Bên cửa gỗ trầm hương khắc hoa trong thư phòng, đèn vẫn đang sáng. Ngày thường đây vốn là lúc Đỗ Ngự Đình đã sớm chìm vào giấc ngủ nay lại tâm trạng khác thường ngồi trước bàn đọc sách, tay anh chống cằm, đôi mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm chỗ tài liệu trên mặt bàn.
Đây là thứ ban ngày Bùi Tử Dương đưa cho anh.
Tờ cuối cùng trong đám tài liệu viết: Ninh Noãn Dương và Ninh Đại Vĩ, Lưu Mỹ Phượng không có quan hệ huyết thống.
Nếu để cho Noãn Noãn nhìn thấy, anh phải giải thích với cô như thế nào đây, cô nhất định sẽ đau lòng, sẽ khó chịu. Không, anh không thể để cho cô biết, anh không cho phép cô đau lòng.
Bùi Tử Dương này, phải biến mất!
“Noãn Noãn, anh yêu em, em sẽ tha thứ cho anh vì đã giấu em, đúng không?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy bình nhỏ trên cổ tay, suy nghĩ của anh hỗn loạn như ma, anh không thể tha thứ nếu khiến cô phải chịu một chút tổn thương nào, anh muốn cô mỗi ngày đều thật vui vẻ. Hiểu nhiên Bùi Tử Dương là có chuẩn bị mà đến, kể từ giờ, vợ chồng họ Ninh và Ninh Vũ Tâm là không thể tiếp tục giữ lại nữa. Bây giờ Bùi Tử Dương đã lấy được phần giám định ADN này, nhưng nếu bọn họ đều chết hết, chết thì không thể đối chứng, mặc kệ Bùi Tử Dương có khéo nói khéo rót thế nào cũng không có sức thuyết phục.
Ngược lại khi đó anh đã quá mức sơ ý chủ quan, là người của dòng họ Joey đã mua được nhân viên nội bộ trong công ty, đánh cắp sản phẩm mới sắp ra mắt thành phố của công ty, anh tới dòng họ Joey đòi lại đồ nhà mình, không ngờ bọn họ lại không chịu giao ra. Anh đã giết hết tất cả người của gia tộc bọn họ, lại bỏ sót con trai độc nhất của dòng họ Joey, nếu như ban đầu cẩn thận một chút, một phát giải quyết sạch sẽ, sẽ không có phiền toái như ngày hôm nay nữa rồi.
Cửa khe khẽ bị đẩy mở: “Chồng à.” Một dáng người nho nhỏ xuất hiện trong thư phòng, trên người cô ấy mặc một bộ áo choàng tắm bằng tơ mỏng màu hồng nhạt, vẻ mặt mang theo mấy phần lười biếng, hiển nhiên là vừa mới tỉnh ngủ.
“Sao lại không đi dép?” Anh khẽ cau mày một cái, tiến lên ôm cô, đặt cô lên chân mình: “Đi chân không, bị cảm thì làm sao?” Mặt Đỗ Ngự Đình không biến sắc quét đám tài liệu vào ngăn kéo bàn khóa lại, cầm lấy chăn mỏng bên cạnh quấn chặt lấy cô. Anh đã dỗ cô ngủ rồi mới đứng dậy, không ngờ cô ngủ không bao lâu thì lại tỉnh.
“Anh không ở đó, em không ngủ được.” Ninh Noãn Dương tự động tìm một tư thế thoải mái làm ổ trong lòng anh, tựa như một con búp bê núp ở trong lồng ngực anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nũng nịu hỏi: “Chồng, sao anh còn chưa ngủ?”
Cô bị anh làm hư rồi, mỗi tối phải gối lên cánh tay anh, vùi trong ngực anh mới có thể ngủ được.
“Công ty còn có chút việc.” Anh tránh nặng tìm nhẹ trả lời, nâng bàn tay khẽ vuốt vuốt mái tóc dài của cô, anh thu lại lo lắng vào đáy mắt, cười nhẹ nhàng, cằm của anh đặt lên đỉnh đầu cô, mùi thơm trên mái tóc cô xông thẳng vào trong mũi anh: “Bảo bối, sẽ không rời xa anh, phải không? Vĩnh viễn sẽ không?” Anh ôm lấy cô thật chặt, khuôn mặt lạnh nhạt thế nhưng xuất hiện một nét yếu đuối. Từ trước tới nay anh vốn vô tình, cô là chiếc xương sườn mềm của anh, chiếc xương sườn mềm duy nhất, một nụ cười trên khuôn mặt cô, một cái nhăn mày cũng đánh động tới trái tim anh.
“Tại sao lại hỏi như vậy? Chồng à, hôm nay anh thật là kỳ lạ!” Ninh Noãn Dương ngáp dài, chỉ cảm thấy mấy lời nói của anh thật khó hiểu. Trong cái đầu nhỏ thoáng qua mấy tình tiết cẩu huyết (máu chó) trong phim truyền hình, cô bĩu môi, ngón tay chọc mạnh vào lồng ngực của anh, nũng nịu hờn dỗi nói: “Anh nói, có phải là anh ở bên ngoài làm chuyện xấu gì rồi đúng hay không? Có phải là có bé con bên ngoài rồi hay không?” Cô cố tình làm bộ đáng thương nhìn về phía anh, đôi mắt long lanh lập tức đong đầy ánh nước.
“Đúng thế đó! Có bé con rồi, làm thế nào bây giờ?” Đỗ Ngự Đình mặc kệ cho cô gây sự, hùa theo diễn xuất của cô mà đùa giỡn đến: “Vợ ơi, anh sai rồi.”
“Hứ…” Ninh Noãn Dương giận dỗi quay mặt đi, không thèm để ý đến anh.
“Tiểu bảo bối!”
Vẫn không thèm để ý.
“Tiểu quai quai!”
Vẫn không thèm để ý.
Bất chợt Đỗ Ngự Đình bế bổng cô lên, đặt cô ngồi lên bàn đọc sách, đối mặt với anh: “Em chính là Bé con của anh đó!” Bàn tay cưng chiều nhéo chóp mũi của cô, trong mắt anh toàn là nhu tình mật ý.
“Người xấu, chỉ biết bắt nạt em.” Cô giận dỗi rồi lại nũng nịu đánh lên lồng ngực của anh: “Người xấu…”
Anh một phát ôm chặt lấy cô, vẻ mặt chuyển thành nghiêm túc: “Cục cưng, vậy chúng ta cũng có một em bé có được không?” Lời nói đùa của cô bất chợt thức tỉnh anh, nếu như có con, mặc kệ anh có giấu diếm cô chuyện gì, nhất định cô sẽ không thể bỏ đi! Cô sẽ không bỏ con của mình được, có con rồi, anh có thể giữ cô lại: “Có được hay không?” Thái độ của anh có chút sốt sắng.
Ninh Noãn Dương, bất kể là anh đã làm ra chuyện gì, cũng đều là vì muốn cho em càng thêm hạnh phúc.
“Không được.” Thật không thể đoán được, cô không hề nghĩ ngợi gì liền lên tiếng từ chối luôn.
“Tại sao?”
“Không được, không thể, không tốt.” Cô bối rối lắc đầu.
“Không cho phép nói không được.” Anh ôm lấy cô đứng dậy, nhanh chân đi ra khỏi thư phòng, thay vì bàn bạc với cô, anh quyết định hành động ngay lập tức luôn.
………..
“Bùi Thiếu.” Ninh Vũ Tâm hồi hộp ngưng mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, sự mê luyến trong mắt càng lúc càng rõ ràng. Dường như anh ta là người đàn ông vì cô ta mà tạo ra, bất kể là ngoại hình, hay tiền tài quyền thế, không có một điểm nào khiến cho cô ta thất vọng. Hơn nữa quan trọng nhất là anh ta vẫn còn độc thân, như vậy cơ hội thành công của cô ta là rất lớn. Nghĩ tới đây, nụ cười của cô ta phát ra càng thêm ân cần: “Bùi Thiếu, cảm ơn anh đã mời em ăn tối.”
Bùi Tử Dương ăn nốt miếng bò bít-tết cuối cùng trên cái nĩa, ung dung thong thả cầm khăn lên lau khóe miệng, mỗi một động tác đều vô cùng thong dong, vô cùng ưu nhã: “Cô phải nghĩ cách vào ở trong nhà họ Đỗ, nói cho Ninh Noãn Dương biết hết sự thật.” Con ngươi màu xanh đậm mê người ẩn chứa nụ cười, dưới đáy mắt lại sâu không lường được.
Đứng bên cạnh, Henry đưa một hộp gấm màu tím hình vuông ra đặt lên bàn: “Cô Ninh, đây là chút tâm ý của Chủ nhân.”
Hộp nhung màu đen bao quanh lấy một đôi hoa tai bằng ngọc bích to như trứng bồ câu.
“Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ không bạc đãi cô.” Bùi Tử Dương đẩy hộp gấm tới trước mặt Ninh Vũ Tâm: “Nhưng không cho phép làm thương tổn Ninh Noãn Dương.”
Ninh Vũ Tâm nhìn ngọc bích nuốt nước miếng một cái, nhưng chưa định đưa tay nhận lấy, trong mắt cô ta thoáng qua một tia giảo hoạt, nói: “Chi bằng, chúng ta làm một cuộc giao dịch.” Cô ta đẩy hộp gấm lại về trước mặt Bùi Tử Dương, thứ cô ta muốn không phải chỉ có chút ân huệ như vậy, cô ta phải lấy được nhiều hơn thế.
“Giao dịch?”
“Tôi sẽ giúp anh đối phó với Đỗ Ngự Đình, sau khi việc thành công, thù lao tôi muốn rất đơn giản.” Cô ta liếm đôi môi, trong mắt hiện rõ vẻ tham lam: “Tôi muốn vị trí Bùi phu nhân.”
Bùi Tử Dương không trả lời, liền đứng dậy luôn, anh ta nhàn nhạt cất tiếng: “Cô trước cứ xử lý tốt việc của mình là được rồi!