Khi ý thức cô dần dần khôi phục, bác sĩ đẩy cửa đi vào, Nhược Thủy nhịn không được nhắm mắt lại. Một giọt lệ, chảy xuống khỏe mắt khô khốc.
Tại sao, tại sao cô lại còn sống? Nếu cứ vậy mà chết, không phải tốt hơn sao?
nhưng mẹ cô đã từng nói: không cần biết có bao nhiêu gian nan thử thách cũng nhất định phải kiên cường mà sống! Nếu cứ thế buông bỏ sinh mạng bản thân, sẽ bị trời phạt!
Chỉ có điều, cô đã quá mệt mỏi, Nhược Thủy thật sự đã quá mệt mỏi…
Ai lại tới, ai lại đi, cô hoàn toàn không thấy, không nghe, không biết được. Chỉ còn biết để mặc cho ý thức cứ mơ mơ hồ hồ, mơ màng ngủ. Tất cả, tất cả mọi chuyện xung quanh đều không còn liên quan đến cô nữa.
“Đừng có giả chết với tôi, không có lệnh của tôi, đến tử thần cũng không thể giải thoát cho cô đâu! Nếu cô dám tuyệt thực, tôi sẽ khiến tất cả những người có liên quan đến cô sống không bằng chết! Bọn họ tất cả đều sẽ cùng cô xuống địa ngục!”
người đàn ông khạc điếu thuốc trong miệng ra, quẳng lại mấy lời lạnh lùng, rồi đá cửa bước ra ngoài.
không ai để ý rằng, người đàn ông này đã đứng ngoài cửa từ rất lâu rồi.
Nhắm mắt lại, hắn liền nhìn thấy tình cảnh ngày đó cô nằm trong vũng máu. hắn nhớ lại, khoảnh khắc đó, trong lòng hắn ngập tràn sự sợ hãi, phát điên chạy tới bệnh viện. Bảy tiếng liền phẫu thuật, hắn thậm chí đã quên mất hắn cũng có liên quan, cứ đứng dựa vào tường như vậy, mãi cho đến khi cửa phòng phẫu thuật mở, mới chán nản ngồi xuống mặt đất.
Thật may, Nhược Thủy tỉnh lại được, chậm rãi mở đôi mắt trống rỗng vô hồn. Cô nghĩ là mình không cần thiết phải vậy, nhưng vì sao, trái tim cô vẫn đau như thế, đau đến không thở nổi?
Hạnh Nhược Thủy, tại sao ngươi cứ bị coi thường như vậy! Ngay cả chết cũng không thể, cả chết cũng không được! Âu cũng là đáng đời ngươi, đáng đời!”
Cô vươn bàn tay yếu ớt, thẳng tay tát vào mặt mình. Tuyệt không đau, nhưng nước mắt vẫn lăn.
…………….
Sân huấn luyện của quân khu.
Bầu trời u ám, ánh sáng mờ nhạt của trăng non lưỡi liềm không đủ để xua tan bóng tối đang dần xâm chiếm, thật khiến người ta có chút cảm giác đè nén.
Lúc này, trong sân huấn luyện có hai bóng đen lớn, cảm giác bị áp bức tản ra. Tựa như lúc trời tối, con báo đen giây trước còn yên lặng, giây sau đã chồm lên bay thẳng đến.
Hai điểm nhỏ màu đỏ chợt lóe lên, càng làm tăng thêm không khí khó lường. Đến gần mới, đó là điếu thuốc bọn họ đang kẹp nơi đầu ngón tay. (Beta: miêu tả nghe nguy hiểm lắm, té ra…)
“Cứu người? Cứu ai? Đâu phải là nhiệm vụ, mà còn phải chạy tuốt đến thành phố A cứu người, cảnh sát thành phố A chết hết rồi à?”
Ưng Trường không dùng sức hít một hơi khói, sau đó khẽ thở ra, khẽ cau mày nhìn người mới chạy đến.
Thành phố A sao? anh nhớ đó là nơi cô gái đang sống, cô đang trải qua những tháng ngày hạnh phúc ở đó, có lẽ đã có một tiểu bảo bối rồi. Trong đầu anh lập tức nghĩ đến hình ảnh hạnh phúc.
Ngực chợt nhói đau, anh liền hung hăng hít một hơi thuốc.
“Cứu một người phụ nữ đáng thương bị chồng trước nhốt. Gã đàn ông đó ở thành phố A thế lực rất lớn, cảnh sát căn bản không dám động đến hắn.”
Gầy trơ xương như xác khô, thoi thóp thở? Phó Bồi Cương vừa đưa tay hoa hoa hình dung dáng vẻ hiện tại của Nhược Thủy, không khỏi thở dài nhẹ nhõm. anh nhớ lần đó tới khu A nhìn thấy, rõ ràng là một cô gái dịu dàng như nước, thoát tục tinh anh.
“Sao ta lại không biết cậu gia nhập phụ liên hồi nào vậy hả? Chuyện đó ngay cảnh sát khu A cũng không dám quản, xem ra cậu rất thông minh, muốn thể hiện uy phong à! Quân quy cậu đem quẳng hết vào cầu tiêu rồi hả?”
Ưng Trường không phát ra âm thanh trong mũi, hắn liền hốt hoảng.
“Cô ấy là chị em tốt nhất của Thi Thi, em không thể bỏ mặc. Hơn nữa, Nhược Thủy cũng rất đáng thương, chẳng những…”
“Cậu nói cô ấy tên gì?”
Bước một bước dài, Ưng Trường không níu lấy cổ áo Phó Bồi Cương, thiếu chút nữa nhấc cả người hắn lên. Đôi mắt ưng trong đêm tối trừng lên dọa người.
“Cô ấy tên Nhược Thủy, Hạnh Nhược Thủy.”
Ưng Trường không sợ run một hồi, chậm rãi thả lỏng tay, bóng đêm che giấu vẻ mặt không tin được của anh.
Quân nhân nhạy cảm, Phó Bồi Cương liền nhận ra có khác thường.
“Đội trưởng, anh biết cô ấy?”
Ưng Trường không không trả lời, mãnh liệt hút vài hơi khói, chân mày nhíu lại.
“Lúc nào thì đi?”
“Hả?”
“Tôi hỏi cậu khi nào lên đường cứu người, lỗ tai điếc rồi sao? Giả bộ câm điếc, lập tức ra ngoài chạy 20 vòng cho tôi.”
Một đấm, hung hăng thẳng vào ngực Phó Bồi Cương, đau đến hắn lảo đảo lui về sau, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy theo tiêu chuẩn quân tự.
“Báo cáo! Sáng sớm ngày mai lên đường đi thành phố A, tối mai cứu người! nhưng kế hoạch hành động cụ thể, còn phải đợi khảo sát địa hình mới có thể quyết định. Báo cáo hết!”
Phó Bồi Cương mới vừa uất ức vì không phản ứng kịp, mới vừa rồi đội trưởng còn mắng là dài tay dài cẳng lo công việc phụ liên. Bây giờ thì lại hận không thể mọc ra đôi cánh lập tức bay đi cứu người, chuyện gì vậy trời?
Ưng Trường không xoay người, khoát tay với cậu.
“Hiểu rồi, về đi.”
“Đội trưởng?”
Đội trưởng đồng ý rồi à? nhưng tại sao vậy?
“Đừng có hỏi, hỏi gì cũng không được, cút!”
Một cú đá mạnh, đá thẳng vào chân Phó Bồi Cương, đau đến nhảy cẩng lên, vỗ ngực một cái, thầm nghĩ: tối nay đội trưởng thật kì lạ!
Đêm càng chìm sâu, càng thêm yên tĩnh. không khí xung quanh cô tịch, dễ làm người ta nhớ lại chuyện cũ.
Ưng Trường không bấm rơi điếu thuốc trong tay, nằm dài trên đất, hai cánh tay bắt chéo sau ót.
Sắc trời mờ mờ, ánh trăng lành lạnh.
Hoảng hốt, giống như được trở lại lần động đất kia lần nữa. Khi bọn anh đào lớp bùn đất phía trên ra, thấy phía dưới còn nhiều đứa bé còn sống, mọi người bắt đầu kích động.
người được cứu cuối cùng, là một cô gái trẻ, đang còn thoi thóp. Mặc dù vậy, cô vẫn dùng đôi tay yếu ớt khều khều cánh tay anh, lẳng lặng hỏi thăm: bọn nhỏ vẫn ổn chứ?
anh trả lời bọn nhỏ không có việc gì, cô mới cười rồi hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt tái xanh tiều tụy thoáng cười lên khiến anh thấy được sự kiên cường mà mỹ lệ, lập tức khắc sâu vào trong tim anh.
Sau đó anh mới biết, cô là nghỉ hè tới đây dạy. Những đứa trẻ này, đều là học trò của cô. Bị chôn vùi dưới đất, cô bảo bọn nó không được nói chuyện để bảo tồn thể lực, còn mình thì không ngừng kể chuyện ngày xưa cho tụi nhỏ nghe, chờ người đến cứu.
Trong bệnh viện, cổ họng cô bởi vì nói quá nhiều mà không thể nói nữa, vì vậy lúc nào cũng lấy nụ cười thay cho lời nói. Ngày đó, tất cả bệnh nhân trong bệnh viện, không ai không biết cô gái có nụ cười ngọt ngào, thuần khiết này, như một đóa hoa nở rộ, thật khiến con người ta thấy được hy vọng trong tương lai.
“Xin lỗi, tôi đã có vị hôn phu, chúng tôi rất hạnh phúc.”
anh vẫn nhớ, ngay cả lời nói cự tuyệt cũng nhẹ nhàng như vậy, dường như sợ cứng rắn một chút thôi cũng đủ đả thương anh. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy, tràn đầy sự áy náy.
Ưng Trường không hung hăng nện một quyền xuống đất, khom người ngồi dậy, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Nhược Thủy, hạnh phúc em nói là đây sao?
Nếu hắn đã không thể cho em hạnh phúc, vậy anh nhất định sẽ mang hạnh phúc đến cho em!