Lí Khiêm buông gậy xuống. Hắn thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Các con bị ủy khuất gì? Tại sao không nói ra?” Lí Khiêm cảm thấy bản thân cũng rất thống khổ, bọn nhóc rõ ràng không phải những hài tử như vậy, vậy vì sao thà bị hắn đánh chết cũng không vì bản thân biện giải? Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì khiến bọn nhóc như vậy?.
Anh Mị Sí đột nhiên xuất hiện ở cửa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn nhìn bên trong, sau đó đi vào.
Nó quỳ lại cạnh cửa, không biết tại sao khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phủ đầy nước mắt.
“Mị Sí? Làm sao vậy?” Anh Vũ Bùi đi qua hỏi nó.
“Mị Sí, cái gì cũng không được nói!” Anh Thiên Ngạo rốt cục đã mở miệng, nhưng là ngăn Anh Mị Sí không được nói ra.
“Chuyện gì mà không được nói ra? Mị Sí, con biết cái gì?” Lí Khiêm cũng nhận thấy không thích hợp.
“Mị Sí, con nói.” Anh Vũ Bùi muốn Anh Mị Sí nói.
“Đừng nói, Mị Sí!” Anh Thiên Ngạo lại mở miệng.
“Thiên Ngạo, con im lặng cho ta! Để cho Mị Sí nói.” Lí Khiêm mắt nhìn Thiên Ngạo, lại nhìn hướng Mị Sí.
Anh Mị Sí rốt cục nhịn không được khóc rống lên, đem những gì nó chứng kiến nói ra.
“Tên kia... Khi dễ con... Nó nói nhà của chúng ta rất kì quái... Không có mụ mụ... Lại có hai ba ba... Sau đó còn nói bậy hai người... Con kêu bọn họ không được nói nữa... Bọn họ lại cố ý theo người khác nói... Tất cả mọi người cùng nhau đến cười con... Nói nhà của chúng ta không bình thường... Đại ca bọn họ nghe được... Muốn đi đánh nó...” Anh Mị Sí nhịn không được khóc thút thít.
Lí Khiêm cùng Anh Vũ Bùi tâm tình căng thẳng, vấn đề này, quả nhiên vẫn gặp a...
Cho nên, hai hài tử này, là bởi vì đối phương như vậy mới động thủ sao?
“Thiên Ngạo, Tử Hằng, phụ thân thực xin lỗi các con, để các con chịu ánh mắt khác thường của người khác.” Lí Khiêm nghĩ lại vừa nãy còn đánh chúng nó, liền cảm thấy hối hận muốn chết.
“Phụ thân, ngài không nên nói vậy, ngài luôn đúng.” Anh Thiên Ngạo nói. Nó thật sự không biết Lí Khiêm sai điều gì, sai chính là yêu người cùng phái thôi.
Được thu dưỡng tới nay, nó chỉ có hai phụ thân mà thôi, quan trọng nhất là … Hai vị phụ thân đối nó đều tốt lắm, cho nó tình yêu cùng ấm áp. Nguyên nhân chính chính là nó thích cùng kính trọng bọn họ, tự nhiên không có khả năng để cho người khác chửi bới bọn họ.
“Con cũng hiểu được, ai nói nhất định phải có mụ mụ? Hai ba ba, không phải thực đặc biệt sao? Là những người đó có mắt như mù.” Hàn Tử Hằng cũng phụ họa.
Anh Vũ Bùi cảm thấy muốn khóc, hai hài tử này, cư nhiên bảo vệ bọn họ, ngay cả một câu cũng không nguyện nói ra, cũng là vì không cho bọn họ biết bị nói thành như vậy đi?
Hài tử thiện lương cỡ nào a, y cùng Lí Khiêm thật may mắn có được những hài tử như vậy?
Vốn nghĩ đó là vấn đề tối kị, hiện tại xem ra đã trở thành dư thừa, bởi vì những hài tử này, cũng yêu thương bọn họ như bọn họ yêu thương chúng.
“Cám ơn các con.”
Lí Khiêm cùng Anh Vũ Bùi nhịn không được đưa hai hài tử ôm chặt lấy.
*-*-*-*-*-*
Từ ba hài tử giờ đã trưởng thành, cá tính bất tri bất giác cũng trở nên càng ngày càng thành thục, tuy rằng vẫn có thời điểm kiềm chế không được gây chuyện, nhưng thẳng thắn mà nói, coi như không tồi.
Anh Thiên Ngạo theo học Quốc Trung, mặc kệ ở giai đoạn nào cũng đều là người lãnh đạo lớp, hơn nữa mọi phong trào thi đua cũng rất tốt, ở trường là một đại kiện tướng thể dục thể thao, thành tích học tập mà nói mặc dù không tính là tốt, nhưng miễn cưỡng qua ải, Anh Thiên Ngạo đối với đọc sách dường như không hứng thú, minh xác mà nói là vì hắn căn bản ngồi lâu không được. Hắn cũng ngày càng anh tuấn đĩnh bạt, hơn nữa vì hắn hay vận động mà có một thân hình đẹp, được các nữ sinh trong trường xem là vương tử.
Mà ở trường học nhân vật cũng làm mưa làm gió chính là Hàn Tử Hằng, Hàn Tử Hằng có tư duy phi thường tốt, việc học cho tới bây giờ không làm khó được y, cơ hồ bảng xếp hạng trong trường bao giờ cũng đứng thứ nhất, những phần thưởng to nhỏ đều có y, mà ở phương diện thể dục y biểu hiện cũng không tồi, mà vì Anh Thiên Ngạo đứng đầu về thể dục, có Anh Thiên Ngạo, đại khái y sẽ bị che khuất một hơn phân nửa. Mà không cần phải nói, Hàn Tử Hằng đương nhiên cũng có một đống người ái mộ.
Về phần Anh Mị Sí, chỉ có thể hình dùng là một tên quỷ dị, từ nhỏ đã có đường duyên dị thường tốt, theo tuổi lớn lên, không giảm còn tăng. Bài tập luôn có đồng học giúp hắn, chép bài cũng có người giúp hắn làm tốt, bình thường không chăm chỉ cho lắm, nhưng chỉ cần liếc sơ tập vở có thể ghi được điểm tốt, về phương diện thể thao, với hắn mà nói cũng ham thích vận động, có thể hiểu được hắn bày ra lực hấp dẫn dị thường mà thôi, muốn câu dẫn càng nhiều là vì hằn thích như vậy.
Ba tên nhóc bây giờ, từ nhỏ lớn lên, vẫn có phong cách của chính mình.