Hạnh Nhược Thuỷ nhìn Phúc An ăn, có chút mất hồn. Ánh mặt trời rực rỡ của ngày thu, trời cao trong xanh, cô lại cảm thấy không khí có chút loãng.
Cổ Tranh là kiểu phụ nữ gì, đáng để Ưng Trường không vì cô ấy mà sa sút lâu như vậy ư? Cô ấy sắp trở về, có phải cô ấy quay lại để tìm Ưng Trường không? Mình và Cổ Tranh đó thật rất giống nhau sao? Đây cũng là nguyên nhân Ưng Trường không chọn mình à….
Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Ưng Trường không.
Hạnh Nhược Thuỷ nhìn điện thoại, điều chỉnh tâm tình.
Nhóc con cũng vươn tay ra, chụp lấy di động, đè xuống nút trả lời quen thuộc, sau đó áp vào tai: “Cha, cha…Ừ, bánh ngọt, ăn bánh ngọt….di di….mẹ, ừ, mẹ…mẹ, điện thoại!”
Nhóc con ân a nói nửa ngày, mới trả điện thoại di động cho cô.
Hạnh Nhược Thuỷ nhận lấy điện thoại di động, cố gắng bình phục tâm tình của mình. “Alô?”
“Giọng em sao thế, tâm trạng không tốt sao?” Ưng Trường không dễ dàng phát hiện tâm tình của cô, chủ yếu là Nhược Thuỷ không biết che giấu cảm xúc của mình.
“ không….” Hạnh Nhược Thuỷ vốn định phủ nhận, rồi lại nhớ tới lời mình đã nói lần trước. “Trường không, Cổ Tranh là ai?”
“Cổ Tranh? em đụng phải cô ta?”
“ không phải, Cố Chân Chân nói. Trường không, em muốn biết Cổ Tranh là ai.” Hạnh Nhược Thuỷ cầm cái muỗng lên, khều khều bánh ngọt trước mặt.
Nhóc con nhìn thấy không vui, kéo bánh ngọt của mình lại, múc một muỗng bỏ vào miệng. Còn cười nhìn cô, dáng vẻ rất đắc ý.
“ là bạn gái trước của anh, nhưng bốn năm trước đã chia tay, cô ấy đã ra nước ngoài từ lâu. Mấy năm nay, tụi anh chưa bao giờ liên lạc, em không nói, anh cũng không nhớ đến người này.”
anh có thể nhớ mãi không quên Nhược Thuỷ, người đã làm vợ kẻ khác, lại quả quyết không nhớ người phụ nữ đã phản bội anh.
Hạnh Nhược Thuỷ nghe anh kiên quyết nói, trong lòng thêm tin tưởng anh. “em với cô ấy dáng dấp rất giống nhau sao?”
“Cũng là Cố Chân Chân nói? Cuối cùng cô ta muốn gì! Nhược Thuỷ, em và cô ấy dáng dấp không hề giống nhau, trên thực tế nếu như em giống như cô ấy, anh sẽ không thích em. Nếu không tin, hôm nào anh tìm xem có ai còn giữ hình của cô ấy, em xem sẽ biết.”
“ không cần!” Hạnh Nhược Thuỷ lớn tiếng ngăn cản, anh nói, cô tin. “em tin anh. Thật xin lỗi, em không nên dễ dàng bị người khác lung lay như vậy.”
“Nhược Thuỷ, anh ở cùng em, cảm thấy rất bình yên. Nếu như có một ngày anh nói dối em, thì chắc chắn sự thật đó làm em tổn thương anh mới như thế, nếu không anh nhất quyết không nói dối một câu.” anh bình thản nói, giọng rất kiên định.
Phần kiên định này, trấn an sự lo lắng của Nhược Thuỷ. “em tin anh. Chỉ là, cho dù vì tốt cho em, em cũng hi vọng anh sẽ không gạt em. Dù là chuyện gì, em đều muốn biết, cũng hi vọng có thể cùng anh giải quyết mọi vấn đề.”
“Tốt, anh sẽ nhớ. Đúng rồi, nhóc con nói đang ăn bánh ngọt, em đang ở Ấm Đinh Các à?” Ba chữ Ấm Đinh Các đầu dây bên kia nói ra có vẻ có chút tức giận.
Hạnh Nhược Thuỷ nhất thời mỉm cười, hình dung ra bộ dáng ghen tuông của anh. “Đúng vậy, đang ở Ấm Đinh Các. nhưng mà anh yên tâm, ông chủ không có ở đây. em chỉ đi ngang qua, không cố ý tới đây.”
“em dám! Đợi anh trở về xem có buông tha cho em không! Tốt lắm, anh cúp điện thoại đây. em cũng về sớm đi, đừng làm mình mệt mỏi.”
“Được!” Hạnh Nhược Thuỷ đưa điện thoại đặt trước mặt bé con. “Phúc An, cha chào tạm biệt con.”
Nhóc con nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, rồi mới nói vào điện thoại: “Cha, hẹn gặp lại!”
Cố Chân Chân ra khỏi Ấm Đinh Các, lập tức kêu xe trở về nhà họ Cố. Vừa vào cửa chào ông nội, liền đi lên phòng, mở máy vi tính lên.
Cô không biết có thể tìm được tin tức của Hạnh Nhược Thuỷ trên web không, nếu như không có, có thể tìm người đi điều tra. Thật may, cô tự nhắc nhở chính mình.
Khi thấy tấm hình Hạnh Nhược Thuỷ đang mặc áo cưới cùng một người đàn ông rất xuất sắc xuất hiện trên màn hình, trong lòng cô nhảy loạn lên. Cô chỉ thử vận may một chút, không nghĩ có thể có.
Đó là thông tin từ 2 năm trước, hôn lễ của Hạnh Nhược Thuỷ và Thương Duy Ngã! Thì ra là, cô ta đã kết hôn một lần rồi!
Cố Chân Chân lại tra xét những tư liệu có liên quan đến Thương Duy Ngã, tin tức rất nhiều. Trừ những tin tức về sự nghiệp vĩ đại của hắn, chính là tin tức trăng hoa của hắn và những người phụ nữ khác sau khi cưới. Trên web có rất nhiều tin tức, thế nhưng những tin đó đều không quan trọng. Quan trọng là, Hạnh Nhược Thuỷ là một phụ nữ đã kết hôn!
Ưng đại ca khẳng định là không biết chuyện này, nếu không với tính tình của anh, chắc chắn sẽ không ở chung một chỗ với Hạnh Nhược Thuỷ. Coi như Ưng đại ca có thể chấp nhận, cả nhà bác Ưng bọn họ cũng nhất quyết không chấp nhận người con dâu như vậy!
Cố Chân Chân nhếch miệng cười, cảm thấy tâm tình thật tốt. Đi mòn cả giày chẳng tìm được, bây giờ đã tìm thấy, thật là không bõ công!
“Chị, chị….” Cố Miêu Miêu vội vã chạy tới, thở hổn hển.
Cố Chân Chân thu lại vẻ mặt, cười xoay người sang chỗ khác, dịu dàng chạy tới gần nhìn em gái.
“Chị, chị ở đây làm gì à?” Cố Miêu Miêu lau mặt đầy mồ hôi, đi về phía chị mình.
Cố Chân Chân nháy mắt mấy cái, cười rất vui vẻ, lôi kéo tay của cô, cùng nhau nhìn về phía màn hình vi tính. “Mau tới đây, chị cho em xem cái này rất hay.”
“Cái gì hay vậy?” Cố Miêu Miêu tò mò đi tới trước màn hình. “Thương Duy Ngã? là ai vậy?”
“ không phải cái này.” Cố Chân Chân cười cười, mở một website khác ra. “em xem cái này, thấy gì chưa?”
Cố Miêu Miêu nhìn màn hình nhìn một hồi, chợt trợn to hai mắt. Giật mình quay lại, nhìn vào khuôn mặt cười híp mắt của chị. “Chị, này, đây không phải là người phụ nữ kia sao?”
Cố Chân Chân gật đầu một cái. “Đúng, chính là cô ta. Chị vốn chỉ nghĩ tên của cô ta rất đặc biệt, nên tiện tay tìm thử, không nghĩ tới sẽ thấy những thứ này.”
Biểu tình của Cố Miêu Miêu lập tức từ giật mình chuyển thành tức giận, thở phì phò nói: “Thì ra cô ta đã kết hôn rồi, lại còn dám ở cùng với Ưng đại ca, thật là quá đáng! em nhất định phải nói cho Ưng đại ca biết!”
Cố Chân Chân vội vàng kéo cô lại, khuyên nhủ: “Đừng nóng vội, cô ta chắc đã ly hôn rồi. không có quy định đã ly hôn thì không thể kết hôn lại, đúng không? Chỉ là, chị đoán Ưng đại ca cũng không biết chuyện này.”
Cố Miêu Miêu ra sức gật đầu. “Ưng đại ca khẳng định là không biết! Vậy em gọi điện thoại nói cho Ưng đại ca biết ngay, anh ấy chắc chắn sẽ không muốn loại phụ nữ không biết xấu hổ này!”
Sau khi la hét, cô bắt đầu lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Cố Chân Chân lại đè tay của cô, cười dịu dàng. “Miêu Miêu, em đừng vội. Có lẽ anh ấy cũng không nhất định phải biết liền, loại chuyện này tốt hơn là nên gặp mặt nhau để nói sẽ tốt hơn, phải không?”
“Ừ, vẫn là chị chu đáo!”
“Chỉ là, cũng không nên để Ưng đại ca biết, đây là tin tức do chị nói với em nha. Ưng đại ca bị người ta lừa rồi, khẳng định rất tức giận, đến lúc đó nói không chừng ngay cả chị cũng giận luôn, vậy thì chị sẽ rất thảm. Chị cũng chỉ vì em, em cũng không thể hại chị bị mắng!”
Cố Miêu Miêu ra sức gật đầu, vỗ ngực một cái. “Yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không nói!”
Sau đó lại chạy tới ôm cánh tay Cố Chân Chân làm nũng, nói: “Chị đối với em thật tốt!”
Cố Chân Chân vuốt vuốt mũi cười nói: “Chị chỉ có mình em là em gái, không tốt với em còn tốt với ai?”
“Ha ha….”