Phương Hàng thừa cơ hội dời khỏi ánh mắt sắc bén của Phương Đàn. Ánh mắt Phương Đàn thâm thúy cùng kiên định khiến hắn càng nhìn đáy lòng càng khiếp sợ, thật giống như cảm giác hắn làm cái gì cũng sai. Hắn làm sao có khả năng sai đây! Hắn là hoàng đế! Thiên hạ này hết thảy đều nằm trong tay hắn, ai dám nói hắn làm sai! Không nghĩ lại còn có người dám nhìn thẳng hắn, Phương Đàn không thể không chết! Hắn khôi phục ngạo khí bề trên, ánh mắt hướng về đại thần tàn nhẫn nói: “Có gì nói đi”
Vị đại thần cả người run run lên, nghĩ đến chuyện mình sắp nói có thể trợ giúp hoàng thượng một lần, liền ra sức lực nói thẳng: “Thần muốn kiện cáo thành vương!”
Phương Hàng nghe vậy vui vẻ, định thần nhìn người này: “Hóa ra là Ôn Ngự Sử, ngươi vì sao muốn kiện cáo thành vương? Đứng lên nói“. Hắn hiện đang muốn quang minh chính đại áp đảo Phương Đàn, không cho nó có cơ hội trở mình! Mà cục diện trước mặt xem ra hắn cùng Phương Đàn thế lực ngang nhau, khó mà đem danh chính ngôn thuận áp đảo đối phương, vị đại nhân này lại vì hắn trợ giúp một tay, ai thắng ai thua liền quá rõ ràng.
Hắn là Vua mà Phương Đàn là thần, nhưng Phương Đàn vẫn có uy hơn hắn rất nhiều, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.
“Vâng” Vị đại thần kia đứng dậy lén lút liếc nhìn người đang đứng ngạo nghễ giữa triều ca, người đó cho dù đang đối mặt với thánh thượng cũng không biểu hiện ra sự nhỏ bé. Đều là dòng máu thiên hoàng, chính hắn cũng thừa nhận thành vương xác thực so với hoàng thượng càng uy phạm đế vương hơn. Trên người Vương gia mang theo uy khí tự phát làm hắn khiếp đảm, giọng nói run rẩy. Bỗng nhiên có chút vui mừng, Vương gia không có nhìn hắn, bằng không hắn không chắc mình có dũng khí nói chuyện hay không.
Trong lòng vị đại nhân nọ khiếp sợ, đương nhiên Phương Đàn không thể biết, nàng vẫn như trước không thèm ngó đến hắn, cười gằn, người hoàng huynh này muốn ngã bài với nàng sao, thực sự phí không ít tâm tư nha, cực khổ sắp xếp nhiều chuyện như vậy.
Thật ra là nàng đề cao Phương Hàng quá rồi, việc này kỳ thực cùng Phương Hàng không quan hệ, hắn cũng không nghĩ sẽ có người bước ra giúp đỡ hắn.
Vị đại thần có tâm tư nhỏ mọn, hắn sốt sắng nháy mắt nói: “Thần muốn kiện thành vương lợi dụng quyền hành tư lợi riêng mình”
Tống Trưng Chi cúi đầu, bên tai nghe âm thanh quen thuộc, len lén nhìn lên thì ra là em vợ mình, hắn là em họTống phu nhân, trong lòng thầm than nguy rồi.
Hắn và tên em vợ kia hoàn toàn khác nhau. Hắn là bất luận người khác đối với hắn như thế nào cũng không dám nói lại người ta, nhiều nhất chỉ ở trong lòng âm thầm chửi bới. Mà tên kia là người có ân không biết báo đáp, có thù tất báo. Lần trước việc Ôn Hành Ngôn trong cung đắc tội Vương Gia, hắn cũng có nghe nói. Cũng không biết là nguyên nhân gì mà nó chọc ghẹo được một người luôn luôn khoan dung người khác là Vương Gia, hậu quả tự nhiên rất thảm.
Nếu như không phải Phương Đàn chèn ép, Ôn Hành Ngôn hiện tại có thể đã vào triều làm quan, sao có thể giống như bây giờ chán chường, quanh quẩn ở nhà, liền ngay cả tiền đồ cũng bị phá huỷ, không luyến lưu cuộc sống.
Hắn nghe Tống phu nhân nói Ôn Hành Ngôn mấy tháng nay nhiều lần tìm cái chết, khuyên bảo thế nào cũng không khuyên nổi. Cả ngày muốn chết muốn sống, chỉ trong ba ngày đã nhảy sông tự tử hai lần, nhưng đều được hạ nhân cứu trở về, khiến cho em vợ và em dâu gấp đến độ sức đầu mẻ trán.
Tống Trưng Chi cảm thấy xem thường, nam nhân như thế mà nhu nhược, Tống phu nhân vậy mà còn muốn mang Tống Ứng Diêu gả cho nó, thực sự mắt bị mù. May là hoàng thượng ban một đạo thánh chỉ, cứu lấy hạnh phúc Ứng Diêu.
Bất quá Ứng Diêu gả cho Vương Gia tình huống bây giờ có vẻ cũng không tốt hơn là bao...
Em vợ vẫn ghi hận việc Phương Đàn chèn ép con trai của hắn, canh cánh trong lòng. Tống Trưng Chi vẫn nghĩ Vương Gia quyền cao chức trọng sẽ không bị hắn hãm hại, không nghĩ trong tình huống này hắn thừa nước đục thả câu. Tống Trưng Chi vừa nghĩ đến hậu quả Vương Gia có thể gặp phải liền trắng mặt.
Phương Hàng lộ vẻ vui mừng ra mặt: “Ôn Ngự Sử sao lại nói lời ấy?”
“Con trai thần Ôn Hành Ngôn từng được hoàng thượng tuyển vào cung làm bạn đọc sách với hoàng tử. Năm ngoái Trung thu quốc yến, con trai thần không biết vì sao sự đắc tội Vương Gia, Vương Gia...” Ôn Ngự Sử chậm rãi thuật lại câu chuyện.
Nói xong lời cuối cùng lại quỳ xuống, vừa nói một bên chảy nước mắt“... Từ đó về sau con trai thần tinh thần xuống dốc, đến nay chán chường ở nhà, không có việc gì làm như phế nhân. Vài lần tìm cái chết đều may mắn được hạ nhân cứu sống, nếu không phải vậy thần từ lâu đã tuyệt hậu. Thần chỉ có này một đứa con trai, hơn nữa nó còn chưa kết hôn, nếu nó chết, thần liền tuyệt tử tuyệt tôn, khẩn cầu hoàng thượng làm chủ cho con trai thần, lấy lại công đạo cho nó, cho nó một lần nữa tái sinh“. Bất hiếu có ba điều, tuyệt tử là đại bất hiếu. Chuyện nhi tử Ôn Ngự Sử, ở đây đại thần cũng ít nhiều biết một ít, không nhịn được thương cảm. Xem dáng vẻ Ôn Ngự Sử, thật làm cho người ta không nghĩ ra được vì sao Thành vương lại đối với nhi tử của hắn như vậy.
Phương Hàng đã nắm chắc phần thắng hỏi Phương Đàn: “Hoàng đệ việc này là thật hay giả?”
“Việc này thần không có gì để nói, xử thế nào mặc cho hoàng thượng làm chủ, thần đồng ý bị phạt” Phương Đàn không cho Phương Hàng cơ hội dây dưa.
Nàng căn bản không để ý Phương Hàng sắp xếp bao nhiêu tội danh trên người mình, ngược lại kết quả cũng giống nhau thôi, hơn nữa một loạt động thái của hắn vừa vặn tạo cho nàng cơ hội rất tốt.
Phương Hàng đắc ý vênh váo nhìn nàng, hắn rốt cục thắng, vung tay lên: “Người đâu, đem thành vương bắt lại” Lập tức một đội quân ăn mặc áo giáp từ bên ngoài cung điện xông vào bao vây Phương Đàn, sau khi đó rút trường kiếm hướng về phía Phương Đàn cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.
Các đại thần đứng ở hai bên sợ đến lui về bên trong, chỉ lo đao kiếm vô tình làm thương tổn mình. Nhìn những thị vệ này trên người trang bị tinh nhuệ như vậy liền biết đây một mưu đồ đã sắp xếp từ lâu.
Hoàng thất vô tình, anh em của mình cũng không buông tha, còn ai mà không dám ra tay, bọn họ không khỏi rùng mình im lặng, ngay cả đầu cũng không dám động đậy, hi vọng hai người đối đầu sẽ không liên lụy đến bọn họ.
Phương Đàn ngửa cằm lạnh lùng quét một vòng đám thị vệ đang bao vây mình, khí thế ngất trời quát: “Ai dám chạm vào bản vương”
Phương Hàng lần thứ hai ra lệnh: “Bắt hắn cho trẫm”
Bọn thị vệ cũng từng được Thành vương đối xử tử tế, không ai đành lòng ra tay với nàng, vừa rồi chỉ làm ra dáng hung thần vậy thôi, hoàng thượng thật sự muốn ra tay với Thành Vương hay sao. Bọn họ không để ý lời Phương Hàng giục, giương trường kiếm nhìn nhau, không ai dám mạnh dạn ra tay.
Cuối cùng vẫn là tổng đầu lĩnh đứng ra áy náy chắp tay trước mặt Phương Đàn: “Vương Gia đắc tội rồi.”
“Bản vương sẽ không phản kháng, các ngươi cứ yên tâm“. Phương Đàn khí độ bao dung. Trong lòng nàng thừa biết nếu trong lúc này nàng có ý đồ phản kháng, Phương Hàng liền có lý do đưa nàng xử trãm ngay tức khắc. Tuy rằng có võ công nhưng song quyền khó địch nổi bốn chưởng, nàng cũng không dám bảo đảm mình có thể trốn khỏi vòng vây hoàng cung, vì thế cũng không cần phản kháng làm gì.
Phương Hàng không thể chờ đợi được liền ra lệnh: “Đem thành vương lôi ra ngoài...”
“Hoàng thượng xin chậm lại” Lúc này có người ra ngăn cản.
“Ai?” Phương Hàng trợn mắt nhìn người lên tiếng.
Người kia không uý kỵ tí nào mà bước ra, hóa ra là lão đại thần già tóc bạc trắng. Ông dùng thanh âm khàn khàn nói: “Lão thần Khang Thần Nhân khẩn cầu hoàng thượng cân nhắc”
“Vương tử phạm pháp cùng tội thứ dân, ý trẫm đã quyết, ngươi không cần nhiều lời“. Phương Hàng vỗ bàn nói. Chỉ lát nữa là thành công rồi, một người bảo thủ như ông ấy lại dám ngăn cản mình.
“Cho dù Vương Gia có làm những việc này, tội cũng không đáng chết, xin hoàng thượng cân nhắc“. Khang Thần Nhân lời lẽ như muốn nói ra mục đích chính của Phương Hàng khiến Phương Hàng tức giận đến bốc khói.
Tống Trưng Chi thấy Khang thừa tướng vì Vương Gia ra mặt, bỗng nhiên lương tâm ngộ ra bản thân mình phải vì con gái suy nghĩ, quyết tâm liều lĩnh cắn răng quỳ xuống thỉnh cầu: “Xin hoàng thượng tha cho Thành vương một lần”
Các đại thần thấy hai người bọn họ đều vì thành vương cầu xin, liếc nhìn lẫn nhau sau đó cũng quỳ xuống: “Xin hoàng thượng cân nhắc”
Mặt nạ dối trá bị người ta đâm thủng, Phương Hàng thẹn quá hóa điên, tức giận tay run run chỉ vào bọn họ từng người một, đến cả nói chuyện cũng muốn nói không nên lời: “Các ngươi... Các ngươi...” Phương Hàng nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi... Các ngươi là muốn vì thành vương cầu xin phải không”
“Chúng thần không dám” Khang Thần Nhân và cái vị đại thần đồng thanh đáp.
“Quân xử thần tử, thần không thể không tử. Trẫm muốn hắn chết thì như thế nào“. Bàn tay Phương vỗ vào đầu rồng trên long ỷ nói.
“Xin hoàng thượng nghĩ đến tiên hoàng, nghĩ đến tình thân tha cho Thành vương” Khang Thần Nhân không nhìn sắc mặt Phương Hàng, trực tiếp chuyển sang nhắc đến tiên đế.
“Ngươi...“. Phương Hàng không muốn bọn họ nắm được nhược điểm, tức giận mắng.
Lúc này Thạch Tu lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn thấp giọng gọi: “Hoàng thượng.”
Phương Hàng phát hỏa, trợn mắt hỏi: “Cái gì?”
Thạch Tu nham hiểm nói: “Nô tài có biện pháp”
Phương Hàng nghe hắn có biện pháp, mừng rỡ hỏi: “Có biện pháp gì? Mau nói đi.”
Thạch Tu ghé sát tai hắn thì thầm vài câu.
Phương Hàng sau khi nghe xong, không nhịn được thở dài: “Kế này rất vi diệu” Tạm thời không nên tức giận, phất tay cho Thạch Tu lui ra, cố làm ra vẻ: “Trẫm tức giận quá nên hồ đồ rồi, may là có Khang thừa tướng nhắc nhở. Trẫm suy nghĩ cảm thấy Khang thừa tướng quả nhiên có lý. Nếu Khang thừa tướng đã nói như vậy rồi, trẫm quyết định tha cho Thành vương một mạng. Thế nhưng Thành vương đã là chuyện không đúng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Niệm tình Thành vương cũng đã vì triều đình cống hiến không ít công lao, trẫm quyết định...” Hắn do dự một chút mới nói tiếp: “Đem Thành vương tạm thời giam vào nhà lao, chờ lên công đường sẽ phán xét sau, cái ngươi thấy thế nào?”
Khang Thần Nhân thấy khoảng khắc khó khăn đã qua liền cùng các đại thần hô to: “Hoàng thượng anh minh, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Phương Hàng cười: “Các khanh bình thân“. Nhưng trong lòng hắn hận Khang Thần Nhân đến nghiến răng, sớm biết vậy đã nghe lời Thạch Tu đem lão thần kia đuổi ra khỏi kinh thành thì hôm nay đã không xuất hiện tình huống như thế này. Lão ấy cầm đầu bá quan văn võ, lại còn dám cùng cùng hắn đối nghịch, có còn xem hắn là hoàng đế hay không đây. Chờ khi đối phó xong Phương Đàn, để coi hắn sẽ trừng trị bọn họ ra sao.