*
"Anh nói... cái gì?" Quan Lãng cho rằng mình vừa nghe nhầm.
"Tôi nói, chúng ta ly hôn đi." Khương Dao kéo tay Quan Lãng ra, xoay người lặp lại không hề do dự.
Quan Lãng cảm thấy không tin nổi: "Tại sao?"
Khương Dao đi đến phòng khách rút bản thỏa thuận ra khỏi túi, ngồi xuống ghế đặt tập giấy lên bàn trà: "Đây hẳn cũng là chuyện cậu muốn mà..."
Quan Lãng vừa liếc thấy bản thỏa thuận đã biết ngay có điềm xấu.
"Chiều nay anh đã đi đâu? Có phải nghe ai nói gì rồi không?" Quan Lãng chỉ có thể nghĩ đến lý do này, nếu không làm sao Khương Dao lại đề nghị đột ngột như thế được, "Lục Tịnh Dịch? Anh đi tìm anh ta?"
"Không liên quan gì đến cậu ấy hết." Khương Dao bình tĩnh nói, "Quan Lãng, chúng ta không hợp nhau đâu."
"Không hợp? Kết hôn bao lâu rồi, anh nói một tiếng không hợp là không hợp thật à?" Hắn hoàn toàn quên mất người ban đầu luôn miệng nói không hợp là bản thân mình, vẫn ngoan cố tìm tòi lỗ hổng trong lý do thoái thác của Khương Dao.
Quan Lãng đột nhiên nhớ lại lời hai người nói với nhau vào ngày đăng ký kết hôn, hắn như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Ngày đi ký giấy kết hôn, chính anh nói sẽ cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân của chúng ta mà?"
Khương Dao lắc đầu: "Không cần nữa."
Quan Lãng đứng lên đi đến trước mặt Khương Dao, đoạn cúi xuống nắm bả vai anh: "Anh lại bày chiêu trò gì hả? Muốn lấy chuyện này ra để đạt mục đích gì? Đã nói những chuyện trước đây em sẽ không nhắc, chỉ cần anh vẫn giống như xưa..."
Chiêu trò? Mục đích? Khương Dao càng nghe càng cảm thấy quá đáng. Anh mãi mãi không thể hiểu nổi mạch tư duy của những người thuộc tầng lớp như Quan Lãng, nhưng điều đó cũng đáng để lấy ra lợi dụng vào giờ phút này.
"Tiền bồi thường và phí cấp dưỡng... Cậu nhớ giữ lời chi trả theo hợp đồng." Khương Dao đáp khá gian nan, "Cậu không cần lo, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết chuyện chúng ta ly hôn, cũng sẽ không để ảnh hưởng đến hình ảnh của tập đoàn Quan Chúng."
"Anh vì tiền sao?" Quan Lãng nghe Khương Dao nói, như thể đã tìm được một lý do giải thích cho đủ loại biểu hiện khác thường của anh hôm nay. Hắn xoay người rút ra một tập chi phiếu ném trước mặt anh: "Muốn bao nhiêu, em cho anh hết."
Khương Dao không hiểu, đã đến nước này rồi Quan Lãng vẫn bày ra cái tư thái bề trên đó để làm gì?
"Quan Lãng, lời tôi nói hôm nay không phải điều cậu vẫn luôn mong muốn đó sao? Cậu không nhớ trong này viết gì à?" Khương Dao mở một tờ trong bản thỏa thuận, chỉ vào từng từ đọc lên, "Trong thời gian hôn nhân, hai bên có thể đề nghị chấm dứt quan hệ bất cứ lúc nào, bên còn lại không được phép từ chối."
Quan Lãng lập tức luống cuống, trước nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Khương Dao chủ động ly hôn, gần đây còn quên sạch sẽ sự tồn tại của bản thỏa thuận này. Hắn không ngờ sẽ có ngày Khương Dao lại dùng nó để đối phó với mình.
Quân cờ "chiến lược" mà trước kia hắn bày ra để bẫy Khương Dao, cuối cùng trở thành mối hiểm họa lớn nhất.
"Anh đã đi tìm Lục Tịnh Dịch." Câu này không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Khương Dao không trả lời, chỉ nói: "Quan Lãng, chúng ta buông tha lẫn nhau đi. Mấy tháng kết hôn với cậu tôi thật sự rất mệt mỏi, cũng không vui vẻ gì. Giữa chúng ta không có tình cảm, bây giờ tôi chỉ muốn quay lại cuộc sống bình thường, cậu được tự do đi tìm người mình thích, như vậy không tốt cho cả hai sao?"
"Không có tình cảm?" Quan Lãng lẩm bẩm lặp lại, sao bọn họ lại không có tình cảm được? Đột nhiên hai mắt hắn nhìn thẳng vào Khương Dao, "Anh... không thích em thật ư?"
Trước kia Khương Dao thích hắn như vậy, chẳng lẽ nói thay đổi là lập tức thay đổi ngay?
Quan Lãng không hề biết, hiện giờ bộ dạng hắn nhìn qua có vẻ hùng hổ dọa người, thật ra ánh mắt đã lộ rõ bối rối sợ hãi, ngữ điệu còn mang theo chút tủi thân.
Khương Dao ngẩn người nhìn Quan Lãng trước mắt có thể xem là luống cuống tay chân, anh như lại trông thấy bóng dáng cậu nhóc nhỏ xíu bất lực của ngày xưa. Thế nhưng anh lập tức cấu vào lòng bàn tay cho tỉnh táo lại, cụp mắt trả lời: "Đã từng... thích."
"Anh nói dối! Anh nhìn em đi!" Quan Lãng cưỡng bách Khương Dao ngẩng đầu để ánh mắt hai người giao nhau. Hắn nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Khương Dao, không nhịn được tiến thêm mấy bước muốn hôn lên môi anh.
Khương Dao lập tức nghiêng đầu, để cái hôn kia rơi xuống gò má.
"Quan Lãng, tình cảm tôi dành cho cậu, kể từ giây phút cậu phớt lờ mọi mong muốn của tôi... đã biến mất rồi."
Ánh sáng trong mắt Quan Lãng tắt phụt. Đây là lần đầu tiên hắn đòi hỏi tình cảm từ một người, hắn cảm thấy mình chưa từng chật vật như vậy bao giờ, lúc đứng thẳng dậy toàn thân còn hơi lảo đảo một chút.
Lúc này Quan Lãng mới nhận ra, toàn bộ hành động chi phối của hắn đối với Khương Dao đều thành lập dựa trên cơ sở Khương Dao thích hắn. Nếu anh không còn thích hắn nữa, thậm chí cầm bản thỏa thuận phản đòn lại, hắn hoàn toàn không có biện pháp nào chống trả.
"Khương Dao, anh nghĩ kỹ đi, sau lưng em là tập đoàn Quan Chúng. Nếu anh ly hôn với em thì sẽ... không nhận được bất cứ thứ gì hết."
"Tôi biết cậu luôn đề phòng tôi, tôi..." Khương Dao nắm chặt vạt áo, căng da đầu nói, "Tôi chỉ lấy phần của mình là đủ rồi."
Đúng vậy, cho dù chỉ là khoản tiền bồi thường và phí cấp dưỡng viết trên bản thỏa thuận cũng đủ để một người bình thường sống đầy đủ không lo nghĩ cả đời. Tuy Khương Dao chưa bao giờ mong muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận, đó đúng là giấc mơ của rất nhiều người ngoài kia, bao gồm cả Lưu Như, cũng là lý do khiến cậu ta ganh ghét anh như vậy.
Nhưng mà... Khương Dao nhắm mắt nuốt cơn chua chát xuống bụng. Anh không thể chịu đựng cuộc sống cùng Quan Lãng như thế này thêm nữa, anh không muốn một cuộc sống ăn ngon mặc đẹp nhưng bằng mặt không bằng lòng, chỉ cần hai người có thể giao tiếp bình thường, quan tâm lẫn nhau, bình yên ấm áp ở bên nhau là được rồi.
Nhưng Quan Lãng không thể cho anh thứ đó, anh cũng không thể đáp ứng theo mong muốn của Quan Lãng, xem hắn là cái rốn vũ trụ, ngoan ngoãn ở nhà đủ hai mươi bốn tiếng đồng hồ chờ hắn trở về.
"Anh cũng thực dụng thật, nói tới nói lui vẫn không quên tiền của anh."
Quan Lãng sửa sang lại nếp nhăn trên áo sơ mi như thể muốn chải vuốt cơn chật vật chực tuôn trào.
Hắn là Quan Lãng, từ nhỏ đến lớn muốn thứ gì mà không được? Bao nhiêu người muốn kết hôn với hắn cơ chứ? Chỉ là một Khương Dao nho nhỏ mà thôi, không có gì ghê gớm.
Thế mà hắn lại nóng đầu thiếu suy nghĩ, không chỉ đấu thầu thất bại vì Khương Dao, vừa rồi còn suýt nữa thất hồn lạc phách như một trò hề.
Hắn ép buộc bản thân phải để lại chút thể diện cuối cùng.
"Khương Dao, em hỏi lại một lần nữa, anh thật sự muốn ly hôn, sẽ không hối hận đúng không?"
Khương Dao cúi đầu, ngón tay chậm rãi ấn phẳng một góc áo hơi cuộn lại, nhẹ nhàng đáp "Ừ".
Quan Lãng xoay người hít sâu một hơi, nhấc chân đi về hướng tầng hai.
"Thế cứ làm như anh muốn đi."
Khương Dao thất thần tại chỗ một lát mới theo hắn đi lên lầu.
"Anh..." Quan Lãng vừa định hỏi anh theo làm gì, đã thấy Khương Dao lôi ra một cái vali lớn trải xuống sàn, sau đó kéo tủ quần áo lần lượt lấy đồ của mình ra.
"Anh muốn đi ngay tối nay?"
"Ừ."
"Anh... sau này sẽ ở đâu?"
"Tôi có căn hộ riêng." Khương Dao từng mua cho mình một căn hộ chung cư một người ở, trước ngày kết hôn anh vẫn giữ thói quen ở luân phiên giữa nhà mình và nhà cha mẹ.
"Rộng bao nhiêu?"
"... Năm mươi mét vuông."
"Nhỏ quá." Quan Lãng nhíu mày hơi ghét bỏ.
Động tác trong tay Khương Dao không dừng lại, cứ thế xếp từng món đồ vào trong vali, hết áo rồi đến quần, xong quần lại đến quần lót và vớ.
Hai người không nói với nhau một lời, Quan Lãng nhìn Khương Dao từ từ hủy bỏ từng dấu vết sinh hoạt trong căn phòng này, dưới đáy lòng bất giác dâng lên một cảm xúc xa lạ. Khương Dao càng chất đồ vào vali bao nhiêu, cảm xúc tích lũy trong lòng hắn cũng nhiều lên bấy nhiêu.
Đến lúc Khương Dao vào phòng tắm dọn đồ dùng, cảm xúc kia rốt cuộc chồng chất lên đỉnh điểm. Quan Lãng theo vào phòng tắm cướp lấy khăn lông và cốc đánh răng của anh đi, căm tức nói: "Cái này mà anh cũng muốn mang theo? Anh quên mất lúc bị em ** bắn trước gương, tinh dịch còn bắn lên cả khăn lông à? Bây giờ mang theo làm gì? Ban đêm tính lấy ra ngửi hay sao?"
"Cậu...!" Khương Dao đỏ cả mặt, không thể ứng phó nổi mấy lời dơ bẩn của hắn.
"Mang mấy thứ trong vali đi thôi! Những thứ khác không được động vào!" Quan Lãng không biết bản thân đang tức giận chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không thể phát tiết được, "Mấy ngày nữa em sẽ giúp anh vứt đi, tất cả dựa theo giá thị trường bồi thường gấp mười lần!"
"Không..." Khương Dao vừa định cự tuyệt, Quan Lãng lại cả giận hô: "Một trăm lần!"
Khương Dao lập tức ngậm miệng, không cho hắn cơ hội trả giá lung tung nữa.
Anh trở về chỗ vali, vừa định đóng vào đã nghe tiếng Quan Lãng vang lên sau lưng.
"Cứ phải khăng khăng đi ngay tối nay mới chịu được à. Đã trễ thế này rồi, có ai chuyển nhà vào tối mịt không?"
Tay Khương Dao dừng một chút nhưng không trả lời. Quan Lãng vòng qua người anh cầm ví tiền và điện thoại trên tủ đầu giường, vừa nói vừa mở cửa phòng: "Đêm nay anh ở lại đây đi, em qua phòng làm việc."
Khương Dao đúng là rất mệt nên quyết định không thu dọn đồ nữa. Anh rửa mặt qua loa rồi tắt đèn, nằm trên giường lăn qua lộn lại đến nửa đêm mới ngủ được.
Quan Lãng không vào phòng làm việc mà đi thẳng lên tầng ba đánh quyền cả đêm. Đến rạng sáng, hắn nằm vật trên sàn nhà, nương theo cơn mệt mỏi cực độ mới tạm thời giảm bớt sự lo âu và bực bội trong lòng.
———————
Lời tác giả:
Nhà năm mươi mét vuông thì làm sao? Sếp Quan hôm nay ghét bỏ ngày sau đừng vội vàng đòi vào nhà người ta ở ké nhé.
Viết một hơi đến đoạn ly hôn sướng quá trời! Nhưng bản thảo để dành cũng bay luôn rồi...
Sắp tới không thể update mỗi ngày được nữa, tôi cần thời gian để sắp xếp lại đại cương sau phần gương vỡ và đoàn tụ, kiểm soát tiết tấu nữa, một mặt phải thu lại phục bút phần trước đã thả, mặt khác cũng muốn khiến Quan Lãng chân chính trưởng thành lên, không thể cua lại người ta một cách qua loa quá được.
Chờ xử lý đại cương xong, lại tích trữ thêm một ít bản thảo mới có thể viết lách thông thuận, đảm bảo tiến độ ổn định. Hy vọng các cục cưng thông cảm!