[ Hắn không bao giờ muốn trải qua cảm giác sợ hãi lo lắng vì một người như thế nữa. ]
Lúc Quan Lãng trở về nhà, Khương Dao đang ở dưới bếp nấu cơm tối.
Dự án lần này gần như đã định sẵn thất bại, Quan Lãng bị Quan Tề Đình nhốt trong văn phòng mắng nguyên một buổi chiều, sau đó còn phải tự bỏ tiền túi ra phát tiền bồi thường cho cả team, gần như tiêu hết số tiền tiết kiệm tích cóp mấy năm nay.
Nhưng trông thấy bóng dáng Khương Dao bận rộn quanh bếp, Quan Lãng lập tức thở phào một hơi, nhưng trong lòng cũng đồng thời gõ một hồi chuông cảnh báo. Trong cuộc đời dài hơn hai mươi năm, hắn chưa bao giờ mất kiểm soát về mặt cảm xúc, hay đưa ra một quyết định nào mà hoàn toàn không suy xét đến hậu quả như vậy.
Mọi chuyện không nên diễn ra như thế này.
Khương Dao chỉ là một đối tượng kết hôn ngoài ý muốn, vậy mà trong mấy tháng chung sống, hắn đã vô thức ỷ lại quá nhiều vào anh, thậm chí hôm nay chỉ vì lo lắng Khương Dao xảy ra chuyện mà bị người ta dẫn dụ sa vào bẫy.
Dự án thất bại, bản thân phải bồi thường, bị đối thủ cạnh tranh chế nhạo, bị Quan Tề Đình trào phúng, tất cả chỉ vì một Khương Dao tầm thường thế thôi sao?
Loại phụ thuộc này hoàn toàn không mang lại cảm giác an toàn cho hắn, thứ cảm xúc không thể khống chế ập đến quá mức đột ngột. Quan Lãng muốn dùng dao sắc chặt đay rối giải quyết dứt điểm loại bất an này đi, nhưng hắn không tìm thấy con dao thích hợp, cũng không hiểu nổi mớ hỗn độn trong lòng mình.
"Em về rồi à?" Khương Dao bưng thức ăn ra nhìn thấy Quan Lãng đứng yên ngoài huyền quan. Anh vội vàng đặt đồ ăn lên bàn rồi chạy thẳng đến chỗ Quan Lãng.
Lúc này Quan Lãng mới hồi thần, phản ứng đầu tiên là muốn tỉ mỉ xem xét toàn thân anh một lần để xác nhận anh có bị thương không, nhưng hắn lập tức cưỡng ép mình dừng lại, chỉ trả lời một tiếng "Ừ".
Khương Dao nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Quan Lãng, không nhịn được hỏi thử: "Em... dự án có thuận lợi không?"
Quan Lãng không trả lời câu hỏi này mà hỏi lại một câu khác: "Ngày mai anh vẫn muốn đi làm à?"
Chiều nay lúc Quý Minh đến đưa điện thoại, Khương Dao đã dặn anh ta sáng mai đến đón, anh ta lập tức báo cáo lại cho Quan Lãng biết.
"Phải, anh... anh đã biết người tố cáo sau lưng mình là ai rồi."
"Là ai? Làm sao anh biết?"
"Hôm nay..." Khương Dao dừng một chút mới nói, "Người trói anh đã đưa cho anh một cây bút ghi âm, bên trong có chứng cứ."
Khương Dao nghe đi nghe lại đoạn ghi âm vài lần, trong đó có một giọng đã xử lý biến âm là của Lưu Như, người còn lại, Khương Dao xác nhận chính là kẻ đã bị Lưu Như xúi giục thu mua, Vương Thụy Hoa.
"Ai trói anh lại?"
"Anh không quen biết." Khương Dao lắc đầu, quan sát sắc mặt Quan Lãng xong mới thử thăm dò, "Cậu ta nói... tên là Lưu Như."
Thật ra Lưu Như không hề tự giới thiệu tên mình, nhưng Khương Dao vẫn nhớ rõ tin tức trước kia Quan Lãng từng cứu người. Anh dùng điện thoại lục tìm trên mạng một lúc mới biết người được hắn cứu tên Lưu Như, ngoại hình rất giống kẻ hôm nay mình gặp. Hơn nữa từ sau khi anh kết hôn với Quan Lãng, cậu Lưu Như vốn đang làm hotboy mạng cũng đột nhiên biến mất không tung tích.
Rốt cuộc Lưu Như đã đi đâu? Có quan hệ gì với Quan Lãng? Khương Dao không biết, nhưng Lưu Như nói Quan Lãng có biết vụ xâm hại lần trước do cậu ta chủ mưu, lúc ấy Quan Lãng không cho anh đi báo cảnh sát là vì lý do gì?
Sắc mặt Quan Lãng sầm xuống, Lưu Như? Không phải Lưu Như đang ở nước ngoài sao? Hắn đã phái người theo dõi sát sao, nhưng không nhận được tin cậu ta trốn về nước mà?
Quan Lãng lập tức lấy điện thoại ra gọi cho lão Trịnh. Chú Trịnh trả lời vẫn luôn có người theo sát, cậu ta chưa từng về nước. Quan Lãng lại nhờ đối phương xác minh thân phận và hành tung người kia một lần nữa mới cúp máy.
Thấy Quan Lãng phản ứng như vậy, Khương Dao chợt hiểu ngay. Anh nắm chặt vạt quần, nhẹ giọng hỏi: "Em... quen biết cậu ta sao?"
Quan Lãng lờ đi: "Cậu ta trói anh lại chỉ để nói bấy nhiêu thôi à?"
"Lưu Như nói... Chuyện ở trước cửa công ty lần đó... là cậu ta thuê người làm."
Quan Lãng im lặng mấy giây mới gật đầu: "Đúng vậy, đúng là cậu ta."
"Em... em đã biết từ trước rồi?!" Khương Dao cực kỳ khiếp sợ, anh vẫn luôn nhớ rõ tối hôm đó Quan Lãng đã tuôn ra bao nhiêu lời khó nghe.
"Lúc em điều tra hai tên lưu manh mới phát hiện ra."
"Vậy tại sao không nói cho anh biết?" Sắc mặt Khương Dao trắng bệch. Cho nên toàn bộ chuyện xảy ra với anh đều là tai bay vạ gió? Rõ ràng biết do Lưu Như làm, Quan Lãng vẫn năm lần bảy lượt bắt anh nghỉ việc ở nhà chờ mình, rốt cuộc hắn xem anh là gì?
"Em..." Quan Lãng bắt đầu bực bội, hắn đã suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần dạy dỗ Lưu Như một trận là xong xuôi. Lúc trước hắn không nói vì sợ Khương Dao suy nghĩ nhiều, dù sao chuyện cũng do hắn mà ra, lại không ngờ sự việc càng tiến triển càng phức tạp, vụ bắt cóc ngày hôm nay rõ ràng có mặt cả người nhà họ Trình.
Tranh Ý ngồi ngoài thu lưới, chắc chắn phải cho Lưu Như không ít đãi ngộ. Còn Khương Dao... tại sao Lưu Như phải nói những chuyện này cho anh nghe?
Hắn nhớ tới khuôn mặt tươi cười nham hiểm của Trình Sóc, gã còn nói đã hợp tác thành công với Khương Dao...
Dựa theo trình độ coi trọng chứng chỉ kỹ sư cao cấp của Khương Dao, chẳng lẽ đối phương đã lấy thứ kia làm mồi câu để bức ép anh đáp ứng làm gì rồi?
Quan Tề Đình năm lần bảy lượt dặn dò hắn đừng nên quá xúc động, chiều nay ông tiếp tục nói, hy vọng hắn sẽ không hối hận với lựa chọn của bản thân.
"Nói với anh làm gì? Em tự xử lý là được rồi."
Khương Dao cười khổ, hóa ra Quan Lãng chưa từng xem anh là người một nhà. Hắn mãi mãi coi mình là cái rốn vũ trụ, thích gì làm đó, nếu cảm thấy không cần nói với anh thì một chữ cũng không muốn lộ ra ngoài.
Nói cho cùng, Khương Dao phải chịu đựng tất cả những việc này là vì anh đã kết hôn với Quan Lãng. Từ ngày đầu tiên bọn họ chung sống cho đến bây giờ, hình như không có một chuyện nào khiến ai nấy đều vui vẻ.
"Nhưng hôm nay anh lại tiếp tục gặp chuyện." Khương Dao nói thẳng, "Quan Lãng... Anh... không hy vọng chúng ta giấu giếm nhau chuyện gì hết."
Lời Khương Dao làm Quan Lãng như bị giẫm phải đuôi. Hắn lập tức dựng lông, ngẩng đầu nói: "Anh thì không lừa gạt em chuyện gì đúng không hả Khương Dao? Rõ ràng Lưu Như muốn hại anh, cậu ta còn tiết lộ người đã tố giác anh làm gì? Tại sao anh phải một mình đến xưởng Ngũ Tinh? Tại sao vẫn an toàn trở về? Bị bắt cóc mà không có ai trông coi đuổi bắt anh hết à?"
Khương Dao hoàn toàn sửng sốt, anh lắp bắp trả lời: "Anh... Cậu ta... cậu ta nói sẽ ngáng đường em, anh lo lắng cho dự án của em nên mới đi... Anh bị đánh ngất, lúc tỉnh lại thì không thấy ai hết..."
Anh càng nói càng cảm thấy vô lý nên cuối cùng dừng lại để suy nghĩ cho kỹ, trực giác mách bảo anh rằng đối phương muốn chia rẽ anh và Quan Lãng: "Quan Lãng, Lưu Như kia đúng là không có ý tốt, em phải tin anh, anh sẽ không bao giờ hại em..."
Quan Lãng như tìm được điểm mấu chốt, những sự cố hôm nay hắn trải qua cũng đã có chỗ phát tiết. Cái giá hắn phải trả bây giờ trông không khác gì trò cười, chỉ vì một Khương Dao "có khả năng gặp nạn" mà chạy đến xưởng Ngũ Tinh rồi tay không trở về, lãng phí bộ hồ sơ dự thầu chứa đựng công sức nửa năm trời, còn làm lợi cho đối thủ cạnh tranh.
Hắn tiếp tục hùng hổ: "Tạm thời không nói Lưu Như nữa, còn Lục Tịnh Dịch, rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với anh?"
Quan Lãng mở điện thoại, lôi tập email chứa ảnh ra đặt trước mặt Khương Dao: "Thế nào? Tình cảm tốt thế là đã đi đến bước nào rồi? Hôn nhau hay ngủ với nhau?"
"Không có!" Khương Dao cúi đầu nhìn mấy tấm ảnh, sốt ruột giải thích, "Anh và cậu ấy..."
Khương Dao còn chưa nói xong, điện thoại đặt trên tủ TV đột ngột vang lên. Nói trùng hợp cũng trùng hợp, vừa lúc là Lục Tịnh Dịch gọi tới.
Quan Lãng cũng nhìn thấy, hắn sầm mặt nói một câu "Nhận đi". Khương Dao không có cách nào, lúc này nếu anh không nhận cuộc gọi lại có vẻ như bản thân chột dạ, đành miễn cưỡng ấn nút nhận.
"A lô."
"Thầy Khương, có tin này tôi nhất định phải báo cho anh biết! Mấy hôm nay tôi giúp anh hỏi thăm rồi, người tố cáo sau lưng anh là một người làm cùng công ty, tên Vương Thụy Hoa."
Khương Dao liếc nhìn Quan Lãng, trong lòng vừa bất ngờ vừa cảm động. Anh cảm giác được Lục Tịnh Dịch thật lòng muốn giúp đỡ mình, cho nên không thể tỏ thái độ lạnh nhạt với đối phương.
"Cảm ơn Tiểu Lục, tôi biết rồi. Tôi sẽ xem xét."
"Thầy Khương... Nếu anh có gì cần giúp đỡ, lúc nào cũng có thể đến tìm tôi."
"Tôi..." Khương Dao vừa muốn trả lời thì di động đã bị cướp mất.
Sắc mặt Quan Lãng nặng nề đến đáng sợ, hắn đặt điện thoại bên tai nói với Lục Tịnh Dịch: "Lục Tịnh Dịch à? Tôi Quan Lãng đây."
Sau khi tự giới thiệu, hắn không có kiên nhẫn vòng vo nên nói thẳng: "Khương Dao sẽ không đi tìm anh. Tôi cảnh cáo anh nên xác định rõ vị trí của mình đi! Chuyện của Khương Dao không liên quan gì đến anh hết!"
Lục Tịnh Dịch cũng không phải dạng vừa, anh ta đổi giọng lạnh nhạt: "Tôi và Khương Dao đang nói chuyện, xin cậu trả lại điện thoại cho anh ấy đi."
Giọng điệu tranh cãi này thổi cơn giận của Quan Lãng lên mức tối đa, hắn thẳng thừng từ chối: "Không bao giờ, sau này anh đừng bao giờ nghĩ cách tiếp xúc với anh ấy nữa." Dứt lời, hắn tắt luôn máy ném lên bàn.
"Quan Lãng! Tiểu Lục là bạn anh, cậu ấy thật lòng muốn giúp anh. Giữa bọn anh là quan hệ trong sạch, anh cũng phải có quyền giao du bạn bè chứ, em không thể làm như vậy." Khương Dao bắt lấy tay Quan Lãng, muốn nói lý với hắn.
Nhưng lúc này Quan Lãng không nghe vào tai bất cứ chuyện gì, hắn dùng sức bóp cổ tay Khương Dao áp người xuống ghế sô pha.
"Trong sạch? Anh đừng thử thách kiên nhẫn của em. Bạn bè? Anh nằm mơ đi."
Cuối cùng hắn đã nghĩ ra biện pháp một tên hai đích, vừa giúp hắn yên tâm giải quyết chuyện phiền toái ở công ty, lại không cần lo lắng cho an toàn của Khương Dao mỗi ngày nữa.
"Từ hôm nay trở đi, em sẽ tìm người trông coi anh suốt hai mươi bốn giờ, không có sự cho phép của em, anh không được bước chân ra khỏi ngôi nhà này."
"Em đang nói đùa gì thế..."
"Em không đùa. Còn chuyện chứng chỉ của anh, ngày mai em sẽ cho người xử lý."
"Quan Lãng..." Ánh mắt Quan Lãng quá lạnh lùng làm Khương Dao thấy sợ hãi. Anh muốn hắn suy nghĩ lý trí lên một chút: "Chúng ta là chồng chồng..."
Quan Lãng gật đầu: "Anh nói đúng, chúng ta là chồng chồng."
Hắn cong lưng chen chân vào giữa đùi Khương Dao, tay kéo mạnh áo Khương Dao ra khiến cúc áo rơi cả xuống. Hắn mở miệng cắn lên cơ ngực nở nang của Khương Dao, liếm đầu t.i đỏ thẫm.
"Vậy làm chút chuyện chồng chồng nên làm mỗi ngày đi."
Khương Dao giãy giụa không cho Quan Lãng chạm vào, trong lúc nhốn nháo bất cẩn giơ chân đá lên bụng hắn. Quan Lãng dùng bản lĩnh luyện võ nhiều năm, dùng hai chân kiềm chặt chân Khương Dao lại, tháo cà vạt trói luôn tay anh đè sấp xuống thảm trải phòng khách.
"Buông tay! Quan Lãng, em buông tay ra!" Khương Dao gầm nhẹ, lại bị Quan Lãng cắn lên vai.
"Khương Dao, dù anh từng làm gì em cũng sẽ coi như chuyện chưa từng xảy ra, anh cứ ở nhà ngoan ngoãn đợi em đi, được không?" Quan Lãng nói xong liền liếm xuống dấu răng mình vừa cắn, thấy không quá thỏa mãn bèn lật người anh lại hôn lên miệng.
Nhưng hắn vừa luồn lưỡi vào miệng Khương Dao đã bị anh cắn mạnh một cái, khoang miệng nháy mắt tràn đầy mùi máu.
Quan Lãng ăn đau ngẩng đầu, hai mắt tối sầm nhìn Khương Dao chằm chằm, trên môi còn dính vệt máu đỏ tươi.
Khương Dao vừa phẫn nộ vừa buồn bã, hốc mắt đỏ bừng, dáng vẻ này của anh khiến Quan Lãng đau đớn theo, trái tim như bị thứ gì đập mạnh, cứ nhói lên âm ỉ.
Rõ ràng hắn rất thích nhìn Khương Dao khóc đến đỏ bừng mắt, nhưng không phải như thế này...
Quan Lãng xoay người kéo ngăn tủ TV lấy chai gel bôi trơn ra, cởi quần Khương Dao mở rộng cho anh. Khương Dao càng phản kháng, Quan Lãng càng dùng sức đè nặng, động rác trên tay cũng không dừng. Sau khi lỗ hậu đã đủ ướt mềm, hắn cởi dây lưng kéo quần, chọc dương v.ật cương cứng của mình vào người Khương Dao.
Khoảnh khắc tiến vào thân thể anh, Quan Lãng có được cảm giác thỏa mãn chưa từng có, hắn không bao giờ muốn trải qua cảm giác lo lắng sợ hãi vì một người như thế nữa. Nếu cứ mãi được chiếm hữu người này theo cách chắc chắn nhất thì tốt quá, mà hắn cũng nên làm như vậy.
Lúc này Khương Dao vì giãy giụa quá lâu nên không còn sức lực ngăn cản Quan Lãng xâm phạm mình nữa. Anh cắn răng không cho bản thân phát ra tiếng, thân thể bị cọ xát càng lúc càng nóng, nhưng trái tim thì càng lúc càng nguội lạnh.
Anh chịu đủ loại ấm ức trước mặt người ngoài, chỉ vì mình là đối tượng kết hôn không được công bố rộng rãi của Quan Lãng.
Ngay cả Lục Tịnh Dịch còn chân thành muốn giúp một tay, vậy mà Quan Lãng lại là người vào giây phút nguy hiểm nhất cũng không lựa chọn "bạn đời" là anh.
Quan Lãng đòi hỏi Khương Dao suốt một đêm.
Giữa cuộc tra tấn dài dằng dặc đó, cuối cùng Khương Dao cũng đau khổ nhận ra rằng, Quan Lãng sẽ mãi mãi không bao giờ thích mình.
Ngay từ đầu cuộc hôn nhân này vốn đã bất bình đẳng, toàn bộ đều do anh mơ tưởng hão huyền.