ tràn đầy, bất chấp tất cả.

Đôi môi nóng rực của người đàn ông liên tục chiến đầu ở những nơi khác. Một cánh tay anh đỡ lấy cô.

Hạnh Nhược Thủy liền biết, cô không thể nói lung tung. Vì vậy tất cả những vui sướng cũng đặt ở trong lòng không dám hóa thành ngôn ngữ. Mặc kệ tất cả không hỏi một chữ.

Vậy mà chỉ cần anh sống thật tốt, như vậy cả đời cũng không biết thì như thế nào?

người đàn ông khom lưng ôm cô lên, hai người song song ngã ở trên giường. Giày bị đá đi, ôm thật chặt lăn một vòng rơi ngay ở giữa giường.

Ưng Trường không nằm xuống, để cô nằm ở trong lòng ngực mình. Cằm đặt trên đỉnh đầu cô, chỉ cảm thấy trái tim nửa năm trống rỗng, đã có thể lắp đầy.

Hạnh Nhược Thủy cũng không nhúc nhích, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, vẫn cảm giác giống như mình đang nằm mơ. Nếu đây là mơ thì cả đời không tỉnh lại cũng không sao!

Cô chậm rãi nở nụ cười. Dán chặt vào thân hình nóng bỏng của anh, giống như trở về những ngày vui vẻ trước kia. anh vẫn còn sống, Trường không của cô vẫn còn sống!

Vui sướng kéo tới ùn ùn, giống như muốn từ trong lòng của cô tràn ra, rất cần một cái cửa.

Hạnh Nhược Thủy từ trong ngực anh chống thân thể lên, ôm lấy cô anh dán môi lên môi anh. Trải qua một phen hành hạ này cô cũng không còn ngại ngùng như thường ngày nữa.

Ưng Trường không bị đôi tay nhỏ bé nóng rực của cô làm cho toàn thân cứng đờ, ngay sau đó dán vào tai cô khan giọng hỏi: “ Vợ, em xác định?”

Hạnh Nhược Thủy không trả lời, chỉ là đôi môi cùng bàn tay đang bận rộn, châm lửa nóng rực trên người anh. Cô từng ảo tưởng bố trí căn phòng rất lãng mạn, trong không khí lãng mạn hoàn thành việc lột xác từ cô gái trở thành người phụ nữ. nhưng bây giờ cô không nghĩ đến những thứ kia nữa, cô chỉ muốn thuộc về người này!

Nếu như còn có thể nhịn được anh thật không phải là đàn ông! Cho nên Ưng thượng tá lật người đè cô dưới thân, bị động thành chủ động đem cô hôn đến thở hồng hộc. Bàn tay đem theo từng mảnh nóng rực tê dại.

Hạnh Nhược Thủy quẳng mất lý trí hoàn buông lỏng thân thể. Cảm nhận anh đang ở trên người mình chế tạo ** tình triều. Cô không hề đè nén mình để mặc cho mình rên rĩ ra tiếng, mang đến cho anh nhiều khích lệ.

Có lẽ mỗi người đàn bà đều ảo tưởng qua lần đầu tiên của mình. nhưng cũng chỉ có thể đến một khắc kia, mới có thể hiểu khi cùng người mình yêu kết hợp chung một chỗ loại cảm giác đó không có một ngôn ngữ nào có thể biểu đạt**

người đàn ông dùng đôi môi nóng rực hôn, đem người phụ nữ anh yêu thương trân trọng hôn đến thất điên bát đảo. Sau đó dùng môi cùng tay thăm dò thân thể mềm mại mà anh khát vọng. Lòng bàn tay có vết sẹo khiến cho làn da trơn mịn từng trận rung rẫy. Cùng nhau rung rẫy đây là điều trong lòng người đàn ông mong đợi đã lâu.

Chưa định hình được Nhược Thủy đã bị anh mang vào ** trong xoáy nước, chỉ có thể vịn anh, bị lạc khi anh đưa vào tình triều.

“ Vợ....” người đàn ông lúc đoạt lấy cô, kêu là vợ mà không phải là anh yêu em.

nhưng ở trong giây phút đau đớn kia, Hạnh Nhược Thủy nhắm mắt lại khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt hạnh phúc. Quanh đi quẩn lại trải qua nhiều hành hạ như vậy, cô rốt cuộc đã giao mình cho người đàn ông cô yêu.

Ưng Trường không một khắc kia toàn thân chấn động, không dám tin dừng lại động tác, ngạc nhiên nhìn xuống người trong ngực. Mới vừa rồi cái cảm giác ngăn trở đó, anh không tính sai, đó chỉ có thể nói lên một sự thật......

“ Vợ....” anh ôm thật chặt lấy cô, ở bên tai một lần lại một lần kêu. người phụ nữ ở phía dưới bộ dáng run rẫy, đối với anh là hấp dẫn cực hạn. Từng chút từng chút hôn lên giọt nước mắt của cô.

không bố trí được phòng cưới lãng mạn, không có ra trải giường màu trắng, không có khách...... nhưng ở trong lòng người có tình, đây là đêm động phòng hoa chúc ** tốt đẹp nhất. Ở nơi đất khách quê người chỉ có ánh trăng ban đêm.

........

Cũng không biết trải qua bao lâu, hơi thở từ từ bình thường lại. Thể lực bị cạn kiệt người phụ nữ trong ngực đã sớm ngủ say. Chỉ là khóe miệng hơi cong lên cho thấy rất hạnh phúc.

Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong phòng.

người đàn ông ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ say của người phụ nữ, thân thể yểu điệu, cùng đóa hoa giữa hai chân lặng lẽ nở rộ, cảm giác mình có được toàn bộ thế giới.

Ưng Trường không thế nào cũng không ngờ tới, Nhược Thủy thế nhưng cất giữ thân thể trong trắng! anh không phải đối với vấn đề này không để ý, nhưng ngay từ lúc anh yêu Nhược Thủy, cô đã có một cuộc hôn nhân thì cái vấn đề anh hề để tâm nữa.

Giờ phút này anh bất ngờ và rất vui mừng. anh cũng là một người đàn ông phàm tục nên mừng như điên vì đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh đoạt lấy người phụ nữ mình yêu.

Cũng bởi vì phần vui mừng này, anh vốn chỉ cần một lần cuối cùng không nhịn được lại muốn cô một lần nữa.

Giống như đang nâng bảo vật trân quý, đem Hạnh Nhược Thủy đang ngủ thiếp ôm vào phòng tắm, ở trong bồn tắm to lớn cẩn thận từng ly từng tí rửa sạch những dấu vết trên người cô. Mỗi một tấc da thịt đều có dấu vết của anh lưu lại, loang lổ mà xinh đẹp.

Nằm ở trên giường ôm người phụ nữ mình yêu nhất, Ưng thượng tá cảm giác cuộc sống thật hạnh phúc!

Đêm đã rất khuya, ánh trăng chiếu vào cửa sổ đang nhìn một đôi nam nữ ôm nhau ngủ. Sau đó đỏ bừng cả mặt trốn sau đám mây không chịu ra ngoài.

Trên con đường tình yêu, chúng ta gặp được người kia của sinh mạng, cùng nhau phổ một khúc nhạc tình yêu lãng mạn.

Bao giờ mặt biển hết xanh. Đại dương hết song thì em quên chàng! ( nghĩa bóng)

........

Lúc Hạnh Nhược Thủy khôi phục ý thức đầy đủ cảm thấy toàn thân mình đều bủn rủn.

“ Trường không.....” Cô nhỏ giọng kêu chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt là trần nhà, đèn thủy tinh hoa lệ. Quay đầu không nhìn thấy người.

Cô hoảng sợ trái tim co rụt lại, bỗng chốc ngồi dậy. Ngạc nhiên phát hiện đây không phải là khách sạn cô ở sao? không phải cô cùng Trường không ở chung một chỗ sao? Tại sao có thể như vậy?

Cô vén chăn lên nhìn bản thân mình mặc áo ngủ, quần ngủ bảo thủ. Cô ôm đầu nhắm mắt cau mày, chẳng lẽ tối qua chỉ là một giấc mộng? nhưng chân thật như vậy không giống như giấc mộng!

không, đó không phải mộng! Đó không phải mộng!

Hạnh Nhược Thủy không muốn tin tất cả chỉ là giấc mộng. Vén chăn lên, cũng cảm thấy chỗ kín không thích hợp, bỗng chốc trừng lớn đôi mắt. Đây không phải là mộng!

Nhắm mắt lại tất cả những cảnh tối hôm qua liền hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiện ra trong đầu!

Cô cười mở hai mắt ra, đó không phải là mộng, tuyệt đối không phải là mộng! nhưng mà Trường không đâu?

Cửa bị gõ truyền đến thanh âm của Dã Lang: “ Dậy rồi thì ra đây đi”

Hạnh Nhược Thủy vội vàng mở cửa phòng: “ Tôi, tôi tại sao lại trở về đây?”

Dã Lang nhàn nhạt nhìn cô, quay trở lại xem TV: “ Rửa mặt thay quần áo đi, chúng ta về nước”

Hạnh Nhược Thủy há mồm muốn hỏi lại đột nhiên dừng lại. Cô nhớ tối hôm qua cô ngủ trước mất, Trường không ở bên tai cô nói một câu

“ Vợ, chờ anh”

........

Hạnh Nhược Thủy đột nhiên ý thức được cái gì không hỏi nữa. Mà ngoan ngoãn đi vào phòng rửa mặt thay quần áo. Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng thời tiết rất sáng sủa.

Cô chậm rãi nở nụ cười, Trường không em chờ anh về nhà!

Lúc cô đẩy cửa phòng đi ra, Dã Lang bĩu môi cực kì khó chịu. Nhiều ngày như vậy mặt lúc nào cũng đen thui lúc này rốt cuộc cũng thấy ánh mặt trời rồi. anh nhìn nụ cười trên mặt cô, lạnh lùng nói một câu: “ Mây đen lâu như vậy cuối cùng cũng mây tan trăng sáng, mặt trời chiếu rọi. Xem ra kiềm nén lâu quá quả nhiên tâm tình không tốt lắm”

Hạnh Nhược Thủy ngồi xuống ăn bữa ăn sáng của mình, tâm tình của cô rất tốt không quan tâm anh nói gì. Đừng nói là lời nói lạnh nhạt coi như anh chém một đao tới đây cô cũng cười che vết thương.

“ Cảm ơn anh” cô cười ngọt ngào, cho anh lời cảm ơn.

Dã Lang liếc cô một cái, trầm giọng nói: “ Đừng quên lúc tới tôi đã nói gì”

Hạnh Nhược Thủy vội vàng che miệng lại, trong lòng bàn tay đem vẻ mặt điều chỉnh xong, sau đó như không có việc gì tiếp tục ăn điểm tâm. nhưng là trong mắt vẫn mang theo nụ cười.

Dã Lang có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi. Thật may cô không phải quân nhân hoặc là cảnh sát, nếu không với công lực này của cô, phạm nhân / tội nhân đã sớm rõ ràng hết mọi chuyện. Thật là một người phụ nữ ngu xuẩn!

“ Chúng ta trở về thật sao? Chuyện của anh cũng làm xong rồi à?” Hạnh Nhược Thủy nuốt một hớp bữa ăn sáng ngẩng đầu hỏi anh. Cô cũng không quên anh nói bên này có chuyện muốn làm.

Dã Lang chau chau mày: “ không bỏ về được? Yêu nơi này rồi sao?”

Hạnh Nhược Thủy hết hơi sức, quyết định không nói chuyện với anh nữa. Dù nói cái gì thì trong miệng người này phát ra đều là đâm người. Nói không chừng anh kiếp trước chính là con nhím!

Dã Lang lại không nói gì nữa.

Lúc Hạnh Nhược Thủy buông chén đũa xuống, có người cầm thứ gì đó vội đưa tới cho Dã Lang.

Dã Lang nhận lấy, không nhìn một cái, đưa đến trước mặt cô: “ Uống đi”

Hạnh Nhược Thủy không hiểu cầm lên, mở ra nhìn là thuốc. nhưng tất cả đều là chữ của nước X cô cũng không hiểu. Cô cầm hộp thuốc trong tay hướng anh lắc lắc hỏi: “ Đây là cái gì?”

“ Thuốc tránh thai khẩn cấp” anh nhìn cô một cái không chút để ý trả lời.

Hạnh Nhược Thủy bỗng chốc trợn to hai mắt, cả người đứng lên, ngạc nhiên nhìn anh: “ Thuốc tránh thai? Tại sao?”. Cô còn ước gì mang đứa bé của Trường không, cô không cần uống thuốc này!

“ Kích động như vậy làm gì? không có cái gì uống đi?” Dã Lang nhướng mày giọng nói có chút nghiêm túc.

Hạnh Nhược Thủy thường nhìn thấy anh dáng vẻ hi hi ha ha, cũng sợ hết hồn nhưng vẫn kiên định cự tuyệt: “ Tôi không muốn! Tôi không uống tôi không uống!”

Dã Lang lộ ra nụ cười khát máu, từng bước từng bước đến gần cô. Đè lại hai vai cô chậm rãi cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “ Đừng quên chúng ta đã giao dịch”

Hạnh Nhược Thủy toàn thân chấn động, nhìn chằm chằm anh nửa ngày không nói chuyện. Thật lâu mới khó khăn giật giật môi: “ Nhất định phải bao gồm uống thuốc này sao? Có thể đổi một chút hay không?” Trong mắt cô hàm chứa chờ mong.

Thôi, cô phải biết đủ. Ít nhất cô biết Trường không còn sống, gặp cô, còn có một cuộc ** kích tình.

Về phần đứa bé, chờ Trường không trở lại bọn họ vẫn sẽ có! Đúng, chính là vậy!

Hạnh Nhược Thủy cầm thuốc trên bàn lên, xé ra ngửa đầu nuốt xuống: “ Như vậy được rồi chứ?” không biết có phải tác dụng phụ của thuốc hay không cô cảm thấy dạ dày là lạ.

Dã Lang nhìn cô không nói một lời. Nhìn bộ dáng cô tức giận anh bật cười. anh làm việc cũng không giải thích tương lai cô sẽ biết.

Hạnh Nhược Thủy giống như không thể tha thứ cho anh, thở phì phò đá cánh cửa vào phòng.

Dã Lang nhịn không được cười lên. người phụ nữ này thật là càng ngày càng không sợ anh, động một chút là đá cánh cửa. Cô khẳng định là không biết, trước cô nếu người náo dám đá cửa trước mặt anh thì người đó đều biến thành hài cốt hết rồi. Mà người sau cô dám đá cửa thì tất nhiên cũng cùng chung số mạng.

Nghĩ đến, người phụ nữ của thằng ngốc này làm cho anh phá lệ thật nhiều lần.

........

Nước X đáng sợ cuối cùng cũng kết thúc.

Hạnh Nhược Thủy ngồi trên máy bay nhìn ra ngoài trời xanh mây trắng, vẫn không thể tin được những chuyện mà chính mình đã trải qua. Qua rồi mới phát hiện thật ra thì không có gian nan đến thế. Có lẽ vì Trường không còn sống tất cả mọi chuyện đều không đáng kể.

“ Làm cái gì mà cười dâm đãng như vậy?” Bên cạnh đột nhiên có âm thanh, có chút lạnh lùng.

Hạnh Nhược Thủy tâm tình tốt không muốn so đo với anh: “ người này trong lòng nhất định rất đen tối nếu không sao lại có những ý tưởng xấu xa như thế?”

Dã Lang cười ha ha: “ Tôi là người, trong lòng đen tối không phải là rất bình thường sao?”. Nếu trong lòng anh có ánh sáng thì đó mới là quái vật.

Hạnh Nhược Thủy cứng họng, nếu như anh đã trải qua những hành hạ như vậy làm sao có thể không lưu lại bóng ma trong lòng? Vừa nghĩ như thế, cô lại cảm thấy người này làm ra những chuyện đáng ghét kia cũng có thể tha thứ được.

“ Dã Lang anh đã từng hận chưa?” Những người chịu nhiều tổn thương trong lòng rất dễ tràn đầy thù hận.

Dã Lang nhìn cô chau mày: “ Hận?”

“ Đúng, những người tổn thương anh” Cảm giác xương toàn thân vỡ vụn, tính tình anh không có trở nên biến thái đã là may mắn.

Dã Lang nở nụ cười, đột nhiên lại gần cô: “ Chuyện hận nhàm chán như vậy tôi không có lãng phí thời gian. Chỉ cần giết chết là xong. Cho nên em thông minh thì đừng có chọc tôi” anh làm động tác bẻ tay rắc rắc.

Hạnh Nhược Thủy bị dọa kinh ngạc nhìn anh mặt trắng bệch.

Dã Lang cười ha hả, đưa tay vỗ mặt cô: “ Xem em nhát gan, dọa sợ rồi sao? Đùa với em, đứa ngốc”

Hạnh Nhược Thủy sợ run một hồi, mới thở ra một hơi thật mạnh: “ Lại làm tôi sợ, anh thật xấu!” trong lòng cũng hiểu, anh không phải đang nói đùa.

Chỉ là cô trước sau luôn có một cảm giác, người này sẽ không làm tổn thương cô! Đừng hỏi tại sao, cô cũng không biết nhưng lại cảm thấy như vậy!

“ Ai bảo em ngốc như vậy, không hù dọa em thì hù dọa ai đây!” Dã Lang nhìn cô nở nụ cười an tĩnh, cảm giác trong lòng mình cũng thật bình tĩnh.

anh hận sao? anh không biết bởi vì anh có thói quen dùng máu để giải quyết vấn đề. Hận quá phí sức, anh không muốn lãng phí tâm tư cùng tinh lực.

Hạnh Nhược Thủy nhìn anh, thật lòng cảm thấy người này không xấu. Ánh mắt của anh mặc dù rất giảo hoạt nhưng phần lớn đều không có âm độc. Cô còn có một cảm giác, trong lòng Dã Lang cất giấu một người thật sâu. nhưng thỉnh thoảng cô có thể cảm thấy, anh đang thông qua cô mà nhớ về một người phụ nữ khác!

Hạnh Nhược Thủy không có nói với anh suy nghĩ của mình, bởi vì cô tin đó là một vết thương không thể đụng vào, không muốn người khác nhìn thấy.

Chậm rãi nhắm mắt lại, Hạnh Nhược Thủy buông lỏng tâm tư tiến vào mộng đẹp. Cô sẽ không bao giờ thấy ác mộng nữa, sẽ không sợ nữa!

Dã Lang xoay người lại nhìn cô dung nhan điềm tĩnh. anh mắt từ từ trở nên thâm thúy, cho đến bay xa......

Sau mấy tiếng, máy bay đáp xuống thành phố T.

Trong quá trình hạ xuống, có thể nhìn thấy những tòa nhà thành thị phồn hoa. Hạnh Nhược Thủy không nhịn được kêu ra tiếng.

Dã Lang bĩu môi nói: “ Nơi càng phồn hoa, càng bẩn thỉu càng vặn vẹo, có gì tốt mà kêu?”

“ không ai như anh chỉ chú ý mặt bẩn thỉu của nó, quan trọng trong lòng con người là bình thường sạch sẽ” Xã hội luôn có một mặt không tốt, nếu như chỉ muốn nó không tốt, vậy cũng không cần sống dứt khoát tự sát đi cho rồi.

Cái này cùng con người không liên quan, chỉ cần trong lòng sạch sẽ là được rồi.

Lời nói giống nhau như đúc, rất lâu trước kia anh cũng đã được nghe. người đó cũng điềm tĩnh nở nụ cười xinh đẹp, đáy mắt trong suốt, có thể trấn an tâm hồn xao động của anh.

Vài chục năm trôi qua, lâu đến nỗi tất cả đều đã bị phai mờ. anh càng không dám mở lớp bụi bặm kia để xem những thứ tốt đẹp.

Trời cao giống như muốn mạng anh, lại cho cô gái ngốc này xuất hiện trước mặt anh, đưa anh thoát khỏi cơn mê.

Dã Lang đột ngột vươn tay kéo cổ cô hướng đến gần anh. Nhắm mắt, trên trán cô hôn một cái.

Lần này, thật lâu cũng không có buông ra.

“ Này anh làm gì thế?” Hạnh Nhược Thủy bị anh ôm, căn bản không tránh thoát.

Rốt cuộc anh giống như là hôn đủ rồi, buông cô ra cười đến xấu xa, nói: “ Ăn đậu hủ của em a”

“ Sắc lang không biết xấu hổ!”

“.....”

Ra khỏi sân bay xe chạy trên đường lớn, một đường nhanh như chớp.

“ Tôi về sau phải ở trong địa ngục nhân gian sao?” Lời này nói thế nào nghe cũng không được tự nhiên!

Cô tưởng tượng có người hỏi cô ở đâu, cô trả lời ở địa ngục, người nọ hoặc là hoảng sợ hoặc là coi cô là bệnh nhân tâm thần.

“ không, chúng ta ở chỗ khác. Thế nào em muốn ở địa ngục sao?” Dã Lang chau chau mày. Thật lòng thấy chỗ đó không thích hợp với cô.

Hạnh Nhược Thủy cuống quýt lắc đầu: “ không có, tuyệt đối không có!”

Dã Lang nhìn cô dáng vẻ kinh hoảng, nhỏ giọng cười lên: “ Bao nhiêu người muốn tới đó, chỉ mong có thể bước vào đó nhìn trộm một chút”

Lời này không giả.

“ Vậy tuyệt đối không bao gồm tôi” nhưng mà trong lòng cô cảm kích nơi đó đã để cô gặp được Dã Lang.

“ Tôi hiểu rõ, những người muốn hướng tới địa ngục cũng không bao gồm có em” Bọn họ muốn vào nhìn trộm một chút cũng bởi vì nơi đó là địa ngục, từ thiên đường rơi xuống.

“ Tôi có thể xem đây là lời khen được không?”

“ Tôi xác thực là đang khen ngợi em”

“.....”

Xe cuối cùng đi về hướng ngoại ô.

Càng ngày càng ít người, cây cối tươi mát. Gió thổi trong không khí mang mùi bùn đất, mang theo hơi thở mát mẻ.

Hạnh Nhược Thủy ngồi ở cửa xe, gió thổi những nhánh cây bay tán loạn. Híp mắt nhìn một màu xanh của lá cây bên ngoài cửa sổ: “ Ai, chúng ta không phải là đi đến Thế Ngoại Đào Viên chứ?”

Gió thổi những lá khô nhỏ, không có người trả lời.

Cô đang suy nghĩ hỏi lại lần nữa, quay đầu nhìn lại thấy anh đã ngủ thiếp. Cặp mắt khôn khéo giảo hoạt, phía sau cặp mắt kính gọng vàng đã nhắm lại, hô hấp đều đặn.

Hạnh Nhược Thủy cẩn thận quan sát anh. người này nghe nói đã bốn mươi rồi nhưng trên mặt không thể nào nhìn ra, cảm thấy anh chừng ba mươi tuổi. Ngủ thiếp đi bộ dáng bình tĩnh không còn vẻ vô lại, chính là một người đọc sách lịch sự.

“ Yêu tôi?” người đàn ông bật ra một tiếng cười bỗng chốc mở mắt.

Hạnh Nhược Thủy tầm mắt không kịp né tránh, lung túng chống lại ánh mắt vui vẻ của anh, nhất thời đỏ mặt: “Cuồng tự luyến!”

“ Tôi có tư cách tự luyến không phải sao?”

“ Để ý anh tôi là người ngu.” Hạnh Nhược Thủy nhất quyết, không cần để ý cái tên cuồng tự luyến này!

Vì vậy Dã Lang dùng nhiều phương pháp hấp dẫn sự chú ý của cô, muốn cô mở miệng nói chuyện nhưng cũng không có hiệu lực.

Hạnh Nhược Thủy mím chặt môi không lộ vẻ gì, nhìn chằm chằm anh.

Dã Lang nở nụ cười trong mắt lóe lên ánh sáng, chậm rãi quan sát cô từ đầu đến chân một lần.

Chuông báo động trong lòng Hạnh Nhược Thủy kêu lên, thầm nói không tốt rồi!

Một giây kế tiếp, tay người đàn ông liền chiếm hữu eo cô.

Hạnh Nhược Thủy lập tức lắc lư thân thể né tránh tay anh, trong miệng cười ha ha, không thở được.

“ không được! anh mau dừng tay không cần chọt nữa....”

Dã Lang lặng lẽ dừng tay nhìn cô cười đến chảy nước mắt. Giống như trở lại khoảng thời gian vui vẻ đó. Cô cũng sợ nhột, mỗi lần cô tức giận anh sẽ dùng chiêu này đối phó cô. Thử là trúng!

Hạnh Nhược Thủy ngưng cười, vừa ngẩng đầu liến nhìn thấy ánh mắt phức tạp của anh, cô không cách nào giải thích được. nhưng mà cô đọc được nồng đậm đau thương: “ anh, anh không sao chứ?”

Dã Lang chợt hồi phục tinh thần, lắc đầu, nhắm mắt lại.

Hạnh Nhược Thủy biết cô không cẩn thận, nhìn thấy nội tâm chân thật của anh.

Xe chạy vào vào một cửa chính có bề dày lịch sử lâu đời, cho đến khi dừng lại trước một ngôi nhà cổ.

Hạnh Nhược Thủy từ khi thấy cánh cửa kia miệng vẫn không khép lại được. Nhìn tòa kiến trúc châu Âu cổ kính, miệng cô mở đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào. Cô đã từng học qua nhiều từ ngữ miêu tả nhưng lúc bày lại không dùng được. Cô căn bản không thể miêu tả tòa nhà đang nhìn thấy trước mắt này.

Dưới ánh đèn

Tường gạch màu vàng nhạt, nhà chính cao 4 tầng, tường bên ngoài bởi vì trải qua năm tháng mà trở nên loang lổ những cũng không bị tàn phá. Cảm giác lịch sử dày cộm đập vào mặt, khiến cho mọi người phải suy nghĩ **

Hạnh Nhược Thủy có thể miêu tả cũng chỉ có hai câu này. Nhiều hơn nữa cũng không có sức.

“ Đi theo” Dã Lang quay đầu lại nhìn người phụ nữ ngây ngốc, nhíu mày một cái. Khóe miệng khẽ nhếch lên.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng đuổi theo, ngạc nhiên phát hiện, phát hiện trong nhà bố trí lúc cổ đại lúc hiện đại, hiển nhiên là trải qua cải tạo.

Cũng vậy, giống như chỗ ở cũ, bên ngoài nhìn khá, người ở bên trong có cảm giác sợ hãi trong lòng. Những thứ đó tản mác ra hơi thở mục nát.

Bên trong nhà trên bàn có một chậu hoa Bách Hợp nở rộ, làm cho cả căn phòng có một mùi thơm nồng nặc.

Trong phòng có rất nhiều người làm, người đầu tiên xuất hiện là một người đàn ông trung niên một thân tây trang màu đen, hướng về phía Dã Lang khom lưng kêu chủ tử.

“ Cô ấy là Hạnh Nhược Thủy, về sau sẽ ở lại nơi này, ông sắp xếp cho cô ấy một căn phòng. Ở bên cạnh tôi thôi”

“ Đã chuẩn bị xong, chủ tử.”

“ Hạnh tiểu thư xin chào, tôi là quản gia ở đây tên là Thượng Khác”

“ Xin chào” Hạnh Nhược Thủy chú ý tới câu nói kia của Dã Lang: “ Về sau ở đây”. Muốn cô ở bên anh cả đời sao?

“ Hạnh tiểu thư mời đi theo tôi!”

Hạnh Nhược Thủy nhìn về phía Dã Lang, anh khoát khoát tay: “ Đi xem phòng của em một chút. không thích thì hãy nói với Thượng Khác, anh sẽ giúp em bố trí lại”

Hạnh Nhược Thủy không thể làm gì khác hơn là đi theo, nhìn dáng vẻ anh rất mệt mỏi, quả thật cũng không thích hợp nói chuyện bây giờ.

Vào phòng Hạnh Nhược Thủy chỉ có một cảm giác — phòng của công chúa!

Rất lạ là, đồ trong phòng không phải màu hồng mà là màu tím. Cũng may đó là màu cô thích nhất. Nhất là tấm màn màu tím cùng giường, thật là đẹp!

“ Hạnh tiểu thư xem một chút có chỗ nào không hài lòng, có thể nói ra”

Hạnh Nhược Thủy bị thanh âm dọa làm cho giật mình, cô thiếu chút nữa quên mất còn có người ở đây: “ A, không cần, tôi rất thích! Cảm ơn ông!” đây cũng không phải là nhà của cô, cũng không cần quá nghiêm khắc.

“ Hạnh tiểu thư quá khách khí rồi!”

Hạnh Nhược Thủy nghe trái một câu tiểu thư phải một câu tiểu thư, cảm thấy rất không thoải mái. Ở thành phố A, tiểu thư bình thường chỉ có kĩ nữ. Nếu không phải khách sáo giữa những người xa lạ, bình thường không gọi như vậy “ Thượng, Thượng quản gia, ông có thể gọi tôi là Nhược Thủy hay không? Ở nơi của tôi tất cả mọi người không thích cách xưng hô tiểu thư này”

“ A, vô cùng xin lỗi, Nhược Thủy cô nương!”

Hạnh Nhược Thủy im lặng triệt để, chạy tới cổ đại luôn rồi. Thôi, cứ như vậy thôi. Chờ bọn họ quen thuộc, về sau đoán chừng không kêu không tự nhiên như vậy nữa.

Hạnh Nhược Thủy đại khái nhìn một chút rồi đi xuống lầu.

Dã Lang vẫn lười biếng tựa vào sofa, hai chân dài giang ra, nhắm mắt lại giống như là ngủ thiếp đi.

Hạnh Nhược Thủy khẽ bước từ cầu thang xuống. Trải qua mấy ngày nay, cô biết người này ngủ rất dễ bị đánh thức.

“ em cho dù chân không đi xuống, tôi vẫn có thể nghe được,OK?” anh bỗng chốc mở mắt, quay đầu nhìn về phía cô, môi mỏng mở ra nói lời không chút cảm xúc.

Hạnh Nhược Thủy dẫu môi, dậm lên sàn nhà bành bạch: “ Ai cho anh có đôi tai mèo, đáng đời ngủ không ngon!”

Dứt lời Dã Lang chau mày: “ Làm sai còn khí thế hung hồn như vậy, thật đúng là không thấy nhiều.”

“ Giống loại người vặn vẹo như anh, dù sao cũng không ít!”

Dã Lang bởi vì cô nhanh mồm nhanh miệng mà bật cười.

Thượng Khác càng kinh ngạc hơn. Đây là lần đầu tiên ông chủ mang phụ nữ về, càng là lần đầu tiên có người ở trước mặt chủ tử làm càng như vậy. Kỳ quái làông chủ không có một chút mất hứng.

Hạnh Nhược Thủy ngồi xuống ghế sofa đối diện, nhìn anh lại muốn nhắm mắt lại, vội vàng gọi: “ Ai, anh còn ngủ nữa à?”

“ Có rắm thì phóng” Dã Lang khẽ mở mắt đang muốn nhắm lại.

Hạnh Nhược Thủy bĩu môi: “ người dã man chính là như vậy, không văn minh chút nào”

“ Vậy em thả hay không thả?” anh làm bộ lại muốn nhắm mắt.

“ Được rồi, tôi nói, được không?” người này tính khí càng ngày càng kém: “ Tôi phải ở này bao lâu? Ý tôi muốn nói giao dịch của chúng ta cũng phải có một kì hạn chứ?”

Dã Lang chậm rãi giơ ngón trỏ tay phải quơ quơ: “ không có, xem tâm tình của tôi. Lúc tôi muốn kết thúc tự nhiên sẽ kết thúc”

“ Như vậy không công bằng!” Nếu anh muốn cả đời, chẳng lẽ tôi phải ở đây cả đời sao? Này, vậy....

Dã Lang toét miệng cười, cười đến rất xấu xa: “ Nếu như em cho rằng trên thế giới vẫn tồn tại hai chữ kia, điều đó cho thấy em rất ngây thơ. Vừa đúng tôi có thể dạy cho em thành thục”

Hạnh Nhược Thủy nhất thời cứng họng, sau đó cãi lại.

“ Tôi không phải là ngây thơ, mà là có tâm hồn đẹp!” Loại người như anh trong lòng toàn là bóng tối sẽ hiểu được!

Dã Lang lành lạnh mà nói: “ Thứ em mong muốn nhất đã có nên cảm thấy đủ”

Lần này Hạnh Nhược Thủy hoàn toàn cứng họng rồi. Cô đã có đầy đủ tất cả! Trường không còn sống bọn họ còn gặp được nhau, còn có ** cả đêm. Những thứ này đã vượt quá xa mong đợi của cô!

Ý thức được điều này Hạnh Nhược Thủy trong lòng mềm nhũng, lời nói cũng vì thế mà trở nên mềm mại hơn: “ Vậy tôi phải ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ không có việc gì thì cùng anh khua môi múa mép sao?”

Coi như cô đồng ý, chỉ sợ anh cũng không có thời gian rãnh như vậy! Bang phái lớn như vậy, nhiều việc buôn bán như vậy, anh còn bận rộn hơn bất kì ai hết!

Dã Lang nở nụ cười giống như dã thú đối với con mồi: “ Vậy em muốn làm gì? Giúp tôi làm ấm giường hay là thay tôi sinh con?”

“ Tôi mang đứa bé của anh, được không?” cái này cô thật lành nghề!

Dã Lang bỗng chốc đứng lên, đưa tay kéo cô ngã vào trong ngực anh. Cúi đầu tươi cười, tầm mắt khóa chặt cô lại: “ Có thể, nhưng mà em phải giúp tôi sinh một đứa”

Hạnh Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn anh.

Cô còn chưa trả lời anh đã buông cô ra, nói: “ Cứ quyết định như vậy. Sau đó tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ tôi ha?”

Lời còn chưa dứt anh đã sải bước đi ra cửa.

“ Này anh....” anh cho rằng anh là hoàng đế a, còn có người phụ nữ tắm rửa sạch sẽ chờ anh lâm hạnh!

người nọ giơ lên ngón trỏ bên phải lắc lắc, cũng không quay đầu lại.

Hạnh Nhược Thủy suy sụp rũ hai vai xuống, miệng vểnh lên thật cao, mày nhíu lại thật chặt. Chán nản ngồi trên sofa, mặt ủ mày chau.

Làm thế nào đây? Cô mới không cần sinh con cho tên kia, tuyệt đối không muốn! nhưng mà nếu như anh nghiêm túc cô có thể cự tuyệt sao? Đừng quên, đây là giao dịch, cô không có tư cách cự tuyệt!

Hạnh Nhược Thủy vô ý thức xoắn tóc của mình lại, trong lòng rất rối loạn.

Cô không muốn cùng Dã Lang xảy ra quan hệ, mặc dù lúc đầu cô đã chuẩn bị rất kĩ càng, nhưng mà anh không có đụng đến cô.Hôm nay muốn quay đầu làm lại trong lòng cô thấy rất miễn cưỡng. nhưng anh đã tuân thủ lời hứa của mình, làm chuyện anh nên làm. Cô có thể làm trái cam kết sao?

không thể! Một người nói không giữ lời làm sao đối mặt với trái tim của mình?

Cô ngồi buồn một lúc, quản gia kêu cô đến ăn cơm tối. Nghiêm chỉnh mà nói cái này gọi là ăn khuya.

Thức ăn rất phong phú cũng rất ngon, nhưng Hạnh Nhược Thủy ăn không bao nhiêu. Qua chín giờ tối cô bình thường sẽ không ăn gì. Bây giờ đã qua mười giờ.

Ăn xong Hạnh Nhược Thủy đi tản bộ trong sân cho tiêu hóa.

Tòa nhà rất lớn nhưng hoa viên lớn hơn, phóng tầm mắt nhìn đi căn bản không thấy bờ. Thời tiết giữa mùa hè, trong vườn hoa có rất nhiều bông hoa nở rộ tranh nhau khoe sắc.

Ban đêm một mãnh yên tĩnh, ở trên ruộng hoang tiếng ếch nhái kêu vang càng làm không gian trở nên u tĩnh.

Gió đêm hơi lạnh, khiến cho nơi này không có không khí nóng bức của mùa hè, ngược lại có cảm giác mát mẻ của mùa thu.

Hạnh Nhược Thủy cũng không đi xa, chỉ đi vòng vòng xung quanh tòa nhà. Tòa nhà rất lớn cô chỉ đi một vòng quanh cũng mất rất nhiều thời gian. Đèn đường rất sáng không giống biệt thự Thương gia âm trầm đáng sợ.

Hạnh Nhược Thủy đi tới một góc nhỏ của biệt thì thì phát hiện, thấp thoáng ở giữa trong đó có một ngôi nhà nhỏ. là một khu nhà nhà hai tầng.

Cô cảm thấy có chút kì quái, bên cạnh tòa nhà cổ kính lại có một căn nhà tầm thường, hoàn toàn làm mất hết cảm giác.

Hạnh Nhược Thủy đứng một chỗ rất lâu, cũng không có đi đến bên kia. Cô không phải sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy, chẳng qua là cảm thấy không nên theo dõi chuyện riêng của người khác.

Đi quanh tòa nhà hai vòng, Hạnh Nhược Thủy cũng thấy mệt. Trở về phòng tắm rửa, bắt đầu leo lên giường.

Nghĩ đến câu nói của Dã Lang trước khi đi, cô khóa lại cửa phòng một lần nữa, mới lên giường ngủ. Vốn nghĩ rằng sẽ khó ngủ, kết quả nằm xuống không bao lâu thì đã đi vào mộng đẹp.

Trong đêm khuya một mảnh tĩnh lặng.

Mãi cho đến lúc ba giờ sáng tòa nhà mới vang lên tiếng mô tô.

Thượng Khác đã sớm cung kính đợi ở ngoài cửa: “ Ông chủ!”

Dã Lang chân dài nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn căn phòng kia, không gian tối mịt. Vừa cởi áo khoác ra vừa nhàn nhạt hỏi: “ Cô ấy ngủ sao?”

“ Dạ, mười một giờ rưỡi đi ngủ.”

Dã Lang hơi cong môi một cái, có chút bất đắc dĩ: “ Cô ấy lại có thể an tâm ngủ, thật là người phụ nữ có lá gan lớn!”

Thượng Khác nghe được, trong giọng nói của anh có một điểm cưng chiều. anh muốn hỏi nhưng rồi lại thôi.

“ Muốn nói cái gì cứ nói” Dã Lang quay đầu lại, liếc anh một cái.

“ Dạ, ông chủ, cô Nhược Thủy là bà chủ tương lai sao?” Thái độ của anh làm người ta suy nghĩ. Hành động của bọn họ không giống nhưng gian phòng cô đang ở là do ông chủ tỉ mỉ bố trí...

Dã Lang nhướng mày, môi mỏng đột ngột xuất hiện hai chữ: “ Có lẽ….”

Thượng Khác đã hiểu không hỏi nhiều nữa. Vội vàng phân phó dâng trà, phục vụ ông chủ tắm rửa.

Dã Lang nằm ở trong bồn tắm nhắm mắt lại, hưởng thụ toàn thân được ngâm trong nước ấm thoải mái, trong đầu xuất hiện một nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp.

Luôn luôn nhạt nhẽo ** lặng lẽ ngẩng đầu.

“ **!” Môi mỏng bật ra một tiếng chửi nhỏ. Quay đầu ra cửa kêu: “ Thượng Khác”

“ Dạ, ông chủ!”

“ Đưa Bạch Liên tới đây”

không bao lâu, mang tới một cô gái mặc áo choàng tắm: “ Lão đại, Bạch Liên đã tới”

“ Để cho cô ta vào. Ông lui ra đi”

“ Vâng” Thượng Khác lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Đợi cửa đóng lại, cô gái có chút gấp gáp cởi áo choàng tắm ra, lộ ra vóc dáng yểu điệu. Vóc dáng cô không cao nhưng vóc người rất đẹp. Vứt bỏ áo choàng tắm, cô bước nhanh vào phòng tắm: “ Ông chủ, để Bạch Liên phục vụ ngài!”

“ Ừ” Dã Lang chỉ khạc ra một tiếng, nhắm mắt lại như cũ.

Cô gái bước vào bồn tắm, giang hai chân ngồi trên người anh. không cần phân phó tự động đi thẳng vào vấn đề. Cô phát ra một tiếng ** ngâm nga, hơi nước mờ mịt cặp mắt ẩn tình lẳng lặng nhìn phía dưới của người đàn ông. Thân thể anh không tính là to con nhưng tất cả của anh cũng làm phụ nữ thần hồn điên đảo.

Dã Lang chỉ lúc hai người giao hợp mới nhíu mày một cái. Sau đó không có vẻ gì nữa, từ đầu tới cúi luôn nhắm hai mắt.

Bạch Liên không cam lòng cắn môi dưới, luật động vòng eo mảnh khảnh, hy vọng cho người đàn ông phản ứng điên cuồng nhưng cuối cùng cũng thất vọng.

người đàn ông giống như là ngủ thiếp đi nếu không phải hai người còn kết hợp một chổ, cô sẽ cho rằng anh đã bất tỉnh.

Bạch Liên xuất tất cả vốn liếng chỉ muốn đổi lấy một chút phản ứng của anh. nhưng anh vẫn như vậy không thay đổi chút nào.

Cô rốt cuộc nhìn chằm chằm môi mỏng của anh. Ở một phút bộc phát,môi hướng tới môi anh. Vậy mà khi chưa đụng tới đã bị một bàn tay lớn che kín mặt.

“ Cút” Tay dùng để che mặt cô dùng sức đẩy về phía trước, cô liền lảo đảo ngả về phía trước.

“ Ông chủ, Bạch Liên....”

“ Đừng để tôi nói lần thứ ba,cút!” Môi mỏng khạc ra lời nói vô tình.

Bạch Liên nước mắt rưng rưng nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, cũng không kịp dọn dẹp liền chạy ra ngoài.

Dã Lang chậm rãi mở mắt, hồi tưởng một cuộc ** vừa rồi, trong đầu chỉ có một từ: vô vị tẻ nhạt!

Đem dấu vết trên người rửa sạch, thay áo choàng tắm ra: “ Thượng Khác, cho tôi một ly rượu đỏ”

không bao lâu Thượng Khác mang một ly rượu vào: “ Ông chủ sớm đi nghỉ ngơi!”

“ Ừ. Ông cũng đi nghỉ đi” Dã Lang khoát khoát tay bảo anh ra ngoài. anh đi đến cửa sổ ngẩng đầu nhìn ánh trăng ảm đạm. Mới đầu tháng, trăng lưỡi liềm, ảm đạm không có ánh sáng.

Sau hồi lâu, anh để ly rượu xuống, đi tới tủ treo quần áo nhẹ nhàng đẩy, một cánh rửa mở ra.

Dã Lang đi qua cánh cửa kia, đi tới căn phòng anh đã bố trí. Cô thích màu tím vẫn luôn muốn có một căn phòng công chúa màu tím. Chờ anh bố trí xong, cô lại vĩnh viễn không thấy được.

Dã Lang nhìn sau tấm màn đội lên một vật nhỏ, đôi môi mím thật chặt. Hồi lâu, mới thở ra một hơi, từ từ đi đến bên giường.

Giơ tay lên, chậm rãi nâng tấm màn từ từ đi vào. Rồi sau đó, chậm rãi ngồi xuống bên giường, mở đèn ở đầu giường, ánh đèn yếu ớt chiếu xuống.

Nhiệt độ trong núi buổi tối thấp, người trên giường cuốn chăn, ngủ say sưa. Giống như đứa bé, mím môi khuôn mặt hồng hồng.

Đã từng có thời gian anh rất bận không có thời gian ở bên cô. Mỗi lần nửa đêm anh trở về, cô đã ngủ rồi nhưng ngủ rất không an ổn. Chỉ cần anh vừa vào cửa, cô liền mở cặp mắt mờ mịch nhìn anh, nói anh đã về. Thanh âm khàn khàn giống như đang làm nũng với anh.

anh đi tới ôm cô, sờ sờ mặt của cô, cô sẽ rất nhanh ngủ thiếp đi. Chỉ cần anh về nhà, cô liền ngủ rất say.

Đánh đánh giết giết cả ngày, trong lòng anh cũng không thể có một dòng suối trong suốt. Cho đến khi cô bị bắt cóc.

Hôm nay, anh vẫn nhớ rất rõ, cô bất chấp tất cả xông về phía họng súng của kẻ thù trên môi nở nụ cười. Cô toàn thân đều là máu nằm trong lòng anh, đôi mắt trợn tròn, nhưng giọng nói kiên định:

“ Kiếp sau... Kiếp sau em nhất định mạnh... Mạnh đủ để... Đủ mạnh để tự vệ còn nữa... không bao giờ trở thành...trở thành người... liên lụy”

Đến chết cô cũng không trách anh đã không thể bảo vệ được cô, mà chỉ suy nghĩ cô mạnh hơn để tự bảo vệ mình mà không phải liên lụy anh. anh rất may mắn mới có thể gặp được cô. anh không có năng lực mới có thể để mất cô.

Hôm nay anh đã đủ mạnh, nhưng lại không có cô mỗi buổi tối chờ anh trở về. anh có được tất cả nhưng lại đánh mất trái tim mình.

Nhắm mắt lại, nơi khóe mắt người đàn ông, một giọt lệ lặng lẽ rơi.

Mười mấy năm qua anh không dám nhớ lại tất cả. Trong đêm tối không có người... anh một ly lại một ly... chỉ hy vọng có thể quên tất cả.

Kể từ đó tới nay, hơn năm ngàn ngày đêm, anh không có một giấc ngủ ngon. Mỗi lần đều là mệt mỏi cực điểm, hy vọng xa vời có một giấc ngủ. Nếu không phải ý chí kiên cường anh đã tự sát không biết bao nhiêu lần.

Đang suy nghĩ đột nhiên người trên giường phát ra một tràng cười, mở miệng lầm bầm: “ Thật tốt ha ha...”

Dã Lang không cần hỏi cũng biết cô mơ thấy gì. Giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô. Da cô thât đẹp, trơn láng mềm mại sờ vào giống như tơ lụa thượng hạng. Cùng với xúc cảm trong ký ức giống nhau như đúc. Họ đều không thích trang điểm, không được coi là thông minh nhưng tính tình chân thành, cố chấp.

Dung mạo xinh đẹp chỉ có thể làm người ta kinh ngạc trong thoáng chốc nhưng một tâm hồn đẹp mới làm người ta nhớ mãi không quên.

Mạc Vấn...

Dã Lang chậm rãi cúi người đôi môi nóng rực hôn lên trán cô. Thật lâu cũng không buông ra.

người phía dưới vẫn không biết gì, trong giấc ngủ vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Khuôn mặt điềm tĩnh giống như đôi tay dịu dàng có thể xoa dịu tâm hồn đau đớn, bối rối.

Mới vừa bị an ủi ** giờ phút này lại loáng thoáng ngẩng đầu lên.

Môi Dã Lang từ từ đi xuống theo sống mũi cô, di chuyển từng chút từng chút.... Đôi môi hồng đầy đặn tản mác sự hấp dẫn.

“ Mạc Vấn...” anh nhỏ giọng nỉ non.

Ánh mắt nhìn dung mạo điềm tĩnh của cô từ từ đi xuống xẹt qua cổ trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp, hai bầu ngực cao vút phía dưới áo ngủ, không nhìn thấy phần bụng trơn láng mềm mại...

Tay Dã Lang đưa lên, đặt lên nút áo đầu tiên của cô. Ngừng một lúc từ từ mở nó ra. Đầu ngón tay kéo nhẹ váy một cái, cái váy liền mở rộng ra, bắt đầu đi tới viên nút thứ hai...

anh biết rõ. Cô không phải Mạc Vấn. Cô chỉ giống Mạc Vấn mà thôi. không phải đặc biệt xinh đẹp nhưng lại rất đáng để ngắm nhìn; nhất là tính cố chấp, lá gan không lớn nhưng không hề sợ anh, trên người luôn tỏa ra hơi thở an tĩnh làm cho phiền não trong lòng cũng biến mất...Tất cả giống như Mạc Vấn một lần nữa trở lại bên cạnh anh.

Rốt cuộc anh đem tất cả suy nghĩ ném ra khỏi đầu, ngón tay linh hoạt cởi nút áo ngủ ra. Áo ngủ đơn giản bảo thủ không có chút hấp dẫn nào. nhưng thân thể dưới áo ngủ lại tràn đầy hấp dẫn.

Cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô. Nhắm mắt lại tay nhè nhẹ xé áo ra. Từng tấc da thịt dưới lòng bàn tay xúc cảm thật tốt.

“ Ừ....” người ở dưới bị quấy rầy, phát ra tiếng kháng nghị. nhưng ở trong đêm khuya nghe càng giống như âm thanh ngâm nga hấp dẫn.

Dã Lang chỉ cảm thấy lý trí của mình giờ khắc này sụp đổ không còn tồn tại một chút gì trong đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK