*
Quan Lãng vào phòng làm việc nhận điện thoại.
"Chú Trịnh."
"Cậu chủ, bọn chúng được người ta thuê." Một giọng nói lớn tuổi nhưng cực kỳ trầm ổn vọng ra từ ống nghe.
"Ừm."
"Chỉ nghe lệnh làm việc thôi, người kia hứa hẹn sẽ trả một số tiền, mục tiêu nhằm vào cậu Khương."
"Là ai làm?"
"Chính chúng cũng không biết, hai bên liên lạc qua điện thoại chứ chưa từng gặp mặt. Chúng tôi kiểm tra số di động của đối phương thì phát hiện chủ thuê bao là một tài xế xe tải người ngoại tỉnh, thoạt nhìn không phải chủ mưu. Nhưng để phòng ngừa, tôi vẫn phái người đi bắt rồi."
"Ừ, tiếp tục điều tra người đứng sau cho tôi."
"Vâng, chúng tôi đang tiến hành, có tin tức gì sẽ báo với cậu sau."
"À phải, thưa cậu, trong di động của chúng có quay cảnh cậu Khương..." Lão Trịnh nói đến đây liền thức thời dừng lại.
"Gửi data cho tôi, trừ chú ra không cho ai khác chạm vào. Còn nữa, điều tra hai người kia xong thì xử lý cho sạch sẽ, ai dám đụng một ngón tay vào người của tôi đều phải trả giá đắt."
"Vâng thưa cậu."
Vừa cúp máy xong điện thoại đã tiếp tục rung bần bật, lúc này trên màn hình hiển thị tên Sầm Du.
Quan Lãng nhíu mày, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
"Thank God, cuối cùng em cũng chịu nghe rồi! Cậu chủ Quan nhà chúng ta bận rộn thế, tối mịt rồi mà điện thoại vẫn gọi không thông!"
"Tìm em có gì không?"
"Tuần sau chị về nước rồi. Thế nào? Hai năm không gặp có nhớ chị không!"
"Không nhớ." Quan Lãng tàn nhẫn dập tắt lòng nhiệt tình của Sầm Du.
"Kết hôn rồi mà vẫn nhàm chán y như trước, không sweet một chút nào."
"Chị..."
"Được rồi được rồi, chị về nước sẽ mời chú em và em rể cùng đi ăn cơm, chị vẫn chưa gặp mặt người ta đâu."
Quan Lãng nhớ tới một thân thương tích của Khương Dao, bèn mở miệng từ chối theo phản xạ.
"Để nói sau đi, gần đây anh ấy không tiện ra ngoài."
Sầm Du lập tức hiểu lầm, cô đã nghe về thái độ của Quan Lãng từ miệng Sầm Yên Yên, không ngờ bây giờ đến người cũng không muốn chị gái gặp, thằng em này đúng là rất quá đáng!
"Có gì mà không tiện? Đến thời gian gặp chị cũng không có à?"
"Chờ thêm ít lâu nữa đi."
"Mất hứng, thế thời gian ăn cơm của em thì vẫn có chứ?"
"Ừ."
Sầm Du cúp điện thoại xong liền nhắn tin ngay cho cậu bạn tốt chuẩn bị về nước cùng mình.
[ Tịnh Dịch, ngày mai chúng ta cùng bay về thành phố H nhé? ]
Người bên kia trả lời rất nhanh: [ Không thành vấn đề. ]
[ Chuyện bên cậu giải quyết xong rồi à? ]
[ Sắp xếp xong hết rồi, tôi muốn đi lúc nào cũng được. ]
Thời điểm Quan Lãng trở lại phòng ngủ, Khương Dao đã nghiêng người ngủ mất, chăn mỏng đắp ngang bụng, khuôn mặt còn sưng đỏ vùi trong gối đầu nhìn qua có chút đáng thương.
Phần da thịt lộ ra ngoài của Khương Dao chi chít vết thương và vết bầm, Quan Lãng cầm lòng không đậu ngồi xổm xuống, nương ánh đèn bàn quan sát kỹ từng vết thương một.
Tin nhắn thông báo xin nghỉ của anh ít nhiều gì cũng trấn an sự sốt ruột trong lòng hắn.
Hắn sống trên đời hơn hai mươi năm chưa từng sở hữu cảm xúc nào phức tạp như thế này. Người trừ cha ruột, hắn không sống cùng ai khác dưới một mái nhà. Ngay cả Sầm Du lớn hơn hắn hai tuổi cũng đã theo mẹ sang nước Y từ sau khi hắn được sinh ra không bao lâu.
Sầm Yên Yên và Quan Tề Đình sống không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng, mỗi dịp lễ tết Sầm Yên Yên mới dẫn theo Sầm Du về nước đoàn tụ, một nhà bốn người cũng chẳng hề có dáng vẻ của một gia đình. Bởi vì môi trường giáo dục khác biệt nên tính cách Sầm Du khác xa hắn, hai người quả thực không giống cặp chị em cùng cha cùng mẹ chút nào.
Khương Dao là người đầu tiên trên đời luôn cẩn thận quan tâm đến từng cảm xúc nhỏ nhặt của hắn mà không đòi hỏi thứ gì đáp lại. Trong tiềm thức, có lẽ hắn đã xem anh trở thành "người nhà" mà mình luôn thiếu hụt. Nếu cương quyết phải so sánh với một thân phận tương đồng, Khương Dao hẳn sẽ được hắn xem là "anh trai".
Quan Lãng nâng tay đắp chăn cẩn thận cho Khương Dao, sau đó mới tắt đèn lên giường.
Trong phòng tối đen, Quan Lãng nhắm mắt muốn ủ giấc, các giác quan của hắn đột nhiên trở nên nhạy bén gấp bội. Không khí thoang thoảng mùi dầu thuốc, mùi hương này chui vào mũi khiến hắn nháy mắt nhớ lại xúc cảm da thịt trơn mượt dưới lòng bàn tay, ngoài ra còn có thân thể trần trụi của Khương Dao lúc ở trong phòng tắm...
Lúc này hắn mới chậm chạp phát hiện ra, đó lại là lần đầu tiên hai người thật sự tiếp xúc trực tiếp với nhau.
Hắn nhớ về nụ hôn đầu tiên ở phòng làm việc, vẫn là trong bóng tối. Hắn không kiêng nể gì mà thăm dò cơ ngực chắc nịch của Khương Dao, bộ ngực đó chỉ sờ vào một chút đã mềm ra, véo một cái sẽ thở dốc...
Phần thân dưới Quan Lãng ngẩng đầu một cách đáng xấu hổ. Hắn hít sâu mấy hơi muốn bản thân bình tĩnh lại, nhưng không ngờ cảm quan chậm chạp cứ liên tục đánh úp, càng lúc càng rõ ràng. Huống chi Khương Dao vẫn đang nằm ngay bên cạnh, hơi thở hòa lẫn với mùi hương độc hữu trên người không ngừng bị thổi qua.
Vừa mới xem người ta là anh trai, thế mà giờ đã vì "anh trai" mà cứng. Quan Lãng không khỏi suy nghĩ, phải chăng vì mình không có kinh nghiệm tình dục cho nên mới đói khát đến mức này chăng?
Hôm nay Khương Dao suýt nữa bị người ta xâm hại, bản thân hắn lại còn nằm bên cạnh suy nghĩ miên man về loại chuyện này sao?
Quan Lãng dùng hết toàn bộ định lực và sự nhẫn nại của hai mươi năm học võ ra để không đưa tay chạm vào dương v.ật cứng đanh dưới người mình, cố gắng để lửa dục trong thân thể mau chóng hạ xuống.
Đúng vào thời khắc mấu chốt, Khương Dao ngủ mơ còn đột nhiên trở mình đối mặt với hắn, chân trái cũng trượt khỏi chăn, tùy tiện lộ ra ngoài.
Khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo gần lại, hơi thở Khương Dao ngay trước mắt, áo tắm dài không buộc đai lưng lên nửa vùng ngực lồ lộ ra ngoài, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy một bên cánh tay và đầu ti đỏ thẫm trên ngực.
Trong đầu Quan Lãng nổ đùng một cái, dương v.ật nháy mắt sưng to cực độ, thậm chí còn làm ướt một mảng nhỏ quần lót.
Hắn luồn tay xuống dưới quần, nắm dương v.ật bắt đầu vuốt ve lên xuống.
Dục vọng đã lâu không phát tiết được an ủi, cây gậy th.ịt còn bật tanh tách mấy cái vì hân hoan. Quan Lãng khuất phục trước bản năng, không ngừng đẩy nhanh tốc độ xóc, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào thân thể Khương Dao, từ mặt xuống ngực rồi xuống đùi, thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh được đặt dương v.ật hẳn lên ngực anh, tha hồ đâm thọc giữa khối cơ mềm mại to lớn, núm vú kia nhất định sẽ dựng đứng lên, không chừng còn cọ qua mã mắt...
Trên khuôn mặt Khương Dao là vẻ ngây thơ hoàn toàn không phòng bị, nhưng Khương Dao vốn ngoan như vậy, cho dù hắn có bắn tinh lên mặt anh, chắc anh cũng không phản đối đâu nhỉ... Liệu anh có giúp hắn liếm sạch không?
Hình ảnh trong đầu Quan Lãng càng ngày càng hạ lưu, suýt nữa đã không kìm nổi mà thật sự thọc luôn dương v.ật vào miệng Khương Dao.
Hắn tuột quần lót xuống tận đầu gối, quấn năm ngón tay quanh dương v.ật nặng nề vuốt ve từ q.uy đầu xuống hành thân, khoái cảm đồng thời cũng lan tràn khắp cơ thể, cuối cùng bắn tinh sau một trận thở dốc thô nặng.
Mất một lúc lâu mới lấy lại lý trí, Quan Lãng chạm vào tinh d.ịch dính dớp, nhất thời vẫn chưa chấp nhận nổi.
Người tuyên bố đừng hòng có "ý nghĩ không an phận" là hắn, kết quả người tự ra tay an ủi vẫn là hắn.
Vừa rồi hắn đã nghĩ cái gì vậy!
Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, so với những lần xóc chay trước kia, có thứ xúc tác trực diện quả thật sướng hơn rất nhiều. Thậm chí Quan Lãng còn không kìm lòng nổi mà suy nghĩ, nếu được chịch vào trong cặp mông tròn căng của Khương Dao thì cảm giác sẽ thế nào?
Mắt thấy dương v.ật lại có xu thế ngẩng đầu, hắn vội vàng rút khăn giấy chà lau vết bẩn trên ga trải giường, sau đó lao vào phòng tắm tắm nước lạnh, lăn lộn mất cả buổi mới quay lại giường ngủ.
Khương Dao ngủ một đêm ngon lành, hoàn toàn không biết rằng thân thể mình vừa bị người khác lấy ra làm công cụ thủ d.âm.
- ---
Bên trên mới nghĩ người ta là "anh trai" mình xong xuống dưới đã lấy "anh" ra thẩm du, bộ gu của sếp Quan là côn trùng hỏ 🤡