Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hà Bạng

Mộ Ngưng Tử bưng bát không, vui vẻ ngâm nga mấy câu hát thiếu nhi từ trong phòng bước ra, dáng vẻ rất đắc chí, thoạt nhìn tâm tình đặc biệt không tệ.

“Đi theo tôi.” Một bàn tay to lôi cô, vội vàng đi xuống tầng dưới.

Trên hành lang, cơn gió làm lay động rèm cửa màu trắng, thổi tung tấm rèm tùy ý bay lên không trung.

“Cô ấy còn tức giận không?” Sắc mặt Đỗ Ngự Đình có chút sầm sì, giọng nói mang theo sự do dự và thấp thỏm rõ rệt, có thể thấy được anh đã nghe rõ chuyện bọn họ vừa nói. Anh không dám đi vào, anh sợ cô thấy anh sẽ càng thêm giận, ăn vạ đòi rời đi, anh chỉ có thể trước đợi cô hết giận, sau lại nghĩ cách cầu xin cô tha thứ.

Lúc ấy không đuổi kịp Noãn Noãn, anh đã tới chỗ góc tường nơi tìm thấy cô mà ngồi một hồi lâu, tận đến khi Mộ Ngưng Tử nhận được điện thoại của Cẩn Phong, anh liền vội vã chạy tới. Ngay cả trong mơ cô cũng nói không muốn nhìn thấy anh, chắc hẳn cô đã vô cùng chán ghét anh.

“Không phải cậu đã nghe hết rồi sao?” Mộ Ngưng Tử cau mày, nhìn qua thái độ rất lo lắng nhưng đằng sau là nụ cười không dễ phát hiện ra, cô hả hê chế nhạo nói: “Đau lòng chứ! Hiện tại đã thấy thương Noãn Noãn chưa, đáng tiếc…”

“Đáng tiếc cái gì? Không phải cô ấy còn thấy chỗ nào khó chịu chứ?” Vẻ mặt Đỗ Ngự Đình khẩn trương, mặc dù bây giờ cảm giác đối với Mộ Ngưng Tử là hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng còn phải phiền cô ra mặt chăm sóc Noãn Noãn, dù thế cũng không thể không nhịn được muốn nổi bão.

Mộ Ngưng Tử thảnh thơi lắc đầu, mặc cho Đỗ Đại thiếu gia ở bên cạnh gấp gáp đến cả người bốc hoả, thái độ của cô vẫn rảnh rỗi đùa giỡn bộ móng tay mới làm, xong lại cất tiếng nói mấy câu chẳng hề liên quan gì tới tình huống hiện tại: “Gần đây khủng hoảng tài chính toàn cầu, kinh tế thật đúng là bị đình trệ nha!” Lời nói của cô rất có thâm ý.

“Muốn bao nhiêu?” Đỗ Ngự Đình là người thông minh cỡ nào, lười phải nói nhảm, anh trực tiếp móc cuốn chi phiếu từ trong túi ra.

“Không nhiều đâu, ba tỷ là đủ rồi.” Mộ Ngưng Tử ngại ngùng cười, thấy sắc mặt Đỗ Ngự Đình tối sầm lại, cô vội vã bổ sung thêm: “Thiếu một tỷ cũng được, hehe!”

“Ba tỷ, được thôi.” Đỗ Ngự Đình dứt khoát gật đầu, bút ký soàn soạt mấy cái, xé ra một tờ chi phiếu: “Đây là năm tỷ.”

Con ngươi màu tím của Mộ Ngưng Tử sáng lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm tấm chi phiếu đầy cám dỗ, đung đưa phải trái theo tay Đỗ Ngự Đình, tiền đó, là bạc sáng lóa đó.

Lại nghe Đỗ Ngự Đình nói: “Số tiền này là phí dịch vụ để chị chăm sóc cho Bảo bối nhà tôi, nếu như chị có thể khiến cho Noãn Noãn tha thứ cho tôi… Tôi sẽ cho chị thêm 200 triệu.”

Phí dịch vụ?

Lời này nghe vào chẳng chút xuôi tai, nhưng căn bản là Mộ Ngưng Tử không quan tâm, dịch vụ thì là dịch vụ đi, chỉ cần tiền: “Được.” Mộ Ngưng Tử hấp ta hấp tấp giơ tay nhận lấy chi phiếu, vẻ mặt như không thể chối từ mà đồng ý, còn đắc ý biểu đạt: “Vốn là chị gái, đương nhiên phải quan tâm đến hạnh phúc của em trai rồi, cậu yên tâm nhất định là không thành vấn đề.”

Cô ra một dấu tay “OK”, rồi cười đến vô cùng rực rỡ.

Trong phòng tập thể hình, trên tay một người đàn ông nửa thân trần đang đeo một đôi găng tay đấm bốc màu đen vừa dày vừa nặng, đang dùng lực đấm vào bao cát treo ngược trong không trung, toàn thân anh ta bao phủ một tầng mồ hôi li ti, khiến nước da trở nên mơ hồ.

“Chủ nhân.” Chỗ cửa, Henry bước nhanh vào, bởi vì mang huyết thống Châu Âu, mái tóc của anh ta có màu sắc rất ưa nhìn, là màu vàng kim xinh đẹp.

Bùi Thiếu ngừng đánh quyền lại, cởi găng đấm bốc ra, để cho người giúp việc cầm khăn lông lớn lau khô mồ hôi trên thân thể của mình, rõ ràng là anh ta vừa mới trải qua một hồi vận động mạnh, nhưng lại không thấy thở dốc một hơi nào: “Lấy ra!”

Henry cung kính đưa lên túi giấy.

Bùi Thiếu xé mở ra, đó là một phần giấy tờ về báo cáo kết quả gì đó. Đôi mắt trực tiếp bỏ qua những dòng thông tin dài dằng dặc phía trước, anh ta trực tiếp lật luôn tới tờ cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở dòng kết quả. Hồi lâu sau, anh ta bật cười thành tiếng: “Thật đúng là thú vị.”

Ninh Noãn Dương không phải là con gái ruột của nhà họ Ninh, kết quả xét nghiệm cho thấy cô và người nhà họ Ninh hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Mà hay ho nhất là, vợ chồng nhà họ Ninh là do một tay Đỗ Ngự Đình đón về nước, chỗ này chỉ sợ là có chuyện xưa ít ai biết.

Thật đúng là càng ngày càng thú vị.

“Bùi Thiếu!” Trên tay Thẩm Nguyệt Nhi xách một chiếc túi nhỏ màu vàng kim, lớp trang điểm tinh xảo, cả người thơm phưng phức bước đến.

Đầu mày xinh đẹp của người đàn ông nhíu chặt lại, Henry tiến tới, đứng cách một khoảng hơn một mét ngăn lại bước chân của Thẩm Nguyệt Nhi, cứng rắn nhưng không chút thất lễ nói: “Cô Thẩm, xin dừng bước, Chủ nhân không thích mùi hương này.”

Không thích?

Thẩm Nguyệt Nhi trợn mắt, bị người ta trực tiếp chặn lại, biểu cảm của cô ta có chút không nhịn được, nước hoa cao cấp vậy, mà lại bị liệt vào hàng ngũ không thích: “Được thôi, tôi sẽ đứng ở đây.” Vì không muốn đắc tội Bùi Thiếu, cô ta đành phải dừng bước chân. Cô ta đưa tay lục trong túi xách, lấy một tấm ảnh đưa cho Henry: “Bùi Thiếu, gần đây tổ kịch của em mới thêm một người mới, tên là Ninh Vũ Tâm, là em gái của Ninh Noãn Dương, cô ta khoe khoang khắp nơi chuyện mình là em vợ của Đỗ Ngự Đình.”

Trong mắt Bùi Thiếu nâng lên một tia sáng hưng phấn: “Là cô ta sao?” Anh ta cầm lên một tập tài liệu đặt ở một bên trên bàn nhỏ, ở trong có một tấm ảnh giống y như đúc với người trên ảnh trong tay Henry.

Thẩm Nguyệt Nhi kinh ngạc mở to mắt: “Thì ra Bùi Thiếu đã sớm điều tra về cô ta.” Mình thật ngu xuẩn, sao lại không nghĩ ra, Bùi Thiếu vốn là người thế nào. Lại cần cô ta phải tới báo cho mấy chuyện nhỏ nhặt này sao.

“Nghĩ cách đến gần cô ta, vào thời điểm thích hợp có thể nâng đỡ một chút.” Bùi Thiếu ưu nhã giang hai cánh tay, để cho người giúp việc bên cạnh giúp anh ta mặc quần áo chỉnh tề, anh ta xoay người nhìn Thẩm Nguyệt Nhi, sâu bên trong tròng mắt thăm thẳm là một đầm nước phẳng lặng, không nhìn ra bất cứ suy nghĩ nào: “Khiến cho cô ta tin tưởng cô, đây là chuyện cô cần phải làm.”

Henry tiến tới đưa lên chi phiếu 10 triệu, lại nghe thấy tiếng Bùi Thiếu nhàn nhạt vang lên: “Kim cương, xe thể thao, quần áo, cô ta thích gì, thì cô cho cô ta thứ đó.”

“Vì sao? Cô ta là em gái của Ninh Noãn Dương mà.” Thẩm Nguyệt Nhi nhận lấy chi phiếu, nhưng vẫn không hiểu những hành động của Bùi Thiếu, người đàn ông này muốn làm gì, định làm cái gì, cô ta hoàn toàn đoán không ra.

Bùi Thiếu giương mắt, lạnh nhạt liếc cô ta một cái, quay người đi lên gác.

Henry đứng yên tại chỗ nói: “Cô Thẩm, cô chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của Chủ nhân là được rồi, Chủ nhân sẽ không bạc đãi cô.”

“Được rồi.” Thẩm Nguyệt Nhi gật đầu, dường như là đã không còn đường lui, vậy dứt khoát liền lên đánh một trận đi, cô ta dám cá, nếu như bây giờ cô ta nói không làm, Bùi Thiếu tuyệt đối sẽ vùi dập cô ta đến tận cùng, anh ta có khả năng này, cô ta biết rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK