Đại thái giám làm ra dấu tay xin mời: “Vương Gia, Vương phi mời về.” Phương Đàn chuyển hướng sang Tống Ứng Diêu phía sau: “Chúng ta trở về đi thôi.”
Đột nhiên một tiểu thái giám từ trong cung chạy đến thì thầm vào tai Đại thái giám vài câu. Đại thái giám sau khi nghe xong, lập tức hướng Phương Đàn và Tống Ứng Diêu: “Vương Gia cùng Vương phi xin dừng bước!”
Phương Đàn nghiêng đầu hỏi: “Làm sao?”
Đại thái giám một mực cung kính đáp lời: “Thái hậu đã nghỉ trưa xong rồi, xin mời Vương Gia và Vương phi tiến cung.”
Phương Đàn xoay người nhẹ gật đầu, xòe bàn tay ra hướng về Tống Ứng Diêu. Tống Ứng Diêu không hiểu Vương gia đưa ta ra là làm gì. Phương Đàn bất đắc dĩ dùng khẩu hình, không hề có một tiếng động nói: “Tay.” Lại âm thầm hất cằm ra hiệu Tống Ứng Diêu đưa tay trái đặt vào lòng bàn tay mình. Tống Ứng Diêu lần này đã hiểu, lập tức đưa hai tay của mình ngay ngắn đặt trong lòng bàn tay của Phương Đàn.
Phương Đàn “...”
Tống Ứng Diêu vô tội mở to hai mắt nhìn Phương Đàn, không biết Vương Gia muốn tay của mình làm cái gì. Có lẽ nàng lo lắng quá nên những chuyện bình thường đều đã quên.
Phương Đàn chỉ thật thà cầm tay trái của nàng, cười đối với Đại thái giám nói rằng: “Xin mời công công dẫn đường.” Một bộ động tác như nước chảy mây trôi, không hề có một chút sơ hở để cho Đại Thái giám mảy may nghi ngờ.
Tống Ứng Diêu bị Phương Đàn kéo đi mới phản ứng được chính mình vừa nãy là đang làm gì, nhất thời đỏ mặt, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào. Nàng là thiên kim khuê tú, khi nào thì thất thố như vậy.
Nàng một bên vừa xấu hổ vừa cúi đầu đi theo Phương Đàn, càng đi càng áp sát Phương Đàn mà không hay biết. Lúc đi tới chủ điện Thái hậu dành tiếp khách, cả người đã muốn dí sát vào Phương Đàn phía trước.
Tống Ứng Diêu cảm giác người phía trước dừng lại, nàng ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy cửa điện đóng chặt, trên cửa điện có bảng hiệu mạ vàng, mặt trên rồng bay phượng múa đề ba chữ lớn Trường Nhạc Điện.
Lúc này Đại thái giám đứng trước cửa điện đối mặt với bọn họ thưa rằng: “Vương Gia Vương phi, thái hậu đang ở bên trong, lão nô không tiện đi vào. Vương Gia Vương phi xin mời.” Nói xong liền đẩy cửa điện ra.
Phương Đàn đối với những quy củ này đã sớm tập mãi thành quen, cầm tay Tống Ứng Diêu trực tiếp bước vào bên trong điện. Sau khi Tống Ứng Diêu bước vào điện đầu cũng không dám ngẩng lên, cứng nhắc thân thể cúi đầu cùng Phương Đàn quỳ xuống lạy lễ.
Chỉ nghe một giọng nói tràn ngập uy nghiêm truyền đến: “Đứng lên đi!”
“Tạ ơn thái hậu, thái hậu ngàn tuổi.” Hai người đồng thời đứng dậy.
Lúc đứng dậy Tống Ứng Diêu thận trọng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn thấy trước mặt mình là một lảo bà bà dung nhan hoa quý, nàng chỉ dám lén lút nhìn một chút thì lập tức cúi đầu, nàng đối với sự tàn nhẫn của hoàng thất vẫn vô cùng sợ hãi.
Bỗng nhiên nghe được thái hậu hướng về nàng ra lệnh: “Ngẩng đầu lên, để ai gia nhìn.”
Tống Ứng Diêu chần chờ một lát mới ngẩng đầu lên.
Thái hậu ngắm nhìn tỉ mỉ một hồi, gật gù “Cũng xứng với Thành vương.”
“Thần đa tạ thái hậu cùng hoàng thượng ân điển.” Phương Đàn đáp lời.
Cảm giác được ánh mắt Thái hậu thỉnh thoảng nhìn qua hai người nắm tay, Tống Ứng Diêu cuống quít muốn đem tay của mình rút ra khỏi tay của Phương Đàn, lại bị Phương Đàn nắm chặt lại. Nàng không thể làm gì khác hơn là chậm rãi di chuyển về phía trước một chút, che giấu đi hai bàn tay đang tương khấu.
Thái Hậu chậm rãi nói: “Ngươi sau khi thành hôn một lòng vì triều chính mà suy nghĩ. Đừng vì những chuyện khác mà phân tâm. Hậu viện hãy giao phó cho Vương phi xử lý.”
Thái hậu nói với Phương Đàn xong lại nhìn Tống Ứng Diêu nói tiếp: “Gia hòa vạn sự hưng, ngươi phải chăm sóc thật tốt cho Vương Gia, không thể ghen tị, phải vì Vương Gia mà suy nghĩ, phụ trợ Vương Gia quản lý việc nhà, sớm ngày sinh ra thế tử.”
Lời nói này nếu từ miệng của mẫu thân mình nói ra thật cảm động biết bao, nhưng từ miệng thái hậu nói ra lại một phen ý vị. Tống Ứng Diêu gật đầu đồng ý không dám do dự.
“Nếu không có chuyện gì, ai gia mệt mỏi, các ngươi có thể về.”
Thế là xong, Tống Ứng Diêu trong lòng nghĩ như vậy, Phương Đàn buông tay nàng ra ra đối với thái hậu hành lễ “Thần cáo từ.” Nàng lập tức nói theo “Nô tì xin cáo lui.”
Ra khỏi Trường Nhạc Cung, Tống Ứng Diêu thở dài một hơi. Này thái hậu mặc dù so với những lão nhân bình thường không có gì khác nhau, thế nhưng quanh thân thể bà tràn ngập khí thế uy nghiêm, mọi thứ đều như trong tầm mắt của bà, Tống Ứng Diêu chỉ cảm thấy từng trận ngột ngạt, đến nỗi không dám thở mạnh.
Phương Đàn nhàn nhạt ngữ khí hỏi: “Sau này sẽ thường xuyên gặp được thái hậu, nàng muốn mỗi lần đều sợ như vậy sao?”
Tống Ứng Diêu khôi phục vẻ đoan trang: “Thần thiếp nhất định sẽ sớm ngày thích ứng.”
Phương Đàn cười, người này thật thú vị, một khắc trước còn căng thẳng mặt mày trắng bệch, một khắc sau liền có thể chính kinh hứa hẹn sẽ không sợ hãi nữa. Bất quá chút chuyện nhỏ này còn chưa đủ để lòng Phương Đàn cảm động, cười để quên. Còn Tống Ứng Diêu bị Phương Đàn cười như thế, thẹn đến muốn chui xuống đất, hận không thể xoay người đi gặp thái hậu lần nữa chứng minh mình thật sự sẽ không căng thẳng.
Phương Đàn thấy nàng thẹn quá thành giận, thu hồi khuôn mặt tươi cười nói rằng: “Đi thôi, bản vương dẫn nàng đi cho quen thuộc hoàng cung, miễn cho nàng sau này đến một mình lại lạc đường.”
Tống Ứng Diêu kinh ngạc nhìn Phương Đàn nói “Cái gì? Một mình đến đây sao?”
“Đúng vậy, nàng là Vương phi của bản vương. Sau này thỉnh thoảng cần phải vào cung thay thế bản vương thỉnh an Thái hậu, còn có quốc yến, gia yến đều cần nàng và bản vương cùng tham dự“. Phương Đàn nói chuyện đương nhiên.”Chẳng lẽ còn muốn bản vương đi cùng nàng mãi sao?”
Tống Ứng Diêu không nghĩ tới Vương phi cần làm nhiều chuyện như vậy, sững sờ gật đầu. Xem ra mình ở khuê phòng học tập so với bên ngoài vẫn còn thiếu rất nhiều, cần học hỏi nhiều hơn mới có thể làm tốt chức trách Vương Phi này.
Hai người đi tới ngự hoa viên, thời tiết đầu thu, thế nhưng bên trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở, muôn ngàn màu sắc, tranh kỳ đấu diễm. Trong đó có nhiều loài hoa Tống Ứng Diêu chưa bao giờ thấy.
Phương Đàn thấy Tống Ứng Diêu trước một chậu hoa không màng nhúc nhích, mang theo nghi hoặc đi tới phía sau nàng hỏi “Làm sao?”
Tống Ứng Diêu trả lời: “Hoa này rất lạ, vì sao chỉ có hoa không có lá? Thiếp chưa từng gặp loài hoa như vậy. Hơn nữa hiện tại đã là đầu thu, hoa tuy rằng chưa tàn nhưng cũng đã xuống sắc, mà loài hoa này vẫn nở rất cứng cáp, không hề tầm thường.”
Phương Đàn khẽ nhìn hoa rồi nói: “Thiên hạ chi lớn, không gì không có. Nàng chưa từng thấy cũng là bình thường. Đây là hoa mạn châu sa hay còn gọi là bỉ ngạn hoa, có người nói nó vốn sinh trưởng trên đường đi xuống Hoàng Tuyền, bên hồ Vong Xuyên, chỉ dẫn đường đi cho linh hồn của nhân giới. Thấy hoa không thấy lá, thấy lá không gặp hoa, hàng năm là như vậy.”
Tống Ứng Diêu nghi ngờ hỏi: “Vậy bồn hoa này từ đâu mà đến được ngự hoa viên.”
Phương Đàn lắc lắc đầu “Bản vương cũng không biết.”
Tống Ứng Diêu không tìm được lời giải thích liền quay đầu đưa tay ra muốn chạm vào hoa kia, lại bị Phương Đàn ngăn cản: “Cẩn thận, hoa này rễ cây có độc, đừng nên chạm vào.”
Tống Ứng Diêu đáng tiếc lắc đầu: “Không nghĩ tới, hoa này tuy rằng đẹp đẽ, nhưng cũng có độc.”
“Có vài thứ càng đẹp lại càng độc, người cũng như vậy, thật đáng tiếc cho những thứ đẹp đẽ, nhưng mà có độc hay không còn là do sự lựa chọn của chính mình.”