[ Không thể đoán nổi tâm tư của kẻ có tiền. ]
*
Quan Lãng ngồi trong xe không nói một lời, tài xế cũng không dám lên tiếng, tự giác khởi động xe lái về hướng biệt thự.
Hắn xoa bóp giữa chân mày, nghĩ thầm hóa ra lúc ấy Khương Dao đã phải nghe những lời phỏng đoán ác ý và bôi nhọ như vậy ở công ty, thế mà anh chưa bao giờ mở miệng oán giận. Bọn họ chung chăn gối với nhau mỗi ngày, thế mà hắn không hề hay biết.
Lúc đó hắn đang làm gì?
Trái tim Quan Lãng cảm nhận một cơn đau muộn màng.
Hành động của tập đoàn Hải Sâm cố nhiên là ác nghiệt, nhưng bản chất những việc hắn từng làm lại không khác so với bọn họ là bao. Hắn chà đạp lên sự mềm lòng thành thật của Khương Dao, lợi dụng tình cảm của anh để ích kỷ hưởng thụ phần mình.
Chuyện này không thể chỉ giải quyết bằng một câu xin lỗi suông.
Đột nhiên hắn rất muốn được nói chuyện với Khương Dao.
Quan Lãng nhìn khung thoại WeChat cả buổi mà không biết nên nói gì, đành phải bấm mở vòng bạn bè của Khương Dao lên xem.
Ngày hôm qua anh vừa đăng một tấm ảnh chụp cảnh ra vùng ngoại ô dã ngoại ăn uống với mấy người trong cửa tiệm. Khương Dao ở trong ảnh ngồi trên mặt cỏ đưa tay hình chữ V, bên cạnh là ba người khác, một trong số đó là Lục Tịnh Dịch, một người là Tiểu Mẫn, người còn lại là nhân viên mới tới học việc từ tuần trước.
Bọn họ ngồi rất gần nhau, ánh mặt trời cực kỳ xán lạn, chiếu rọi lên nụ cười Khương Dao cũng xán lạn theo.
Quan Lãng luôn thích người da trắng, nhưng từ sau khi quen biết Khương Dao, thẩm mỹ của hắn hình như đã có sự thay đổi lớn. Hiện giờ hắn cảm thấy Khương Dao cười lên rất đẹp, hắn rất muốn hôn lên mặt anh, sờ lên làn da màu mật mịn màng bóng loáng, sau đó ngồi bên cạnh cười cùng anh.
Quan Lãng bấm mở bình luận, đương lúc muốn gõ chữ thì ngón tay hơi dừng một chút.
[ Phải chú ý lời lẽ, Khương Dao là người rất nhạy cảm. ]
Quan Lãng nhớ lại những lời mình viết vào sổ tay, hắn lưỡng lự không biết phải bình luận thế nào mới khiến anh vui vẻ, thế là kéo kéo lịch sử trò chuyện lên xem lại.
Hắn nhận ra trước kia mình gửi tin cho Khương Dao chưa bao giờ dùng đến đầu óc, cũng không bao giờ suy xét đến cảm nhận của đối phương. Xem xem hắn đã nói những gì thế này?
Lần đó hắn đi công tác, Khương Dao quan tâm hắn, chủ động hỏi lịch trình của hắn, hắn lại nói [ Sau này đừng chụp hình với người ta nữa, anh đen quá. ] ?!
Khương Dao gửi thêm tấm hình có filter trắng da, hắn còn nói [ Trắng rồi vẫn xấu ] ?!
Nếu hắn là Khương Dao, có khi lúc đó còn muốn bóp chết luôn đối phương cũng nên.
Nhưng rõ ràng hắn không muốn biểu đạt ý tứ như vậy.
Hắn chỉ muốn nói ảnh chụp làm da Khương Dao xỉn màu quá, ở ngoài trông đẹp hơn nhiều.
Hắn chỉ muốn nói anh không cần chèn thêm mấy filter không hợp với mình, cứ để tự nhiên là đẹp nhất.
Quan Lãng chán nản nghĩ, mình đúng là chiến thần hủy diệt câu chuyện.
Giờ phút này hắn giống hệt một đứa trẻ vừa học đi, cẩn thận sắp xếp từ ngữ trong bản note trên điện thoại, gõ gõ xóa xóa nửa ngày mới tạm hài lòng bình luận vào bức ảnh trên WeChat kia.
[ Phong cảnh đẹp lắm, anh cũng vậy. ]
Thời điểm Khương Dao nhìn thấy bình luận của Quan Lãng đã là hai tuần sau.
Hai tuần trước, trong khi anh đang ở trong văn phòng xem vải thì Tiểu Mẫn đột nhiên lao vào lắp bắp hỏi có phải anh kết hôn rồi không. Chưa đợi anh trả lời, cô nàng đã kể lại mười mươi tin tức mình vừa nghe được một lần.
Câu chuyện Khương Dao kết hôn, đối tượng còn là cậu chủ Quan Lãng của tập đoàn Quan Chúng đã lan truyền nhanh chóng từ trên bàn cơm trong nhà ăn tập đoàn Hải Sâm ra khắp công ty. Tiểu Mẫn có quan hệ tốt với vài đồng nghiệp còn làm ở đó nên đương nhiên cũng nhanh chóng hít được drama thơm ngon này.
Trong lòng mỗi người ít nhiều đều có chút máu nhiều chuyện, thế là trong khoảng thời gian ngắn, dù là đồng nghiệp thân hay không thân với Khương Dao đều sôi nổi liên hệ anh hỏi thăm tình hình.
Khương Dao nghe nói Quan Lãng giúp mình làm sáng tỏ mấy tin đồn không hay, trong lòng đúng là có chút bất ngờ. Hai người họ đã ly hôn, chuyện dù tốt dù xấu thì cũng là chuyện đã rồi, các đồng nghiệp hâm mộ cũng được, ghen ghét cũng thế, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến anh. Thế nhưng trước nay anh luôn sống chính trực, nhớ tới khoảng thời gian bị bàn tán nói xấu sau lưng đúng là không quá thoải mái vui vẻ.
Nhiều lúc anh chỉ cố tình phớt lờ không quan tâm đến nó mà thôi.
Xét cho cùng, tất cả những chuyện anh phải trải qua đều bắt nguồn từ Quan Lãng, bây giờ mượn lời Quan Lãng làm rõ sự thật cũng coi như có đầu có cuối.
Chỉ là... quá ồn ào.
Hai người chưa công bố tin tức ly hôn, Quan Lãng cũng không đề cập tới, thế nên thân phận Khương Dao ở trong mắt nhiều người đã thay đổi một trời một vực.
Ngày hôm đó di động anh không có một giây nào được nghỉ ngơi, có người lôi kéo làm quen, có người xin xỏ cầu cạnh, có người lại xin lỗi. Anh không muốn trả lời bất kỳ ai cả, thế là quyết định tắt máy mấy ngày cho đầu óc thanh tịnh.
Lục Tịnh Dịch biết một chút nội tình, anh ta nhận thấy Khương Dao có gánh nặng với ngôn luận bên ngoài nên chủ động ghi danh cho hai người cùng tham gia giao lưu tại Diễn đàn công nghiệp dệt may ở thành phố bên cạnh. Tại đây Khương Dao quen biết thêm vài kỹ sư cao cấp, mọi người trao đổi học hỏi từ nhau rất nhiều, sau đó còn để lại phương thức liên lạc hẹn cùng tụ hội hằng năm.
Thành phố bên cạnh cũng là địa điểm du lịch nổi tiếng, Khương Dao tham gia học tập xong lại cùng Lục Tịnh Dịch đi chơi công viên rừng quốc gia, hai người tổ chức một chuyến leo núi.
Khương Dao là người tính tình chu đáo nên phụ trách chuẩn bị mọi thứ có khả năng dùng đến trong chuyến đi, còn Lục Tịnh Dịch ở nước ngoài một mình nhiều năm nên có năng lực tự chăm sóc bản thân rất tốt, không cần Khương Dao phải lo lắng nhọc lòng làm gì. Cho dù trong hành trình thỉnh thoảng có mâu thuẫn, mọi sự vẫn được hòa giải nhanh chóng nhờ khiếu hài hước của Lục Tịnh Dịch.
Khương Dao vốn tưởng Lục Tịnh Dịch bề ngoài lịch sự văn nhã nên thể lực sẽ không theo kịp, không ngờ anh ta cũng phăm phăm leo một đường lên đỉnh núi như ai.
"Hồi còn ở nước Y tôi thường xuyên đi phượt, sau này có cơ hội sẽ đưa anh đi tham quan những khu rừng hay hẻm núi bên đó. Phong cảnh đẹp lắm, xe việt dã cứ tùy ý đậu một chỗ rồi xuống đi bộ ngắm cảnh thôi." Lục Tịnh Dịch lấy ra mấy tấm ảnh phong cảnh trong điện thoại cho Khương Dao xem, làm anh cũng thật sự có ý định muốn ra nước ngoài chơi một chuyến.
Đến ngày về lại thành phố T, Khương Dao khởi động điện thoại, xử lý hết số lượng tin nhắn tồn đọng khổng lồ mới trông thấy bình luận kia của Quan Lãng.
Hình như thái độ Quan Lãng hơi sai sai, đây là cảm giác của Khương Dao.
Loại cảm giác này lập tức được nghiệm chứng, ngay sau đó anh nhận được điện thoại từ văn phòng quản lý chung cư.
"Chào anh, anh là chủ nhà 706 tòa nhà số 5 phải không? Chúng tôi gọi mãi mà không được, trong văn phòng đang giữ rất nhiều bưu kiện chuyển phát nhanh, anh có thời gian có thể ghé qua lấy về không?"
"Xin lỗi, cho tôi hỏi là thứ gì vậy? Ai gửi tới?" Khương Dao không nhớ mình đã mua thứ gì cần đến dịch vụ chuyển phát nhanh.
"Tôi không biết, là đồ từ nơi khác gửi tới, tên người gửi không giống nhau. Chúng tôi tan ca vào 5 rưỡi chiều, phiền anh ghé đến sớm một chút nhé."
Khương Dao bất đắc dĩ đành phải xin về nhà sớm.
Trong văn phòng quản lý đúng là chồng chất mười mấy thùng hộp chuyển phát nhanh to nhỏ khác nhau, anh phải hỏi mượn người ta chiếc xe đẩy mới khuân hết đống đồ đó về nhà nổi.
Khương Dao trả xe xong liền ngồi xuống sàn nhà xếp thùng theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, sau đó cầm dao rọc giấy khui lần lượt từng cái thùng.
Chiếc thùng thứ nhất chứa đầy sách vở liên quan đến chuyên ngành dệt may, trong đó có hai cuốn đã không còn xuất bản nữa. Một tấm thiệp được kẹp giữa mấy cuốn sách có màu vàng nhạt in một đóa khương hoa, bên trên viết dòng chữ "Hy vọng Dao Dao sẽ thích."
Chiếc thùng thứ hai được gửi từ thành phố H, bên trong có hai túi khô bò và hai gói kẹo râu rồng, ngoài ra vẫn đặt một tấm thiệp khương hoa viết "Hy vọng Dao Dao sẽ thích."
Chiếc thùng thứ ba được gửi từ thành phố M, chứa một bao đất đầy và một cái túi nhựa đựng hạt giống, bên ngoài dán nhãn [ Hạt giống hoa pansy* ]. Trong thùng quả nhiên vẫn kèm thêm thiệp in khương hoa, nội dung là "Có thể trồng vào cái chậu để không trong nhà. Hy vọng Dao Dao sẽ thích."
*Pansy - 三色堇
Khương Dao quay đầu nhìn cái chậu không đặt bên cửa sổ, trong lòng nảy ra một cảm xúc lạ lẫm rất vi diệu.
Trong những thùng hộp còn lại đều là đặc sản hoặc đồ vật đặc sắc từ các nơi, từ thành phố H đến thành phố M rồi thành phố S, cái gì cũng có, mỗi một bưu kiện đều thể hiện sự chu đáo chưa từng có của Quan Lãng.
Khương Dao nghĩ, đúng là không thể đoán nổi tâm tư của kẻ có tiền.
Lúc anh cần Quan Lãng quan tâm thì hắn không cho, bây giờ anh không cần thì hắn liều mạng tặng, đây rốt cuộc là trò lạt mềm buộc chặt gì vậy?
Khương Dao cho đồ ăn được vào túi để ngày mai mang ra cửa tiệm chia bớt cho mọi người, những thứ còn lại đều ném vào ngăn tủ lần trước đặt quà sinh nhật Quan Lãng tặng.
Anh đã từng ôm hy vọng không nên có, cũng vì thế mà ngã rất đau, thật sự không có sức lực chơi mèo vờn chuột với thiếu gia nhà giàu. Lúc trước Quan Lãng nói không sai, là anh đã có ý nghĩ không an phận.
Trong lúc này Quan Lãng đi công tác ở thành phố S lại gặp phải một phiền toái không lớn không nhỏ.
Cuộc sống hôn nhân đã tạo cho hắn thói quen mới — dù là đi công tác hay ở nhà đều chỉ mặc quần lót mà Khương Dao chuẩn bị cho.
Hôm nay hắn phải nhận một cuộc điện thoại trong lúc thay đồ, sau đó vô tình móc tay vào móc treo quần áo nên làm hỏng luôn chiếc quần lót đang mặc trên người.
Trước kia hắn đi công tác bao nhiêu ngày thì Khương Dao sẽ chuẩn bị cho hắn bấy nhiêu cái quần lót, hắn lười cầm lại về nhà nên cứ thế vứt luôn. Dù sao quần lót là thứ không đáng giá mấy đồng, chỗ Khương Dao còn có rất nhiều.
Từ sau khi ly hôn, hắn thậm chí đã phá với nguyên tắc không mặc một chiếc quần lót quá ba tháng của mình, nhưng vẫn không thể ngăn tình cảnh số quần lót trữ trong nhà càng ngày càng ít đi.
Hôm nay lại mất thêm một cái, Quan Lãng đau lòng muốn chết.
Nhưng hắn không ngờ rằng, chưa đợi hắn giải quyết xong vấn đề thiếu hụt quần lót thì đã xảy ra một sự kiện mới khiến hắn càng tức muốn hộc máu hơn.
—
Lời tác giả: Mọi người còn nhớ rõ câu chiện cái quần lót không? Ôn lại chương 14-16 nha!