hắn biết gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nàng sẽ không thể có cái tâm tình này. Mà hắn, cũng vậy. Cho nên hắn không muốn dưới tình huống này đoạt lấy nàng. Đây là người phụ nữ hắn yêu, xứng đáng nhận được đối đãi tốt nhất của hắn.
Hai người nằm ở trên giường, thật chặt ôm nhau. Mặc dù không có cá nước thân mật, lòng của hai người vẫn rất gần nhau. Hai cơ thể quấn quýt nhau, mà không có một tia dục niệm.
Nhược Thủy dựa vào trước ngực hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn, lòng thấy bình tĩnh lại, nên dần chìm vào giấc ngủ.
nhưng Ưng Trường không thì lại gần như cả đêm không ngủ. Mặc dù đại đội trưởng không có nói rõ là chuyện gì, nhưng trong giọng hắn lại tiết lộ rõ. Đại đội trưởng, tất nhiên là cố ý, nhưng cũng là nhắc nhở hắn phải hiểu cho rõ ràng.
hắn hơi nhếch môi một chút, còn cần nghĩ sao?
hắn thích làm lính, thích ở trong bộ đội đặc chủng giày vò những tân binh kia, thích cảm giác thành tựu mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ. Khi đó, hắn gần như mang tất cả tâm tình đặt trên quân đội, quên mất Cổ Tranh. Cổ Tranh cuối cùng chịu không được, bỏ đi cùng người khác.
Cổ Tranh bỏ đi, khiến hắn suy nghĩ rất lâu. Nếu nói hắn yêu Cổ Tranh qua nhiều thì không đúng, hắn chính là quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không cho phép mình bị phản bội. Bị Cổ Tranh phản bội, giống như là tát vào vào mặt hắn, nói hắn cũng chẳng phải người tài giỏi gì! Từ đó, hắn đặt hết tâm tư lên quân đội, mỗi một việc càng làm tốt hơn việc trước, giống như muốn chứng minh hắn là người tài giỏi.
nhưng khi gặp gỡ Nhược Thủy, tất cả cũng cũng không giống như vậy nữa. hắn là thật lòng yêu người phụ nữ này, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Nếu như phải bỏ đi bộ quân trang này hắn mới có thể ở gần nàng, vậy hắn sẽ cởi xuống bộ quân trang này, rời đi quân đội, nơi đã chứng kiến thời thanh xuân nhiệt huyết của hắn.
Mỗi một người đều sẽ có một chuyện hay một người nào đó khiến bản thân bất chấp tất cả. Với hắn, đó là Nhược Thủy. không có nguyên nhân. không cần nguyên nhân.
Điểm lợi hại nhất của quân nhân là dù 2 ngày 2 đêm không ngủ thì sáng dậy tinh thần vẫn sáng láng.
Cho nên khi thức dậy, Hạnh Nhược Thủy không hề phát hiện người bên gối của mình cả đêm không hề chợp mắt.
Đưa hai mẹ con đi học, đi làm xong, Ưng Trường không liền lái thẳng tới bộ đội. hắn lập tức đi đến văn phòng của đại đội trưởng.
Lần này, đại đội trưởng ngồi ở sau bàn làm việc, trước mặt bày một xấp đồ. Thấy hắn đi vào, ánh mắt rất là phức tạp, nhiều nhất là tiếc hận.
"Cùng phụ nữ đã kết hôn chung sống, đánh nhau gây chuyện ở đồn cảnh sát, tới nhà người khác đánh nhau......"
Đại đội trưởng đem tội danh người khác gán ghép cho hắn từng cái đọc lên. Cuối cùng xử là —— đình chỉ công tác, điều tra!
Ưng Trường không không nói gì, đem những gì cần nộp lại lấy ra, đặt trên bàn đại đội trưởng. Mặc dù không muốn, nhưng cũng không do dự. Vẫn chưa phải là kết thúc đâu!
"Vì một người phụ nữ, đáng giá không?" Đại đội trưởng hỏi. Nếp nhăn trên trán nhiều hơn bình thường.
Ưng Trường không cười cười, nói: "Làm gì có nhiều thứ đáng giá như vậy. Đã quyết định thì cứ làm thôi. Cứ như vậy."
"Mặc dù tính khí này rất tệ, nhưng mà ta lại thích!" Đại đội trưởng cười ha hả, nện một quyền trên ngực hắn.
Bốn mắt nhìn thẳng vào mắt, là anh hùng tiếc anh hùng.
Ưng Trường không vừa từ phòng làm việc của đại đội trưởng phòng bước ra ngoài, liền nhìn thấy Phó Bồi Cương đang chờ bên ngoài chờ, là một bộ dáng rất gấp.
"Đội trưởng!" Phó Bồi Cương vội vàng nghênh đón.
Ưng Trường không cho hắn một quyền."Đừng để cho tôi nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc này nữa, chỉ là đình chỉ chờ điều tra, không có gì lớn. Đi thôi, đến sân huấn luyện bên kia chạy đi."
Hai người đi một đường nhìn tân binh đang bị huấn luyện trong sân, nói giỡn một chút, cãi nhau ầm ĩ cũng đã đến sân huấn luyện ở bên trên núi. Bốn phía tràn ngập tiếng chạy bộ, tiếng súng, tiếng hô quát. Đây chính là quân đội, vĩnh viễn đều gay gắt, quyết liệt, tràn đầy sức sống.
"Đội trưởng, anh thật sự cam chịu sao?" Trầm mặc một hồi, Phó Bồi Cương không nhịn được hỏi.
Lính đặc biệt không giống lính thường. Phải đi qua bao nhiêu gian truân, tôi luyện mới có thể trở thành một thành viên trong đó. người như đội trưởng, lên đến cấp Thượng tá, càng không cần phải nói những chua cay, những đắng cay trong đó rồi. Cố gắng nhiều năm như vậy, có lẽ sẽ phải hủy hết, dễ dàng vứt bỏ như vậy sao?
Ưng Trường không đốt một điếu thuốc, hút một hơi, nhả khói ra."Có bỏ được hay không đều không quan trọng. Có bỏ thì có được, quan trọng là mình biết bản thân nhận được gì."
" nhưng ——"
" không nhưng nhị gì cả. Nếu là cậu, ở lại quân đội hay ở cùng Bội Thi, chỉ có thể chọn một, cậu cũng sẽ không do dự mà chon Đàm Bội Thi chứ?" hắn rất khẳng định.
Phó Bồi Cương cũng đồng tình. Nếu thực như vậy, hắn chắc chắn sẽ chọn vợ hắn.
Cho dù có nhiều vinh dự hơn nữa cũng không bằng có 1 người chịu đi theo mình cả đời, chăm sóc ân cần. Tất cả vinh dự rồi cũng sẽ bị nhiều vinh dự hơn che lấp, chỉ có một tấm lòng son chân thành đối đãi mới không phai màu cùng tháng năm.
Ưng Trường không khoác lên vai hắn, nhìn tân binh đang ở trong sân huấn luyện.
"Thật ra thì không có gì to tát. Cậu nói xem, nếu là chứng minh bản thân, những năm qua tôi cũng chứng minh qua không ít. không cần thấy đáng tiếc, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sau tôi sẽ có những người tài hơn tiếp tục trung thành với tổ quốc trung thành với nhân dân, đúng không?"
Phó Bồi Cương vừa cười cười, đột nhiên phát hiện cái gì, cười càng thêm lợi hại." anh nói xem, hai anh em chúng ta cứ như vậy thua bởi hai chị em Bội Thi, cũng coi là......"
"Huynh Đệ Song Hành?" Ưng Thượng tá chau chau mày.
"Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu thôi. Chị em các nàng luôn coi như có chung mối thù. Dù là em chọc giận Bội Thi, Nhược Thủy cũng sec giận anh, cái này đúng là do phụ nữ thích làm khó dễ thôi. Mặc dù phụ nữ có giận hờn cũng không làm mình bị đau da thịt, nhưng chỉ mỗi việc bắt chúng ta ngủ phòng khách 1 tuần cũng đủ hành hạ người."
Hai người đàn ông này nhìn nhau, cười lên ha hả.
anh hùng khó qua ải mỹ nhân. người đàn ông nào cũng sẽ có ngày này, chỉ là không biết được khi nào, ở đâu, người kia như thế nào. Cho đến khi người kia đột ngột xuất hiện.
......
Hạnh Nhược Thủy tan việc đi ra cửa trường học, thấy chiếc Hummer quen thuộc, hơi kinh ngạc chạy tới.
" không phải anh đã trở về bộ đội sao?" Chợt, Hạnh Nhược Thủy nhíu mày, thận trọng hỏi, "Có phải đã...... Xảy ra chuyện gì hay không?"
Ưng Trường không ôm nàng vào lòng, vuốt mái tóc dài của nàng." không có việc gì, cứ hay suy nghĩ lung tung."
hắn không nhịn được cười nghĩ, phụ nữ không cần trải qua huấn luyện đều là một lính trinh sát tinh tường. Mỗi lần có động tĩnh gì, nàng đều phát hiện trước tiên.
" nhưng mà, trước kia anh đi thì mấy ngày sau mới về, thế nào hôm nay......" Hạnh Nhược Thủy trong lòng lo lắng. nàng còn nhớ rõ cú điện thoại tối qua.
Đúng lúc này, một chiếc màu đen chạy băng băng đến dừng lại ở chỗ cách bọn họ không xa.