*
"Kia là cái gì?" Quan Lãng duỗi tay chỉ vào miếng vải, ngẩng đầu nhìn Khương Dao.
Khương Dao đặt cốc lên bàn rồi ngồi xuống ghế sô pha đơn, xấu hổ ho mấy tiếng: "Hồi trước chưa được cậu đồng ý mà tôi lại may nhiều hơn một chiếc."
"Tại sao không nói với em..."
Như sợ hắn lên tiếng chỉ trích, Khương Giao lập tức phân bua: "Cậu yên tâm, tôi biết cậu không thích nên cũng chưa từng mặc, hôm qua trong lúc dọn vệ sinh nhà cửa tiện tay..."
Quan Lãng nghe vào hiểu ngay, chiếc áo này đại diện cho tâm ý của Khương Dao, là thứ hắn từng khinh thường không thèm nhìn tới. Thế nhưng hắn không biết, món quà sinh nhật đó đã được Khương Dao làm thành áo cặp.
Là hắn không biết quý trọng, biến món quà chứa đựng tình cảm chân thành trở thành đồ bỏ đi. Bây giờ người đi áo lạnh, món đồ bỏ đi lại được tái sử dụng.
Sáng sớm ra khỏi nhà chờ mong bao nhiêu, hiện giờ lại khó chịu buồn bã bấy nhiêu.
Hóa ra tình cảm chân thành bị giẫm đạp dưới chân chính là cảm giác như thế này.
Quan Lãng cúi đầu che giấu thất vọng, lồng ngực tắc nghẹn hít thở không thông. Hắn nhìn quần áo mặc trên người mình, trong lòng vừa chua xót vừa hối hận khôn nguôi.
"Xin lỗi, tôi không biết hôm nay cậu lại mặc nó..." Khương Dao ngập ngừng.
Biết rồi thì sao?
Sáng sớm hôm qua anh từ chùa Quân Linh trở về, trong lúc tổng vệ sinh nhà cửa mới tìm thấy cái áo này, vừa hay đang thiếu giẻ lau nên thuận tay cắt ra mấy miếng dùng tạm. Thời điểm lấy áo lau nhà còn gật gù khen ngày xưa mình chọn vải tốt thật, chất liệu vừa bền vừa hút nước tốt.
Lên núi tịnh tâm nửa tháng khiến tinh thần anh thoải mái lên hẳn, hoàn toàn buông bỏ cảm giác đau lòng và mất mát vì ly hôn, cũng có thể ngồi nói chuyện một cách tự nhiên với Quan Lãng.
Đối lập với trạng thái tinh thần thả lỏng của Khương Dao, dáng vẻ Quan Lãng ủ rũ cụp đuôi rất giống cà tím gặp sương. Lúc này hắn mà hùng hổ tuyên bố muốn theo đuổi lại người ta quả thật sẽ y như một trò cười, thế là hắn đành gian nan nở nụ cười bưng ly lên, nỗ lực giữ gìn phong độ: "Cô giúp việc mới tới không biết thói quen ăn mặc của em nên lấy bộ đồ này ra, em cũng chỉ mặc đại."
Nói xong hắn uống một ngụm nước trong ly, rõ ràng rất ngọt nhưng chỉ nếm ra vị đắng chát.
Khương Dao thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng Quan Lãng tính giở trò gì mới, tuy hai người đã ly hôn nhưng cũng không muốn tranh chấp quá khó coi.
"Trông anh... vẫn tốt nhỉ." Quan Lãng lại mở miệng, "Mấy hôm trước... anh đi du lịch à?"
"Ừ." Khương Dao không muốn nhiều lời về chuyện mình phải đi "cai nghiện", chỉ đơn giản đáp một tiếng.
Quan Lãng không phải người giỏi làm nóng bầu không khí, nghe thế cũng chỉ có thể im lặng tiếp tục uống nước.
Điện thoại đặt trên bàn đúng lúc có tin nhắn mới, Khương Dao cúi đầu bấm bấm gõ gõ, nương động tác trả lời tin nhắn để tránh cảm giác gượng gạo vì ngồi cùng đối phương.
Quan Lãng thì cứ luôn không nhịn được liếc trộm Khương Dao, mỗi lần anh đổi tư thế một chút hắn lập tức giả vờ cúi đầu, thấy anh không chú ý mới tiếp tục trố mắt nhìn người ta.
Lông mi Khương Dao không dài nhưng rậm rạp, đuôi mắt có một vết sẹo hơi nhạt, làn da tuy sẫm màu nhưng trơn nhẵn, dáng môi hơi cong, cánh môi đầy đặn. Đôi môi đó từng được hắn hôn lên, lúc động tình còn phát ra những âm thanh rất không tương xứng với vẻ bề ngoài.
Nhìn xuống thêm một chút là phần cơ ngực nở nang, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ở Cục Dân Chính, Khương Dao mặc áo sơ mi trắng, lúc đó bộ ngực kia như muốn giật bung cả cúc áo ra. Về sau nơi đó luôn bị hắn mút đến sưng vù đỏ chót, đầy vết dấu răng...
Suy nghĩ của Quan Lãng bắt đầu trôi xa, rất nhiều chuyện ngày xưa không để ý, lúc này nhờ phần trí nhớ tuyệt hảo mà lần lượt phục hồi như cũ, hình thành nên dáng vẻ Khương Dao luôn đóng đinh trong lòng hắn.
Khương Dao luôn không nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt trốn tránh, khi đó hắn không rõ nguyên nhân, chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn, cho rằng anh tự ti không dám đối diện.
Nhưng hôm nay Khương Dao đã thật sự nhìn hắn, trong mắt chỉ còn vẻ bình tĩnh, hắn mới nhận ra rằng ngày xưa đối phương tránh né là vì sợ hãi không giấu nổi tâm tư. Khương Dao sợ tâm ý của mình làm hắn phản cảm, giống như hắn giờ phút này không muốn anh nhận ra mình đang chật vật.
Hóa ra chỉ khi không để ý người ta mới có thể cư xử thản nhiên.
"Quan Lãng?" Khương Dao thấy Quan Lãng ngẩn người, gọi mấy tiếng cũng không đáp bèn đứng dậy vỗ vỗ vai hắn.
Quan Lãng hoàn hồn nhìn khuôn mặt vừa giống lại không giống trong trí nhớ, không kìm nổi muốn vươn tay lên chạm vào. Nhưng ánh mắt Khương Dao lập tức lóe lên sợ hãi, nhanh chóng quay đầu lùi một bước, tư thế kia khiến anh cho rằng Quan Lãng muốn đánh mình.
"Em... Không phải em muốn đánh anh đâu..." Quan Lãng thu tay, vội vàng giải thích.
Khương Dao cũng nhận ra mình vừa phản ứng quá kích động, thế nhưng lúc này đã không cứu vãn nổi nữa, anh cũng không muốn tiếp tục khó xử bèn hạ giọng hỏi thẳng: "Cậu còn chuyện gì nữa không? Tôi sắp ra ngoài rồi."
Lần đầu tiên trong đời Quan Lãng cảm thấy mình không được chào đón, vẻ sợ hãi và lạnh nhạt của Khương Dao khiến hắn đau đớn.
Đúng vậy, Khương Dao từng bị hắn dùng bạo lực áp chế, từng bị hắn cầm tù, anh đề phòng là chuyện rất bình thường.
Trong lòng vừa đau vừa hỗn loạn, Quan Lãng im lặng một lúc lâu, cuối cùng tiếp nhận sự thật.
"Không sao... " Giọng quá khàn, hắn hít sâu một hơi mới tiếp tục nói, "Em về đây."
Quan Lãng ngơ ngẩn bước ra cửa, đi giày vào rồi nắm tay nắm cửa. Hắn dừng một chút, chợt quay đầu gọi: "Khương Dao."
Giọng rất nhẹ, thậm chí có thêm vài phần dịu dàng.
Khương Dao đưa lưng về phía cửa không nhúc nhích.
"Em vẫn chưa có dịp gặp mặt nói trực tiếp, chúc mừng anh nhé."
Quan Lãng chờ mãi không thấy Khương Dao có động thái đáp lại tiếng nào, đành phải xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Xuống đến tầng trệt, di động trong túi Quan Lãng rung lên một cái, hắn nhanh chóng lấy ra mở khóa màn hình mà không biết mình đang chờ mong điều gì, nhưng nội dung tin nhắn mới lại tạt cho hắn thêm một chậu nước lạnh.
Khương Dao: [ Cậu cứ vứt cái áo đó đi, lỗi tại tôi trước kia suy nghĩ không chu đáo, không hỏi trước xem cậu có thích hay không. ]
Quan Lãng ngẩng đầu nhìn trời. Lúc hắn tới đây mặt trời chỉ vừa mọc, lúc này nắng đã lên cao, chiếu thẳng xuống khiến hắn choáng váng đầu óc.
Nhớ lại buổi tối ngày hắn hẹn gặp Khương Dao, bản thân còn quỳ bên mép giường sốt ruột trả lời tin nhắn mà trong lòng Quan Lãng đau nhói. Hóa ra đây chính là cảm giác thích một người mà không được đáp trả.
Cảm giác giống như hồi nhỏ phải uống thuốc nhưng không nuốt xuống được, bột thuốc đọng lại trong miệng đắng nghét, phải ăn thêm một viên kẹo mới dung hòa lại.
Cây kẹo nằm trong tay Khương Dao, nhưng anh không muốn cho.
Quan Lãng cúi đầu nhìn, hai hình người Lego trên ngực áo như đang cười nhạo hắn vì đã bỏ lỡ một trái tim chân thành từng dâng đến tận miệng. Khương Dao để mặc hắn muốn gì cứ lấy đã không còn nữa rồi, mà hắn đến một cơ hội nói thích người ta cũng không có.
Khương Dao gửi tin nhắn xong cũng điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, anh nghiêm túc rửa sạch cái cốc Quan Lãng vừa uống, thay quần áo ra ngoài.
Vừa rồi không phải anh lấy cớ đuổi hắn đi, mà thật sự phải ra ngoài có việc.
Bước đến khu phố mua sắm quen thuộc làm Khương Dao không khỏi cảm thán. Lần trước anh gặp Lục Tịnh Dịch quá vội vàng, không ngờ lần này đã cùng Quan Lãng đường ai nấy đi. Hôm nay anh muốn đến nói với Lục Tịnh Dịch một tiếng cảm ơn chính thức, nếu không có đối phương tiết lộ, có lẽ đến giờ này anh vẫn tiếp tục sống ngu ngơ không hay biết gì.
Đẩy cửa kính mặt tiền của "Lu" ra, bên trong cửa tiệm hỗn loạn dị thường, Khương Dao nhìn khắp một vòng không thấy bóng dáng Lục Tịnh Dịch đâu, chỉ thấy dưới đất chất đầy quần áo và bản vẽ, thậm chí không có lối đi lại, mấy con mannequin đứng trơ trọi trọc lốc, giá treo quần áo ốp tường cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Lục..." Khương Dao vừa gọi một tiếng đã thấy có người mở cửa văn phòng, giọng nói cũng lập tức truyền ra.
"Tôi đã bảo là đồ của mấy người không chuẩn! Khác xa bản vẽ mẫu!" Tóc tai Lục Tịnh Dịch rối tung, ngữ khí bực bội, "Đừng lải nhải công nghệ gì với tôi, không hiểu. Tôi chỉ muốn thành phẩm phải giống y hệt bản thiết kế thôi! Chi phí bao nhiêu cũng được! Mấy người nghe không hiểu tiếng người à? Tôi không có thời gian mỗi ngày đều giám sát quy trình sản xuất..."
Lục Tịnh Dịch vừa mắng mỏ vừa tìm chỗ đặt chân, mãi đến dừng trước mặt Khương Dao anh ta mới ngẩng đầu sửng sốt, sau đó lập tức ngậm miệng, dứt khoát ấn tắt điện thoại mặc kệ đầu bên kia đang nói những gì.
"Khương Dao!" Khuôn mặt Lục Tịnh Dịch không che giấu nổi vẻ kích động, cơn bực dọc bỗng hóa thành hư không. Anh ta chụp tay Khương Dao nói, "Anh tới đúng lúc lắm! Có thể giúp tôi một việc này không!"