Bộ dáng này nếu như rơi vào trong mắt người trong thôn, bọn họ chắc sẽ làm ra một bài thơ về oán phụ, nhưng Hứa đại nương cũng không hiểu văn chương cái gì gọi là liễu rũ trong gió.
Bà bị dáng vẻ của Tống Ứng Diêu dọa đến giật mình: “A Diêu a, con là làm sao?” Mới mấy ngày không gặp đã biến thành bộ dáng này, bà không còn nhận ra nàng nữa.
“Con không có chuyện gì” Tống Ứng Diêu vịn cửa trả lời câu hỏi của Hứa Đại Nương, vất vả lắc đầu: “Hứa đại nương tìm đến con có chuyện gì không?”
Hứa đại nương thân thiết: “Ta mấy ngày nay không có nhìn thấy con, nghĩ con xảy ra chuyện rồi”
“Mấy ngày rồi sao?” Tống Ứng Diêu dại ra nhìn về phía trước, suy nghĩ một chút lại nhìn Hứa đại nương hỏi: “Là mấy ngày rồi?”
Hứa đại nương suy nghĩ: “Hình như cũng qua hai, ba ngày rồi”
Tống Ứng Diêu nhốt mình trong phòng, không ăn không uống nghĩ đến chuyện ngày đó. Mệt thì nhắm mắt lại ngủ, nghĩ đến cơn đau sẽ khóc, tất cả dĩ vãng ngọt ngào biến thành lưỡi dao sắc cắn xé trái tim của nàng, mỗi khi nhớ đến nước mắt sẽ không ngừng chảy xuống, mãi đến khi nước mắt cạn kiệt mới thôi.
Không nghĩ mới đó mà thời gian qua mau vậy. Nàng ở trong phòng không biết ngày đêm, không biết trắng đen, bất luận bên ngoài phát sinh cái gì cũng không biết, cũng giống như Vương Gia lừa dối nàng lâu như vậy mà nàng không hề hay biết.
Tống Ứng Diêu âm thầm thở dài: “Con mấy ngày nay thân thể mệt mỏi, đi ra ngoài cũng ngại, cảm tạ Hứa đại nương quan tâm”
Hứa đại nương lo lắng: “Có phải là sinh bệnh? Có muốn mời đại phu trong thôn đến xem mạch cho con hay không?”
“Không cần, con không có bệnh” Tống Ứng Diêu từ chối.
Hứa đại nương cho rằng nàng được nuông chiều từ bé, nhất định là do không yên lòng y thuật của đại phu vùng quê nghèo: “Con nếu là không tin y thuật đại phu ở đây, ta nói với Hứa bá bá mời đại phu kinh thành đến?”
Tống Ứng Diêu khuyên giải: “Đại nương, con thật sự không có chuyện gì, người yên tâm.”
“Vậy con bị làm sao thế này?” Hứa đại nương trong lòng nóng như lửa đốt.
“Chỉ là...” Tống Ứng Diêu không nói tiếp lại lắc đầu. Đột nhiên nàng cảm giác đầu có chút xoay vòng vòng, thân thể lay động mấy lần. Nàng mấy ngày đều chưa ăn gì, khí lực bên trong thân thể cũng cạn kiệt.
Hứa đại nương nhanh đến bên cạnh nàng đỡ lấy nàng: “Còn nói không có chuyện gì, nhìn xem suýt chút nữa đã xỉu rồi. Có bệnh cũng không thể giấu, hại thân thể”
Tống Ứng Diêu cố chấp khoát tay.
“Vậy thì ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi“. Hứa đại nương không ép được nàng, đành đỡ nàng ngồi vào cái ghế trong sân: “Con nhanh ngồi xuống“. Tống Ứng Diêu được bà đỡ thuận theo ngồi xuống.
Hứa đại nương thu xếp cẩn thận cho nàng ngồi, bà đứng bên người nàng khom lưng: “Con ăn cơm chưa?”
Tống Ứng Diêu lắc đầu.
Hứa đại nương suy nghĩ một chút lại hỏi: “Muốn ăn cái gì nói cho đại nương biết, ta nấu cho con ăn“. Tống Ứng Diêu như thế này cũng không thể nào tự mình nấu nướng.
Tống Ứng Diêu như trước lắc đầu xám mặt: “Con không đói bụng”
Hứa đại nương phản bác: “Đứa nhỏ ngốc, không đói bụng cũng phải ăn! Không nhịn đói được, thân thể làm sao chịu nổi”
Bỗng nhiên bà nghĩ đến cái gì, kinh ngạc hỏ:i “Con mấy ngày nay không có ăn cơm sao?”
Tống Ứng Diêu đúng là gật đầu, chẳng trách nàng thành ra cái dáng vẻ còm cõi này.
“Đứa nhỏ này đến cùng làm sao” Hứa đại nương thở dài, cũng không biết Phương Diêu bị cái gì kích thích, ngược lại nói: “Ta đi nấu ít đồ ăn cho con, đừng đi lại lung tung”
Không đợi nàng từ chối bà liền vào bếp nấu ít đồ ăn cho Tống Ứng Diêu. Vào bếp vo gạo bỏ vào nồi, sau đó đun ít nước rót ra bát bưng ra sân cho Tống Ứng Diêu, nhét vào trong tay nàng: “Cháo còn phải chờ một lát, con trước tiên uống nước đi, đừng để bụng trống”
Lòng Tống Ứng Diêu được bát nước trong tay sưởi ấm, nàng gật đầu: “Đa tạ đại nương” Tuy rằng không muốn uống nước, nhưng nhìn cái bát khói bay hừng hực, Tống Ứng Diêu đột nhiên cảm giác cổ họng mình khô sáp, yết hầu giật giật, giơ cánh tay muốn hớp một miếng.
Hứa đại nương thấy bát nước còn nóng vội vã ngăn cản nàng, Tống Ứng Diêu không rõ vì sao liếc mắt nhìn bà.
Hứa đại nương bận bịu giải thích: “Đây là nước vừa mới đun, con uống từ từ, nếu không sẽ bị bỏng”
Tống Ứng Diêu trì độn gật gù đặt cái bát xuống.
Hứa đại nương ở một bên sầu lo hỏi: “Có muốn đại nương lấy cho con một cái bánh nướng ăn lót dạ?”
Tống Ứng Diêu từ chối: “Không cần làm phiền đại nương, con uống nước là được rồi”
“Vậy ta đi vào xem nồi cháo”
“Vâng”
Chờ đến khi nước còn âm ấm Tống Ứng Diêu mới bưng lên nhấp một miếng, nước trôi đến cổ họng khô khốc lại đột nhiên không thích ứng kịp ho khan vài cái.
“Làm sao? Sao vậy?” Hứa đại nương bưng chén cháo vừa nấu từ phòng bếp đi ra nghe được Tống Ứng Diêu ho khan lo lắng hỏi.
“Khó chịu chút thôi“. Tống Ứng Diêu giải thích, nói xong lại ho hai ba tiếng.
“Làm sao không cẩn thận như vậy” Hứa đại nương oán trách nói rằng, bà đặt chén cháo xuống đi tới đến vỗ vỗ lưng cho Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu thấy thật không tiện, lại không đành lòng từ chối hảo ý Hứa đại nương, đợi cổ họng thông thoáng mới nói: “Đại nương, con không sao rồi, không cần vỗ nữa”
Hứa đại nương lúc này mới yên tâm dừng động tác lại, đem chén cháo và cái muỗng đưa cho Tống Ứng Diêu: “Vậy nhanh lên một chút ăn đi”
Tống Ứng Diêu nhìn chén cháo hoa mới cảm giác trong bụng trống trơn, nàng chừng mấy ngày nay không hề có miếng cơm nào vào bụng.
Nàng bưng cháo lên múc từng muỗng bắt đầu ăn, nhiệt độ ấm áp từ bên trong lan tràn đến nội tâm, Tống Ứng Diêu phảng phất như được sống lại. Tuy rằng khi nghĩ đến Phương Đàn tâm tình sẽ xuống dốc nhưng ít ra bây giờ khôi phục chút tinh khí thần, ánh mắt cũng thanh minh hơn nhiều.
“Ăn uống đầy đủ người mới tỉnh táo, mới có sức khỏe mà suy nghĩ những chuyện khác“. Hứa đại nương thấy nàng tỉnh táo mới yên lòng khuyên bảo: “Nhân sinh không có gì không qua được. Nhân sinh dài như vậy, phiền phức to nhỏ không ngừng, thế nhưng tất cả sự tình sẽ giải quyết được, không phải vậy hay sao?”
Những câu nói của bà đánh thức Tống Ứng Diêu khiến nàng triệt để minh mẫn: “Hứa đại nương nói rất đúng, con đã rõ”
“Như vậy là tốt rồi“. Hứa đại nương thấy Tống Ứng Diêu nhanh như vậy đã hiểu rõ ý tứ nhân sinh, cao hứng nói.
Nhưng một lát sau, bà lại thấy khó chịu, tuy rằng Tống Ứng Diêu không chịu nói ra nỗi lòng nhưng bà vẫn mơ hồ đoán được một chút. Nhất định người nhà Tống Ứng Diêu tìm đến đây cưỡng ép nàng trở về.
Bà quanh co lòng vòng: “Con nếu không muốn trở về, ta có nói với Hứa bá bá thay con suy nghĩ biện pháp, nếu không nữa thì con trốn đi, không cho bọn họ tìm thấy là được rồi? Tội gì phải làm khổ mình?”
Tống Ứng Diêu biết bà lại nghĩ sai nhưng không muốn nói ra, nàng thôi kệ đáp: “Bọn họ sẽ không làm khó con”
“Vậy thì tốt” Hứa đại nương khuyên bảo.
Tống Ứng Diêu bỗng nhiên nhớ đến một việc: “Đại nương ở chỗ này chờ con một chút”
“Được” Hứa đại nương không chuyện gì nên đáp.
Tống Ứng Diêu đứng dậy nhanh chóng chạy trở về phòng, nhìn người trong gương, ngay cả mình cũng sắp không nhận ra người trong gương kia là chính mình. Nàng rửa mặt thu dọn lại dung trang, sơ lại mái tóc chỉnh tề. Tuy rằng khuôn mặt tiều tụy nhưng tinh thần đã có phần phấn chấn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nàng nghĩ thông suốt một chuyện. Bất luận xảy ra chuyện gì, nàng không nên dằn vặt chính mình, coi như đem mình dằn vặt đến chết, sự tình cũng không thay đổi được, nàng hẳn là phải kiên cường lấy dũng khí đối mặt những việc này. Mà đầu tiên chuyện cần làm chính là chỉnh trang bản thân.
Đợi đến nàng đi ra ngoài, Hứa đại nương một màn kinh ngạc. Nhìn nàng đi ra bà rất vui mừng: “Gần đây Đại Nguyên không có đến tìm con sao? “
“Thưa không“. Tống Ứng Diêu ngồi trước mặt bà trả lời. Kỳ thực cho dù Đại Nguyên có đến nàng cũng không biết.
“Nghe nói trưởng thôn cấm hắn, không cho hắn đi ra”
“Chuyện gì xảy ra?” Tống Ứng Diêu nghi ngờ hỏi.
“Còn không vì hắn mỗi ngày tới quấy rầy con hay sao, trưởng thôn cảm thấy Đại Nguyên quá mất mặt nên đã quản hắn..”
“Vâng“. Tống Ứng Diêu mặt không hề cảm xúc, những việc này không có quan hệ gì với nàng.
Hứa đại nương thấy nàng đối với đề tài này không được hứng thú mấy liền chuyển câu chuyện: “Ta mấy ngày trước đây nghe thấy có người gõ cửa viện nhà con, vốn định ra nhìn một chút, rồi vội vàng nên quên mất. Là ai đến tìm con?”
Tống Ứng Diêu biết người bà nói chính là Phương Đàn, nàng lại không muốn nhắc đến nên thuận miệng giải thích: “Một người qua đường vào nhà con xin chén nước rồi đi”
“Thì ra là như vậy” Hứa đại nương nói: “Con lâu như vậy không có ra ngoài, thôn chúng ta có một người trẻ tuổi đến ở, chắc là con không biết”
“Vâng” Tống Ứng Diêu đáp.
Hứa đại nương thấy nàng vẫn không có thích thú với chuyện này, bà định nhọc lòng tìm chuyện khác để nói, đột nhiên nghe Tống Ứng Diêu hỏi: “Đại nương, con muốn hỏi người một chuyện”
“Chuyện gì? con hỏi đi” Hứa đại nương sửng sốt: “Đại nương nếu như biết nhất định sẽ nói cho con”
“Nếu như Hứa bá bá lừa người một chuyện rất lâu, người nên làm gì bây giờ?” Tống Ứng Diêu nói.
“Hắn dám gạt ta” Hứa đại nương nhất thời nóng giận vén tay áo lên: “Hắn dám thật sao”
“Con hỏi nếu như, nếu như vậy thì làm sao?” Tống Ứng Diêu mười phần mong đợi nhìn bà, nàng hiện giờ cần một người chỉ ra phương hướng lối đi, mà hứa đại nương vừa vặn là người có thể làm chuyện này.