Có điều Lục Tử Viễn là người rất tốt, mỗi lần tới cũng mang cho các cô nước canh cháo các loại, anh nói là người thân bệnh nhân cho anh, nhiều quá ăn không hết, nên mang cho cô. Điều này làm cho cô cũng có một dạo rất hâm mộ công việc trong bệnh viện, phúc lợi tốt như vậy, còn là bác sĩ được người tôn trọng!
"Này, Tử Huyên, tôi tới rồi, cô ở đâu?" Ninh Noãn Dương cầm điện thoại di động, đi vào một quán ăn nhỏ, quán không lớn, lại dọn dẹp rất sạch sẽ, bên trong thiết kế một cái vườn trúc trang nhã, có vẻ rất thanh tĩnh.
"Cô lên lầu hai, lên thẳng sân thượng!" Bên đầu kia điện thoại, giọng nói của Nhậm Tử Huyên có chút kỳ quái.
"Được, tôi đã tới rồi, gặp cô ngay!" Ninh Noãn Dương vui vẻ cúp điện thoại, sau khi hỏi nhân viên phục vụ vị trí rõ ràng, chạy thẳng lên sân thượng lầu hai. Trước khi tan tầm, Nhậm Tử Huyên bỗng nhiên gọi điện cho cô, hẹn cô ra ăn cơm, đúng lúc cô muốn cảm ơn Nhậm Tử Huyên lần trước cứu cô, liền đồng ý.
Thiết kế quán rất tốt, diện tích lầu một nhìn thì nhỏ, nhưng diện tích trên lầu lại rất lớn, phòng trên lầu hai đều rất đặc sắc, theo phong cách dân tộc, trước mỗi cửa phòng đều treo đồ trang trí kiểu dáng dân tộc độc đáo.
Đi hết hành lang dài như mấy con đường cổ, sân thượng liền ở ngay trước mắt, sân thượng thiết kế lộ thiên, dùng hai khúc trúc xanh đặt dưới cửa, bàn trúc vuông vắn đặt trên bệ đá. Dưới bệ đá để không, có thể đốt than, nếu vào mùa đông, có một chút lửa, ngồi ở trên cũng không cảm thấy lạnh.
Người ngồi ở kia ngoài Nhậm Tử Huyên, còn có Lục Tử Viễn.
"Noãn Dương" Nhậm Tử Huyên đứng dậy, nét mặt có chút không tự nhiên, giải thích: "Đúng lúc hôm nay tôi cùng bác sĩ Lục làm cùng ca, anh ấy chưa ăn cơm, tôi gọi anh ấy đi cùng." Khóe mắt lộ ra nét chua xót, cô nhịn xuống cảm giác muốn khóc, hình như cô mới là người dư thừa. Sau khi tan làm, Lục Tử Viễn gọi cô, nhờ cô giúp anh hẹn Noãn Dương đi ăn cơm, cô không cự tuyệt được, chỉ có thể đồng ý.
"Không sao, càng đông càng vui!" Ninh Noãn Dương cười thoải mái, ngồi ngay chỗ bộ chén đũa còn trống, vị trí này hơi kỳ lạ, lại đối diện Lục Tử Viễn.
"Gọi đồ ăn đi!" Lục Tử Viễn đẩy tờ thực đơn duy nhất trên bàn tới trước mặt Ninh Noãn Dương, nụ cười thản nhiên hiện lên trong mắt, giới thiệu: "Đồ ăn quán này rất nổi tiếng, thịt cua nấu đậu hũ, gà xông khói với lá trà cũng không tệ." Từ lúc cô tới, ánh mắt của anh không rời khỏi cô một phút nào, cô cực kỳ giống Y Y, không, phải nói là hoàn toàn tương tự.
"Tôi ăn cái gì cũng được, tôi không kén ăn" Ninh Noãn Dương cười, đẩy thực đơn tới trước mặt Nhậm Tử Huyên, "Để Tử Huyên gọi đi!" Cô rất ít khi ăn ngoài, nếu như cùng Đỗ Ngự Đình dùng cơm bên ngoài, bình thường đều do Đỗ Ngự Đình gọi, anh biết cô thích gì.
Nhậm Tử Huyên ngẩn ra, cắn môi, đẩy thực đơn đơn tới trước mặt Lục Tử Viễn lần nữa: "Vậy thì anh gọi đi!" Cô không phải nhân vật chính ngày hôm nay, có lẽ cô làm kỳ đà cản mũi hơi quá rồi, nên tự giác đi khỏi đây.