Trong phòng làm việc, một chất lỏng màu đỏ sậm đang được chậm rãi rót vào chiếc ly chân cao, hương rượu đỏ tỏa ra mùi vị ngọt ngào thuần khiết, chiếc ly chân cao tinh xảo, vô cùng lộng lẫy cao quý.
Đỗ Ngự Đình tựa bên cửa sổ gọi một cuộc điện thoại: “Thiếu phu nhân đã rời giường chưa?” Theo thói quen anh nhìn đồng hồ, đã 2h chiều rồi.
“Vẫn chưa ạ.”
“Tới 3h mà cô ấy chưa dậy, thì nhớ mang cơm lên phòng cho cô ấy ăn.” Cúp điện thoại, nghĩ tới dáng vẻ say ngủ của Bé cưng, khóe miệng Đỗ Ngự Đình nở nụ cười sâu xa, mấy trò mèo cào đó của cô, lại còn muốn đi đấu với anh. Cô muốn tiền, anh liền cho, nhưng anh sẽ khiến cho cô không xuống giường được, có tiền cũng không có chỗ xài.
Bây giờ đã là buổi chiều, cô còn chưa dậy đi ăn cái gì, chắc là mệt muốn chết rồi.
“Chậc chậc, cười đến dào dạt xuân sắc như vậy à.” Bỗng nhiên gương mặt của An Dật Cảnh phóng đại gấp n lần ở trước mắt anh, vẻ mặt anh ta ám muội bả vai run rẩy: “Chua chết người ta.” Anh ta ném tới một ánh mắt mê hoặc, đi thẳng tới trước quầy tự mình tìm một ly rượu, thật đúng là chẳng coi bản thân là người ngoài.
“Smirnoff?” Quý Giản Phàm cúi đầu khẽ nhấp một ngụm rượu, không cần nhìn nhãn, cũng đã biết đây là loại rượu gì, năm bao nhiêu, anh ta trêu chọc nói: “Giờ làm việc mà lại đi uống rượu, tâm trạng không tệ nhỉ!” Dù là thời điểm nào, biểu cảm của Quý Giản Phàm luôn thong dong tiêu sái, khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
“Cái gì trên cổ…” Mộ Ngưng Tử tinh mắt nhìn thấy mấy dấu đỏ khả nghi trên cổ Đỗ Ngự Đình, làm bộ kinh ngạc nói: “Đây là con muỗi nào chứ, để chị gái tới tiêu diệt nó cho cưng.”
Tay nắm ly rượu, thiếu chút nữa thì bóp nát nó trên tay, Đỗ Ngự Đình đen mặt, bực mình tháo cavat trên cổ xuống, tiện thể cởi luôn hai nút áo, lộ rõ mấy vết móng tay cào trên ngực, không cần hỏi cũng biết đây là kiệt tác của ai, dù sao phụ nữ bên cạnh Đỗ Ngự Đình cũng chỉ có mấy người mà thôi.
“Ối chà chà!” An Dật Cảnh cố tình bày ra vẻ ngượng ngùng lấy tay che mắt, nói mát: “Tiểu Đình Đình, cậu thật là hư!” An Dật Cảnh không hổ danh là diễn viên điện ảnh, lập tức có cách đỏ từ mặt xuống cổ, thoạt nhìn giống như là có chuyện thật.
“Ọe…” Mộ Ngưng Tử và Quý Giản Phàm song song ói ra, diễn thế này thì khiến người ta quá ghê tởm rồi!
Quý Giản Phàm chợt đứng dậy, nghiêm mặt nói với Đỗ Ngự Đình: “Thẩm Nguyệt Nhi tự sát, cậu biết chưa?”
“Là chuyện khi nào?” Đỗ Ngự Đình nhíu mày, hiển nhiên là không biết gì về việc này. Chuyện anh quan tâm, trừ khi là có liên quan đến Ninh Noãn Dương, còn những người hoặc chuyện khác, anh hoàn toàn không có hứng thú.
“Sáng sớm hôm nay người giúp việc phát hiện cửa phòng tắm thủy tinh bị vỡ, cô ta cắt cổ tay tự sát. Vừa đúng lúc cấp cứu cho cô ta là một vị bác sĩ mà tớ quen biết từ trước, nói cho tớ biết chuyện này.” Quý Giản Phàm thản nhiên nói xong, vẻ mặt tựa như chẳng liên quan, Thẩm Nguyệt Nhi và anh ta hoàn toàn không có quen biết gì, chỉ giống như một người qua đường nào đó thôi: “Nghe nói tối qua cô ta nhận được điện thoại, có người biết chuyện giao dịch đen tối của cô ta trong quá khứ định gửi đến tòa soạn, chuẩn bị lên trang nhất ngày hôm nay, nhưng đã bị Tập đoàn Ngọc Minh đè xuống.”
“Chết rồi thì tốt.” Uống một hơi cạn sạch ly rượu, Đỗ Ngự Đình phát ra tiếng cười lạnh lùng, bắt nạt Noãn Noãn, dù không chết anh cũng có thể khiến cô ta không thể sống tốt, chỉ là bên Noãn Noãn: “Đừng để cho Noãn Noãn biết.” Cô gái nhỏ này mạnh miệng nhưng mềm lòng, nói không chừng tới lúc đó sẽ đau khổ tự trách.
“Uhm.” Bọn họ gật đầu lia lịa, cũng biết Đỗ Ngự Đình thiên vị rất nhiều đối với Ninh Noãn Dương, lai lịch của Ninh Noãn Dương, bọn họ đã hỏi, Đỗ Ngự Đình lại cố tình không đề cập đến, mỗi lần hỏi, anh đều giận tím mặt, bọn họ đương nhiên sẽ không hỏi nữa, chỉ cần anh thấy tốt là được rồi.
An Dật Cảnh không lo nghĩ ngồi uống rượu, ánh mắt lơ đãng lướt qua liền nhìn thấy một tờ giấy nhàu nát trên bàn làm việc, vốn dĩ đây là trách nhiệm của thư ký D.S, không có khả năng lại để cho một tờ giấy giống như thứ bỏ đi gì đó tồn tại trên bàn làm việc của Tổng giám đóc. Mà từ trước đến giờ Đỗ Ngự Đình ghét nhất là có những thứ không liên quan để ở trên bàn làm việc, tờ giấy to như vậy lại đặt ở ngay mặt bàn, chắc chắn là thứ có liên quan đến Noãn Noãn: “Đây là cái gì vậy?” An Dật Cảnh cầm lấy tờ giấy, dõng dạc đọc to lên: “Bảng giá lệ phí phục vụ của cô Ninh: Phục vụ trà – một vạn một tách; Phục vụ ăn – một vạn hai;…”
“Không được xem.” Đỗ Ngự Đình cướp lại tờ giấy, có chút bối rối gấp lại tờ giấy nhăn nhúm coi như bảo bối mà bỏ vào trong túi áo sơmi, trên mặt xuất hiện một mảnh đỏ khả nghi.
“Hahahaha, tờ buồn cười chết mất thôi.” An Dật Cảnh cười bò lăn ra đất một phen, từ nhỏ trí nhớ của anh ta vốn hơn người nên liền nhớ được sơ sơ toàn bộ nội dung, trên mặt đầy vẻ chế nhạo liền trêu ghẹo: “Sẽ không phải là Ninh Noãn Dương nhà cậu viết chứ!” Thấy Đỗ Ngự Đình không trả lời lại, anh ta gật gù, tán dương nói: “Chậc chậc, Ninh Noãn Dương thật đúng là nhân tài biết buôn bán.”
Quý Giản Phàm nín cười không lên tiếng.
Mà Mộ Ngưng Tử cũng không kiêng nể gì, càn rỡ cười như điên: “Phục vụ nước – Một vạn nguyên…” Cô cầm lấy cốc nước trên bàn, bưng tới trước mặt Đỗ Ngự Đình, cười đến thở không ra hơi: “Cốc nước này chị mời, chỉ cần 1000 là đủ rồi.”
Sắc mặt Đỗ Ngự Đình đen thui, dường như có thể sánh ngang mặt Bao Công, khuôn mặt méo mó cầm cốc nước uống cạn một hơi, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại: “Bảo vệ, ở chỗ tôi xuất hiện ba tên điên, trong vòng một phút hót hết đi cho tôi.”
Vì Cô gái nhỏ này, mặt mũi trong ngoài của anh coi như mất sạch.
Bên trong thư phòng u ám, không bật đèn, người đàn ông vóc người cao lớn tuấn tú đứng nghiêm bên cạnh cửa sổ, ánh trăng êm dịu ngoài cửa sổ chiếu lên người anh ta, anh ta tựa như một pho tượng, đã giữ nguyên tư thế này một lúc lâu rồi.
“Thiếu gia.” Vệ Dực leo tường mà vào, hoàn toàn không làm kinh động vệ sĩ trong nhà, bản lĩnh anh ta không giống người thường, lại lười phải leo cầu thang, nên trèo tường đã thành thói quen rồi: “ ‘Cha mẹ’ Thiếu phu nhân tuần sau sẽ tới.”
“Tốt.” Đỗ Ngự Đình gật đầu, dập tắt điếu thuốc trong tay: “Nhớ thả tin tức ra, để cho tất cả mọi người đều biết.” Anh khổ tâm xây dựng tất cả vì cô, anh sẽ khiến cho cô càng thêm hạnh phúc hơn so với trước kia.
“Vâng.”
“Đi ra ngoài đi.”
Y Y, Noãn Noãn, anh thầm gọi hai cái tên trong lòng, người trước đã từng để cho anh phải tâm tâm niệm niệm, ngày đêm thương nhớ, trở thành động lực sống duy nhất trong khoảng thời gian trước đây; người sau, lại giúp cho anh có được hạnh phúc lớn nhất trên thế giới, trước kia đã từng cho rằng sẽ không bao giờ có được nữa, cho là chỉ trong mơ mới có được hạnh phúc, một lần nữa lại nắm trong tay, niềm hạnh phúc có chút không dám tin.
Noãn Noãn, tin tưởng anh, tất cả sắp xếp đều vì muốn cho em điều tốt nhất.