Tống Ứng Diêu vừa trải qua một hồi sinh tử kiếp, kinh hồn bạt vía ôm chặt lấy eo của Phương Đàn không chịu buông ra. Phương Đàn vỗ về lưng của nàng, ôn nhu động viên: “Không sao rồi.”
Tống Ứng Diêu sợ hãi không thôi từ trong ngực của Phường Đàn thò đầu ra, trong mắt mang theo ẩn chứa nỗi sợ hãi đối với chuyện vừa xãy ra: “Ngài, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
“Không cái gì, Hí giả phun lửa hơi nhiều mà thôi.” Phương Đàn giải thích, khẩu khí nhẹ như mây trôi gió thoảng giống như vừa nãy suýt chút nữa người bị đốt không phải là hai người bọn họ.
Tống Ứng Diêu còn nhớ quả cầu lửa trong nháy mắt phả vào mặt cảm giác nóng bỏng, đôi mắt đảo quanh kiểm tra thân thể Phương Đàn và mình một lượt, phát hiện mình và Phương Đàn không tổn thương gì, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Vừa nãy...”
Phương Đàn giơ tay đưa ngón cái lau đi nước mắt sắp rơi ra còn đọng trên khóe mi của nàng: “Đừng nghĩ, vừa nãy không chuyện gì.”
“Nhưng là...”
Bất đắc dĩ, Phương Đàn nói tiếp: “Nàng không buông tay, ta liền bị nàng ôm chết...” Phương Đàn cúi đầu, bên tai Tống Ứng Diêu nhẹ giọng: “Hơn nữa bị người ta vây xem như vậy, có được không?”
Tống Ứng Diêu nghe vậy quay đầu nhìn bốn phía, không nghĩ đến mọi người bu xung quanh nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nàng vừa nãy chìm đắm đang trong sợ hãi nên không cảm giác được mình bị nhiều người như thế vây xem. Vội vã buông cánh tay đang ôm Phương Đàn ra. Mặt ửng hồng trốn sau lưng Phương Đàn sợ hãi hỏi: “Ngài, bọn họ đang nhìn cái gì?”
“Nhìn...” Phương Đàn trong nhất thời cũng không biết bọn họ đang nhìn cái gì: “Chắc là ngắm sao.”
Vừa mới trãi qua hiểm cảnh kinh người, rõ ràng là không thoát được hỏa diễm, vậy mà Phương Đàn đã kéo Tống Ứng Diêu vượt qua. Chậm một giây thật sự có thể nguy hiểm đến tính mạng, Phương Đàn mang đến cho bọn họ sự kinh ngạc còn hơn những gì đoàn tạp kĩ biểu diễn, vì thế bọn họ liền quây quần nhìn Phương Đàn các nàng như là kỳ nhân.
Vương Gia đơn giản nói dối, đã không biết ngượng còn tỏ vẻ một cách đương nhiên như thế. Tống Ứng Diêu bị ngài ấy làm cho bật cười, xì một tiếng.
Phương Đàn đen mặt, ngạo kiều ngụy biện nói: “Bản... Ta lẽ nào có nói sai sao?” Đánh chết cũng không thừa nhận tự mình nói sai.
Tống Ứng Diêu cố nén ý cười ý: “Ngài nói không sai, bọn họ là ngắm sao.” Phương Đàn lúc này mới thoả mãn gật gù, nàng là Vương Gia nàng làm sao có lỗi.
Lúc này một đám người từ trong len lỏi ra ngoài chạy đến trước mặt hai người, đi đầu là nữ tử giang hồ, nàng hướng về hai người ôm quyền: “Công tử và tiểu thư không sao chứ “
Tống Ứng Diêu: “Các ngươi là?”
“Chúng tôi là người của đoàn tạp kỹ, tại hạ là thủ lĩnh của bọn họ, vừa nãy tiểu đệ của tại hạ suýt chút nữa thương tổn hai vị, thực sự xin lỗi. Tại hạ cố ý dẫn hắn đến đây xin lỗi hai vị.” Nữ tử e dè áy náy nói. Nàng hướng về phía sau vẫy vẫy tay, một nam tử da ngăm đen từ trong đám người đi ra, đối với hai người ôm quyền: “Xin lỗi hai vị.”
Tống Ứng Diêu cùng Phương Đàn vừa nhìn liền nhận ra đây là người biễn diễn màn phun lữa lúc nãy. Phương Đàn thấy khuôn mặt của hắn cũng còn trẻ trung, nhưng do hành tẩu giang hồ nên vương không ít sương gió. Trong lòng biết đám người bọn họ đều là lấy mạng ra kiếm miếng cơm, tâm trạng liền không muốn tính toán với bọn họ làm gì liền nói: “Hai chúng ta cũng không bị thương gì, không cần tính toán. Phu nhân, nàng cảm thấy thế nào?”
“A?... Ân, thiếp nghe theo phu quân.” Tống Ứng Diêu vừa nghe thấy Phương Đàn gọi nàng là phu nhân, suýt chút nữa không phản ứng kịp. Thuận tiện dùng xưng hô vợ chồng bình thường mà đáp lời.
“Nguyên lai hai vị là phu thê a, quả nhiên là thần tiên quyến lữ, trai tài gái sắc“. Nữ tử vừa nghe đến hai chữ phu nhân, lập tức nịnh nọt nói. Nàng thấy hai người có vẻ là hào hoa phú quý, nhất định là người có thân phận bất phàm. Những tưởng chuyện này không dễ dàng giải quyết, cũng không biết phải bồi thường bao nhiêu, trong lòng lo lắng lắm. Không nghĩ đến câu nói đầu tiên chính là Phương Đàn không trách các nàng, thực vô cùng may mắn!
“Công tử đại nhân đại lượng, đa tạ công tử đã bỏ qua cho tại hạ.” Nam tử thấy các nàng không tính toán với mình, tâm trạng cảm kích, ôm quyền nói.
Phương Đàn vung tay lên ý là bọn họ có thể đi, nàng và Tống Ứng Diêu cũng xoay người rời đi, còn những người dân đứng vây quanh, bọn họ thích ngắm sao thì cứ để bọn họ ngắm sao.
Hai người cùng bước, Tống Ứng Diêu hỏi: “Ngài biết võ công?” Nàng đã hiểu tất cả những chuyện vừa rồi, nguyên nhân chỉ có một, Vương Gia có võ công, vừa nãy ngài ấy đã cứu nàng.
“Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, nếu như không có bản lĩnh bảo vệ mình, ta làm sao sống cho đến hôm nay.” Phương Đàn nhàn nhạt đáp.
“Ngài...” Tống Ứng Diêu không biết cuộc sống của Vương Gia trước đây như thế nào mới khiến ngài ấy nói ra những lời này, muốn mở lời an ủi ngài ấy, lại bị Phương Đàn đánh gãy.
“Đi thôi, tham quan những nơi khác.”
Tống Ứng Diêu nghe Phương Đàn nói như thế, âm thầm ở trong lòng quyết định. Xem ra Vương Gia không muốn nhắc lại chuyện cũ, vậy nàng liền không hỏi nữa. Quãng đường đời còn lại có nàng bồi tiếp Vương Gia, Vương Gia sẽ không cô đơn nữa.
Tống Ứng Diêu chú ý đếm một sạp hàng hấp dẫn phía trước, sạp hàng bày ra từng hộp gấm nhỏ được sắp xếp ngay ngắn, bên trong hộp gấm đựng đủ loại đồ trang sức và ngọc bội, hộp gấm nối tiếp hộp gấm đặt cạnh nhau, không biết nên chọn cái nào.
Tống Ứng Diêu chọn một hộp gấm ở giữa có một đôi ngọc bội, nàng kéo Phương Đàn đến trước sạp hàng, chủ sạp thấy có khách đến lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Công tử, tiểu thư muốn mua đồ sao?”
“Mua?” Tống Ứng Diêu chỉ vào hộp gấm có ngọc bội nói: “Ông chủ, hai khối ngọc bội kia bao nhiêu tiền.”
“Tiểu thư cái kia không có bán.” Chủ sạp cười gian nói, Phương Đàn đứng sau lưng Tống Ứng Diêu liền hỏi: “Vậy ngươi bày ở đây làm gì?”
“Những kia là quà tặng của trò ném vòng.” Chủ sạp lập tức giải thích, cầm trên tay ra mười mấy vòng tròn bằng trúc: “Chính là dùng cái này để ném, ném lọt vào đồ vật nào thì vật ấy liền thuộc về ngài nhé.”
“Có thể cho ta thử được không?” Tống Ứng Diêu hỏi.
“Không được!” Chủ sạp thu mấy vòng tròn trên tay về nói: “Mười xu hai mươi.”
Tống Ứng Diêu xoay người, vô cùng đáng thương nhìn Phương Đàn, nàng chưa kịp mở miệng, Phương Đàn từ trong tay áo móc ra một khối bạc nhỏ, ném vào tay chủ sạp: “Cho ta một trăm.”
“Được rồi!” Chủ sạp nhận được bạc, cân cân trọng lượng, sau đó cất vào ngực, lập tức đưa mấy vòng tròn ra đếm, sau khi đếm xong tươi cười giao cho Tống Ứng Diêu.