Tống Ứng Diêu sững sờ nhìn nóc giường, trong đầu một mảnh trống không. Như những buổi sáng thường ngày khác, giường chiếu đã không còn hơi ấm của Phương Đàn, tuy vậy trong không khí vẫn là mùi hương quen thuộc như trước. Tống Ứng Diêu vô số lần tỉnh lại mà không có Phương Đàn bên cạnh, nhưng hôm nay lại có điều gì đó không giống nhau, có lẽ là vì hôm nay âm u, nàng mơ hồ cảm thấy hôm nay có chút đặc biệt, lại không tìm được là đặc biệt chổ nào.
Khả năng là tối hôm qua nằm mộng quá mức chân thực làm cho nàng không phân rõ được trước mắt là thật hay giả. Nàng chớp mắt cẩn thận trong đầu suy tư một phen, liền có thể tìm ra đáp án, đêm qua cảnh tượng đó tuy rất thật nhưng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nguyên nhân chính là mình không thể nào làm ra chuyện buông thả như vậy, còn nữa chính là Vương Gia ngủ rất nông làm sao có thể trầm như vậy, bình thường ban đêm chỉ cần một chút động tĩnh, ngài ấy sẽ tỉnh lại. Huống chi mình cũng không nhẹ, lại nằm trên người ngài ấy, chỉ cần động một cái là ngài ấy liền thức giấc.... Nếu như đêm qua không có những sơ hở này, có thể nàng thật sự đã cho rằng chuyện này đã xãy ra, ký ức mạnh mẽ tua đi tua lại, những cảnh tượng kia còn rõ ràng trước mắt.
Nhưng vì sao lại nằm mộng như vậy đây? Tống Ứng Diêu hướng về trong chăn hơi co lại không khỏi đỏ mặt. Lúc này nàng mới cảm giác trung y trước khi ngủ mới thay vì sao lại dính dính rất không thoải mái, duỗi tay mò áo mình ướt nhẹp một mảnh, tất cả đều là mồ hôi. Mùa xuân còn chưa qua, mùa hè đã muốn tới rồi sao?
Nàng thay đổi trung y, mặc vào áo khoác.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một trận bùm bùm tiếng mưa rơi. Khởi Tú từ bên ngoài mở cửa bưng nước nóng đi vào, Tống Ứng Diêu ánh mắt lướt qua bờ vai của nàng, thấy bầu trời bên ngoài âm u, nghi ngờ hỏi: “Bên ngoài trời mưa sao?”
Khởi Tú cười đáp: “Đúng, Vương phi. Đây chính là trận mưa đầu năm mới”
“Ừ” Tống Ứng Diêu ngồi vào trước kính trang điểm cầm lấy lược hỏi “Hiện tại là giờ nào.”
Khởi Tú vừa hướng về nàng đi tới, vừa đáp: “Thưa Vương phi, ước chừng đã qua giờ mão”
Tống Ứng Diêu nghiêng đầu: “Muộn như vậy sao, các ngươi sao không gọi ta rời giường?” Khởi Tú tiếp nhận lược từ tay nàng nói rằng: “Vương Gia trước khi rời đi cố ý căn dặn nô tỳ không nên quấy rầy Vương phi. Còn nói nô tỳ nhắc nhở Vương phi, ngày hôm nay có thể trời sẽ mưa, khí trời lúc ấm lúc hàn, Vương phi nhớ mặc thêm quần áo.
Tống Ứng Diêu nhớ tới giấc mộng tối hôm qua lại không khỏi đỏ mặt: “Ta biết rồi.”
Khởi Tú chảy tóc cho nàng, nhìn qua gương đồng thấy Tống Ứng Diêu mới thật tâm tán dương: “Vương phi thật đẹp”
Tống Ứng Diêu nghe vậy khẽ mỉm cười, không trả lời.
Thay đổi trang phục xong xuôi, Tống Ứng Diêu ra khỏi phòng ngủ nhìn thấy Vương Gia đứng lặng dưới mái hiên, ánh mắt nhìn trước sân. Theo ánh mắt của Vương gia có thể nhìn thấy hạt mưa lững lờ rơi xuống sân nhà, từng hạt từng hạt đan xen vào nhau rơi xuống phiến đá rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi, phảng phất dường như mưa tan vào hư không khiến người ta không nhịn được muốn xốc phiến đá lên tìm tòi hư thực. Sân nhà đọng lại bao nhiêu là vết tích của mưa khi rơi xuống liền động thành vũng gợn sóng liên hồi.
Nhìn thấy Phương Đàn còn ở nhà, ánh mắt Tống Ứng Diêu sáng lên, cao hứng mở miệng hỏi: “Vương Gia hôm nay không ra ngoài sao? Làm sao còn ở nhà?”
Phương Đàn nghe tiếng quay người lại thấy Tống Ứng Diêu mỉm cười nói: “Mọi việc xong rồi, bản vương dĩ nhiên là rảnh rỗi, hôm nay cũng không có chuyện gì, không đi ra ngoài.”
Tống Ứng Diêu đi tới bên cạnh nàng tò mò: “Chuyện Lý giám khảo xong hết rồi sao?”
“Ừm, hắn hôm nay buổi trưa xử trảm.”
Tống Ứng Diêu vỗ tay hài lòng: “Tốt, phải chém“. Lại oán giận nói: “Cho hắn dám gian trá tiết lộ đề thi”
Phương Đàn đưa tay phải ra dưới mái hiên, bàn tay hứng nước mưa: “Đáng tiếc lại làm bẩn mưa xuân”
Tống Ứng Diêu cũng theo nàng tiếc hận: “Cổ nhân nói mưa xuân quý như dầu, lại bị máu đen của hắn làm ô uế, quả thực đáng tiếc”
“Đúng rồi”
“Vương Gia chuẩn bị lúc nào về kinh?”
Phương Đàn thu tay về, chắp tay sau lưng suy nghĩ một chút: “Giang Nam đã bị bản vương thanh tẩy một lần, tạm thời sẽ không phát sinh thêm chuyện gì, chờ khoa cử qua đi chúng ta có thể trở lại kinh thành.” Lúc này về kinh nhất định phải cùng Phương Hàng so kè một trận. Phương Đàn nghĩ tới đây ánh mắt liền phức tạp. Phương Đàn quay đầu trở lại tiếp tục nhìn trời giả vờ lơ đãng hỏi: “Nếu là... có một ngày bản vương đột nhiên biến mất rồi, nàng sẽ làm sao?” Tương lai có quá nhiều chuyện không lường trước được, nàng cảm thấy mấy phần lo lắng, không thể không chuẩn bị. Nàng đã dự tính cho tình huống xấu nhất, nàng cũng không sợ “chết”, mà nàng hiện tại lo lắng nhất chính là Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu không nghĩ tới Phương Đàn sẽ hỏi nàng cái vấn đề này, không chút nghĩ ngợi đáp: “Chờ đợi”
“Sinh tử luân hồi, từ nhân gian tới địa ngục, mười năm, trăm năm, ngàn năm, bất luận bao lâu thần thiếp cũng sẽ chờ Vương Gia trở về.” Từ cái ngày đứng dưới tán ô dầu, nàng đã quyết định đem chính mình cả đời đều giao cho người trước mặt.
Phương Đàn cay đắng, thật lâu không thể nói gì, hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Tại sao không tìm bản vương?”
“Bởi vì ta sợ sẽ bỏ lỡ Vương Gia”
Phương Đàn miễn cưỡng cười một tiếng: “Thật sao?”
Tống Ứng Diêu thấy Phương Đàn tâm tình phức tạp không biết làm sao đành hỏi ngược lại: “Vương Gia tại sao muốn hỏi ta việc này?”
Phương Đàn không trả lời vấn đề của Tống Ứng Diêu, mà là lại hỏi: “Bản vương sau này sợ là sẽ làm một số chuyện không tốt. Nàng sẽ căm ghét bản vương sao?”
Tống Ứng Diêu cũng không hỏi là chuyện gì, đưa tay ra kéo cánh tay đang chắp sau lưng của Phương Đàn, chạm vào có chút lạnh, khả năng là vừa nãy do hứng nước mưa, nàng nắm chặt bàn tay của Vương gia.
Phương Đàn nghi hoặc nhìn nàng, chỉ nghe nàng ngẩng đầu lên đối diện với mình nói: “Thiếp trong lòng chưa từng nghĩ chuyện đúng hay sai, Vương Gia cảm thấy đúng ta liền nghĩ đó là đúng, Vương Gia cảm thấy là sai, như vậy liền nhất định là sai. Thiếp với ngài chung một lòng”
Phương Đàn giơ tay thương tiếc sờ sờ tóc của nàng: “Đứa ngốc.” Sau đó liền ôm nàng vào trong ngực hôn lên môi nàng, trong lòng âm thầm tự hứa với mình, coi như mình có chết cũng sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào.
Ôm ấp xong hai người lẳng lặng đứng chung một chỗ ngắm mưa, Tống Ứng Diêu liếc Phương Đàn thử dò xét: “Vương Gia, tối hôm qua có thức giấc không?” Ở trong mộng của nàng, Vương Gia hình như là tỉnh hai lần. Nếu như Vương Gia đêm qua không có thức giấc, vậy chứng thực tối hôm qua những sự việc kia chỉ là mộng. Nhưng nàng khó có thể tin được cảnh tượng chân thực như thế chỉ là một giấc mộng, hơn nữa ở trong mơ lại còn có xúc giác lẫn vị giác.
Phương Đàn thành thật trả lời: “Có, tỉnh hai lần.”
Tim Tống Ứng Diêu nhảy lên, lại hỏi: “Vì sao mà tỉnh?”
Phương Đàn xoa cằm, chăm chú nhớ lại: “Hình như không có gì“. Tống Ứng Diêu nghe vậy vui vẻ: “Không có gì, vậy thì tốt“. Vừa thanh tĩnh lại, lại nghe thấy Phương Đàn chậm rãi nói: “Chính là Vương phi đêm qua tranh thủ hôn bản vương mà thôi.”
Tống Ứng Diêu toàn thân cứng đờ. Phương Đàn lại bổ sung: “Có vẻ như không có dừng“. Cái vấn đề này, vậy ngày hôm qua là ai đang ngủ? Tống Ứng Diêu không biết chính là Phương Đàn cũng giả bộ ngủ.
Trên mặt Tống Ứng Diêu chớp nhoáng hồng hồng, tay chân luống cuống liền lui lại mấy bước, trong lúc nhất thời không có chú ý sau lưng nàng là cây cột thẳng đứng, Phương Đàn vừa kêu một tiếng cẩn thận, Đùng! Gáy của Tống Ứng Diêu trực tiếp va vào cây cột phía sau. Sau khi va vào nàng chỉ cảm thấy một trận đau điếng liền muốn té ngã, may là Phương Đàn đúng lúc giữ nàng lại.
Phương Đàn gấp gáp hỏi: “Thế nào? Va vào chỗ nào?” Muốn chạm sau gáy của nàng rồi lập tức thu tay lại sợ đụng tới chổ đau của nàng.
Chờ Tống Ứng Diêu bình tĩnh cản lại tay Phương Đàn thần sắc quẫn bách nói rằng: “Ta không có chuyện gì, chỉ là va vào có chút đau.”
“Chớ lộn xộn, để bản vương xem“. Phương Đàn đem tay nàng kéo xuống, đầu ngón tay chạm vào sau gáy, Tống Ứng Diêu liền đau đến kêu lên.
Phương Đàn lập tức dừng lại động tác, nhìn mặt của nàng hỏi: “Làm sao?”
Tống Ứng Diêu cắn môi: “Đau”
Phương Đàn nhìn sau gáy của nàng nghiêm mặt nói: “Thật giống như sưng lên rồi“. Nàng gọi Hoán Sơn: “Hoán Sơn mang thuốc rượu đến đây”
Hoán Sơn bên ngoài nghe được gọi lập tức trả lời: “Vâng, Vương Gia“. Liền đi sang phủ y mang rượu thuốc đến cho Phương Đàn.
Tống Ứng Diêu nhăn nhó: “Không có chuyện gì“. Bị Phương Đàn trừng mắt nhất thời yên lặng thu hồi lời nói mới: “Thiếp không có nói gì.”
Rượu thuốc được mang ra, hạ nhân đưa đến một cái giường đệm, Phương Đàn để Tống Ứng Diêu ngồi lên, nàng rút trâm cài tóc ra, tóc đen mềm mại nhất thời rơi xuống che khuất hai vai Tống Ứng Diêu, một ít sợi tóc từ bờ vai rơi xuống trước ngực làm cho ngũ quan của nàng thêm mấy phần quyến rũ. Tóc dài mượt mà trãi thẳng trên giường.
Phương Đàn kiên trì đem tóc nàng vén ra để qua một bên vai, lộ ra cái cổ trắng ngần: “Nàng đừng nhúc nhích để bản vương nhìn xem”
Tống Ứng Diêu trên gương mặt nhiễm nhàn nhạt má hồng, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm”
Phương Đàn nhìn rõ ràng vết thương của nàng hơi nhíu mày đau lòng. Đổ thuốc rượu vào tay, hai tay ma sát, xoa nóng: “Ta xoa đây”
Tống Ứng Diêu nghe vậy, chưa kịp đợi Phương Đàn đụng tới vết thương liền theo bản năng rụt cổ lại, Phương Đàn động viên: “Đừng sợ, nhịn một chút là tốt rồi.”
Phương Đàn đưa bàn tay nhẹ nhàng xoa lên chiếc gáy sưng vù của nàng, hết sức nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vò vặn. Thế nhưng Tống Ứng Diêu vẫn đau nhe răng nhếch miệng.
Tác giả có lời muốn nói: Tống Ứng Diêu hùng hồn: “Đánh chết ta cũng không thừa nhận tối hôm qua mình làm chuyện xấu!”
“Vì thế nàng không muốn đối bản vương phụ trách?” Phương Đàn giảo hoạt “Cái này không được, nàng nhất định phải bồi thường tổn thất của bản vương”
Tống Ứng Diêu ôm ngực, sợ hãi lùi lại mấy bước: “Vương Gia muốn làm cái gì?”
Phương Đàn trực tiếp ngăn chặn đường đi của nàng, nhếch miệng nói: “Nàng đoán xem...”
Đoạn sau xin các vị tự nghĩ.