*
Trong tòa nhà Tư Diệu Technology.
"Chú nói sao? Lưu Như lần trước là giả mạo?" Quan Lãng nhận được điện thoại của chú Trịnh.
"Đúng vậy thưa cậu, người mà chúng ta theo dõi bấy lâu nay chỉ là quân cờ mà nhà họ Trình đã sắp xếp từ trước."
"Chúng ta bị chơi rồi." Quan Lãng đưa ra kết luận, "Thế bây giờ Lưu Như đang ở đâu?"
"Lưu Như đúng là đang ở trong nước, cũng ở ngay thành phố T, nhưng vì có thế lực nhà họ Trình che giấu nên chúng ta rất khó tiếp cận."
"Trình Sóc không thể che giấu cho cậu ta cả đời." Quan Lãng dừng một chút mới hạ giọng, "Chú Trịnh, chú không nên phạm phải sai lầm như vậy."
"Là do tôi không đủ năng lực, cậu chủ cứ xử phạt theo quy củ."
Trình Sóc đã sớm thông đồng với Lưu Như sắp xếp cái bẫy vào ngày diễn ra đấu thầu, lấy Khương Dao làm trung tâm, lợi dụng quan hệ và mâu thuẫn giữa hắn và Khương Dao để đạt được mục đích cuối cùng.
Cho nên Khương Dao thật sự vô tội? Nhưng tất cả những chuyện xảy ra vào ngày hôm đó quá mức kỳ lạ...
"Xử phạt cứ để sau, bây giờ chú cứ tiếp tục theo dõi Lưu Như, tra xét cả người bên cạnh cậu ta nữa, có thể xuống tay từ bọn họ trước. Cần phải bắt cho được Lưu Như đưa đến trước mặt tôi, tôi có việc muốn đích thân hỏi."
Cúp máy xong, Quan Lãng mở lại tấm ảnh chụp Khương Dao bị trói, bức ảnh không đủ sáng, nhà họ Trình lại quá gian xảo không để lại bất kỳ chứng cứ nào, dù hắn có đi báo cảnh sát cũng vô ích. Mà do dù phía cảnh sát có đồng ý thụ lý vụ việc thì cuối cùng vẫn phải thả người vì không đủ chứng cứ, không làm gì được Trình Sóc, đó không phải kết quả mà hắn muốn.
Đúng lúc này có điện thoại nội bộ của thư ký Lâm: "Thưa sếp, có một anh họ Lục đứng trước quầy lễ tân, nói là muốn tìm anh."
Lục? Quan Lãng không nhớ mình có hẹn vị khách nào họ Lục, nhưng vẫn để thư ký Lâm dẫn người vào phòng họp.
Vài phút sau, Quan Lãng đi vào phòng nhìn thấy Lục Tịnh Dịch đang thong thả uống trà, đột nhiên dâng lên xúc động muốn gọi thư ký Lâm đuổi người đi ngay.
"Quan Lãng, đừng vội gọi người, tôi lấy của cậu mấy phút thôi."
"Tôi và anh không có gì để nói với nhau hết." Quan Lãng vô cảm đóng cửa lại, thậm chí còn không muốn ngồi xuống ghế.
"Được, thế tôi nói." Lục Tịnh Dịch buông chén trà, đoạn đứng dậy nhìn Quan Lãng, "Điện thoại của Khương Dao đã tắt máy rất nhiều ngày rồi, gửi tin nhắn cũng không trả lời, công ty cũng không đi, cậu đã làm gì anh ấy rồi?"
"Anh ấy sống rất tốt, không cần anh lo."
Thấy thái độ Quan Lãng như vậy, Lục Tịnh Dịch cũng lạnh mặt theo: "Cậu không có quyền hạn chế tự do của anh ấy, Khương Dao là một người lớn độc lập, rốt cuộc cậu xem anh ấy là gì thế?"
"Đó là chuyện giữa tôi và Khương Dao, anh lấy tư cách gì mà quan tâm?"
Lục Tịnh Dịch lẳng lặng nhìn Quan Lãng vài giây, trào phúng hỏi: "Quan Lãng, cậu tự suy nghĩ lại xem, cậu có tư cách đối xử với Khương Dao như vậy sao?"
"Anh có ý gì?"
"Cậu kết hôn với anh ấy nhằm mục đích gì? Lại tính toán sau khi lợi dụng xong thì đá anh ấy đi như thế nào? Khương Dao toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cậu, cậu cho anh ấy mấy phần thật lòng?" Lục Tịnh Dịch thật sự lo lắng cho tình cảnh của Khương Dao, thân làm bạn bè, nếu anh ta đã biết rõ tâm tư của Quan Lãng, trước mắt lại không rõ tình hình Khương Dao thế nào, làm sao có thể yên tâm thoải mái không quan tâm cho được? Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng mới phải tìm đến chỗ Quan Lãng.
Lòng Quan Lãng chùng xuống, hắn không biết Lục Tịnh Dịch đã nghe được gì từ đâu, lạnh lùng nói: "Anh đang nói gì thế? Tôi không hiểu gì cả."
"Khỏi giả vờ. Ngày hôm đó ở KTV cậu nói gì với anh bạn tốt của cậu đều bị tôi nghe thấy hết rồi. Tôi không nói cho Khương Dao biết là vì không muốn anh ấy buồn thôi." Lục Tịnh Dịch có thể nhìn ra Khương Dao rất quan tâm đến gia đình nhỏ của mình, làm sao nhẫn tâm đánh nát giấc mơ của anh được? Nhưng không ngờ càng ngày Quan Lãng càng quá đáng, thật sự đã chạm vào ranh giới chịu đựng của anh ta rồi.
Quan Lãng bước nhanh tiến tới xách cổ áo Lục Tịnh Dịch lên ấn người vào mặt tường: "Mẹ nó đừng có đánh rắm trước mặt tôi! Anh là cái thá gì? Dám uy hiếp tôi à?"
Trước ngực lẫn sau lưng Lục Tịnh Dịch đều đau nhói, nhưng anh ta vẫn không lùi bước: "Sao thế? Thẹn quá hóa giận rồi? Loại người như cậu vốn không xứng với Khương Dao, dựa vào đâu mà đối xử với anh ấy như vậy?"
Quan Lãng chìm ngập trong cơn giận dữ nhưng đáy lòng chợt dâng lên một tia hoảng hốt, hắn cứng cổ nói: "Tôi là chồng hợp pháp của anh ấy, không tới lượt người ngoài như anh nói xứng hay không! Tôi nói cho mà biết, anh ấy sẽ không tin một chữ nào của anh đâu."
Lục Tịnh Dịch dùng sức kéo tay Quan Lãng, lùi sang bên cạnh mấy bước, sửa sang cổ áo xong mới nói: "Tôi nói xong rồi, cậu tự giải quyết cho tốt. Tạm biệt."
Lục Tịnh Dịch kéo cửa phòng họp bỏ đi, Quan Lãng đứng yên tại chỗ một hồi lâu, không hiểu vì sao mà đáy lòng trống rỗng. Hắn muốn nắm chặt thứ khiến mình kiên định hơn một chút... nhưng là thứ gì mới được?
Không chờ hắn suy nghĩ kỹ, điện thoại đã vang lên, màn hình hiển thị người gọi là Quý Minh.
"Cậu chủ, vừa rồi anh Khương nói muốn ra ngoài nhưng đã bị chúng tôi cản lại, cậu định thế nào ạ?" Gần đây Quý Minh chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho Khương Dao, thật ra là giữ cửa không cho anh ra ngoài, cũng không cho tiếp xúc với bất kỳ ai.
"Tôi biết rồi, các anh tiếp tục trông chừng đi." Quan Lãng cúp điện thoại xong lại nghĩ thầm, tại sao Khương Dao bỗng dưng đòi ra ngoài? Trong lòng hắn rùng mình một cái, chẳng lẽ Lục Tịnh Dịch đã liên hệ được với Khương Dao rồi ư?
Hắn nói thư ký Lâm hủy luôn cuộc họp diễn ra ngay sau đó, tự mình lên xe phóng thẳng về nhà.
Quan Lãng không thể không thừa nhận, tuy hắn nói chắc như đinh đóng cột với Lục Tịnh Dịch nhưng thật ra trong lòng hoàn toàn không có tự tin. Mấy ngày nay hắn bù đầu thu dọn hậu quả từ lần đấu thầu thất bại, thái độ Khương Dao dành cho hắn cũng không còn được như xưa nữa.
Thời điểm bước chân vào nhà, hắn thấy tầng một không bật đèn, phòng khách yên lặng u ám trông không giống có người ở bên trong.
Quan Lãng tiếp tục bước lên thẳng tầng ba mở cửa phòng đựng mô hình, quả nhiên nhìn thấy Khương Dao đang ngồi dưới sàn nhà đưa lưng về phía mình. Anh đang hết sức tập trung xếp mô hình Lego trong tay như thể không nghe thấy tiếng hắn bước vào, đến khi hắn ngồi xuống bên cạnh, đầu anh cũng không hề nâng lên một chút.
Trong nửa tháng giam giữ, hắn không cho Khương Dao tiếp xúc với người ngoài, còn mua rất nhiều đồ chơi mới, sắp xếp người đưa cơm mỗi ngày ba bữa chưa bao giờ lặp món, đều là thức ăn do các đầu bếp nhà hàng sao Michelin thực hiện.
Nhưng Khương Dao rất ít chủ động giao lưu cùng Quan Lãng, anh luôn ngẩn người ngồi một mình, hoặc giống như lúc này, yên lặng ngồi xếp Lego.
Trước kia Quan Lãng cho rằng Khương Dao chỉ đang giận dỗi, qua một thời gian thái độ sẽ tốt lên. Nhưng những lời Lục Tịnh Dịch nói hôm nay đã khiến hắn cảm thấy bất an vô cớ.
Phải chăng Khương Dao đã nghe Lục Tịnh Dịch nói gì rồi?
"Quý Minh nói anh định ra khỏi nhà."
Động tác trong tay Khương Dao hơi dừng, "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục lắp ráp.
"Anh muốn đi đâu?"
"Tôi muốn đi công ty."
"Sao tự dưng lại muốn đi công ty? Em đã nhờ luật sư giúp anh xử lý công việc rồi mà? Bên phía hiệp hội sẽ phê duyệt cấp chứng chỉ cho anh sớm thôi."
"Tôi đi xin nghỉ việc." Ngữ điệu nói chuyện của Khương Dao rất bình ổn, không nghe ra cảm xúc gì.
"Tại sao anh muốn xin nghỉ việc? Hôm trước em bảo anh nghỉ việc, anh còn không chịu cơ mà?"
"Chỉ là... không muốn làm nữa."
Khương Dao đã suy nghĩ rõ ràng, nếu anh cứ tiếp tục làm việc ở chỗ cũ sẽ chỉ khiến mình ngày càng không vui, rời xa ước nguyện làm việc ban đầu. Sau cuộc nói chuyện với quản lý lần trước, anh biết mình chắc chắn sẽ xin nghỉ, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi.
Anh không muốn tự ngược đãi bản thân trong bất cứ chuyện gì nữa.
Nửa tháng này, những hành động của Quan Lãng khiến anh rất thất vọng, chúng vừa tra tấn anh vừa làm anh thấy mờ mịt. Ngày hôm qua anh dọn dẹp phòng ốc chợt tìm thấy một tấm ảnh cũ từ thời xa xưa, là chụp cùng Quan Lãng bảy tuổi vào mùa hè năm ấy ở chùa Quân Linh. Hai người trong ảnh kề vai sát cánh, tươi cười xán lạn.
Tấm ảnh này do anh mang đến vào ngày kết hôn nhưng vẫn không có cơ hội đưa cho Quan Lãng xem. Khương Dao ngắm nhìn bức ảnh rất lâu, lâu đến mức hốc mắt anh đau nhói.
Cuộc hôn nhân này dường như đã đi vào ngõ cụt, rốt cuộc anh nên làm gì đây?
"Có người nói gì với anh rồi đúng không? Ai xúi anh nghỉ việc à? Hay là anh tìm được việc khác rồi?" Quan Lãng không thể không nghĩ nhiều, Lục Tịnh Dịch cũng làm trong ngành sản xuất trang phục, quan hệ giữa bọn họ nhìn trên mấy tấm ảnh lại vô cùng thân mật. Hình như hai người có rất nhiều bí mật mà hắn không hề biết, hay là Khương Dao đã kể cho Lục Tịnh Dịch nghe chuyện của hắn và anh rồi? Lục Tịnh Dịch còn nghe được lời hắn nói với Từ Thiên Thành nữa chứ...
Khương Dao cau mày trả lời: "Không ai xúi giục hết, tôi cũng không định tìm chỗ khác. Lần trước Lục Tịnh Dịch tìm tôi đề nghị về cửa hàng làm việc, tôi cũng..."
"Lục Tịnh Dịch? Lại là anh ta?! Con mẹ nó đúng là không có ý gì tốt mà!" Quan Lãng vừa nghe đến tên Lục Tịnh Dịch là toàn thân căng thẳng, "Rốt cuộc mấy người đã nói những gì sau lưng em? Anh đã nói chuyện của chúng ta cho anh ta nghe rồi đúng không? Hay là anh ta nói gì với anh?"
"Cậu đang nói gì thế? Tiểu Lục không phải loại người đó đâu." Khương Dao bật cười châm chọc, "Hơn nữa điện thoại của tôi cậu cũng lấy mất rồi, tôi biết liên lạc kiểu gì?"
"Ai mà biết hai người còn cách thức liên lạc nào khác hay không?" Khương Dao càng bênh vực Lục Tịnh Dịch, Quan Lãng càng lo âu. Hắn nắm chặt tay Khương Dao, "Chẳng có ai không nhìn ra anh ta đang có ý đồ với anh. Chỉ đồ ngốc như anh mới tin lời..."
"Quan Lãng, tôi không muốn nghe cậu nói những chuyện đó..." Khương Dao đã chịu đựng quá đủ lòng hoài nghi vô hạn mà Quan Lãng dành cho mình, anh đứng dậy gạt tay hắn ra, "Tôi đã nói là không muốn sống tiếp như thế này nữa, chúng ta..."
"Anh còn nói không tin anh ta? Cái gì gọi là không muốn sống tiếp những ngày như thế này nữa? Ngày nào?" Thái độ của Khương Dao làm Quan Lãng càng hoảng loạn, hắn gấp gáp không suy nghĩ đã buột miệng nói, "Em nói cho mà biết, anh ta chỉ nói linh tinh hòng chia rẽ chúng ta thôi, em không có lợi dụng anh..."
"Cái gì? Lợi dụng gì cơ?" Khương Dao nhạy bén nắm được ngay từ khóa, hai mắt nhìn thẳng vào Quan Lãng.
Quan Lãng biết mình lỡ lời, lập tức lắc đầu: "Không có gì, là tại em nghĩ nhiều."
Khương Dao lẳng lặng nghiền ngẫm sắc mặt Quan Lãng, nhưng không truy vấn thêm nữa.
—
Lời tác giả:
Quan Lãng tự đào xong hố rồi tự nhảy ùm vào luôn.