[ Thật sự thoải mái lắm à? ]
*
Lúc hai người về đến nhà đã là hơn 11 giờ khuya, nửa sau bữa tiệc Quan Lãng không uống rượu nên dạ dày cũng không đau nữa.
Quan Lãng thay giày xong, đang định lên lầu tắm rửa lại bị Khương Dao gọi.
"Chờ một chút, để anh đưa quà sinh nhật cho em."
"Không gấp, để tôi tắm trước đã."
"Gấp... gấp chứ, sắp 12 giờ rồi!" Khương Dao nhìn thời gian trên đồng hồ, dưới tình huống cấp bách anh liền kéo tay Quan Lãng vào phòng khách ấn người ngồi xuống sô pha, sau đó ôm hai hộp quà được bao gói rất đẹp mắt ra. Hai chiếc hộp vuông vức đều được bọc giấy gói đỏ rực, góc trái phía trên cột nơ màu vàng kim.
Thật là chu đáo, ngoại trừ lúc còn nhỏ, đã rất nhiều năm Quan Lãng không còn được nhận loại quà sinh nhật gói kiểu truyền thống như thế nữa.
"Xoẹt" một tiếng, Quan Lãng dùng sức kéo lớp giấy gói màu đỏ ra, bên dưới vẫn là hai chiếc hộp giấy màu đỏ.
"Đừng nói đồ vật bên trong cũng màu đỏ luôn nhé." Quan Lãng cười như không cười, trêu chọc một câu.
Khương Dao ngượng ngùng ho khan mấy tiếng: "Em xem thì biết."
Quan Lãng mở chiếc hộp thứ nhất ra, quả nhiên là đồ dùng màu đỏ: Một chiếc áo vải cotton, một cái quần lót, một đôi vớ, tất cả đều mang màu đỏ thẫm hơn một chút so với chiếc hộp.
Quan Lãng không nhịn được bèn chống tay lên trán, cười rung người.
"Anh mới pha cái chảo nhuộm màu đỏ trong nhà đấy à? Ném cái gì vào là cái đó có màu đỏ luôn?"
"Năm tuổi... phải mặc màu đỏ chứ..." Khương Dao yếu ớt nói, "Hơn nữa những thứ này đều được xử lý làm mềm và kháng khuẩn bề mặt hết rồi, mặc vào thoải mái lắm. Hoa văn trên áo cũng là anh tự thiết kế, em... mở ra nhìn thử xem?"
Khương Dao xuất thân là kỹ sư vật liệu may mặc, những thứ như chất liệu và thiết kế hoa văn trên vải đều là kiến thức cơ bản.
Quan Lãng không mấy hứng thú mở chiếc áo thun đỏ ra, trước ngực áo in hai hình người Lego, một màu trắng một màu vàng. Quan Lãng ngẩn người, lập tức phản ứng ngay: "Làm sao anh biết... Anh từng vào căn phòng trên tầng ba rồi?"
Ngữ khí Quan Lãng dần lạnh xuống.
"Không... Anh chưa vào, ngày hôm đó dì giúp việc mở cửa quét dọn, anh tình cờ đi ngang qua thôi..." Lúc ấy Khương Dao đúng là có tâm tư tò mò muốn xem nên không khỏi chột dạ.
Quan Lãng im lặng mở chiếc hộp thứ hai ra, bên trong không phải là mô hình xếp Lego như hắn nghĩ, mà là một bộ mô hình lắp ghép nhà thu nhỏ DIY theo phong cách kiến trúc của lâu đài châu Âu.
"Anh thấy trong đó xếp rất nhiều tòa lâu đài kiểu Âu, đoán là em thích phong cách này nên..."
Quan Lãng chỉ nhìn thoáng qua lập tức đóng nắp hộp, cụp mắt không nói gì.
Khương Dao có chút luống cuống: "Xin... Xin lỗi em, anh thật sự không biết nên tặng thứ gì, đúng lúc trông thấy mấy thứ đó... Anh không cố ý đâu..." Anh bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Tôi không thích bị người khác nhìn trộm riêng tư." Quan Lãng nói xong lập tức đặt chiếc hộp qua một bên, toan đứng lên rời đi lại bị Khương Dao kéo tay trở về.
Quan Lãng quay đầu, thấy Khương Dao đang cúi đầu chồng cả hai chiếc hộp lên nhau rồi kiên nhẫn đưa đến trước mặt mình. Lúc anh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là vẻ cố chấp hiếm thấy.
"Đây là quà sinh nhật, em phải nhận."
Lời nói rất đúng lý hợp tình, nhưng Quan Lãng nhìn thấy rõ hốc mắt Khương Dao hơi ửng hồng, sắc mặt cũng buồn bã.
Hắn cảm thấy trái tim mình như bị một thứ gì rất dịu dàng chạm phải, rốt cuộc không thể nói ra lời quá khó nghe nữa.
"Sau này... sẽ không xâm phạm riêng tư của em nữa đâu." Giọng Khương Dao hơi run rẩy, bề ngoài rõ ràng rất cao lớn nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược, rất mềm mại, lại còn thích hắn...
Đột nhiên Quan Lãng không muốn quá so đo với đối phương nữa. Hắn nghĩ, có thể Khương Dao sẽ không giống những người khác.
Hắn nhận lấy cả hai chiếc hộp: "Cảm ơn quà sinh nhật của anh."
"Căn phòng kia, anh thích thì cứ xem đi, chỉ là một ít... sở thích trẻ con thôi."
Trong căn phòng đó chất đầy những bộ xếp hình Lego, mô hình nhà thu nhỏ của đủ loại nhãn hiệu mà hắn sưu tầm qua nhiều năm, trong đó có rất nhiều bộ là hàng limited, hắn đã lớn lên cùng với những thứ này làm bạn.
Nhưng mỗi khi hắn hưng phấp lắp ráp xong một bộ mô hình có độ khó cao và cho Quan Tề Đình xem, lại chưa từng nhận được một câu khen ngợi nào, ngược lại còn bị mắng là ấu trĩ và nhàm chán. Dần dà hắn không chia sẻ sở thích này với ai nữa, cũng không muốn để cho người ngoài biết.
Có điều... nếu người đó là Khương Dao, hắn có thể thử tiếp nhận một chút.
Khương Dao mở to hai mắt, tâm trạng lúc này như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc từ dưới đáy phi thẳng lên cao, tim đập gia tốc.
Cố gắng chủ động nhiều hơn một chút thật sự sẽ được đáp lại.
Anh nhìn lên đồng hồ treo tường, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động bèn ôm chặt Quan Lãng, ngữ khí mang theo chút hưng phấn.
"Quan Lãng, bây giờ là 11 giờ 59 phút ngày 28 tháng 7, sinh nhật vui vẻ!"
Đã không thể là người đầu tiên chúc mừng, vậy ở giây phút cuối ngày nói thêm một câu cũng được.
Nếu anh tham lam hơn một chút, muốn thêm một cái ôm, như vậy sau này nhất định Quan Lãng sẽ không quên anh thêm một lần nữa.
Đây là một cái ôm cực kỳ ngắn ngủi, Khương Dao chỉ cọ cọ cằm lên vai Quan Lãng vài giây đã biết ý buông tay. Anh cúi đầu nói "Anh đi tắm đây", sau đó chạy lên lầu nhanh như chớp.
Quan Lãng ngẩn người tại chỗ rất lâu, thân thể Khương Dao nóng sực, hõm vai được anh cọ vào hơi nhột. Thời điểm anh đột ngột dán vào người... đúng là ngực rất lớn... không biết sờ vào sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?
Không biết vì sao trong đầu hắn đột ngột nhớ tới mấy lời mê sảng của Từ Thiên Thành, kiểu 0 cường tráng thế này chịch vào mới thấy ngực mềm lắm sao? Thật sự thoải mái à?
Đôi chân Khương Dao thẳng tắp, cơ ngực đầy đặn, mông rất cong... tất cả hợp thành một thân hình rất nam tính quyến rũ.
Câu nói "Đừng hòng có ý nghĩ không an phận gì với tôi" như còn quanh quẩn bên tai hắn.
Quan Lãng không khỏi tự mắng bản thân một câu cầm thú.
—
Lời tác giả:
Mẹ mừng quá, Quan Lãng bắt đầu tự nhận thức được rõ ràng rồi.
—
Kiểu mô hình nhà DIY mà Dao Dao tặng cho cháu Lãng chắc tương tự như thế này:
Mấy trò ráp ráp dán dán này dễ nghiện lắm, không giấu gì quý dị, editor cũng nằm trong hàng ngũ con nghiện haha 🙂 bị cái không có tiềng mua loại to nên toàn làm mấy cái nho nhỏ cỡ này thôi, trên sóp pi bán nhiều lắm.