Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công ty có Ngôn Cẩn Phong trấn giữ, mặc dù Ngôn Cẩn Phong có sự oán trách nho nhỏ. Nhưng mà bởi vì có Ninh Noãn Dương mạnh mẽ tác hợp, để cho Uông Sunny sống cùng với anh, thành công ngăn chặn sự oán trách của anh.

Nhà máy ở nước ngoài có Mộ Ngưng Tử và Thượng Quan Dật Tường trấn giữ, chỉ chờ tới cuối năm xem thành tích, không cần lo lắng chút nào.

Cuộc sống của Đỗ Ngự Đình rất thoải mái.

Chiếc xe Carrera màu trắng dừng ở cửa một nhà hàng, diện tích nhà hàng không lớn, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ.

“Nào, cẩn thận một chút.” Đỗ Ngự Đình xuống xe trước, đi vòng qua cửa xe bên kia, cẩn thận đỡ người ở trong xe xuống xe.

Bụng đã lòi ra rõ ràng, bảo bảo đã bảy tháng, bây giờ hành động của Ninh Noãn Dương cực kỳ không tiện. Mỗi lần ra ngoài, Đỗ Ngự Đình sẽ hộ giá ở bên trái bên phải, cẩn thận hộ tống cô và bảo bảo.

“Bảo bối, chờ anh một chút.” Đỗ Ngự Đình tỉ mỉ tìm một vị trí thật tốt ở ngoài cửa để cho cô ngồi, sau đó tự mình đi vào nhà hàng mua đồ. Bậc thang trong nhà hàng hơi cao, cô sẽ không tiện đi lên, không bằng ngồi ở dưới nghỉ ngơi một chút.

“Nhớ bảo chủ quán cho nhiều tiêu một chút.” Ninh Noãn Dương đỡ bụng dặn dò, ngửi mùi thơm món kho bay ra từ trong nhà hàng, cô thèm đến chảy nước miếng. Trong khoảng thời gian này, cô rất thích ăn, một mình có thể ăn phần của hai người, hơn nữa ăn xong không bao lâu lại đói bụng.

“Biết rồi, em ngoan ngoãn ngồi xuống, đừng lộn xộn.” Đỗ Ngự Đình không yên tâm quay đầu nhìn cô, sau khi mang thai, khẩu vị của cô cũng thay đổi, trước kia rất thích ăn chua, bây giờ lại thích ăn cay. Gần như là không cay sẽ không vui, hơn nữa mỗi bữa ăn đều phải ăn cay.

Ăn cay quá nhiều sẽ không tốt cho thân thể, cũng sợ bảo bảo chịu không nỗi, anh cho người mời đầu bếp, tim cách làm vài món ăn không quá cay. Nhưng mà hai ngày nay, cô la hét muốn ăn món kho của nhà hàng này, không thèm nhìn những món ăn khác. Anh đau lòng nhìn cô giảm bớt lượng ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy xuống. Mặc dù biết ăn những món này sẽ không tốt, nhưng anh cũng chỉ có thể khuất phục.

Ăn món ăn không có dinh dưỡng, còn hơn là không ăn gì!

Ninh Noãn Dương cố gắng ngửa người về sau, dựa vào cái ghế ở ngoài nhà hàng, nghĩ thầm hôm nay bầu trời không tệ, đợi một lát nữa có thể đi dạo một chút, xem xem bảo bảo còn cần mua gì nữa không!

Thật ra đồ của bảo bảo đã chuẩn bị đầy đủ, mấy ngày nay, Đỗ Ngự Đình bận trong bận ngoài, tự tay trang trí căn phòng trẻ con màu hồng ấm áp, lại cùng cô đi tới mấy cửa hàng, mua thêm rất nhiều quần áo, những món đồ chơi. Chỉ là những món đồ chơi đã chiếm hơn nửa căn phòng, các loại búp bê vải, đồ chơi chạy bằng điện, các loại sách đều có.

Anh còn thiếu chút nữa mở cửa hàng vật dụng của trẻ em ở trong nhà, chỉ là sữa bột đã mua tới lúc sáu tuổi. Cô trêu đùa nói sữa bột hoàn toàn không thể để lâu như vậy, đợi tới lúc bảo bảo sáu tuổi, sữa bột này sẽ không thể uống. Anh lại nói, mua để ở trong nhà, anh nhìn cũng sẽ vui vẻ.

Anh mua quần áo cho bảo bảo đều là đồ của tiểu công chúa, còn có váy nhỏ viền hoa mềm mại, cái chăn nhỏ hình con bướm, anh luôn tâm niệm bảo bảo trong bụng của cô là tiểu công chúa, hơn nữa nhất định phải là tiểu công chúa giống cô.

Cô hỏi anh, nếu như là con trai thì làm sao bây giờ? Bọn họ chuẩn bị đồ đều là cho con gái.

Anh cắn răng nghiến lợi, hung hăng nói: “Nếu như là con trai, sẽ để cho nó đi!”

Anh thậm chí còn tự mua loại gỗ tốt, cầm bản vẽ thiết kế và cây búa, leng keng tùng tùng làm ra một cái giường gỗ nhỏ xinh đẹp. Tay nghề của anh không tệ, làm ra cái giường, tốt hơn mua trong cửa hàng, hơn nữa bộ dạng cũng rất đẹp. Anh còn cố ý mua nước sơn màu hồng cho trẻ em, sơn cái giường nhỏ thành màu hồng.

Anh thậm chí còn tính làm ngựa gỗ và xe nhỏ.

Cô không biết, cái bàn tay từng cầm bút kia, làm sao lại pha sữa thành thạo như vậy, và bột mì, anh cũng làm rất tốt. Tốt đến nỗi tràn đầy trái tim của cô, ngoại trừ anh, cũng không thể chứa thêm thứ gì khác.

“Noãn Noãn, em đợi thêm một phút, lập tức xong rồi.” Thừa dịp nhân viên đang nấu món kho, Đỗ Ngự Đình cố ý chạy tới cửa nhà hàng nói với Ninh Noãn Dương, “Em ngồi ở đây, không nên lộn xộn nha!”

“Dạ, anh nhớ kêu ông chủ cho nhiều tiêu và dầu ớt.” Ninh Noãn Dương ngửi mùi thơm truyền ra từ trong nhà hàng, không ngừng nuốt nước miếng, thật sự là thèm tới lợi hại.

Đỗ Ngự Đình đồng ý, xoay người đi vào trong nhà hàng.

“Tiểu thư, mời cô tránh ra, tôi phải quét chỗ này một chút.” Có người xách theo cây chổi đi ra từ một bên, đoán chừng là nhân viên của cửa hàng, hoặc là nhân viên vệ sinh.

“Được rồi, tôi lập tức đứng dậy.” Ninh Noãn Dương cười, một tay đỡ bụng, một tay chống mặt tường, cố gắng đứng dậy. Không có Đỗ Ngự Đình ở bên cạnh, hàng động của cô cực kỳ không tiện.

“Soạt-----”

Chổi quét qua chân của cô, Ninh Noãn Dương giật mình, cô lui về sau theo bản năng, đứng qua một bên.

“Soạt-----”

Cây chổi giống như quá dài, luôn luôn đuổi theo chân của cô.

Ninh Noãn Dương cảm thấy kỳ lạ, bị dồn tới lề đường.

“Hưu-----”

Nơi xa, một chiếc xe màu đen điên cuồng xông về phía trước.

“Cô đi chết đi-----” Người phụ nữ cầm chổi bỗng nhiên lộ ra nụ cười kỳ lạ, hung hăng đẩy Ninh Noãn Dương về phía chiếc xe đang điên cuồng chạy tới.

“Noãn Noãn-----”

“Ầm-----”

Tiếng va chạm, tiếng gọi ầm ĩ xen lẫn vào nhau, Đỗ Ngự Đình vừa mới đi ra khỏi nhà hàng, thấy thân thể của cô giống như lá rụng trong gió thu, rơi xuống từ không trung.

Chiếc xe màu đen đụng vào bồn hoa bên cạnh.

Món kho vừa mới nấu xong ở trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất.

“Bịch-----”

Thân thể nhỏ nhắn, thành một đường vòng cung hoàn mỹ rơi xuống từ trên không trung, cô nặng nề ngã xuống mặt đất.

Máu đỏ lan khắp người cô, vẻ mặt của cô thống khổ co quắp, vùng vẫy, sau đó lâm vào tình trạng hôn mê.

Màu đỏ kia, đỏ đến chói mắt.

Ánh mắt của Đỗ Ngự Đình đau đớn.

“Haha, Đỗ Ngự Đình, anh làm cho con gái của tôi phải ngồi tù, tôi để cho con trai của anh đền mạng.” Người phụ nữ cầm chổi bỗng nhiên cười lớn.

“Bà đáng chết-----” Tiếng hét giận dữ vang lên.

“Đùng đùng-----”

Hai tiếng súng vang lên, ngay giữa đầu gối của người phụ nữ.

“Hahaha.....” Người phụ nữ nằm trên mặt đất, cũng không ngừng cười lớn.

. . . . . . . . . .

“Tránh ra, tránh ra-----” Người xuống xe cứu thương được chuyển tới giường của bệnh viện.

“Mau tránh ra, có người cần cấp cứu.”

Giường bệnh nhanh chóng được đẩy đi, bác sĩ không ngừng kêu gọi những người khác tránh ra.

Có những người phản ứng chậm đứng ở bên lối đi.

Cặp mắt của Đỗ Ngự Đình ửng đỏ, “Cút ra xa một chút-----” Anh trực tiếp đá một cước vào bụng của người kia.

“Ôi-----” Người kia ôm bụng, thống khổ kêu rên, cũng không dám đứng đó nữa.

Những người còn lại thấy vậy, rối rít trốn ra xa chừng nào tốt chừng đó, đều sợ tự dưng gây họa!

“Đỗ tiên sinh, mời anh chờ ở ngoài phòng phẫu thuật.” Bác sĩ đẩy mạnh giường bệnh vào trong phòng phẫu thuật, lại ngăn không cho Đỗ Ngự Đình đi vào.

“****, ai nói tôi không thể đi vào?” Đỗ Ngự Đình hung hăng nói ra một câu thô tục, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh thường ngày. Anh hoảng sợ, rối loạn, không biết phải làm thế nào.

“Đỗ tiên sinh, bây giờ tâm tình của anh sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của bác sĩ.” Bác sĩ lấy can đảm đưa tay ngăn Đỗ Ngự Đình ở ngoài cửa, thật ra thì trong lòng cũng rất lo lắng, nếu ông không làm tốt sẽ liên lụy tới cái mạng này.

Ảnh hưởng tới phán đoán của bác sĩ, có phải sẽ ảnh hưởng tới cô và bảo bảo trong bụng hay không?

Trái tim của Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên cứng lại, gần như là khẽ cầu xin: “Tôi chỉ đứng nhìn ở bên cạnh, không lên tiếng có được không?” Anh muốn nhìn cô, cô cần anh, nhất định là cần anh.

“Bác sĩ Trương, nhanh lên, bệnh nhân sắp không ổn rồi.” Y tá nhỏ dính đầy máu trên người vội vàng chạy tới, liếc nhìn vẻ mặt u ám của người đàn ông, cô rụt cổ, nhanh chóng chạy vào trong phòng phẫu thuật.

Bác sĩ Trương hít sâu một hơi, lắc đầu: “Không được-----” Ông nhắm mắt, trái tim hoảng sợ, một cước mời Đỗ đại thiếu đã đứng nửa người ở trong phẫu thuật đi ra ngoài.

Trời ơi, tha thứ cho ông! Ông là bác sĩ nhân ái, không cố ý đạp mông của Đỗ đại thiếu tôn kính.

Đỗ Ngự Đình ngơ ngác ngã ngồi ở góc tường, vách tường lạnh như băng, nhưng lại không lạnh bằng nhiệt độ của anh lúc này.

Anh cảm thấy rất lạnh, rất lạnh!

Là do anh không tốt, nếu như hôm nay phân phó cho người giúp việc đi mua món kho, không đưa cô đi ra ngoài thì sẽ không xảy ra chuyện này. Hoặc là, anh đỡ cô vào trong nhà hàng, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.

Tại sao anh không ra ngoài sớm hơn?

Có phải lúc đầu không cướp cô từ bên người của Lục Tử Viễn thì sẽ không xảy ra chuyện này hay không?

Không, không phải như vậy. Anh bỗng nhiên lắc đầu, loại bỏ cái suy nghĩ đó, anh bằng lòng chết cùng cô, cũng không muốn trơ mắt nhìn cô ở bên cạnh người khác.

Anh quá ích kỷ, nhưng mà, anh không thể không có cô.

. . . . . . . . . . . . .

Hội nghị chuyên đề y học Châu Âu đang tiến hành, tất cả những người đến tham dự đều là những người có trình độ ưu tú trong giới y học, Lãnh Nhiên và Lục Tử Viễn cũng ở trong số đó.

Trên sân khấu, bác sĩ y học người Anh với mái tóc hoa râm, tròng mắt màu xanh đang trình bày ý kiến về sự dung hợp của y học Trung Quốc và y học Phương Tây.

Dưới sân khấu, Lãnh Nhiên hơi híp mắt, giống như là đang nhắm mắt, thật ra thì lỗ tai luôn chăm chú nghe từng câu nói trên sân khấu, Lục Tử Viễn lại chuyên tâm nghe, nghiêm túc ghi chép.

“Ting ting-----”

Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung rung.

Lãnh Nhiên lấy ra điện thoại từ trong túi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

“Đi-----” Anh đứng dậy, không để ý tới phản ứng kinh ngạc của mọi người, kéo Lục Tử Viễn, “Nhanh lên!”

“Sao vậy?” Lục Tử Viễn chưa kịp hoàn hồn đã bị kéo ra tới cửa.

“Đợi lát nữa sẽ giải thích với cậu, đi tới sân bay trước.” Lãnh Nhiên vội vàng chạy xuống cầu thang, không có ý giải thích với Lục Tử Viễn.

Một chiếc xe Azure màu xanh dừng ở dưới lầu, tài xế rõ ràng là đã bị hoảng sợ, “Thiếu chủ!”

“Năm phút, tới sân bay.” Lãnh Nhiên không giải thích gì thêm, mà là móc ra một cây súng lục từ trong túi, “Vượt qua thời gian, anh nói chuyện với nó.”

“Dạ!” Tài xế giống như được gắn hỏa tiễn ở trên mông, đạp ga, chạy nhanh với phía trước, bất chấp vượt đèn đỏ hay đụng vào thứ gì đó.

Bây giờ mạng nhỏ là quan trọng nhất, trong trường hợp bị bắt vì chạy quá tốc độ, thiếu chủ sẽ bảo vệ ông, nếu làm nhỡ chuyện của thiếu chủ, ông sẽ chết thảm tới nỗi ngay cả mẹ mình cũng nhận không ra.

“Rốt cuộc là thế nào?” Lục Tử Viễn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

“Noãn Noãn đã xảy ra chuyện, bây giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật, đã thông báo bệnh tình nguy kịch.” Lãnh Nhiên vội vàng giải thích, trên mặt tuy là rất bình tĩnh, giọng nói cũng rất nhanh.

“Noãn Noãn.” Lục Tử Viễn cũng hoảng sợ.

Tại sao anh vừa mới ra nước ngoài, cô liền xảy ra chuyện!

Đỗ Ngự Đình không bảo vệ cô sao? Anh đã thương lượng với bệnh viện, chờ sau khi tham giam hội nghị chuyên đề y học này xong, sẽ điều anh tới làm việc ở sở nghiên cứu bên Paris, anh vốn là đã tính toán sau khi xong hết, trực tiếp bay tới Paris, không bao giờ quay về nữa.

Bọn họ cuối cùng cũng không có cách nào xa nhau sao?

Muốn quên cũng không quên được, muốn bỏ cũng không bỏ được!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK