“Trông chừng cô ấy, nếu không trông được người, các ngươi cũng không cần giữ lại để lãng phí thức ăn.”
“Dạ!”
Bên trong phòng bị đóng lại, trong phòng liền lâm vào trầm mặc.
Một lúc sau, cô bé trên giường mở mắt ra, trở mình một cái rồi bò dậy. Cô đã sớm tỉnh dậy từ lâu, khi bàn tay heo của Bùi Tử Dương bóp mặt cô, cô đã tỉnh rồi.
Choáng nha, lại dám giở trò. Tặng ly trà chanh hoa hồng kia hoàn toàn là có vấn đề, quả nhiên trên bầu trời không thể nào tự nhiên rơi xuống một cái bánh nóng, cũng may là cô uống không nhiều, cũng không có hoàn toàn bất tỉnh.
Ninh Noãn Dương chạy tới bên cửa sổ, nhìn Bùi Tử Dương ngồi trên xe, xe đã đi xa, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Điện thoại di động đã bị tịch thu rồi, bên trong phòng lại không có điện thoại, không còn biện pháp nào để tìm người cầu cứu. Tử Huyên uống trà chanh hoa hồng nhiều hơn cô, đoán chừng lúc này vẫn còn chưa tỉnh, xem ra cô phải nghĩ ra biện pháp tự cứu rồi.
Dò xét bên trong phòng một vòng, đường ra duy nhất cũng chỉ có cửa sổ và cửa chính, bây giờ cô đang ở lầu ba, tầng lầu không cao lắm, mấu chốt là mỗi một tầng đều không thấp. Mỗi một tầng cách nhau khoảng tám mét, ba cái tám mét, cho dù phía dưới là bãi cỏ, đoán chừng nhảy xuống không chết cũng tàn phế.
Nếu đi ra bằng cửa chính, chắc là sẽ có rất nhiều bảo vệ canh chừng. Ninh Noãn Dương xoay người, quỳ trên mặt đất nhìn ra ngoài từ khe cửa, đoán chừng ngoài cửa ít nhất là ba người trở lên, muốn chạy ra bằng cửa chính dường như là không có khả năng.
Ninh Noãn Dương đi dạo xung quanh phòng, không ngờ Bùi Tử Dương này rất biết thưởng thức, trong phòng đều là hàng cao cấp.
“Thùng thùng-----” Trong lúc rảnh rỗi cô bắt đầu gõ sàn nhà vách tường, thầm nghĩ có cái gì đó không tốt! Không nghĩ tới nghe thấy âm thanh khi gõ trên sàn kế bên giường, có vẻ là rỗng.
Cô dùng sức nắm chặt các đường nối trên mép sàn, làm thế nào cũng cạy không ra. Cô dứt khoát cởi giày cao gót, dùng gót giày kiên cố gõ lên sàn nhà.
“Két----” Cửa mở ra, tiếng động trong phòng khiến cho người ngoài cửa chú ý, “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Ninh Noãn Dương hoảng sợ, ngồi bệt xuống đất, giơ giày cao gót lên, “Giày của tôi bị hư rồi, đang sửa lại, haha.” Cô lại dùng gót giày gõ lên sàn: “Không có việc gì, có việc tôi sẽ gọi anh.”
“Được rồi!” Người đàn ông gật đầu, đóng cửa lại.
“Giật mình----” Ninh Noãn Dương thở một hơi thật dài, tiếp tục gõ lên sàn, lần này thì mở ra rất dễ dàng. Không có xuất hiện mật đạo như cô nghĩ, dưới sàn là một góc tối, bên trong có một hộp gỗ tử đàn.
Mở ra, bên trong có một số tư liệu dày đặc.
Ninh Noãn Dương thất vọng tiện tay lật tư liệu, chuẩn bị bỏ lại thì phát hiện tiêu đề nổi lên trên tư liệu------ Kế hoạch dự án của D.S.
Làm sao có thể?
Kế hoạch dự án của D.S làm sao có thể ở chỗ của Bùi Tử Dương? Ninh Noãn Dương tiếp tục xem, nội dung cô không hiểu quá nhiều, nhưng mà nếu như đoán không sai, thì hẳn là bên trong D.S có nội gián, hơn nữa dựa vào thời gian trên phần tài liệu, Bùi Tử Dương cùng người kia đã hợp tác không chỉ một lần.
Nhưng mà, vì sao Đỗ Ngự Đình vẫn chưa phát hiện, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Đem đi trước.” Cô cẩn thận đem tài liệu nhét vào túi áo, nhưng hoàn toàn không vừa. Suy nghĩ một lúc, cô mở cửa: “Tôi muốn một cái notebook, một mình tôi ở trong phòng rất nhàm chán.” Nhân cơ hội cô nhìn bố cục bên ngoài phòng, phòng của cô chắc là ở giữa một hành lang dài, không biết xuống lầu là đi bên trái hay là bên phải.
“Chuyện này....” Trên mặt bảo vệ ngoài cửa hiện ra vẻ khó xử.
“Các người gọi điện thoại cho ông chủ, nói là tôi muốn một cái notebook, không cần internet, có thể xem phim hay chơi trò chơi là được rồi.”
Bảo vệ không chần chừ, liền lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
Không bao lâu, một cái notebook màu trắng được đưa vào trong phòng.
“Cám ơn.” Ninh Noãn Dương lấy notebook, khóa cửa cẩn thận, cô cởi dây chuyền tạo hình khoa trương ở trên cổ, sự việc đúng là thật trùng hợp, hai ngày trước cô tiếp xúc với một công ty điện tử, đối phương có ý định mời cô cùng An Dật Cảnh cùng nhau quay quảng cáo, này không, tặng cô một sợi dây chuyền USB mới nhất.
Mặc dù rất ít tiếp xúc với máy vi tính, nhưng mà cô gõ bàn phím hết sức linh hoạt, đối với bàn phím hình như cũng rất quen thuộc, tuy cô không hiểu những tài liệu này cho lắm, nhưng dường như có rất nhiều nội dung, cô phải nghĩ biện pháp đưa tất cả vào USB mới được.
“Cốc cốc----”
“Tiểu thư, tôi mang cơm lên cho cô đây.”
Ninh Noãn Dương cả kinh, cảnh giác rút USB ra, chuyển màn hình vi tính sang trang trò chơi: “Đến đây.” Cô mở cửa, nhận lấy cơm, “Tôi ăn xong sẽ để chén ở ngoài cửa, đừng quấy rầy tôi chơi trò chơi, không được gọi tôi.” Cô lần nữa đóng cửa lại.
Đồ ăn cũng không tệ lắm, phân lượng đồ ăn không nhiều, nhưng đa dạng, hai chén cơm trắng, tổng cộng có mười món ăn, hương vị nào cũng có.
Ăn no trước, ăn no mới có sức lực nghĩ biện pháp chạy trốn.
Sau khi Ninh Noãn Dương ăn no, tay chân lanh lẻ chuyển một xấp tài liệu thật dày vào USB, sau đó xóa bản ghi trên máy tính, Bùi Tử Dương không phải ngu ngốc, anh ta chắc chắn sẽ kiểm tra cô đã làm gì trong máy tính.
Bước tiếp theo chính là lên kế hoạch làm thế nào để chạy trốn, trên người cô có ba quả bom mini uy lực rất lớn, Đỗ Ngự Đình vì muốn để cô đề phòng bất trắc, đặc biệt chế tạo, bom không lớn, luôn luôn giấu ở vòng đeo tay để làm trang trí. Nhưng mà nghe nói uy lực rất lớn, có thể đủ để làm nổ một ngôi nhà.
Hôm nay, đã đến lúc thể hiện bản lĩnh của nó.
Ninh Noãn Dương gỡ đá quý ba sao trên vòng đeo tay, híp mắt nghiên cứu một hồi, bây giờ chỉ có thể ném xuống từ cửa sổ này, với lại không thể ném quá gần phòng, nếu không cô cũng sẽ bị nổ tung. Cũng không thể ném quá xa, ít nhất phải khiến người trong nhà cảm thấy sàn nhà đang rung chuyển, sau đó toàn bộ chạy ra ngoài, như vậy cô mới có cơ hội chạy trốn.
Chỉ có thể ném xuống khu đất trống cách tầng dưới 20 mét, hy vọng sẽ không làm tổn thương những người vô tội.
“Ầm---” Trong sân phát ra một tiếng nổ thật lớn, sương khói đầy trời, ngôi nhà chấn động.
“Động đất rồi----”
“Chạy mau!”
Trong nhà, không ít người chạy ra ngoài.
Ninh Noãn Dương nằm sấp xuống đất nhìn nhìn khe cửa, vài đôi chân dường như vẫn còn ở ngoài cửa.
“Ầm----” Lại một quả bom nổ mạnh, uy lực dường như lớn hơn.
“Ầm-----” Đến quả thứ ba, đám người chạy loạn, những đôi chân ngoài cửa phòng cô cuối cùng cũng biến mất.
“Cơ hội tốt.” Ninh Noãn Dương mở cửa phòng, nhìn xung quanh suy nghĩ nên chạy hướng nào. Lúc này đây, nếu như chọn sai, có thể sẽ phí công nhọc sức.
“Đi theo tôi!” Một đôi tay kéo cô, đó là một đôi tay mềm mại.
Không biết chạy qua bao nhiêu cua quẹo, hít bao nhiêu khói bụi, Ninh Noãn Dương bị nhét vào một một khe nhỏ dưới ghế ở phía sau xe ô tô, không gian quá nhỏ, cô gần như khó thở.
“Hứa tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài sao?” Có người ngăn xe lại, xe đang khởi động liền dừng lại.
“Kiểm tra đi!” Truyền đến giọng nói của một cô gái.
Cửa xe mở ra, một tia sáng truyền vào, sau đó đóng cửa lại.
Sau khi xe chạy được một quãng đường, lúc này Ninh Noãn Dương gần như ngạt thở, cuối cùng xe cũng dừng.
“Cạch------” Cửa xe được mở ra, ghế được nâng lên, Ninh Noãn Dương ngã nhào xuống đất, nằm trên mặt đất thở dốc, cô thiếu chút nữa chết vì thiếu oxy rồi.
“Cô không sao chứ?” Có người đưa cho cô một chai nước.
“Cám ơn!” Ninh Noãn Dương ngồi dậy, người trước mặt làm cho cô kinh hãi: “Hứa Giai Đại?” Làm sao có thể trùng hợp như vậy, lần nào Hứa Giai Đại cũng có thể cứu cô.
Hứa Giai Đại lấy ra một cái túi ở trong xe, “Bên trong có một ít tiền lẻ cùng một cái điện thoại di động, cô đi nhanh lên, đến nơi an toàn gọi cho Đỗ Ngự Đình đến đón cô, sau khi dùng xong điện thoại lập tức vứt cái sim ở bên trong.” Cô nhét cái túi vào trong lòng Ninh Noãn Dương, “Đi nhanh lên.”
“Vì sao lần nào cô cũng giúp tôi?” Ninh Noãn Dương ôm cái túi, nhưng vẫn không thể hiểu vì sao Hứa Giai Đại luôn xuất hiện mỗi khi cô gặp rắc rối.
Hứa Giai Đại lắc đầu, cười yếu ớt: “Tôi không giúp cô, tôi tự giúp chính mình, chỉ khi cô ở bên cạnh Đỗ Ngự Đình, tôi mới có thể ở bên cạnh anh ta.” Cô nói anh ta, chính là Bùi Tử Dương, nếu Ninh Noãn Dương ở bên cạnh anh ta, cô thực sự không là cái gì nữa, anh ta cũng không cần cô nữa.
“Cám ơn.” Ninh Noãn Dương vội vàng cám ơn, mang giày cao gót, chạy chậm dọc theo con đường nhỏ đầy đá vụn.
Cô cũng không quay đầu lại, chạy trốn, chạy vào trung tâm thành phố, cũng không dám dừng lại đâu đó.
Cô liên tục gọi vào điện thoại nhà, khi điện thoại được bắt máy, không ai lên tiếng, sau đó cúp máy. Là điện thoại có vấn đề hay do đường dây bị hỏng? Cô gọi vào điện thoại của Đỗ Ngự Đình, nhận được âm thanh máy bận “Tạm thời không thể kết nối.” Hiện tại hẳn là anh đang họp.
Làm sao bây giờ?
Cô không biết chỗ này, không dám ngồi xe bừa bãi, nếu như gặp phải người của Bùi Tử Dương, chẳng phải sẽ bị bắt lại sao?
Một số người đàn ông vạm vỡ xuất hiện vội vàng trên đường phố, người dẫn đầu cô đã gặp qua, là người của Bùi Tử Dương.
Ninh Noãn Dương cẩn thận trốn ở phía sau cột điện, sợ sẽ bị người phát hiện.
“Tiểu thư, có cần giúp gì không?” Một chiếc xe ô tô màu xanh trên đường đậu ngay cạnh cô.
Ninh Noãn Dương rụt cổ nhìn xung quanh một hồi, những người kia đang đi về hướng này, cô cắn răng, chui lên xe: “Phiền anh mau mau lái xe.”
“Được!”
Xe nhanh chóng khởi động, tài xế không hỏi cô đi đâu, cũng không hỏi cô có gặp rắc rối gì hay không, chỉ là vẫn tiếp tục lái xe.
Ninh Noãn Dương mơ hồ cảm thấy bất an, “Anh đang đi đâu vậy? Phía trước làm ơn nghe một chút, tôi muốn xuống xe.” Cô mới thoát khỏi một cái bẫy dường như lại rơi vào một cái bẫy khác, cô phải nhanh chóng quay về, những thứ bên trong USB, cô muốn đưa cho Đỗ Ngự Đình.
“Dừng xe, anh mau dừng xe.” Cô ra sức đập cửa sổ, nhưng người lái xe dường như không muốn dừng lại.
Xe chạy một lúc lâu, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà giống như một lâu đài cũ.
“Ninh tiểu thư, mời------” Ai đó cung kính mở cửa xe cho cô.
“Các anh biết tôi?” Ninh Noãn Dương giật mình trừng to mắt, nhưng người kia chỉ cười không nói gì.
Cô đi theo người đàn ông đi vào trong.
Được bao phủ bởi sỏi cười.
Một khoảng sân nhỏ đầy sao.
“Noãn Noãn-----” Một người đàn ông mặc bộ đồ xám giản dị đang ngồi ở một cái bàn gỗ và pha trà, vẻ mặt nhàn nhã, “Ngồi đi.”
“Ngôn Duệ Phong.” Ninh Noãn Dương cảm thấy kỳ quái, “Anh mời tôi đến đây có việc gì không?” Cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh và ung dung. Bây giờ vẫn chưa biết Ngôn Duệ Phong là địch hay là bạn.
“Đừng để tâm tôi dùng cách như thế này mời cô đến, tôi cần cô giúp đỡ.” Ngôn Duệ Phong cười nhạt, đặt một ly nước trước mặt Ninh Noãn Dương, “Noãn Noãn, tôi chỉ có thể cầu xin cô, khẩn cầu cô, khụ khụ------” Anh ta dùng tay che miệng ho nhẹ, tay anh ta có vẻ hơi gầy, mơ hồ có thể thấy được mạch máu, sắc mặt có vẻ tái nhợt hơn lần trước gặp mặt.
“Anh bị bệnh sao?” Ninh Noãn Dương cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Bệnh cũ thôi, không có gì đáng ngại.” Ngôn Duệ Phong lắc đầu, đôi mắt cười tối đi vài phần, “Nếu cô bằng lòng giúp tôi, tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cô đưa ra.”
Giúp đỡ?
Yêu cầu?
Ninh Noãn Dương không hiểu, nhưng cũng nhận ra rằng sự việc không đơn giản như vậy.
“Cô xem cái này đi.” Một phần tài liệu thật dày được đưa đến trước mặt của Ninh Noãn Dương, “Khụ khụ.” Ngôn Duệ Phong lại ho dữ dội, “Khụ khụ------” Lần này ho có chút tốn sức, má anh ta chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang xám.
Anh ta hoảng hốt lấy ra một lọ thuốc từ trong túi của mình, đổ ra hai viên rồi uống, một lúc lâu mới trở lại bình thường.
“Đây là.... tất cả tài sản dưới tên của anh?” Ninh Noãn Dương nhìn sơ những thứ trong tay, không nghĩ tới Ngôn Duệ Phong còn là một người giàu có hàng đầu, có năm mươi mấy ngôi nhà, hơn nữa còn ở các khu vực vàng khác nhau trên thế giới.
“Đúng vậy.” Đôi mắt buồn bã lại sáng lên, “Tôi muốn nhờ cô thuyết phục Đỗ Ngự Đình nhận một nửa tài sản của tôi, giúp tôi chăm sóc em trai của tôi Ngôn Cẩn Phong.” Khi anh nói những lời này, vẻ mặt lại trở nên nặng nề.
Ninh Noãn Dương cảm thấy khó hiểu hơn, “Vì sao muốn Đỗ Ngự Đình chăm sóc Ngôn Cẩn Phong, anh.....” Cô nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và thân hình gầy gò của Ngôn Duệ Phong, ánh mặt chạm đến lọ thuốc trên tay anh ta: “Chẳng lẽ anh......” Cô mạnh dạn đoán.
“Cô rất thông minh.” Ngôn Duệ Phong gật đầu, giọng nói lộ ra một chút mệt mỏi, “Ung thư phổi giai đoạn cuối, không còn thuốc nào có thể cứu nữa.” Trong mắt của anh không có sợ cái chết, nhưng khi nhắc đến Ngôn Cẩn Phong thì trong giọng nói lộ ra một chút không đành lòng: “Ở Ngôn gia, tôi cùng Cẩn Phong sống nương tựa lẫn nhau, tôi đi rồi, cũng chỉ còn lại em ấy. Tôi không thể để em ấy ở một mình trên thế giới, tôi phải sắp xếp cho em ấy rồi mới có thể yên tâm đi.”
“Có thể nói cho tôi biết, vì sao lại chọn Đỗ Ngự Đình không?”
Ngôn Duệ Phong do dự, suy nghĩ một hồi lâu, nói: “Cha mẹ của tôi bị kẻ thù giết chết, nếu có một ngày hắn ta biết được Ngôn gia vẫn còn có người, chắc chắn sẽ tới trả thù, sau khi tôi đi rồi, người có thể bảo vệ em ấy, chỉ có Đỗ Ngự Đình.” Ngôn Duệ Phong dừng lại, nói khẽ: “Hồi còn nhỏ Cẩn Phong từng bị kích thích, tâm trí đôi lúc lệch lạc hơn người thường.” Anh ta dùng tay chỉ chỉ đầu.
Ninh Noãn Dương không tin mở to mắt, làm sao có thể?
“Tôi không có lừa cô, hầu hết thời gian Cẩn Phong đều rất bình thường.” Ngôn Duệ Phong cười chua sót, khói của ly trà trên bàn che ánh mắt của anh ta, “Cô có thể giúp tôi thuyết phục Đỗ Ngự Đình không?”
Ninh Noãn Dương cúi đầu, một lúc sau, vẻ mặt kiên định nhìn anh ta: “Được, chúng ta trao đổi đi. Anh giúp tôi điều tra quá khứ của tôi, tôi nghĩ cách để Đỗ Ngự Đình đồng ý yêu cầu của anh.”
Quá khứ.
Quá khứ của cô giống như một khu vực không thể chạm tới, mỗi khi hỏi, Đỗ Ngự Đình luôn nói một câu bốn lạng đẩy ngàn cân, cô thật sự không thể hỏi nhiều.
“Được.” Ngôn Duệ Phong đồng ý rất sảng khoái.
“Thiếu gia.” Tần Nghiên nhanh chóng bước tới, nhận lấy laptop trong tay Đỗ Ngự Đình, lúc này mới chú ý tới, trong tay anh cầm hai chuỗi kẹo bông màu trắng.
“Noãn Noãn đâu?” Ánh mắt Đỗ Ngự Đình thản nhiên liếc nhẹ qua Tần Nghiên.
“Thiếu phu nhân vẫn chưa về, buổi trưa cô ấy cùng Nhậm tiểu thư hẹn nhau ăn cơm trưa.” Tần Nghiên cười trả lời, ở trước mặt Đỗ Ngự Đình để xuống một đôi dép lê: “Thiếu gia, mời đổi giày.”
“Không cần.” Nghe thấy bé yêu không có ở nhà, tâm trạng của Đỗ Ngự Đình đột nhiên trở nên buồn bực, anh trực tiếp đi qua Tần Nghiên, cẩn thận bảo vệ kẹo bông trong tay, chuẩn bị tìm một nơi thích hợp để đặt nó xuống, như vậy lúc Noãn Noãn trở về là có thể ăn rồi, cô nhất định sẽ rất vui vẻ.
“Reng reng!”
Điện thoại trong đại sảnh vang lên.
Tần Nghiên giống như rất sợ hãi, vội chạy tới chỗ điện thoại, “Alo? Alo?” Một lúc sau, cô cau mày cúp điện thoại, lẩm bẩm nói: “Tại sao lại không nói chuyện?” Cô đặt điện thoại xuống, lòng bàn tay toát ra mồ hôi.
“Reng reng.” Điện thoại lại vang lên.
Tần Nghiên nhanh chóng nhận điện thoại: “Alo? Ngươi gọi nhầm rồi.” Cô ta cúp điện thoại.
Đỗ Ngự Đình chuẩn bị lên lầu, sinh ra một chút nghi ngờ về hai cuộc gọi không có kết quả.
“Reng reng.” Điện thoại reo không ngừng.
Sắc mặt Tần Nghiên có chút hỗn độn, cô ta không kiên nhẫn nhận điện thoại: “Đã nói là gọi nhầm rồi.” Cô cúp điện thoại, muốn rút dây điện thoại ra, thấy Đỗ Ngự Đình nhìn cô ta chằm chằm, cô ta cười nói: “Có thể là đường dây trục trặc, luôn gọi nhầm, đợi một lát tôi sẽ cho người đi xem.”
“Cắm vào lại.” Đỗ Ngự Đình trầm giọng ra lệnh, bước chân trầm ổn từ trên cầu thang đi xuống.
Vẻ mặt Tần Nghiên càng trở nên bối rối hơn. Tay cô ta run run, qua mấy lần mới có thể cắm dây điện thoại vào điện thoại.
“Là ai gọi tới?” Đỗ Ngự Đình ngồi trên sô pha, ánh mắt làm cho người khác sợ hãi.
“Tôi..... tôi không biết.” Nụ cười của Tần Nghiên còn khó coi hơn lúc khóc, cô ta không dám nhìn vào mắt của Đỗ Ngự Đình, đôi tay bất an túm lấy vạt quần áo.
“Cô có ba giây để nói thật, sau lúc này sẽ không còn cơ hội để nói nữa.” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình có chút thờ ơ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sát khí dữ dội.
“Tôi thật sự không biết, có thể là người khác gọi nhầm rồi.”
“Một.”
Đỗ Ngự Đình chậm rãi đếm.
“Hai.”
“Reng reng.” Điện thoại lại reo lên.
Đỗ Ngự Đình nhận điện thoại, “Noãn Noãn?’
Tiếng giày cao gót chậm rãi truyền ra từ bên ngoài đại sảnh.
“Thiếu phu nhân!” Là giọng nói của quản gia.
Ninh Noãn Dương nhanh chóng bước vào, đi cùng cô là Ngôn Duệ Phong.
“Thiếu, thiếu phu nhân?” Tần Nghiên quay đầu vẻ mặt tái nhợt.
“Noãn Noãn.” Đỗ Ngự Đình bước tới, ôm chặt cô, “Đã xảy ra chuyện gì?” Vì sao ánh mắt của cô lại lộ ra vẻ mệt mỏi, trên quần áo dính đầy bụi cỏ, dường như có một vết thương nhỏ trên má.
“Có đau không?” Anh đau lòng vuốt gò má trắng noãn của cô.
“Không có việc gì.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, đi từng bước tới gần Tần Nghiên, “Chát-----” cô vung tay, một cái tát thật mạnh hạ xuống mặt của Tần Nghiên, “Nhận của Bùi Tử Dương bao nhiêu tiền? Cô như vậy mà dám bán tôi, bán đứng D.S.” Nếu hôm nay không bị Bùi Tử Dương bắt đi, có một số việc, có thể vĩnh viễn sẽ không bị vạch trần.