• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ cũng không ở lại thành phố B quá lâu, bởi vì ngày nghỉ của Ưng Trường không có hạn, anh phải trở về bộ đội.

Một nhà ba người trở lại thành phố Z vào ngày thứ tư của năm mới. Buổi tối hôm đó, Ưng Trường không cùng Phó Bồi Cương nhanh chóng quay lại quân đội.

Trước khi đi, Ưng Trường không ôm vợ, hôn thật giày vò. Giày vò xong rồi nói: “Vợ, anh lập tức đến báo cáo kết hôn. Còn em thì nhớ để ý chuyện áo cưới, anh trở lại chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới.”

Hạnh Nhược Thủy đưa chân ra định đạp anh xuống. Kết quả vì thân thể mềm mại, căn bản không có sức lực. Ngược lại bị người đàn ông dã thú cầm lấy cổ chân, ấn cô xuống hôn càng sâu. Nếu không phải thời gian không còn kịp, anh thực sự có ý định muốn ăn một lần nữa.

“Vợ, chờ anh trở lại, nhất định phải làm đủ một ngày một đêm!” Ưng Trường không cắn răng tuyên bố, sau đó từ ban công nhảy xuống, bước vào Hummer, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng người.

Hạnh Nhược Thủy muốn tới ban công nhìn anh rời đi, nhưng thực sự không bò dậy nổi, nằm ở trên giường gần chết. Mặc dù vậy, nụ cười nơi khóe miệng cũng không hạ xuống.

Nằm trên giường được một lúc Hạnh Nhược Thủy mới bò dậy. Bên ngoài phòng khách, nhóc con vẫn còn ngồi say sưa xem TV.

Dương Tử Vân vốn không đồng ý để Tiểu Phúc An tới thành phố Z. nhưng Ưng Trường không rất cường thế, bà cũng không có biện pháp.

Hạnh Nhược Thủy hiểu, Trường không là sợ cô một mình tịch mịch nên muốn cho nhóc này ở cùng cô. Mặc dù mệt một chút, nhưng mỗi khi về nhà sẽ có người để nói chuyện, cho dù là ông nói gà bà nói vịt.

Vì thế, anh không tiếc đắc tội với mẹ mình. Nhược Thủy không cách nào không cảm động.

Lại nói, ngày mồng sáu là bắt đầu đi làm bình thường. Bội Thi bụng lớn, không cách nào quản lí chuyện công ty, chỉ có thể do Hạnh Nhược Thủy tới tiếp nhận. Cho nên cô chỉ còn có một ngày để nghỉ ngơi, ngày mai sẽ phải đi làm.

Về phần Tiểu Phúc An, trước khi vào học thì đem cậu bé đến ở với Bội Thi vậy. Dù sao Đàm mẹ cũng đang ở đây, không cần Bội Thi chăm sóc. Thêm một đứa bé, thêm một phần niềm vui.

Ngồi trên máy bay rồi ôtô mấy giờ liền, lại bị anh đè xuống giường giằng co một phen, Hạnh Nhược Thủy mệt mỏi không chịu nổi. Kéo cậu bé đi vào phòng tắm tắm rửa, xong liền ngã đầu nằm ngủ.

Cả đêm mộng đẹp.

Hạnh Nhược Thủy rời giường, chạy trong tiểu khu mấy chục vòng, tập xà kép một hồi rồi mới trở về làm điểm tâm. Nếu có phòng gym của riêng mình thì thật là tốt, thời gian dài không luyện là muốn đổi mới.

Hai mẹ con ăn xong, cầm tay Đàm Bội Thi đi chúc Tết. Cậu bé theo thường lệ thu lì xì, vui mừng không thôi.

Đàm Bội Thi lại nhắc tới màn cầu hôn khiến người ta nhớ mãi không quên kia.

“Nhược Thủy, tớ thực sự hâm mộ cậu nha! Sao tớ lại không có gì cả chứ? Tớ thật sự là quá bi thảm rồi!” Đàm Bội Thi vẻ mặt đưa đám, càng nghĩ càng cảm thấy mình thua thiệt lớn. Ban đầu bọn họ kết hôn còn là cô cầu hôn. Quả nhiên, phụ nữ không nên quá chủ động nếu không muốn sau này phải tiếc nuối.

Hạnh Nhược Thủy bất đắc dĩ cười, cô biết Bội Thi chỉ là thích ồn ào. “Chờ sinh đứa bé xong, cậu bắt Phó Bồi Cương bù lại cho là được mà. Dù sao người ta cũng không biết hai ngườ đã kết hôn, phải không?”

Đàm Bội Thi vỗ đùi. “Nói đúng, rất hay, rất tuyệt. Chỉ là, đầu Phó Bồi Cương như đầu gỗ ấy, anh ấy chẳng có chút gì lãng mạn cả. Cậu nói xem, làm thế nào mà tớ lại chọn phải người đàn ông không chút tình thú như vậy chứ?”

“Tiểu Phó nhà người ta cưới con mới là thua thiệt ấy. Con xem cái bộ dạng này của con, có chỗ nào giống một người vợ tốt không?” Đàm mẹ cắn hạt dưa, vô tình đả kích con gái mình.

Đàm Bội Thi mặc kệ, lắc lắc thân thể kêu la: “Mẹ, con nghi ngờ anh ấy mới là con của mẹ, còn con không phải đúng không?”

“Thì nó chả là con của mẹ! Chưa nghe qua con rể cũng là con hay sao?” Đàm mẹ vui vẻ phản bác. Kể từ sau khi con rể trở về, miệng cười của bà chưa từng khép lại. Bây giờ con gái mang thai làm bà mỗi ngày đều vui sướng.

“Mẹ, con khẳng định con không phải con ruột của mẹ.” Đàm Bội Thi vẻ mặt đau khổ kết luận.

Đàm mẹ lạnh lùng trả lời một câu: “Mẹ cũng hoài nghi năm đó ở trong bệnh viện có ôm nhầm rồi. Mẹ gần đây đang suy tính, có cần phải nhờ người điều tra chút hay không. Nếu thật sự bị nhầm thì giờ đổi lại vẫn còn chưa muộn.”

Đàm Bội Thi gào khóc, đau lòng muốn chết. “Ông trời ơi, thổ địa ơi, sao vận mệnh ta lại khốn khổ thế này?”

Hạnh Nhược Thủy cười đau cả bụng. Cô không biết Đàm mẹ lại là người hài hước như vậy.

Nhóc con chẳng biết nghe hiểu được bao nhiêu cũng học theo cười sằng sặc. Nó chính là như vậy, mặc kệ nghe hiểu hay không hiểu, người ta nói gì cũng cười.

Đàm Bội Thi giả gào giả thét xong rồi lại nghĩ tới cái gì, vội vàng kéo kéo tay Nhược Thủy.

“Nhược Thủy, cậu nói xem, bình thường đội trưởng cũng là người đần độn, làm thế nào mà lại nghĩ ra chuyện lãng mạn như vậy? Chẳng lẽ trong nháy mắt bị đột biến gien à? Cậu không biết đâu, lúc đó tớ không ngừng dụi mắt, tớ đã nghĩ người này sao lại giống đội trưởng đến vậy. Sau đó tớ lại thấy không thể nào, anh ta làm sao có thể làm ra chuyện như vậy. Sau đấy nhìn thấy cậu xuất hiện thì tớ bị đả kích luôn!”

Bội Thi miêu tả tình hình bằng giọng nói khôi hài làm Hạnh Nhược Thủy không nhịn được cười khanh khách, lại kháng nghị nói: “Cái gì mà nhìn thấy tớ xuất hiện thì bị đả kích, dáng dấp tớ làm cậu cảm thấy thế sao?”

“Gì cơ, tớ không phải nghĩ cả hai người đều không có khí lãng mạn, tớ luôn cùng đồng cam cộng khổ mà. nhưng mà lúc đó hai người xuất hiện, làm sao mà tớ chịu nổi?” Càng nghĩ càng cảm thấy mình thua thiệt lớn.

Hạnh Nhược Thủy cũng rất hứng thú, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bội Thi mà ngoắc ngoắc tay. “Tớ cho cậu vài gợi ý!”

“Nói!”

“Cậu viết đầy trên người Phó Bồi Cương mấy chữ ‘Tôi yêu Đàm Bội Thi’, sau đó để cho anh ta nhảy thoát y ở quảng trường, đảm bảo trong một đêm cậu sẽ nổi tiếng luôn!” Nghĩ đến hình ảnh đó, chính cô cũng không nhịn được mà cười trước.

Đàm mẹ cũng bị sáng kiến của cô làm cho vui vẻ. “Cái này hay đấy, rất được!”

Đàm Bội Thi cười xong rồi, nghiêm túc gật đầu một cái. “Tớ cũng thấy cách này tốt vô cùng. nhưng mà, lính đặc chủng không phải không bao giờ chịu ló mặt ra sao?”

“Cái này dễ mà, cho đeo mặt nạ là được rồi. Dù sao con nổi tiếng mới là quan trọng, Tiểu Phó không thích nổi tiếng thì thôi, Nhược Thủy, cháu thấy đúng không?”

“Đàm mẹ nói đúng ạ!”

“Tốt, quyết định như vậy. vậy tớ phải lên mạng chọn cho anh ấy một bộ y phục thật táo bạo, để mình còn được nổi tiếng!”

Chỉ một lúc sau, tất cả cười nghiêng ngả.

Tại doanh trại phía xa, Phó Bồi Cương vừa hắt xì thật mạnh.

Ưng Trường không nghi ngờ nhìn anh ta một cái. “Bị cảm?”

Phó Bồi lắc đầu, có chút khó hiểu. “ không. Có lẽ vợ ở nhà vừa nhớ đến em, hắc hắc...”

Ưng Trường không nhìn cái bộ dạng này của cậu ta, nhấc chân đá một cước.

Phó Bồi vừa vội vàng né tránh, vừa xoa xoa mũi tiếp tục nghĩ tới vợ mình.

Quay trở lại đề tài ở nhà Đàm Bội Thi.

Mấy người cười đùa xong rồi bắt đầu chuyển sang chuyện đứng đắn. Chuyện công ty, Hạnh Nhược Thủy cái gì cũng không biết, vẫn phải để Đàm Bội Thi hướng dẫn cô một chút.

Công ty vừa khởi bước không lâu, lượng công việc không tính là nhiều. Khách hàng lớn nhất là nhãn hiệu kẹo cao su nào đó, tuy chỉ có một khu vực, nhưng đối với công ty mà nói đã là một đối tượng khá. Còn có một vài khách hàng nhỏ khác, nhưng đều là ngắn hạn. Trước mắt mà nói, lợi nhuận chủ yếu đều dựa vào hãng kẹo cao su này.

Tổng Giám đốc Công ty là Đàm Bội Thi, phía dưới có một Phó tổng đang giữ hai hạng mục quản lí, mỗi hạng mục quản lí có bốn phụ tá, còn hai nhân viên tài vụ làm việc cùng một nhân viên hành chính. Đây là cơ cấu trước mắt.

Nghe ý tứ của Đàm Bội Thi, Phó tổng tên là Hạ Mặc, là một người đàn ông rất có lý tưởng và quyết đoán. Trên căn bản anh ta đều có thể làm tốt mọi việc, những chuyện cô cần tự mình xử lý cũng không nhiều lắm.

Hạnh Nhược Thủy lúc này mới yên tâm, mặc dù cô từng có kinh nghiệm hỗ trợ, nhưng dù sao cũng chưa từng làm quản lí công ty. Có trợ thủ tốt thì càng không giống.

Hai người cậu cậu tớ tớ cả nửa ngày mới đi ngủ.

Cuối cùng hai người quyết định, ngày mai Đàm Bội Thi sẽ đi cùng, ít nhất thì cũng phải giới thiệu Hạnh Nhược Thủy với mọi người. Mặc dù Hạnh Nhược Thủy cũng là một trong những giám đốc, nhưng lại chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, sợ rằng sẽ có vài người lén lút giở trò.

Lại một đêm mộng đẹp nữa.

Ngày hôm sau, Hạnh Nhược Thủy cùng Đàm Bội Thi đi làm.

Hai người ngồi trong taxi, quyết định một chuyện: bọn họ phải mua một chiếc xe!

Phòng làm việc là hai người cùng nhau chọn, Hạnh Nhược Thủy đã từng tới, nhưng lắp đặt thiết bị đều là Bội Thi làm, cô vẫn chưa xem bộ dáng của phòng làm việc.

Thật ra thì phòng làm việc với phòng bình thường cũng không mấy khác nhau, không có gì khác ngoài bàn ghế. Chỉ là công tác “xanh hóa” được thực hiện đến nơi đến chốn, bồn lớn bồn nhỏ đặt khắp nơi, cũng làm giảm phóng xạ. Trên tường được vẽ rất có tâm huyết, không phải loại tranh vẽ truyền thống mà có chút trừu tượng.

Hạnh Nhược Thủy cảm thấy đặc biệt nhất là ở sân bên cạnh có “bức tường châm chọc”. Nhân viên nào có bất kì bất mãn nào đều có thể nói ra ở nơi này. Cái thứ này đúng là chỉ có Bội Thi mới có thể nghĩ ra, nhưng thật ra rất có ý nghĩa. Mỗi nhân viên đều muốn có một nơi có thể nói bất mãn trong lòng mình ra.

Hạnh Nhược Thủy nhìn kĩ xuống phía dưới, phát hiện đã được dán không ít. Một số người dán bất mãn của mình xong, phía sau còn có người khác ghi vào rất có ý tứ: “Cái này thật không tệ!”

Đàm Bội Thi hả hê vênh cằm lên, dương dương tự đắc. “Tất nhiên, cũng nên nhìn xem là sáng kiến của ai!”

Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười. Có mấy người tiến vào đều cùng Đàm Bội Thi chào hỏi.

“Bội Thi chúc mừng năm mới! Chúc chị năm mới phát tài, lấy bao lì xì ra đây!” Đó là một nữ sinh đáng yêu, bàn tay vươn ra muốn lì xì, còn quay đầu kêu vào trong: “Các anh chị em,chị Bội Thi trở lại phát lì xì rồi này!”

Đàm Bội Thi giơ tay xoa xoa đầu cô. “Đồ quỷ!”

Mọi người trong phòng làm việc ồ ạt kéo nhau ra ngoài. Hi hi ha ha vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa, trong nháy mắt đã xếp thành một đội ngũ, giống như đã từng trải qua huấn luyện.

“Được rồi được rồi, mọi người bình tĩnh đã, ai cũng sẽ có lì xì!”

“Hoan hô,chị Bội Thi vạn tuế!”

“Vạn tuế! Chị Bội Thi, người đẹp này là ai vậy? Đồng nghiệp mới của bọn em sao?”

“ nhưng mà, tôi thấy cô ấy nhìn quen quen. Giống như đã từng gặp qua ở đâu!”

“Tôi cũng thấy vậy!”

Mọi người tôi một câu cô một câu, líu ríu thảo luận, người nào cũng hoạt bát.

Hạnh Nhược Thủy cười híp mắt nhìn mọi người, cô thích những nhân viên hoạt bát. Làm công tác gì đi chăng nữa thì tức giận cũng rất quan trọng. Nếu như nhân viên nào cũng im lặng không nói, công việc sẽ trở nên vô cùng buồn tẻ, dần dần sẽ sinh ra cảm giác chán nản.

“Thế này đi, người đầu tiên có thể nói ra tôi là ai, thì tôi sẽ tặng cho người đó hai bao lì xì, đồng ý không?”

Hạnh Nhược Thủy vừa nói xong, nhất thời càng thêm ầm ĩ.

Thời điểm mọi người đang xôn xao thảo luận, Hạnh Nhược Thủy để ý tới người đàn ông đứng giữa kia luôn cười mà không nói. Cô đi tới gần anh ta. “ anh chính là Hạ Mặc?”

người đàn ông khẽ mỉm cười, đôi tay bỗng chốc duỗi ra ngoài, lớn tiếng nói. “Giám đốc, chúc mừng năm mới! Năm mới phát tài, phải đưa bao lì xì!”

“A——” Lời của anh ta vừa ra, mọi người hét lên.

“Đúng rồi, cô ấy là một giám đốc khác, Hạnh Nhược Thủy!”

“Ai da, một người mà nhớ mãi cũng không ra, bao lì xì của tôi, lì xì của tôi!”

“Đều do Giám đốc càng ngày càng đẹp nên tôi mới không nhận ra đấy!”

......

Hạnh Nhược Thủy cùng Đàm Bội Thi cũng cười, đám người này thực là náo nhiệt. Ngày đầu tiên đi làm của năm mới, không khí như thế này thật tốt.

Hạnh Nhược Thủy vội vàng giơ tay, ám chỉ tạm ngừng. “Chào mọi người, tôi là Hạnh Nhược Thủy. nhưng mà mọi người cũng không cần gọi tôi là Giám đốc đâu, tôi không quen.”

“Vậy gọi là gì? Chị Nhược Thủy? nhưng có vẻ tuổi cũng không lớn lắm.”

“Nếu không thì gọi là chị Thủy? Cái này không được, nghe không hay.”

“Vậy thì gọi là chị đi, cái này rất hay.”

“Được rồi, mọi người cứ gọi như vậy đi. Bây giờ mọi người nghe tôi nói, Chị Bội Thi của mọi người còn có bụng bự, chúng ta đưa cô ấy vào phòng làm việc ngồi đã, được không?”

“Được!”

Hạnh Nhược Thủy đỡ Đàm Bội Thi vào phòng quản lí, nhóm người đứng ngoài lập tức đi theo đến phòng làm việc. Mỗi một ánh mắt dường như là kêu than cho đứa bé.

“Bao lì xì bao lì xì bao lì xì bao lì xì...” Kêu rất có tiết tấu, lại rất có khí lực.

Hạnh Nhược Thủy từ trong túi lấy ra những bao lì xì đã sớm được chuẩn bị tốt. Cô chuẩn bị 88 bao, cũng coi như điềm may.

“Wayy, rất nhiều bao lì xì nha. người nào đỡ lấy tôi đi, tôi muốn hôn mê!”

“Này chị, tôi có thể lấy hai bao không?”

“Tôi cũng muốn hai!”

......

Thật là tình cảm quần chúng mãnh liệt, ai ai cũng y như sói.

Hạnh Nhược Thủy hoài nghi, nếu cô không phát, bọn họ có thể xông lên cướp lấy túi đựng bao lì xì hay không, sau đó chia ra. “Mọi người bình tĩnh đã, nghe tôi nói!”

“Bình tĩnh bình tĩnh, tất cả bình tĩnh, không muốn bao lì xì hay sao?” Cô bé đứng đầu hàng kêu lớn.

Mọi người thật sự an tĩnh lại.

Hạnh Nhược Thủy nhìn khuôn mặt phấn chấn bồng bột của họ, cảm thấy trong lòng rất vui. Bội Thi tùy tùy tiện tiện mới có thể tìm được những người ồn ào đến vậy. “Trước khi phát bao lì xì, tôi có chuyện muốn nói với mọi người: buổi trưa hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm, ở Phúc Mãn Lâu phía đối diện!”

“Hoan hô, chị, em yêu chị!”

“Tựa như chuột yêu gạo!”

Sau tiếng thét lại là: “Bao lì xì bao lì xì bao lì xì bao lì xì...”

Mỗi bao lì xì của Hạnh Nhược Thủy là 288. Cô bỏ ra hơn hai vạn, nhưng mà, cô biết rõ quản lí nhân công thì nên hào phóng định mức phúc lợi một chút, dễ dàng thu phục người.

“Nhận được lì xì rồi, mỗi người giới thiệu mình chút, được không?” Cô phải nhân cơ hội này để nhận mặt từng người.

“Đã biết!” Có tiền để cầm, không biết thì cũng muốn nói cho biết.

“Còn nữa, năm nay mọi người cố gắng cùng nhau kiếm nhiều tiền, sang năm bao lì xì sẽ còn lớn hơn! Cho nên chúng ta cần nỗ lực, tranh thủ may mắn của hồng bao! Có phải không?”

“Đúng!”

“Vậy thì tốt, bây giờ bắt đầu phát bao lì xì. Chúc mọi người năm mới tốt lành, sức khỏe dồi dào, gia đình hòa thuận, kiếm được nhiều tiền!”

“Chúc chị năm mới phát tài. Tôi là quản lí hạng mục Lâm Bội Bội, năm nay hai bảy tuổi.”

Hạnh Nhược Thủy đưa cho cô ấy một bao lì xì, hỏi: “Đã kết hôn chưa?”

“Rồi!”

“Có con chưa?”

“Vẫn chưa đi bệnh viện kiểm tra, có hay chưa vẫn chưa biết.”

Hạnh Nhược Thủy bị cô chọc cười. “Cái này là cho chồng của cô, cảm ơn anh ta vì cô đi làm mà buồn phiền ở nhà. Sớm sinh con đi để còn chơi đùa.”

“Cảm ơn chị, hoan hô! Chỉ là, sinh con ra để chơi sao? Đúng thế sao?”

“Ha ha ha......”

“Chúc chị năm mới vui vẻ! Tôi là phụ tá hạng mục Dung Tiểu, năm nay hai ba tuổi.”

“Kết hôn chưa?”

“Vẫn chưa, mới chỉ có bạn trai thôi.”

“Tốt, hi vọng hai người sớm tu thành chín quả. Bao lì xì này là cho bạn trai cô.”

“Tôi thật đáng thương, còn không có bạn gái!” anh chàng đằng sau buồn bã than phiền. “Chúc mừng năm mới, chị. Tôi tên là Lộ Thiếu Bình, là một phụ tá hạng mục. Vẫn chưa có bạn gái, hu hu...”

Hạnh Nhược Thủy cười, vẫn đưa anh hai bao lì xì. “Cho một mình cậu, hi vọng cậu sớm tìm được cô gái mà mình yêu.”

“Chị vạn tuế!”

......

Một vòng náo nhiệt, mọi người đều vui vẻ, bởi vì ai cũng lấy được hai bao lì xì. Tính ra là 576 đồng, không tính là ít. Có người còn lấy ba đến bốn bao, tại thành phố nhỏ này, có nhiều người tiền lương một tháng chỉ có bảy, tám trăm.

Thông qua phen ầm ĩ này, tất cả mọi người đều nhớ tới Giám đốc xinh đẹp hào phóng này.

Ngày đi làm đầu tiên của năm mới nhân viên công ty Bồi Ưng đều tinh thần sảng khoái, chú tâm vào công việc. Mấy ngày nghỉ đã tập hợp lại nhiều chứng bệnh, nhưng đều bị bao lì xì chữa lành. Huống chi buổi trưa còn có đại tiệc. Phải biết rằng, Phúc Mãn Lâu là nơi sang quý thế nào.

Đàm Bội Thi vuốt bụng nói: “Cậu cũng thật là hào phóng! Lại còn mới khách nữa. Ngày đầu tiên đi làm đã bỏ ra mấy vạn rồi. Tam Tài Đồng Tử cũng không nuôi nổi cậu!”

“Bỏ ra thì mới có được. Huống chi, mỗi năm chỉ có một lần năm mới, mọi người vất vả, mệt mỏi suốt cả ngày, để cho bọn họ vui vẻ một chút cũng không quá đáng mà!”

“Thôi đi, nói thì đơn giản lắm. Mà tớ cấp tiền thưởng cuối năm cũng không ít đâu đấy!” Đàm Bội Thi suy nghĩ một chút, họ còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, ngược lại đã phát ra ngoài không ít.

Hạnh Nhược Thủy cười. “ không có việc gì, số tiền này sẽ trở lại nhanh thôi.” Chỉ cần nhân viên đối với công ty có tình cảm, đối với Tổng giám đốc có cảm tình thì đều có thể nhìn thấy nỗ lực đáp trả, bọn họ sẽ cố gắng hơn trong công việc, từ đó sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Hơn nữa, đây đều là tiền kiếm được từ viết tiểu thuyết mà cô chưa từng tiêu. Đó cũng là một khoản không nhỏ.

Đàm Bội Thi chau mày, không nói gì. Từ trong ngăn tủ lấy ra một chút tài liệu, để một phần trước mặt mình, còn lại đưa cho Nhược Thủy.

Rất nhanh đã tới giữa trưa.

“Đi thôi, đi ăn cơm trước, đừng để mọi người phải đói bụng.”

Đàm Bội Thi đỡ eo đứng dậy. “Nhược Thủy, tớ cảm thấy tớ đối với họ đã là một Tổng giám đốc rất tốt, nhưng giờ mới phát hiện ta cậu còn đối với bọn họ tốt hơn. Mẹ ơi, tớ nghĩ tớ sinh đứa bé xong trở lại, bọn họ đều không nhớ có người như tớ rồi.”

Cô có lý do để cảm thấy cô nghĩ đến chuyện đó không phải buồn lo vô cớ.

Hạnh Nhược Thủy chỉ cười, kéo kéo cánh tay Bội Thi ra khỏi phòng làm việc, hướng ra bên ngoài kêu một tiếng: “Các đồng chí, đi ăn cơm thôi!”

“Hoan hô. Đại tiệc thôi!”

“Nếu biết trước hôm nay chị sẽ mời chúng ta đi ăn ở Phúc Mãn Lâu, tớ sẽ không ăn bữa sáng!”

“Lâm Bội Bội, cậu vừa đem lời của tớ nói ra rồi!”

“Chỉ cho mấy cậu một biện pháp rất tốt, những thứ đồ giảm cân kia là để dành cho người giảm béo, không phải là keo kiệt đâu, các cô cũng có thể!”

“Mẹ nó! Cậu ghê tởm quá rồi!”

“......”

Tối về, Đàm mẹ đã chuẩn bị xong thức ăn, đủ cho bốn người.

Hạnh Nhược Thủy cùng bé con ở nhà Bội Thi ăn cơm xong mới trở về, vừa bước vào cửa, điện thoại của Ưng Trường không liền gọi tới. “Alô?”

“Vợ, nhớ anh không?” Đầu kia Ưng Trường không đang lén gọi điện thoại tới. Nếu bị mấy người kia nhìn thấy biểu tình ngu ngóc này của anh, chắc anh không cách nào sống được nữa rồi.

Hạnh Nhược Thủy không khỏi bật cười. “Nhớ. Từ lúc anh chưa đi đã nhớ rồi.”

Ưng Trường không bị trêu ghẹo gào khóc, tựa như con sói đói bụng một năm rưỡi. Vợ của anh càng ngày càng đáng yêu, thật chết người! “Nghe giọng của em, vừa mới vào nhà à, còn chưa ăn cơm nữa?”

“Ăn rồi, Đàm mẹ nấu nên em đã ăn ở bên kia. anh thì sao?”

“ anh cũng ăn từ sớm rồi. Chuyện ảnh cưới em có để ý không đấy?”

“Vẫn còn đang xem. Cũng có phải ngày mai anh trở lại đâu, gấp làm gì?” Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười, người đàn ông luôn chững chạc này cũng có thời điểm vội vã như vậy.

Ưng Trường không bên kia bới bới tóc, một bộ dáng xin lỗi.

Hạnh Nhược Thủy nói đôi chút về chuyện công ty, Ưng Trường không mới lưu luyến không rời ngắt điện thoại, vẫn không quên dặn dò một câu: “Vợ, để mấy người đàn ông kia cách xa em ra một chút!”

“Được!” Hạnh Nhược Thủy không trêu chọc anh, ngoan ngoãn đáp. Ưng Trường không là một người nghiêm túc, cái vấn đề này không thể nói giỡn.

“Vợ, hôn anh một cái!”

Hạnh Nhược Thủy cũng ngoan ngoãn làm theo, lúc này mới cúp điện thoại. Tựa như được ngâm mình trong lọ mật, hạnh phúc ngọt ngào.

“Mẹ, mẹ, là cha, là cha sao?” Nhóc con nắm ống quần của cô hỏi. Mới được một lúc đã kêu la, Hạnh Nhược Thủy không thể làm gì khác hơn là vuốt đầu nó trấn an.

“ là cha. nhưng mà cha có chuyện, lần sau sẽ nói chuyện cùng Tiểu Phúc An, được không?”

“Ngày mai, ngày mai cho Phúc An nhận điện thoại, được chứ?” Chớp đôi mắt to ướt át mà lanh lợi khiến người ta không cách nào cự tuyệt.

Hạnh Nhược Thủy dịu dàng nhìn nó. “Được!”

Hai mẹ con cùng nhau xem TV một hồi rồi đi tắm. Trong bồn tắm đến nửa giờ mới đi ra ngoài, nhóc con cũng đã buồn ngủ.

Hạnh Nhược Thủy thay nó đắp kín chăn, rồi trở lại phòng mở máy tính ra. Về ảnh cưới, cô cũng chỉ xem trên mạng một chút, tìm nơi nào có tiếng là được rồi.

nhưng mà, ảnh cưới dường như cũng không khác biệt lắm, cũng chỉ là vấn đề loại trang phục, áo cưới thực sự đẹp để mà chụp thật ra không nhiều lắm. Cô chỉ xem một lúc đã cảm thấy không thú vị, bò lên giường định đi ngủ.

Đang chuẩn bị tắt máy thì có một số lạ gọi đến.

Hạnh Nhược Thủy nhíu mày. Thành phố T? Có lẽ là cái tên Dã Lang kia. “Alô?”

“Bảo bối, nhớ anh không?” Thanh âm lưu manh, tương đối đáng đánh đòn.

Hạnh Nhược Thủy cười trộm, cố sửa giọng, nói: “Thật xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi, tạm biệt!”

Thanh âm trầm thấp từ tính của Dã Lang vang lên, giọng nói mang theo hương vị cưng chiều. “Đứa nhỏ tinh nghịch. Nghĩ là anh ở xa không thấy được nên muốn làm xằng bậy đúng không? Cẩn thận em vừa quay người lại liền phát hiện ra anh đang ở sau lưng đấy!”

Hạnh Nhược Thủy theo bản năng quay đầu lại nhìn, ngay sau đó cảm thấy mình thật thần kinh. “Nhìn thấy anh chính là thời điểm lười biếng ở trường học, làm xằng bậy có nghĩa như vậy sao?”

“ anh có lúc nào lười biếng, anh chỉ là không có tiền đi học thôi. Bảo bối, em vừa động vào chỗ đau của anh đấy!”

Hạnh Nhược Thủy nghe được nửa câu đầu thì còn có chút không tự nhiên, nghe tiếp nửa câu sau của giọng nói lưu manh, không còn chút cảm giác tội lỗi. “Đại ca, nói nhảm sao? Nói xong chưa? Bản cô nương buồn ngủ!”

“Bảo bối thật vô tình, trái tim nhỏ bé của anh bị tổn thương!”

“Phốc——” Hạnh Nhược Thủy phun. Trái tim nhỏ bé á? “Đại ca, tôi không thể không nói, anh thật là hài hước!”

“Đương nhiên. Làm cho bảo bối vui vẻ là sứ mạng cao cả nhất trong cuộc đời anh.”

“Tôi lười phải nói nhảm với anh lắm, cúp điện thoại đây!” Nói xong liền cắt đứt, tắt máy. Cô dám cam đoan, cái tên kia chính là quá nhàm chán, căn bản là chẳng có việc gì để làm.

Chỉ là, nghĩ tới lời nói khôi hài mà ghê tởm kia, cô vẫn còn cười. Nhắm mắt lại, một đêm không mộng.

Sang năm mới, việc của công ty chủ yếu là công tác kết toán. Đầu năm, các hạng mục còn chưa có bắt đầu nên công việc khá là nhẹ nhõm, căn bản là không cần phải làm thêm giờ.

nhưng mà bởi vì năm ngoái đến đêm 30 mới kết thúc các hoạt động, còn cần tiến hành tổng kết, hai hạng mục quản lí lại yêu cầu tổng kết cao, vài người phải ở lại tăng ca rất nhiều ngày. Hạnh Nhược Thủy cùng Hạ Mặc yên lặng làm việc hồi lâu, cuối cùng cũng sửa đổi xong bản thảo.

Thời điểm bốn người rời phòng làm việc đã là hơn chín giờ tối.

“Nếu không ngại thì tôi mời mọi người ăn khuya?” Bữa ăn tối là mua đồ ăn ngoài, không biết bọn họ có đói bụng hay không.

“Thôi chị, trễ như vậy rồi, với lại mọi người cũng vừa ăn xong mới hai tiếng.”

“Đúng vậy, bây giờ chỉ thấy buồn ngủ thôi.”

Nếu tất cả mọi người đều không muốn ăn, Hạnh Nhược Thủy cũng không miễn cưỡng.

Đám người đi xuống dưới lầu, Hạnh Nhược Thủy liền nhìn thấy một chiếc Hummer quen thuộc đang đỗ ngoài cửa. Cô còn chưa kịp phản ứng, người trên Hummer đã sải bước tiến tới.

“Vợ!” Ưng Trường không mấy bước đã tới trước mặt vợ yêu, trong mắt chỉ có cô, những người khác đều có thể bỏ quên.

Về chuyện Giám đốc đã kết hôn hay chưa, mọi người đều không cố ý hỏi cho nên cũng không rõ. Hôm nay nhìn thấy một quân nhân cao lớn rắn rỏi xuất hiện, ngoài trừ Hạ Mặc, hai nữ quản lí hạng mục đều ngay lập tức hét ầm lên.

“Chị, đây là chồng của chị sao? Wayy, quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi!”

Hạnh Nhược Thủy giới thiệu qua qua anh cho bọn họ, rồi nhắc: “Về đến nhà thì mọi người gọi điện hoặc là nhắn tin cho tôi nhé!”

“Biết rồi!”

Hạnh Nhược Thủy thu hồi tầm mắt, dắt tay Ưng Trường không lên xe. “Sao anh trở về mà không nói một tiếng?”

Ưng Trường không nghiêng người qua, ôm hôn cô một cái. “Muốn cho em vui mà. không nghĩ tới em lại tăng ca. Có phải là mệt chết rồi không?”

“ không có. Chỉ là hôm nay viết tổng kết hoạt động nên mọi người cùng ngồi lại thảo luận một chút, bình thường đều tan làm đúng giờ.”

“Nếu mệt quá thì đừng cố, anh có thể nuôi được vợ mình.”

Hạnh Nhược Thủy liếc nhìn anh cười. “Chẳng lẽ anh còn muốn nuôi vợ người khác sao?”

“ không có thời gian cùng tinh lực làm cái việc đấy.” Đèn đỏ, anh nghiêng người qua nhỏ giọng nói. “Lần đó không phải anh đã đem chút tiền lương cuối cùng giao nộp rồi sao, chính là nghĩ muốn giữ cũng không được.”

Hạnh Nhược Thủy bị anh làm cho mặt đỏ tới tận mang, đưa tay đấm đấm. “Nghĩa là trong lòng vẫn nghĩ, đúng không?”

“Vợ, anh lỡ lời, xin tha mạng!” Đèn xanh sáng, Ưng Trường không phải lái xe đi, nếu không anh thật sự muốn ôm đầu đầu hàng.

Hạnh Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng. “Từ tối nay, phòng khách là của anh.”

Ưng Trường không ở trong xe kêu rên không ngừng. Vợ yêu thì lại lười biếng dựa vào một bên, không ngừng cười híp mắt. Qua một hồi, Hạnh Nhược Thủy mới phát hiện ra vấn đề. “ anh đang đi đâu thế?” Đây không phải đường về nhà.

“Thừa dịp bóng đêm đang nồng, lão phu phải làm chuyện người người không thấy được! Trường không xoay đầu lại, nói xong mặt nghiêm chỉnh.

Hạnh Nhược Thủy nhất thời cười đến mềm nhũn. Lại còn lão phu nữa! “Ưng Trường không, em phát hiện ra anh càng ngày càng có thiên phú kịch.”

“Cảm ơn nương tử khích lệ!”

Quả thực là lôi thôi lếch thếch. Lại nói, anh rốt cuộc đang lái xe đi đâu? Sao cô lại có cảm giác đang đi vào rừng sâu núi thẳm?

“Ưng Trường không, anh là đang muốn dẫn em đi bỏ trốn sao? Bỏ trốn thì cũng không cần phải tới nơi rừng núi thế này chứ?” Mắt thấy ngày càng nhiều cây, cách đường cái ngày càng xa. Nếu không phải là xe việt dã thì đã sớm không đi nổi rồi.

Ưng Trường không không trả lời. Một lát sau, xe dừng lại.

“Làm gì ở đây?” Hạnh Nhược Thủy nhìn khung cảnh tối đen bốn phía, đầy một bụng nghi vấn. “Xuống xe sao?”

Cô còn chưa lấy được câu trả lời, Ưng Trường không tại thời điểm cô nhìn xung quanh đã hạ ghế ngồi, lật người đến ngồi ở ghế sau. Sau đó liền kéo người phụ nữ nhỏ đang hét chói tai lại.

“Làm gì vậy?”

“Cường gian!” Ưng Trường không đè trên người cô, vừa gặm vừa sờ, một hồi lâu mới rảnh miệng để trả lời câu hỏi của cô.

Mấu chốt là, hai chữ kia có phải hơi dọa người rồi không?

Hạnh Nhược Thủy giãy giụa vô ích một lúc, dở khóc dở cười gọi: “Ưng Trường không, anh điên à?” Có muốn thì cũng chờ về đã nhà chứ, sao lại phải tới cái nơi rừng hoang núi vắng này mà dã chiến! anh đúng là điên rồi!

“Đúng, điên rồi!” Trả lời xong, anh dùng cánh môi nóng rực ngăn chặn cái miệng nhỏ đang lảm nhảm, tùy ý dây dưa. Bàn tay to dò vào trong quần áo, đụng vào da thịt nhẵn nhụi chỉ thuộc về anh.

Nhất thời, lửa tình bốc cháy càng thêm lớn, có khi còn cháy lan ra cả đồng cỏ.

Hạnh Nhược Thủy mới đầu còn giãy giụa mấy cái, càng về sau càng không thể làm gì khác hơn là để mặc anh dính vào, cô chỉ có thể ngâm nga thở dốc.

Khi hai người hòa quện cùng một chỗ, Ưng Trường không hoàn toàn hóa thân làm mãnh hổ dã thú, trong đầu chỉ còn lại điên cuồng đoạt lấy, đoạt lấy nữa.

Hạnh Nhược Thủy đừng nói là hét chói tai, đến cả sức để thở dốc cũng đều sắp bị ép khô rồi.

không gian trong xe có hạn, động tác không thể thi triển được. người đàn ông lật người, đổi thành cô khóa chân ngồi trên người anh. Vừa môi lưỡi quấn quít, vừa vịn vào vòng eo mảnh khảnh của cô để phối hợp với động tác của mình.

Lần thứ hai bộc phát ra, Hạnh Nhược Thủy dường như đã hoàn toàn mềm nhũn. Ở trong xe làm chuyện này thật quá mệt mỏi, mà cái người này cứ như đang cố tình cùng ai so tài, mỗi một lần đều muốn thật lâu.

Kích tình từ từ qua đi, Ưng Trường không ôm vợ, để cho cô nằm trước ngực mình. “Xem em sau này còn dám để cho anh ngủ phòng khách không?”

Hạnh Nhược Thủy lúc này mới biết, thì ra là câu nói kia gây họa, đáng tiếc, hối hận đã không còn kịp nữa rồi.

Trên đường trở về, cô nằm ở chỗ ngồi phía sau, một ngón tay cũng không muốn động.

người đàn ông ngồi trên ghế lái tâm tình tốt tới mức cả đoạn đường huýt sáo Khúc Nhân.

Xe tới dưới nhà, Hạnh Nhược Thủy bị ôm lên lầu. Ngay cả tắm cũng là việc của Ưng Trường không. Mà anh, rất ưa thích công việc này.

Hạnh Nhược Thủy thoải mái nằm trong bồn tắm, hưởng thụ phục vụ của Ưng Trường không. Thế nhưng khi bàn tay kia từ từ hướng đến vùng mẫn cảm của cô tìm kiếm, cô rốt cuộc cũng phải mở mắt. “ anh mà còn dám làm thế, sau này em không để ý đến anh nữa!”

Cô không phải người máy, cô cũng biết mệt!

Ưng Trường không xoa xoa mặt vợ, vẻ mặt van xin. “Vợ, một lần nữa, một lần nữa thôi có được không?” Trên người cô loang lổ dấu vết, đối với anh chính là hấp dẫn không thể kháng cự.

Hạnh Nhược Thủy ngay cả sức để lườm anh cũng không có. “ không được. Mau ôm em lên, hôm nay em mệt muốn chết rồi!”

Lời này vừa nói ra, Ưng Trường không nhanh chóng lau khô những giọt nước trên người vợ, ôm cô nhét vào trong chăn ấm áp. “Vợ, ngủ ngon!” Thanh âm khàn khàn đến cực điểm.

Hạnh Nhược Thủy mở mắt ra liền nhìn thấy thân thể trần truồng của Ưng Trường không. Nhìn đến vị trí kia cô lại có chút đau lòng. nhưng mà cô thật sự không còn sức nữa rồi. không bao lâu sau, cô từ từ tiến vào mộng đẹp.

Mà trong phòng tắm, Ưng Trường không đang dùng nước lạnh thấu xương đem ngọn lửa kia dập tắt. Hơn mười phút sau anh mới lau khô thân thể.

Trở lại trong phòng, chui vào chăn, anh còn không dám đến gần người đang ngủ say kia. Đợi đến khi thân thể ấm mới đưa tay ôm cô vào ngực.

Hạnh Nhược Thủy theo bản năng tiến lại gần nguồn nhiệt, trong lồng ngực nóng rực tìm một vị trí thoải mái nhất.

Cảm nhận thân thể mềm mại trong ngực, Ưng Trường không hài lòng nhắm hai mắt lại, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, hai người cơ hồ là đồng thời tỉnh lại.

“Vợ, chào buổi sáng!” Ưng Trường không tiến sát vào người Nhược Thủy, hôn một cái lên môi cô.

“Chào buổi sáng!”

Hai người động tác nhanh nhẹn đứng dậy đánh răng rửa mặt, sau đó cùng đi ra ngoài chạy bộ.

“Trường không, chúng ta làm một phòng gym được không?” Thời điểm Hạnh Nhược Thủy chạy bộ mấy ngày nay đều nghĩ tới vấn đề này.

Ưng Trường không suy nghĩ một lúc. “Vậy chúng ta phải mua căn biệt thự, nếu không thì cũng không đủ chỗ. Hay là đổi lại phòng?”

Hạnh Nhược Thủy cũng biết đây là biện pháp duy nhất, nhưng bây giờ cô không muốn bỏ nhà. “ nhưng em không muốn rời căn phòng bây giờ!” Nơi này có quá nhiều kỉ niệm. Nơi này, là nhà mà anh cho cô.

Ưng Trường không dịu dàng nhìn cô, giơ tay lên siết chặt lấy mặt cô. “Đứa ngốc, chỉ cần ba người chúng ta ở cùng nhau, nơi đâu cũng là nhà.”

Hạnh Nhược Thủy suy nghĩ một chút, quả thật là như vậy. “Vậy đổi thôi, nhưng mà có quá tốn kém không?”

“Yên tâm, giá phòng ở Thành phố Z cũng không đắt lắm đâu. Nếu không lát nữa đi xem phòng?” Vừa lúc là Chủ Nhật. Hơn nữa, anh không còn nhiều thời gian.

Hạnh Nhược Thủy liếc anh một cái. “Vừa nói cái đã tính làm rồi!”

“Vợ ra lệnh, đương nhiên là muốn thi hành ngay lập tức!”

“ anh chỉ được cái nói nhiều!”

nhưng mà ăn xong, hai người vẫn đi xem phòng. Về phần Tiểu Phúc An, lại gửi nhờ ở nhà Bội Thi.

Trong quá trình xem xét lại xảy ra một đoạn nhạc đệm khôi hài nhưng không vui vẻ.

Khu biệt thự tương đối sang trọng, nhưng cách trung tâm thành phố hơi xa. Cho nên hai người nhìn tới nhìn lui cũng không thấy thích hợp. Chủ yếu là Nhược Thủy không muốn cách nhà Bội Thi quá xa.

Sau lại nhìn một tòa nhà đang bán và cho thuê, Hạnh Nhược Thủy đi một chuyến vào toilet.

Cô gái bán nhà không thấy Ưng Trường không xuất hiện cùng vợ bèn tới chào hỏi, lập tức phát hiện người đàn ông này đẹp trai quá mức. Hơn nữa vừa hỏi vài câu, nghe giọng nói kia cũng biết với anh giá cả không thành vấn đề.

Xã hội ngày nay, dựa vào thân thể đã trở thành một thói quen. Mặc kệ ngành nghề nào, thân thể đều là một công cụ lợi dụng vô cùng hữu ích. Trung tâm bán nhà cũng không phải ngoại lệ.

Vị tiểu thư bán nhà họ Tăng này vóc người cao gầy, gương mặt cũng xuất chúng, bình thường trong quá trình bán nhà đôi khi cũng lợi dụng chút điều kiện bên ngoài của mình. Làm mãi cũng thành thói quen, nhất cử nhất động đều có chút phô diễn, lúc giới thiệu cùng khách hàng nam giới, thân thể luôn dựa vào rất gần.

Ưng Trường không đã nói tự mình xem, nhưng cô vẫn còn liến thoắng không ngừng ở bên tai mà giới thiệu. Cho tới khi cái bộ ngực kia lắc lư chạm vào ánh mắt, Ưng Trường không liền nổi giận. “Cô là đang bán nhà hay bán mình thế?”

Cô nàng bán nhà họ Tăng nhất thời không nắm được tình huống, sửng sốt.

Tiếng nói của Ưng Trường không không hề thấp, còn mang theo lửa giận, lập tức khiến mọi người chuyển hết sự chú ý sang đây. Bàn luận xôn xao với nhau, suy đoán xem chuyện gì.

Cô gái bán nhà phản ứng kịp cảm thấy rất uất ức, cười cười giải thích. “Vị tiên sinh này, tôi chỉ muốn giúp anh chọn được phòng mà anh thích.”

“Dùng thân thể cô để chọn?” Ưng Trường không cực kì khinh thường.

“Tôi——” Cô ta không dám đắc tội với khách hàng, lại bị ánh mắt của mọi người làm cho lúng túng không thôi, không biết phải làm sao để thanh minh cho bản thân. Cô ta đã dùng qua chiêu này rất nhiều lần, quả thật là lần đầu tiên có người không thèm nể mặt còn lớn tiếng trách cứ.

Hạnh Nhược Thủy từ trong toilet đi ra, nghe thấy bên này có tiếng xôn xao, cũng chạy nhanh tới. Kéo kéo tay Ưng Trường không, nhỏ giọng hỏi. “Trường không, sao thế?”

Sắc mặt Ưng Trường không lúc này mới hòa hoãn xuống. “ không có việc gì, chúng ta đi thôi.”

“ không xem sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Hạnh Nhược Thủy bị lôi kéo có chút không hiểu được.

Ưng Trường không sắc mặt vẫn hơi khó chịu. “Cái nơi bán nhà mà phải dùng đến cả thân thể, tốt lắm thì cũng chỉ được như thế thôi!”

Hạnh Nhược Thủy cũng không ngốc, vừa nghe liền hiểu được sự việc rồi, nhất thời cười khì một tiếng. “Đó là chuyện của người ta, chúng ta có quan hệ gì đâu? Cô ta cũng không phải người của anh, anh sao phải vì cô ta mà tâm tình không tốt?”

“ anh không ưa!” Quan trọng là, cô ta câu dẫn anh.

Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười khoác tay anh. “Thiên hạ ngày nay nếu chuyện gì xem không vừa mắt cũng tâm tình không tốt, chẳng phải là chính mình cũng khổ hay sao?”

người đàn ông làm quân nhân, tính nguyên tắc quá mạnh mẽ.

Ưng Trường không dừng bước, khẽ cúi thấp thân thể. “Vậy em hôn anh một cái, anh sẽ không tức giận nữa!”

Biết rõ là anh muốn chiếm tiện nghi, Hạnh Nhược Thủy vẫn thỏa mãn anh, hôn lên mặt anh một cái.

Ưng Trường không lúc này mới cười.

Hạnh Nhược Thủy nhìn bộ dáng trẻ con của anh, cũng không nhịn được cười.

Rất nhanh, hai người liền quên đi cái đoạn nhạc đệm nhỏ này, tiếp tục đi tới một tòa nhà khác.

Cuộc sống hôn nhân có lúc chính là như vậy: anh làm nũng với em một chút, em lại đùa nghịch với anh một chút, chính là kĩ xảo sống chung, cũng là cuộc sống hạnh phúc.

Triết lí cuộc sống, không nơi nào là không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK