• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm nửa đêm, Phương Đàn viết xong tấu chương, nương theo ánh trăng đi đến phòng ngủ. Nha hoàn Khởi Tú thấy Phương Đàn đi đến vừa định hành lễ, liền bị nàng ngăn cản.

Khởi Tú nghi hoặc nhìn Phương Đàn: “Vương Gia?”

Phương Đàn giơ ngón trỏ lên đặt ở bên môi: “Xuỵt” nhỏ giọng hỏi “Vương phi đã ngủ chưa?”

“Đã sớm ngủ.”

“Vậy thì tốt.” Nếu còn chưa ngủ Phương Đàn thật không biết làm sao đối mặt với Tống Ứng Diêu, đêm động phòng coi như qua được, nhưng nếu như hàng đêm cứ phải cùng chăn cùng gối với Tống Ứng Diêu, vậy chuyện thân phận của nàng sớm muộn gì cũng bại lộ. Nàng hơi khom người xuống, bước chân mềm mại đi tới phía trước cửa sổ, dựa vào sáng của trăng nhìn thấy người trên giường đang ngủ say sưa.

Khởi Tú thấy Vương Gia của mình như kẻ trộm lén lén lút lút nhìn lén người ta, không nhịn được cười, xì một tiếng liền bật cười.

Phương Đàn lập tức xoay đầu lại giơ ngón trỏ lên đặt ở bên môi: “Suỵt “

Xác định Tống Ứng Diêu đã ngủ, nàng liền đứng thẳng người rời đi, trước cửa sổ còn nhìn thấy Khởi Tú che miệng cười không thôi, nghiêm túc hỏi: “Có cái gì mà cười?”

Khởi Tú ở bên cạnh Phương Đàn đã lâu, sớm biết Phương Đàn là kẻ mặt than lương thiện, đối với người ngoài lạnh lùng thờ ơ nhưng đối với người của mình thì không phải như vậy. Khởi Tú căn bản là không sợ Vương gia của nàng, nói trắng ra: “Vương Gia giống ăn trộm, giống tên bắt cóc.”

Phương Đàn đỡ trán, nàng đối với những hạ nhân bên cạnh thật không có biện pháp nào. Nàng biết Khởi Tú là đang ám chỉ mình, đưa tay lên miệng giả vờ ho khan một cái: “Bản vương đi đây, ngươi ở đây trôm nom kỹ vào.”

“Vương Gia ngài muốn đi nơi nào?” Khởi Tú không cười nữa, nghiêm túc hỏi: “Vương Gia chẳng lẽ không ngủ cùng Vương phi sao?”

Phương Đàn thuận miệng tìm một cái cớ nói: “Nàng đã ngủ rồi, bản vương vào sẽ khiến nàng thức giấc, như vậy không tốt.”

Khởi Tú lo lắng hỏi: “Vậy Vương Gia muốn ngủ nơi nào?”

“Bản vương sang thư phòng ngủ một đêm là được rồi.”

“Đường đường là Vương Gia tại sao có thể ngủ thư phòng được? Nếu như Vương Gia không chê thì đến phòng nô tỳ ngủ đi, nô tỳ đêm nay canh ở đây.” Vừa nói mặt của Khởi Tú hiện lên hai đóa hồng vân, chỉ là trời quá tối nên không ai nhìn thấy.

“Không cần, không cần, nếu như bị người khác nhìn thấy truyền ra ngoài thì họ sẽ nghĩ chúng ta thế nào đây.” Phương Đàn không phản đối nói rằng: “Ngủ thư phòng cũng không sao.” Tương lai có thể sẽ phải ngủ thư phòng dài dài.

Khởi Tú không cãi lại Vương gia nữa nên đành nói: “Nô tỳ cung tiễn Vương Gia.”

Phương Đàn liền xoay người đi đến thư phòng.

Sáng sớm hôm sau trời còn mờ tối, Phương Đàn đã tỉnh giấc, nằm trên bàn sách ngủ thực sự là mệt mỏi, cái cổ cũng đau nhừ dữ dội. Nàng được nuông chiều từ bé nào có chịu khổ như thế. Đứng lên co giãn thân thể một chút, cả người đều kêu răng rắc răng rắc.

Xoa xoa cái cổ, rửa mặt chải tóc, sau khi mọi việc thỏa đáng nàng định đi vào triều, lúc ra đến cửa chợt nhớ nàng vẫn còn ba ngày nghỉ ngơi sau hôn lễ, không cần thượng triều. Hôm qua là một ngày, hôm nay nữa là ngày thứ hai, liền chuyển hướng đi tới phòng ngủ, tính toán canh giờ có lẽ Tống Ứng Diêu có thể đã dậy. Từ xa liền nhìn thấy cửa phòng ngủ đã mở, Tống Ứng Diêu quả nhiên dậy rồi.

Chầm chậm đến cửa, người hầu bên cạnh Tống Ứng Diêu đi ra, người đi đầu là Khởi Tú, các nàng cùng hành lễ: “Vương Gia.”

Phương Đàn phất phất tay: “Lui xuống đi.”

Nha hoàn vừa đi khỏi, Trương ma ma trong phòng đi ra hành lễ: “Vương Gia “

“Lão cũng nghỉ ngơi đi.”

Trương ma ma tuân mệnh.

Sau khi chờ tất cả mọi người đi rồi Phương Đàn mới cất bước vào trong nhìn thấy Tống Ứng Diêu đang ngồi trước bàn trà, nàng nhỏ giọng đến bên cạnh Tống Ứng Diêu hỏi “Hôm nay có khỏe hơn chút nào chưa?”

Đột nhiên xuất hiện giọng nói bên mình, Tống Ứng Diêu sợ hết hồn, ngẩng đầu lên xem hóa ra là Phương Đàn, vội vã để chén trà trong tay xuống, muốn đứng lên hướng Phương Đàn hành lễ. Lại bị Phương Đàn ngăn lại không cho nàng đứng lên: “Sau này ở vương phủ nàng không cần nhiều lễ nghi với bản vương như vậy“.

“Vương Gia không nên!” Tống Ứng Diêu cựa quậy hai vai muốn thoát ra khỏi tay của Phương Đàn, nhưng Phương Đàn vững vàng giữ nàng lại, nửa điểm cũng không cho nàng đứng lên hành lễ.

“Trong vương phủ tất cả đều do bản vương làm chủ, có gì mà không thể? Huống hồ nàng hiện tại đang có bệnh!”

Tống Ứng Diêu khó xử, hôm qua nàng rơi xuống nước sau đó lại phát sốt thì làm gì có khí lực đối phó với cái người người khỏe mạnh Phương Đàn kia, chỉ có thể tạm thời chịu thua, dùng kế hoãn binh ứng phó với Phương Đàn, chờ nàng khỏi bệnh rồi muốn hành trăm cái lễ cũng hành đi, lúc ấy Phương Đàn dám nói nàng hay sao, đành nhỏ nhẹ nói rằng: “Thiếp tuân mệnh, thần thiếp cũng khỏe hơn rồi.”

Phương Đàn thấy nàng ngoan ngoãn như thế đưa tay sờ lên trán này xác thực không còn sốt cao như hôm qua mới yên tâm thu tay về: “Như vậy liền tốt.”

Tống Ứng Diêu nghiêng đầu hỏi: “Vương Gia tối hôm qua nghỉ ngơi ở đâu?”

“Ừm... Cái này...” Phương Đàn dừng một chút “Đêm qua viết tấu chương hơi muộn, sợ sang đây sẽ đánh thức nàng, nên ta ngủ ở thư phòng.” Lời vừa ra khỏi miệng liền lập tức hối hận, tại sao có thể nói như vậy đây.

Quả nhiên Tống Ứng Diêu liền nói: “Vương Gia sau này không cần như vậy. Vương Gia thân quý ngàn vàng không thể vì thần thiếp mà hại đến thân thể.”

Phương Đàn buông tay đang giữ vai của nàng, ngồi đối diện với nàng do dự một hồi đáp: “Được...” Chỉ lo nàng sẽ nói thêm mấy chuyện liên quan đến vấn đề ngủ này nọ, vội vã chuyển đề tài: “Hôm nay khí trời sáng sủa, Vương phi có sắp xếp gì không?”

Tống Ứng Diêu rót chén trà đưa đến trước mặt Phương Đàn, lắc đầu nói: “Không có.” Nàng vừa tới vương phủ, cuộc sống không quen có thể đi đâu được chứ.

“Vậy hôm nay bản vương mang nàng đi gặp gỡ mọi người trong phủ.” Phương Đàn uống một hớp trà nói rằng.

Tống Ứng Diêu gật đầu đồng ý, nàng Vương phi của vương phủ, đương nhiên phải tiếp quản mọi chuyện trong ngoài của phủ, sớm muộn gì mọi người trong phủ cũng phải biết đến nàng.

Phương Đàn nói là làm, chuyện này lúc Tống Ứng Diêu còn chưa gả đến đã an bài xong, vì thế Phương Đàn chỉ cần mang nàng đến đại sảnh là được. Nơi đó đã được chuẩn bị một bàn trà cùng điểm tâm, phía trước có che chắn bình phong.

Tống Ứng Diêu cùng Phương Đàn ngồi xuống, phía sau là nha hoàn thiếp thân. Phía sau Phương Đàn là Khởi Tủ, mà phía sau Tống Ứng Diêu chính là Miên Niên nha hoàn gả tới cùng nàng.

Trước tiên là các quản sự bên trong phủ, hơn phân nữ là nữ tử, cúi đầu cung kính, để tránh hiềm nghi họ sẽ không tùy tiện kéo bình phong lên. Phương Đàn trước hết để cho nàng nhìn qua Phương Đại - Đại quản gia vương phủ.

Phương Đại đi tới trước mặt hai người, cung kính mà hành lễ: “Vương Gia, Vương phi.”

Phương Đàn giới thiệu cho Tống Ứng Diêu biết: “Đây là Đại quản gia Phương thúc, là trưởng bối trong phủ, nàng sau này quản chuyện nhà có gì không rõ có thể đi hỏi lão.”

Tống Ứng Diêu đứng lên lễ phép thưa: “Phương thúc.”

Phương Đại mặt mày hớn hở liên tục xua tay: “Vương phi gọi nô tài là Phương Đại được rồi, không cần đối với nô tài khách khí như vậy.”

“Lão là trưởng bối trong phủ, Vương Gia còn gọi lão là Phương thúc, ta đương nhiên cũng phải gọi là Phương thúc.”

Sau khi gặp Phương Đại, Tống Ứng Diêu gặp quản lý chủ sự các nơi trong vương phủ, nhớ kỹ tên cùng tướng mạo của bọn họ từng người từng người một.

Sau đó chính là quản sự quản lý sản nghiệp bên ngoài, nhân cơ hội này, Phương Đàn để cho bọn họ mang đến cho mình các khoản vốn liếng tài sản, đưa đến cho Tống Ứng Diêu xem thử, muốn thử xem nàng có năng lực quản lý hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK