Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doanh thu bán hàng của Ninh Noãn Dương vẫn tốt như trước, lúc bận rộn đến ngay cả nước miếng cũng không nuốt được, thu tiền, bày hàng, cứ lặp lại hai công việc này.

“Đây là đồ của quý khách, xin đi thong thả.” Gần tới trưa, phục vụ khách hàng cuối cùng bên tủ trưng bày, Ninh Noãn Dương gần như mệt muốn chết, cũng rất đói bụng.

“Tốt quá, doanh thu tháng này cao vậy, có thể có rất nhiều tiền!” Văn Huân nhìn cuốn sổ ghi chép báo cáo, thầm vui vẻ.

“Đúng vậy, cũng sắp phát tiền lương.” Nghĩ đến cảnh cầm tiền lương đếm trong tay, vẻ mặt Ninh Noãn Dương đắc ý một lúc, “Tôi đi mua cơm trưa, trưa nay chúng ta đều ăn cơm sườn được không?” Lúc đầu là Đỗ Ngự Đình kêu người mỗi ngày đưa cơm tới, từ hôm qua, cô và anh quy ước ba điều, không có việc gì thì không kêu người tới chỗ cô làm. 

Bên ngoài cao ốc Kim Đế, bên cạnh xe Mercedes-Benz, Lục Tử Viễn đứng thẳng cạnh xe đã lâu, anh cứ đứng yên lặng như vậy, nhìn bộ dáng cô bận rộn, nụ cười bên khóe miệng anh cũng sâu hơn, “Noãn--”

“Lục tiên sinh, mời đi với chúng tôi một chuyến, thiếu gia nhà chúng tôi ‘mời’ ngài qua uống ly trà.” Người đàn ông vẫn đứng ở góc tường chặn anh lại, “Mong ngài hợp tác.”

Lục Tử Viễn sững sờ, cảm giác có một khẩu súng để sau thắt lưng, anh gật đầu: “Được, tôi sẽ hợp tác,” Anh nhận ra chuyện này không đơn giản, nếu như chỉ là uống trà bình thường, không cần phải dùng tới súng “mời” anh. Mấy ngày nay, cứ có cảm giác đi đâu cũng có người ở sau lưng đi theo anh, xem ra đúng là đám người này.

“Có thể nói cho tôi biết là ai muốn gặp tôi không?” Lục Tử Viễn bị người giữ đi tới một chiếc xe grancabrio màu trắng, chủ nhân chiếc xe này, chắc chắn không giàu cũng quý.

"Lục tiên sinh đi thì biết."

Lục Tử Viễn bị đưa lên xe, người trên xe dùng một miếng vải màu đen che mắt anh lại. Anh không phải không có cách chạy trốn, chỉ là anh muốn biết, rốt cuộc là ai muốn gặp anh.

Thời gian lái xe hình như rất lâu, đường đi cũng không bằng phẳng, thậm chí còn rất gập ghềnh, xem ra anh không ở trong khu vực thành phố.

“Mời xuống xe!”

Vải che mắt được cởi ra, anh đã đứng bên ngoài một cái nhà nhỏ màu trắng, bốn phía là rừng cây um tùm.

Còn chưa kịp quan sát xung quanh rõ ràng, anh đã bị dẫn lên lầu hai.

“Lục tiên sinh, thiếu gia của chúng tôi đang ở bên trong, mời--”

"Cám ơn!" Lục Tử Viễn gật đầu, bước chân vững vàng đi vào bên trong.

Phòng ốc trang trí rất đơn giản, thậm chí là bình thường, cũng không giống chiếc xe grancabrio dễ gây chú ý kia.

Người đàn ông đang nhàn nhã ngồi trê ghế sa lon uống cà phê, anh cũng không xa lạ -- tinh anh của giới kinh doanh Đỗ Ngự Đình, chỉ là anh nhớ anh và Đỗ Ngự Đình không có xuất hiện cùng nhau cũng không chơi cùng, cần dùng súng chỉa vào mời anh tới sao?

“Không biết Đỗ thiếu tốn phí lớn như vậy mời tôi tới là vì cái gì?” Lục Tử Viễn nhìn như thoải mái ngồi xuống, từ đầu đến cuối nụ cười yếu ớt trên mặt không phai đi nửa phần.

Đỗ Ngự Đình để ly cà phê xuống, sắc mặt tối sầm, lấy từ trong túi ra một xấp hình đặt lên bàn, “Lục Tử Viễn, Ninh Noãn Dương là vợ của tôi, khoảng cách giữa cậu và cô ấy có phải quá gần rồi hay không?”

Hình trên bàn, mỗi một tấm đều là hình anh và Ninh Noãn Dương ở chung một chỗ vừa nói vừa cười, khi nào thì những hình này bị chụp lại, anh cũng không biết.

“Noãn Dương là vợ của anh?” Vẻ mặt của Lục Tử Viễn rõ ràng rất giật mình, anh chỉ biết Ninh Noãn Dương đã kết hôn, nhưng cũng không biết người kết hôn với cô là Đỗ Ngự Đình, xem ra Đỗ Ngự Đình đả chú ý anh rất lâu rồi. “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn làm bạn với cô ấy, cô ấy đúng là rất giống hôn thê của tôi Lăng Y Y.” 

Lăng Y Y!

Cái tên khiến Đỗ Ngự Đình giữ kín như bưng đột nhiên xuất hiện, giống như là mồi lửa thuốc nổ bị đốt lên, lo lắng và hốt hoảng chất chứa dưới đáy lòng nổi lên toàn bộ, Đỗ Ngự Đình hung hăng níu cổ áo của Lục Tử Viễn, lạnh giọng nói: “Cô ấy tên là Ninh Noãn Dương, không có bất cứ quan hệ gì với Lăng Y Y, tôi không hi vọng cũng không cho phép cậu và cô ấy có bất kì tiếp xúc nào.” 

Lần đầu tiên, anh mới biết mình kiên cường tới mức nào chẳng qua cũng là một người phàm, cũng sẽ sợ, cũng sẽ yếu đuối.

Anh sợ sẽ mất cô, lo lắng cô sẽ bất chợt khôi phục trí nhớ, lo lắng mất đi bóng dáng của cô trong cuộc đời.

“Điều này tôi không làm được.” Lục Tử Viễn gật đầu một cái, anh nhìn có vẻ tao nhã nhưng lúc chống lại Đỗ Ngự Đình lại không khiếp sợ chút nào, anh nhẹ nhàng gỡ tay Đỗ Ngự Đình ra, giơ tay lấy từ trong ví tiền trong túi tiền của mình ra một tấm hình: “Đây là vị hôn thê của tôi Lăng Y Y, bốn tháng trước chết vì tai nạn giao thông.”

Anh từng cho Ninh Noãn Dương là Y Y, anh còn cố ý kêu người đi tra tư liệu của Ninh Noãn Dương, nhưng nhìn không thấy có chỗ khác thường nào, chỉ là mỗi lần nói chuyện với cô, anh cảm thấy đứng trước mặt anh là Y Y.

Cô gái trong hình, khuôn mặt cười nói tự nhiên, dáng vẻ lanh lợi.

Đỗ Ngự Đình chợt nổi giận, động tác mạnh mẽ rút từ bên hông ra súng lục màu bạc, họng súng nhắm ngay đầu Lục Tử Viễn, nhấn mạnh từng chữ nói: “Ninh Noãn Dương không phải Lăng Y Y, giữa hai cô ấy không có bất cứ quan hệ gì.”

Lục Tử Viễn chỉ cúi đầu nhìn hình trong tay, nhưng trong lòng lại lặng lẽ xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, tại sao Đỗ Ngự Đình lại muốn nhấn mạnh Ninh Noãn Dương không phải Lăng Y Y, giữa các cô không có quan hệ gì, những lời này anh không nói đuợc là lạ ở chỗ nào, chỉ là cảm thấy kì lạ.

Đỗ Ngự Đình bất chợt đoạt lấy tấm hình, cầm cái bật lửa trên bàn lên đốt.

Hình bằng giấy, một chút lửa đủ để đốt. Ngọn lửa màu đỏ nhanh chóng cắn nuốt khuôn mặt tươi cười trong hình, một góc hình bị thiêu cháy nổi lên cuồn cuộn.

"Không cho đốt." Lục Tử Viễn mất đi vẻ trầm tĩnh mấy ngày qua, anh nhanh nhẹn tiến lên đoạt lấy hình, không để ý ngọn lửa còn ở phía trên, trực tiếp dùng tay dập lửa. “Y Y.” Anh hoảng sợ đau đớn nhìn một góc hình bị đốt, trái tim trong nháy mắt bị xé thành một vết thương rất lớn, đau đớn thật vất vả mới chôn giấu lại bị xé mở, anh không thể giữ tỉnh táo tiếp nữa.

“Đỗ Ngự Đình--”

Giọng nói lạnh lùng vang lên, Lục Tử Viễn giơ tay ném cái gì đó về phía Đỗ Ngự Đình.

Đỗ Ngự Đình rút súng ra, “Đoàng--” Lục Tử Viễn không thể giữ lại, giữ lại người này hậu quả quá lớn, anh không dám mạo hiểm như vậy.

Nếu như không có cô, cuộc đời chỉ còn lại mình anh thì còn có ý nghĩa gì.

"Thiếu gia, có bom!" Nghe tiếng súng vang lên, vệ sĩ đẩy cửa vào.

Thứ Lục Tử Viễn bỏ lại trên đất lại là hai trái bom, bom đã bắt đầu xịt khói, chỉ lát nữa là sẽ nổ tung.

Tránh khỏi súng của Đỗ Ngự Đình, Lục Tử Viễn lộn về phía trước, té một cái tới cửa giành đường đi.

"Thiếu gia, đi mau!"

Vệ sĩ hô to.

"Đoàng ——"

Tia lửa bắn ra, khói cuồn cuộn dày đặc.

Một giây cuối cùng, Đỗ Ngự Đình và vệ sĩ từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống.

Đỗ Ngự Đình phủi bụi đất trên người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ngôi nhà nhỏ gần như đã bị san thành bình địa, cười lạnh nói: “Thật ra tôi đã coi thường Lục Tử Viễn, đi thăm dò bối cảnh của cậu ta lần nữa, điều tra cẩn thận tất cả mọi người tiếp xúc với cậu ta lúc học đại học.”

"Dạ"

Xem ra Lục Tử Viễn cũng không phải là một bác sĩ đơn giản như vậy, bản lĩnh như vậy, có thể đoạt lấy hình từ trong tay anh, có thể chạy thoát dưới họng súng của anh, trong mắt nổi lên vẻ tiêu điều: “Nghĩ cách giết cậu ta.”

"Dạ"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK