“Tôi.... tôi tên là Ninh Noãn Dương.” Ninh Noãn Dương đứng dậy, lắp bắp nói, khuôn mặt ửng đỏ, trong lòng thầm mắng, anh không biết tôi tên là gì sao?
“Được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ, Ninh Noãn Dương.” Lãnh Nhiên nhìn cô đầy thâm ý, cười ôn hòa nói: “Mời ngồi-----”
Trong đầu Ninh Noãn Dương là một đống hỗn loạn, hầu như những lời nói của Lãnh Nhiên cô đều nghe không lọt tai, cô ngồi ngơ ngác, nhìn chằm chằm Lãnh Nhiên rất lâu, Lãnh Nhiên không phải là bác sĩ sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa thân phận còn là nhà sản xuất nổi tiếng.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Vào lúc tan học, Tô Kỷ Nhã đẩy cô một cái, cô mới từ trong mơ tỉnh lại: “À? Tan học rồi sao?”
“Tan học từ lâu rồi, thầy Sunny cũng đi rồi.” Tô Kỷ Nhã cười cười thu dọn đồ đạc của chính mình.
Ninh Noãn Dương cũng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đứng dậy.
“Ai-----”
Khi không chú ý, cô đụng vào một cô gái khác, vì chưa kịp đóng túi lại, nên đồ đạc bên trong rơi xuống đất.
“Cô làm gì vậy? Không có mắt sao?” Cô gái bị đụng trúng là ca sĩ Vi Ny của công ty vừa mới hợp tác với một thương hiệu lớn, thân hình nóng bỏng. Lớp trang điểm trên mặt cô ta rất đậm, liếc nhìn Ninh Noãn Dương một cái, vẻ mặt vênh váo. Với chiều cao của cô ta, cũng đủ khí thế để áp đảo Ninh Noãn Dương.
“Thật xin lỗi, tôi không có chú ý.” Ninh Noãn Dương vội vàng xin lỗi, tự trách bản thân không cẩn thận, “Xin lỗi, xin lỗi.” Cô ngồi xổm xuống, nhặt đồ rơi lung tung trên mặt đất, đều là một ít mỹ phẩm và một số đồ trang sức, An Dật Cảnh kêu cô mang theo để đề phòng bất trắc.
Tô Kỷ Nhã cũng ngồi xổm xuống giúp cô nhặt.
Vi Ny liếc nhìn những thứ trên mặt đất, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu nha đầu này tuổi không lớn, ăn mặc cũng bình thường, vậy mà đồ dùng đều là hàng hiệu đắt tiền. Lúc này cô ta mới chú ý, quần áo và giày trên người Ninh Noãn Dương, mặc dù không phải là kiểu dáng bắt mắt, nhưng đều là những thương hiệu nổi tiếng trên quốc tế.
“Một câu xin lỗi liền muốn đuổi tôi đi?” Vi Ny đạp hộp phấn dưới đất, dẫm nát hộp phấn.
Mặc dù những người đứng xem đều biết Vi Ny muốn gây sự với Ninh Noãn Dương, nhưng không ai dám mở miệng ngăn cản. Vi Ny không chỉ là ca sĩ duy nhất trong số bọn họ được phát hành đĩa nhạc, hơn nữa công ty còn đang tập trung đào tạo cô ta, nếu như đắc tội với cô ta, thì công việc sau này của người ta phiền toái hơn.
“Vậy cô muốn như thế nào?” Ninh Noãn Dương nhẫn nhịn hỏi, cố gắng không gây mâu thuẫn với Vi Ny, cô tới đây để học tập, chứ không phải tới đây để gây phiền toái.
“Cô đạp dơ giày của tôi rồi, lau sạch sẽ rồi cô có thể đi.” Vi Ny đưa chân, hai tay ôm ngực, vẻ mặt kiêu ngạo. Nghe nói trong đợt đào tạo lần này có một người là lính nhảy dù, hơn nữa nghe nói là nữ chính do An Dật Cảnh chỉ định trong bài hát tiếp theo. Chỉ là một tiểu nha đầu mà muốn đấu với cô ta, còn non lắm!
“Chị Vi Ny, chị.....” Tô Kỷ Nhà nhìn không nổi nữa, muốn nói giúp Ninh Noãn Dương.
“Cô câm miệng cho tôi, cô không có tư cách để mở miệng.” Vi Ny hung hăng liếc Tô Kỷ Nhã, đáng sợ đến nỗi không ai dám nói tiếng nào, cô ta lại liếc mọi người: “Cút hết ra ngoài cho tôi, nếu ai dám đi nói lung tung chuyện này, coi chừng tôi xé rách miệng của người đó.”
Mọi người đều sợ gặp rắc rối, đồng cảm nhìn Ninh Noãn Dương, rồi đi ra ngoài.
“Noãn Noãn.....” Tô Kỷ Nhã lo lắng nhìn Ninh Noãn Dương.
“Không sao đâu, một lát nữa tớ sẽ ra ngoài.” Ninh Noãn Dương an ủi vỗ vỗ cánh tay của cô: “Đi ra ngoài chờ tớ.” Nói đùa, làm sao cô có thể sợ.
Tô Kỷ Nhã do dự, nhưng vẫn chậm rãi đi ra ngoài.
“Ầm-----”
Cửa bị đóng lại thật mạnh.
Trong phòng học không có người, Vi Ny càng ngang ngược hơn, hai tay cô ta ôm ngực, chờ Ninh Noãn Dương lau giày cho cô ta.
“Vi Ny!” Ninh Noãn Dương thoải mái cười yếu ớt, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, cô đưa tay vào trong túi, một khẩu súng lục bạc xuất hiện trong tay, cô đùa giỡn với khẩu súng trong tay: “Nếu cô muốn chết tôi sẽ tiễn cô một đoạn.” Khẩu súng lục này là do Đỗ Ngự Đình đặc biệt chế tạo cho cô, súng lục rất nhỏ, dễ dàng mang theo, hơn nữa là có giảm thanh, sẽ không gây ra quá nhiều phiền toái khi sử dụng trong trường hợp công cộng.
“Súng-----” Vi Ny biến sắc, nghi ngờ nhìn khẩu súng trong tay Ninh Noãn Dương: “Ai biết súng này là thật hay giả, cô muốn dọa tôi.....”
“Dọa cô!” Ninh Noãn Dương nhẹ nhàng cười yếu ớt, bắn một phát vào cái ghế bên cạnh.
Không có bất kỳ âm thanh nào, cái ghế liền xuất hiện một cái lỗ, một viên đạn rơi xuống đất.
“Súng, là súng thật.” Vi Ny sợ tới mất hồn mất vía, hét to: “Cứu mạng-----” cô ta ôm đầu, thét chói tai.
“Câm miệng!” Ninh Noãn Dương đưa tay che miệng cô ta, đe dọa: “Nếu cô dám đi nói lung tung, tôi sẽ bắn chết cô.” Cô đưa tay cất súng vào trong túi.
Học viên ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét, xông vào, cho rằng Ninh Noãn Dương bị đánh, không nghĩ tới lại thấy vẻ mặt Vi Ny hoảng sợ hét to.
“Không có việc gì rồi, mọi người về đi.” Ninh Noãn Dương anh dũng đi ra ngoài, Thừa dịp thời gian còn sớm, Ninh Noãn Dương không kêu tài xế tới đón, mà tự mình bắt xe đi tới D.S.
Cô đã tới đây một lần, những người trong công ty từ trên xuống dưới đều có ấn tượng rất sâu với cô, ở khoảng cách rất xa cũng có thể nhận ra cô, cô tự nhiên đi vào một cách thuận lợi.
Vì muốn gây bất ngờ của Đỗ Ngự Đình, cô cố ý không cho người đi thông báo cho anh, mà cô tự thay đổi một chút, sau khi giải thích với thư ký, tự mình đi vào.
“Cốc cốc-----” Tiếng gõ cửa vang lên.
Đỗ Ngự Đình đang chăm chú xem tài liệu thì bị làm phiền, không nhịn được cau mày: “Vào đi.”
“Chào ngài, đây là đồ ăn bên ngoài của ngài, tổng cộng 148 tệ.” Ninh Noãn Dương đè thấp giọng nói một chút, trên đầu đội cái mũ lưỡi trai màu đỏ, đặt phần cơm hộp trong tay lên bàn. Phần đồ ăn bên ngoài này là “đạo cụ” cô mua từ trước, cơm là thật, có thể ăn.
Hôm nay Đỗ Ngự Đình hầu như bận đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả cơm trưa cũng không muốn ăn, phần đồ ăn bên ngoài này chắc là vệ sĩ đặt cho anh! “Đi tìm thư ký thanh toán đi, đi ra ngoài đóng cửa lại.” Anh phân phó, ngay cả đầu cũng không nâng lên.
Đợi rất lâu cũng không thấy bóng dáng của người trước mặt biến mất, Đỗ Ngự Đình có chút bực mình ngẩng đầu lên: “Ngươi.....”
“Ha ha ha!” Ninh Noãn Dương che miệng cười, anh không có phát hiện ra, có phải đã chứng minh là cô diễn rất tốt hay không, có thiên phú diễn xuất.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đỗ Ngự Đình lúc này mới bị mình bị lừa. Người trước mặt tháo mũ xuống, nở nụ cười tươi như hoa nhìn anh: “Đại ngu ngốc!”
“Bảo bối.” Anh mừng rỡ đứng dậy, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng, vốn cho rằng còn mấy tiếng nữa mới có thể gặp cô, không ngờ cô lại xuất hiện trước mặt mình: “Nhớ anh rồi phải không? Cho nên tự mình chạy tới đây.” Anh ôm cô ngồi trên bàn làm việc, hoàn toàn không để ý có bao nhiêu tài liệu quan trọng trên bàn. Thậm chí còn quên, lúc trước từng có trợ lý vì đặt một ly cà phê lên bàn của anh mà đã bị đuổi việc.
“Joe.” Cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ mặt bộ đồ màu đen, dáng người rất đẹp xuất hiện ở cửa, kinh ngạc nhìn bên trong văn phòng có thêm một người nữa, “Vị này là.....” Khi nhìn thấy hai người đang ôm nhau, trên mặt cô ta lộ ra vẻ giật mình.
Đỗ Ngự Đình quay đầu, thấy có người tới, anh đưa tay ôm người trên bàn xuống, sự ấm áp trên mặt làm cho người ta không nhịn được nhìn lâu hơn, “Dĩnh Chi, đây là người mà tôi đã nói qua với cô, vợ của tôi Noãn Noãn.” Anh cúi đầu hôn lên mặt Ninh Noãn Dương một cái: “Noãn Noãn, đây là đối tác của anh, tiểu thư Lý Dĩnh Chi.”
Không chỉ là quan hệ đối tác, bọn họ còn là bạn học thời đại học, cùng trường tám năm.
“Noãn Noãn.” Lý Dĩnh Chi ngây người, hoàn hồn sau một hồi quan sát: “Noãn Noãn, tôi là Lý Dĩnh Chi, cô có thể gọi tôi là chị Dĩnh Chi.” Cô thầm đánh giá Ninh Noãn Dương, thật ra đã nghe Đỗ Ngự Đình nói qua không chỉ một lần, nhưng mà khi nhìn thấy lại không nhịn được khâm phục, quả nhiên rất xứng với Đỗ Ngự Đình.
“Chào chị Dĩnh Chi.” Ninh Noãn Dương ngọt ngào gọi.
“Thu dọn đồ đạc đi rồi cùng nhau đi ăn cơm tối.” Đỗ Ngự Đình tiện tay khóa đồ đạc trên bàn vào trong ngăn kéo, lấy túi trong tay Ninh Noãn Dương: “Chồng dẫn em đi ăn cơm.”
“Còn chưa tới thời gian tan ca.” Lý Dĩnh Chi do dự nhìn đồng hồ trên tường. Thái độ của Đỗ Ngự Đình đối với công việc, cô hiểu rất rõ, trước kia cho dù là tới thời gian tan ca, anh cũng sẽ ở lại tăng ca, tuyệt đối không xảy ra tình huống đi về trước giờ.
“Không sao, dù sao thời gian cũng sắp tới rồi.” Đỗ Ngữ Đình ôm Ninh Noãn Dương đi ra ngoài, “Bọn tôi chờ cô ở dưới lầu.”
“Ừ, được thôi.” Lan can màu trắng kiểu cách Châu Âu, một bóng dáng kéo dài trên mặt đất, bị ánh trắng kéo ra thật dài, cô đơn chìm trong bóng tối.
Lục Tử Viễn ngồi dựa vào lan can, rượu trong ly đỏ sẫm, anh ngơ ngác nhìn màn hình đang phát sáng trong tay. Trên màn hình, là tấm ảnh của cô.
Y Y, em vẫn còn, có đúng không?
Ngón trỏ khẽ chạm vào khuôn mặt tươi cười trên màn hình điện thoại di động, khóe miệng của anh mở một nụ cười vui sướng đã lâu không thấy.
“Tại sao lại uống rượu? Không phải đã dặn cậu không được uống rượu sao?” Lãnh Nhiên bước tới gần, mặc bộ đồ vận động, khăn mặt treo trên cổ, vừa mới chạy bộ ở dưới lầu. Ngửi được mùi rượu nồng nặc trong không khí, anh ta cau mày.
“Uống một chút thôi, sẽ không sao đâu.” Lục Tử Viễn nhẹ nhàng lắc đầu, nuốt số rượu còn sót lại trong ly vào bụng, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, vẻ mặt của anh dường như trở nên cô đơn hơn, từng có vô số ban đêm như vậy, bọn họ cùng nhau lên sân thượng ngắm sao.
“Lại nghĩ tới Lăng Y Y à?” Lãnh Nhiên ngồi xuống bên cạnh Lục Tử Viễn, nhìn màn hình điện thoại di động vẫn sáng lên như cũ trong tay anh.
Lục Tử Viễn thở dài, giọng nói nặng nề vang lên: “Tớ nghĩ, nếu như lúc trước tớ không lựa chọn đi du học nước ngoài, nếu tới trở về sớm một chút, hoặc là mang cô ấy đi cùng, có phải bây giờ cô ấy vẫn sẽ ở bên cạnh tớ đúng không?” Anh khổ sở nắm chặt mái tóc của mình, tự trách mình.
Lãnh Nhiên lắc đầu, vỗ vai an ủi anh: “Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Ánh mắt anh ta lộ ra vẻ thâm ý nói: “Hôm nay tớ gặp Ninh Noãn Dương ở lớp đào tạo.”
“Noãn Noãn?” Trong mắt Lục Tử Viễn lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, trước kia Ninh Noãn Dương từng quay quảng cáo, hơn nữa còn có quan hệ với An Dật Cảnh, muốn vào giới giải trí dường như không có gì khó, “Quan tâm cô ấy nhiều một chút.”
Lãnh Nhiên nổi tiếng trong giới y học hóa ra là Sunny nhà sản xuất nổi tiếng, ngoại trừ bản thân Lãnh Nhiên, Lục Tử Viễn là người duy nhất biết rõ chuyện này.
Lãnh Nhiên khẽ nhướng mày, giọng nói mang theo vẻ tò mò, hỏi: “Cậu đối xử đặc biệt với cô ấy là vì cô ấy giống Lăng Y Y, hay là.....”
“Tớ cảm thấy cô ấy là Lăng Y Y.” Giọng nói đau khổ của Lục Tử Viễn vang lên.
“Cô ấy không chỉ có hình dáng giống Y Y, mà ngay cả hành động cử chỉ, thậm chí là một số chi tiết nhỏ cũng khớp với Y Y.”
Lúc Y Y cười, đôi mắt sẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, giữa hai đầu lông mày sẽ xuất hiện một vết sẹo.
Lúc Y Y giận, rất thích cắn người.
Hầu như tất cả những thói quen của Y Y, đều có thể tìm được trên người Ninh Noãn Dương.
“Chỉ là trùng hợp mà thôi.” Lãnh Nhiên lắc đầu, “Tốt nhất cậu đừng chọc tới Đỗ Ngự Đình.” Đỗ Ngự Đình quá nguy hiểm, không cần phải đi trêu chọc anh ta.
“Tớ biết.”
Nhưng mà, anh cần chứng minh Ninh Noãn Dương không phải là Y Y. Trong phòng màu hồng nhạt, Ninh Noãn Dương ngồi trên bệ cửa sổ, trong tay là ly nước chanh mà cô thích, để tiện cho việc ngắm sao, cô đã cho người mở rộng bệ cửa sổ, có thể nằm ở đây nhìn bầu trời.
Lãnh Nhiên, rốt cuộc là người như thế nào?