• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[ Hắn kém hấp dẫn đến thế kia à? ]

*

"Ai cho anh vào đây!" Quan Lãng nhanh chóng kéo khăn tắm muốn che khuất họa mi đi, không ngờ vì quá dùng sức nên lỡ tay kéo luôn vào túi trứng, lập tức đau đến xuýt xoa.

"À... phải phải..." Khương Dao lắp bắp xin lỗi, muốn đóng cửa đi ngay lại bị hành động của Quan Lãng dọa sợ tái mặt, "Quan Lãng! Em bị sao thế?"

Nói xong anh vội lao đến trước mặt Quan Lãng, nhẹ nhàng kéo khăn tắm ra xem xét vết thương cho hắn. Toàn bộ hành thân và tinh hoàn đối phương chi chít mẩn đỏ, nhìn qua liền biết ngay là phát ban vì dị ứng.

Khương Dao nhíu chặt mày: "Sao lại nghiêm trọng thế này?"

"Liên quan gì đến anh! Đi ra ngoài ngay!" Quan Lãng hất tay Khương Dao ra, cảm giác lòng tự trọng của mình bị khiêu chiến đến ngưỡng cực đại.

"Chuyện từ bao giờ? Quan Lãng, không được để kéo dài đâu, em phải mau bôi thuốc đi!" Khương Dao cực kỳ cố chấp, không còn dáng vẻ nghe lời như mọi ngày.

Quan Lãng cảm thấy cả cuộc đời chưa bao giờ mất mặt như vậy, mà hắn chỉ đành bó tay không có cách nào kháng cự.

Dựa vào hiểu biết của hắn về Khương Dao, đối phương là người dù phải chạy mười mấy cây số cũng quyết trả ví tiền cho người ta bằng được. Mắt thấy bản thân không thể tránh thoát chuyện đáng xấu hổ này, hắn vẫn nỗ lực giãy giụa lần cuối.

Quan Lãng kẹp hai chân lùi về phía sau: "Được rồi được rồi! Để tôi tự làm!"

Khương Dao vẫn không có ý định thoái nhượng, sắc mặt đầy nôn nóng: "Anh đọc đơn thuốc rồi, em tự bôi thuốc không tiện đâu. Đừng cựa quậy, để anh đi lấy tăm bông."

Thấy trên mặt Khương Dao chỉ toàn lòng quan tâm mà không có chút cười nhạo nào, Quan Lãng giật giật khóe môi, rốt cuộc không nói thêm gì nữa.

Lúc Khương Dao từ trong phòng vệ sinh lấy tăm bông ra, trên người Quan Lãng đã khoác một chiếc áo tắm dài, hai chân tách rộng mất tự nhiên, đầu quay ra ngoài cửa sổ.

Khương Dao nghiêm túc mở nắp hai bình thuốc, bóp hai phần ra lòng bàn tay theo lời dặn của bác sĩ rồi dùng tăm bông trộn đều hai loại với nhau, sau đó chấm hỗn hợp xoa lên cho Quan Lãng.

Bởi vì bộ phận phải xoa thuốc khá nhạy cảm nên ban đầu Quan Lãng còn cố che che lấp lấp, nhưng về sau trông thấy biểu cảm nghiêm túc cùng động tác không chút cẩu thả của Khương Dao, phần thân dưới còn giảm hắn cảm giác ngứa ngáy, hắn mới dần dần thả lỏng cơ thể lại.

Nhưng thả lỏng xong lại kéo theo một cảm giác kỳ quặc khác, hai tên đàn ông trưởng thành, một người không mặc quần áo, người kia cứ tỉ mẩn sờ soạng... Quan Lãng cảm giác được loại phản ứng không thể không chế nào đó đang diễn ra rồi.

Đến khi bàn tay Khương Dao kích thích lên con chim họa mi không còn mềm như lúc đầu nữa, Quan Lãng mới giật thót một cái, giọng gần như nứt toác: "Anh đang đụng vào chỗ nào đấy?!"

Tay Khương Dao run bắn: "Cái đó... phía dưới cũng bị dị ứng, phải... bôi thuốc."

Quan Lãng nhận ra mình vừa phản ứng quá khích, ngữ khí khô khốc hơn hẳn: "Phiền chết mất, anh... nhanh tay lên!"

"Còn nữa." Quan Lãng thấp giọng cảnh cáo, "Đừng hòng suy nghĩ bậy bạ!"

Khương Dao đỏ cả mặt: "Không... không có đâu! Anh... anh thật sự chỉ giúp em bôi thuốc thôi!"

Quan Lãng hừ một tiếng, trong lòng đã nhận định Khương Dao chắc chắn muốn lợi dụng cơ hội để sờ soạng thân thể mình, còn có ý đồ muốn kích thích chỗ đó cứng lên.

Thôi, hắn không phải người keo kiệt, dù sao cả dáng người hay kích cỡ cậu em của hắn đều không có chỗ nào đáng xấu hổ. Hai người lại ở chung một mái nhà lâu như vậy, hắn cũng không ngại cho Khương Dao nếm thử chút ngon ngọt.

Vất vả lắm mới củng cố tinh thần xong, thế nhưng Quan Lãng không ngờ Khương Dao chỉ thật sự tập trung giúp mình bôi thuốc. Sau khi đảm bảo mỗi một nốt đỏ trên người hắn đều được chấm thuốc kỹ, anh hoàn toàn bỏ qua chỗ nào đó đã cứng lên một nửa, chỉ nhanh nhẹn ném tắm bông vào thùng rác, vặn nắp hộp thuốc trả về chỗ cũ.

Thái độ này khiến Quan Lãng hơi khó chịu.

Mắt mũi nhìn thẳng thật à? Chẳng lẽ dáng người hắn quá kém hấp dẫn sao?

Quan Lãng vừa nghĩ vừa duỗi tay cầm lấy chiếc quần lót bên mép giường muốn mặc vào, không ngờ lại bị Khương Dao ngăn cản: "Mấy ngày tới em không được mặc loại quần lót thế này đâu, phải mặc những loại rộng rãi, nếu bịt kín quá dị ứng sẽ nặng thêm."

"Tôi không mặc loại quần xấu muốn chết đó đâu." Quan Lãng cứng cổ.

"Chờ một chút, anh có hai chiếc quần mới bằng vải bông đây này." Khương Dao mở tủ của mình ra, lấy hai chiếc quần boxer đưa cho Quan Lãng, "Đã giặt sạch phơi nắng rồi, tuyệt đối không dị ứng, mặc vào cực kỳ thoải mái."

Quan Lãng phát hiện ra, hễ là chuyện liên quan đến sức khỏe của hắn thì Khương Dao không còn chút ngoan ngoãn dễ bảo nào nữa, ngược lại còn có cảm giác "Em phải nghe lời" rất bá đạo.

Nhưng hắn không thể không thừa nhận hai chiếc quần lót của Khương Dao rất có sức hấp dẫn, chuyện quan trọng nhất là, chúng không phải màu đỏ!

Vì thế lúc này Quan Lãng không từ chối nữa, mặt mày cứng ngắc nhận quần, xoay người thay ra.

Quần của Khương Dao quả nhiên rất thoải mái, mỏng nhẹ thoáng khí, không quá chật cũng không quá rộng. Hắn nhớ lại phần tư liệu về Khương Dao mà mình đã xem, anh làm trong ngành sản xuất trang phục, xem ra còn rất chuyên nghiệp.

"Thế nào? Có vừa không?" Khương Dao thấy Quan Lãng không nói gì bèn cẩn thận hỏi.

Nhắc đến chuyện vừa vặn Quan Lãng mới chú ý tới, đây là quần lót của Khương Dao nhưng hắn vẫn mặc vừa... Chứng tỏ rằng kích cỡ của Khương Dao... cũng tương tự như hắn?

Quan Lãng biết vóc dáng Khương Dao đẹp, cơ ngực còn lớn hơn cả mình, không ngờ đến kích thước cậu em cũng không tệ. Cho nên trước kia anh mới từng làm 1...

Chẳng lẽ từ sau khi biết hắn không thể làm 0, Khương Dao đã không còn hứng thú gì nữa?

Hắn luôn rất tự tin với ngoại hình bản thân, thế mà Khương Dao nhìn thấy hắn trần truồng vẫn không sinh ra chút ý đồ xấu nào? Chẳng lẽ hắn kém hấp dẫn đến thế sao?

Một khát vọng chiến thắng xa lạ thuộc về đàn ông chậm rãi dâng lên từ đáy lòng, Quan Lãng mặc kệ áo tắm dài trên người mình còn đang mở rộng, hắn xoay người đè Khương Dao trước cửa tủ quần áo, một tay chống bên tai anh.

"Khương Dao, anh cảm thấy dáng người tôi thế nào?"

———————————

Lời tác giả:

Nỗi lòng thầm kín khó nói của một cháu trai tân.

Tôi thừa nhận mình rất thích viết mấy đoạn thể hiện tính cách vừa ngây thơ vừa tsun như này nha! Ngày mai tiếp tục update!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK