“Không, không đắng” đây là lần đầu tiên Tống Ứng tỉnh táo cùng Phương Đàn hôn môi, hai lần trước nàng uống rượu say căn bản không nhớ ra được, vì thế trong ý thức của nàng đây là lần thứ nhất!! Hơn nữa còn là Vương Gia chủ động!! Nội tâm phấn khích không thể kìm chế. Mặt hồng hồng so với lúc nãy bị sốt còn hồng hơn, kéo chăn che mặt lại, từng chút một rúc vào trong chăn.
Phương Đàn cho rằng nàng lại bị sốt, vừa định hô người đi gọi phủ y, lại bị Tống Ứng Diêu ngăn cản lại, nàng ngượng ngùng nói rằng: “Vương Gia, thiếp không có chuyện gì!” Sau khi uống thuốc nàng cảm thấy khỏe hơn nhiều, hơn nữa vừa nãy nụ hôn kia khiến tâm tình vô cùng khấn khởi, toàn thân đổ mồ hôi, bệnh tự nhiên tốt hơn một nửa.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, nàng ngủ đi.” Phương Đàn nói xong liền muốn đứng lên.
“Vương Gia lại muốn đi sao?” Tống Ứng Diêu vội vàng kéo tay của nàng.
Phương Đàn lại ngồi xuống: “Bản vương không đi, sẽ ở đây cùng nàng.”
“Nếu không đi, Vương Gia đến đây ngủ đi” Tống Ứng Diêu thân thể hướng vào phía trong nới ra một khoảng trống.
Phương Đàn trêu ghẹo nàng cười nói: “Lần này không sợ truyền bệnh cho bản vương sao?”
Tống Ứng Diêu da mặt mỏng, bị nàng vừa nói như thế lập tức gương mặt lại thêm một phần hồng, giận hờn buông tay nàng ra, xoay người nằm nghiêng trên giường, không thèm cãi lý với Phương Đàn nữa.
Chờ Phương Đàn tắt đèn trong phòng, khá lâu sau nàng vẫn không nghe tiếng mở cửa hay đóng cửa, đang muốn quay đầu xem chuyện gì xảy ra thì có một thân thể ấm áp nằm xuống nửa giường còn lại bên cạnh nàng.
“Vương Gia?”
“Ừm.” Tống Ứng Diêu trong lòng vui vẻ, xấu xa tự xoay người lại da mặt dày tiến vào lồng ngực người bên cạnh. Mà người bên cạnh cũng chỉ cứng ngắc một chút thì an tĩnh. Đây là lần đầu Tống Ứng Diêu trắng trợn nằm trong lòng Phương Đàn, thường ngày hầu như là nàng phải chờ Phương Đàn ngủ rồi mới dám, nhưng tối nay hai người bọn họ vừa hôn môi, này liền không giống nhau, nàng cũng không nói ra được khác nhau chổ nào, nói chung nàng cảm thấy phải thân mật hơn với Vương Gia.
Nàng khó có thể tin tình huống như bây giờ, không ngừng gọi tên Phương Đàn lấy đó để chứng minh rằng đây là thực, không phải mơ, Phương Đàn cũng vui vẻ trả lời nàng. Hai người cứ như vậy, một người gọi, một người đáp lời, chậm chạp không chịu ngủ.
“Vương Gia.”
“Hả?”
“Vương Gia.”
“Sao?”
“Đàn?”
“... Ân.”
“Có Vương Gia ở đây thật tốt.” Nàng đưa tay lên vân vê môi của Phương Đàn, sau đó lại co vào lòng người ta, kéo kéo vạt áo của người ta nói.
“Nếu như có thể hàng đêm nhìn thấy Vương Gia, có bệnh cũng không sao.” Nếu được, nàng sẽ tình nguyện bị bệnh.
“Nàng ngốc.”
Sáng hôm sau là ngày hưu mộc (cứ 10 ngày thì quan lại được nghỉ một ngày để nghỉ ngơi, tắm gội, cũng như chúng ta đi làm cuối tuần được nghỉ vậy á) nên Phương Đàn không cần dậy sớm, vì thế Tống Ứng Diêu may mắn nhìn thấy được vẻ mặt Phương Đàn khi say ngủ. Lông mi thật dài, mũi thẳng ưỡn cao, môi mỏng son hồng, da trắng mịn màng. Nàng phải thừa nhận rằng Vương Gia của nàng không một chút nào giống nam tử thô ráp bình thường, ngài ấy đặc biệt vô cùng thanh tú.
Khi bàn tay của nàng chạm vào chiếc cằm cong cong, bị nàng xoa xoa, người kia đột nhiên mở miệng: “Đang làm gì?”
Nàng sợ hãi lập tức rút tay về đáp: “Không có gì.” Ngẩng đầu lên nhìn thấy người bên cạnh đã mở mắt ra đang nhìn mình.
Tống Ứng Diêu bướng bỉnh: “Không có gì mà.”
Phương Đàn híp mắt nhìn nàng lại hỏi một lần nữa: “Thật không có?” Tống Ứng Diêu cảm thấy có một luồng nguy hiểm kéo tới, thế nhưng vẫn lắc đầu: “Không có.”
Phương Đàn vươn mình liền đem nàng ép dưới thân: “Còn dám nguỵ biện, bản vương đều nhìn thấy hết đó.”
“Cái kia Vương Gia nói ta làm gì?” Tống Ứng Diêu nghiêng đầu, vẻ mặt tươi cười nhìn Phương Đàn, mái tóc đen nhánh xõa dài trên gối.
“Bản vương cảm thấy nàng muốn gần gũi với bản vương?” Phương Đàn phủ thấp thân thể kề sát bên tai của nàng, giọng nói mê luyến. Sau đó không cho Tống Ứng Diêu phản ứng lại, đã lấp kín miệng nàng bằng môi của mình.
Phương Đàn mỗi đêm trước khi đi ngủ đều sẽ tắm rửa một phen, vì thế ngày hưu mộc đối với nàng cũng không ý nghĩa gì nhiều, ngoại trừ đọc sách chính là nghỉ ngơi, hiện tại lại có một người bồi bên cạnh là Tống Ứng Diêu. Nhưng từ khi nàng cùng Tống Ứng Diêu tình cảm tiến triển tốt đẹp, nàng cảm thấy được nghỉ một ngày bầu bạn bên cạnh Tống Ứng Diêu căn bản là không đủ. Mà đột ngột hôm nay Hoàng đế gọi nàng vào cung, trong lòng càng bực bội nhưng gương mặt vẫn che giấu kín đáo tâm tình của mình. Hai người bọn họ rất ít khi gặp mặt, lúc này vì sao đột nhiên triệu kiến nàng, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. (nghĩa là khi không mà tỏ ra ân cần không phải chuyện trộm cướp thì cũng là chuyện gian trá)
Phương Đàn tiến vào ngự thư phòng, hoàng đế quay lưng ra cửa không biết đang nghĩ gì, nàng xốc vạt áo lên quỳ xuống: “Thần tham kiến hoàng thượng.”
Phương Hàng nghe tiếng xoay người lại, thì ra là Phương Đàn đã đến, vẻ mặt tươi cười: “Hoàng đệ ngươi tới rồi.” Nói xong giơ hai tay muốn nâng Phương Đàn dậy: “Hoàng đệ nhanh mau đứng lên, ngự thư phòng chỉ có hai người chúng ta, không cần đa lễ.” Phương Hàng tuy rằng chưa bao giờ xem đệ đệ này vừa mắt, thế nhưng một chút dáng vẻ hắn vẫn phải cố mà làm.
“Thần không dám.” Phương Đàn lui về phía một chút đáp rằng.
Phương Hàng chính là đang chờ câu này, hắn liền thu tay lại, đến góc áo Phương Đàn cũng không chạm đến, giả vờ bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Vậy cũng tốt, ngươi trước hết đứng lên.”
“Tạ ơn hoàng thượng” Phương Đàn lúc này mới đứng dậy.
Phương Hàng vẫy vẫy tay: “Thạch Tu, mang ghế cho Thành Vương ngồi.”
“Vâng.” Thạch Tu đứng cạnh bên lập tức cho hai tiểu thái giám mang ghế ra đặt phía sau Phương Đàn.
“Hoàng đệ ngồi đi” Phương Hàng ghé mắt nhìn Phương Đàn nói, chính mình cũng ngồi vào long ỷ.
“Đa tạ hoàng thượng!” Phương Đàn hành lễ xong liền ngồi xuống.
“Đã lâu không gặp hoàng đệ, trẫm thật là tưởng niệm vì thế hôm nay trẫm cố ý triệu hoàng đệ vào cung cùng trẫm ôn chuyện.” Phương Hàng trưng ra bộ mặt tươi cười giả tạo muốn cùng Phương Đàn thân cận. Giữa hai người cũng đâu có câu chuyện gì chung để mà trò chuyện, hắn bắt đầu tự hồi tưởng: “Trẫm thực sự là nhớ chuyện xưa, từ khi đăng cơ trẫm không còn vui vẻ như trước nữa. Sau khi tiên hoàng từ giã cõi đời, trẫm cùng huynh đệ từ từ xa lạ, điều này làm cho trẫm rất đau lòng, nhớ năm đó trẫm cùng ngươi ở ngự thư phòng...”
Phương Đàn không cảm thấy hứng thú cho mấy, chỉ lẳng lặng lắng nghe hắn nói bừa giảng đạo, không hé môi một lời.
“Hoàng đệ ngươi còn nhớ những việc này sao?” Phương Hàng xem như nói mệt rồi, bưng lên chén trà vừa uống vừa hỏi. Phương Đàn không hứng thú hắn cũng không muốn dong dài nữa, một người biểu diễn nếu không ai hưởng ứng cũng thật là vô vị.
Phương Đàn mỉm cười: “Thần dường như đã quên rất nhiều, hoàng thượng trí nhớ thật tốt.” Phương Hàng nghe Phương Đàn khen mình trí nhớ tốt, mặc kệ là thật hay giả, hắn vẫn là nhận lấy lời khen này. Lại tròn mắt nói cho có lệ: “Đúng đấy đúng đấy, khi đó ngươi còn nhỏ như vậy làm sao nhớ rõ.” Rõ ràng hai người cùng tuổi, nhưng hắn nói như thể hắn ra đời sớm hơn nàng mấy năm không bằng.
Phương Đàn vì tránh cho hắn ở dài dòng văn tự, tiếp theo mở lời: “Hoàng thượng gọi thần đến trừ việc ôn chuyện ra còn có chuyện gì sao?”