• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiệm may, Phương Đàn dùng chiếc nhẫn bên người làm vật thế chân, nhờ ông chủ tìm giúp hai bộ quần áo thay đổi, lại đổi được một chút bạc vụn. Ông chủ nhìn các nàng liền biết các nàng không giàu sang thì cũng cao quý, khả năng là quý nhân nhà quan to, chỉ lo sợ đắc tội các nàng, vì thế không dám không cho các nàng đổi. Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu trong cửa hàng vừa vặn khéo léo chọn được hai bộ quần áo. Sau khi thay quần áo xong, Phương Đàn nhờ ông chủ mang quần áo các nàng về Thành vương phủ, điều này chứng thực cho suy nghĩ của ông chủ. Ông chủ chờ các nàng đi rồi mới âm thầm vui mừng tự nói bản thân mình không đắc tội đến quý nhân, lập tức sai người mang quần áo đi, chiếc nhẫn đặt cọc của Phương Đàn cũng đưa trả về, hắn chỉ là một chủ điếm nhỏ bé làm sao dám nhận đồ vật của Vương Gia.

Hai người sóng bước trên đường lớn, Tống Ứng Diêu không nhịn được nhìn về phía Phương Đàn, Vương gia tuy bây giờ mặc quần áo bình thường cũng không che giấu được khí chất khác biệt của ngài ấy, đi trong đám đông như hạc lạc giữa bầy gà. Phương Đàn trời sinh môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng quắc, trên người không có nửa phần thô lỗ như những nam tử Tống Ứng Diêu gặp qua, nhưng lại có chút mịn màng giống như..nữ tử. Đột nhiên cái ý nghĩ này đập vào lòng nàng: “Nếu như Vương Gia là nữ tử, có thể hay không nghiêng nước nghiêng thành?” Tống Ứng Diêu suy tư một phen: “Có lẽ đi, ngài ấy đẹp như thế mà.” Bỗng nhiên nàng ý thức được chính mình đang suy nghĩ hồ đồ rồi, vội vã lắc lắc đầu đem ý niệm kỳ quái này vứt ra khỏi đầu óc, mình ở đây đoán già đoán non cái gì, Vương Gia làm sao có khả năng là nữ tử. Lại nghĩ tới vừa nãy ở trong tiệm may, ông chủ kia nói nàng cùng Vương Gia rất xứng đôi.

Nàng cùng Vương Gia rất xứng đôi đấy! Ý tứ chính là mình đứng ở bên cạnh ngài ấp rất hợp, Tống Ứng Diêu không tự chủ liền nhếch môi bắt đầu cười ngây ngô, đột nhiên một khuôn mặt phóng to xuất hiện trước mặt nàng, nàng giật mình lập tức thu hồi thần trí lại nhìn rõ người xuất hiện trước mắt, hóa ra là Vương Gia.

“Nàng đang cười cái gì?” Phương Đàn hơi cúi thấp người, nghiêng đầu nhìn Tống Ứng Diêu, nghi ngờ hỏi.

“Không... Không...” Tống Ứng Diêu bị nàng bắt gặp mình đang suy nghĩ linh tinh, lòng sinh ngượng ngùng, đỏ mặt xoay đầu sang chỗ khác giả vờ như đang xem sạp hàng bên đường.

Phương Đàn đứng thẳng lên, chép miệng, không hiểu nổi hành động của Tống Ứng Diêu.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, cách đó không xa trước mặt xuất hiện một đoàn người tụ tập xung quanh đang xem cái gì đó ở chính giữa, trong đám người thỉnh thoảng truyền ra đánh tiếng chiêng cùng tiếng hoan hô của mọi người.

Tống Ứng Diêu hiếu kỳ nhón chân lên, muốn nhìn qua đám người để xem cảnh tượng bên trong nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy, nàng kích động hướng Phương Đàn đang muốn nói rằng: “Vương...” Đột nhiên nhớ tới gì đó, dừng lại từ tốn nói “Ngài, chúng ta vào xem một chút đi.”

Không nghe Phương Đàn đáp lời, nàng liền lôi kéo tay của Phương Đàn hướng về đám người xông tới. Phương Đàn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là theo nàng chạy đi, thỉnh thoảng đưa tay che chắn cho nàng, miễn cho nàng bị người khác va đập.

Những người bị Tống Ứng Diêu đẩy ra để chen vào, họ bắt đầu cáu giận, có người còn chửi bới, liếc mắtc thấy Phương Đàn theo sát sau lưng Tống Ứng Diêu, nhất thời lạnh lẽo sống lưng không nói nên lời. Tống Ứng Diêu thiên tân vạn khổ rốt cục chen được ra phía trước mới nhìn rõ cảnh tượng bên trong, hóa ra là một đoàn tạp kỹ đang biểu diễn.

Đoàn tạp kỹ treo rất nhiều cờ xí. Hí giả mang trên người một cây gậy trúc thân to bằng cái bát, một tay cầm cờ xoay tít, một tay ném gậy trúc vào không trung, chờ gậy trúc rơi xuống thì dùng chân, vai, trán, cằm thậm chí xương hông vững vàng đỡ lấy gậy trúc. Đầu gậy trúc treo ba lá cờ, ở giữa là một miếng lụa dài, mặt trên thêu tranh vẽ tượng trưng cho cát tường, hai bên thùy tua rua, mặt trên tô điểm vài cái lục lạc nhỏ, theo nhịp múa của Hí giả, cờ nhỏ lay động, lục lạc reo vàng từng hồi.

Mỗi lần gậy trúc rơi xuống, đám đông sẽ trầm trồ kinh ngạc, cho dù gậy trúc bị Hí giả quăng cao bao nhiêu, Hí giả đều có thể đỡ được, cảm giác như là gậy trúc nhẹ tựa lông hồng. Người bên ngoài quan sát cảm thấy việc này mạo hiểm vạn phần, mà người bên cạnh Hí giả không ngừng khua chiêng gõ trống làm nổi bật bầu không khí. Khán giả theo dõi từng trận ly kì, trái tim theo tiếng gõ chiêng lên cao rồi hạ xuống.

Còn có đập nát tảng đá lớn trên ngực, phóng phi tiêu, múa sư tử, tung hứng xô chậu..vv..vv., đủ kiểu kỹ xảo để khán giả xem mắt không kịp nhìn.

Trước mắt Tống Ứng Diêu và Phương Đàn là một Hí giả cầm một con dao vung vẩy. Đầu dao sáng như tuyết có vẻ như rất sắt nhọn, múa may thì không dùng tay mà khiến cho cánh tay, đùi, vai, cái vị trí sau lưng chuyển động, lưu loát tung trổ trăm ngàn tuyệt kỹ khiến cho Tống Ứng Diêu xem không chớp mắt.

Hí giả múa một lát đột nhiên dừng lại, Tống Ứng Diêu cảm thấy kỳ lạ lắm, chỉ thấy Hí giả dùng vải quấn lên đầu hai cây xiên, sau đó mang hai cây xiên ngâm vào dầu hỏa, lấy nến đốt đuốc lên, hai cây xiên lập tức cháy hừng hực, sau đó Hí giả cầm hai cây xiên đang cháy bắt đầu múa lượn. Khán giả xung quanh xem thấy cảnh này nhất thời reo hò, vỗ tay liên tục.

Tống Ứng Diêu thấy cảnh này cũng không nhịn được, giơ ra hai tay kích động vỗ tay. Phương Đàn đứng ở phía sau nàng vẫn như trước, mặt không cảm xúc nhìn hí giả biểu diễn, những thứ này đối với Phương Đàn mà nói không có gì nhạc nhiên, mỗi khi trong cung có tiệc rượu, hoàng thượng vì hiếu kính Thái hậu sẽ mời đoàn tạp kỹ vào trong cung biểu diễn. Những màn biểu diễn trong cung mới gọi là thiên kỳ bách quái, làm người khác chú ý, còn những trò trước mặt nàng hiện giờ vốn chỉ là trò trẻ con.

Tống Ứng Diêu xoay đầu lại thấy Phương Đàn một điểm sắc mặt cũng không thay đổi, muốn gọi Vương gia. Do chung quanh quá ồn ào, Phương Đàn căn bản không nghe thấy nàng gọi, chỉ thấy miệng của nàng cử động giống như đang nói với mình điều gì. Phương Đàn ra hiệu cho Tống Ứng Diêu biểu thị mình không nghe thấy. Tống Ứng Diêu xoay người đối mặt với Phương Đàn làm cho Phương Đàn cúi đầu xuống, còn mình nhón chân lên ghé sát vào lỗ tai của Phương Đàn. Mới vừa định nói gì, bỗng nhiên những người bên cạnh đều hô to, cấp tốc né tránh hai người bọn họ ra. Tống Ứng Diêu kỳ quái quay đầu nhìn lại, một ánh lửa hướng về phía vị trí hai người bọn họ vị trí thổi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK