Dựa vào viện trợ này, cá tính Anh Thiên Ngạo cũng quyết đoán kiên quyết hơn, chỉ hai, ba tháng ngắn ngủi, khí thế Anh bang đã hơn trước rất nhiều, người ở lại trong bang dần dần nhận thức tin tưởng hắn, điều này khiến khởi sự thuận lợi hơn, thậm chí ngay cả người lúc trước bị Hứa Kính Quốc mượn sức, có một số cũng quay đầu hướng về phía hắn dựa hơi, bọn họ thập phần xem trọng Anh Thiên Ngạo tương lai tẩu thế.
Có người nói, vận khí cũng là một loại thực lực, Anh Thiên Ngạo nghĩ, hắn thật là có phúc, bằng không sao lại hội ngộ Hoàng Khai, rồi hắn nguyện ý vô điều kiện viện trợ bọn họ?
Nhưng mà, có một chuyện làm cho hắn thực để ý.
Hàn Tử Hằng từ ngày cùng hắn rời khỏi nhà Hoàng Khai, hình như càng ngày càng uể oải.
Cho dù y tác tức (làm việc và nghỉ ngơi) đều giống như trước đây, nhưng hắn có thể cảm giác được y không thích hợp, mỗi khi hắn hỏi, y không nói mình mệt mỏi thì cũng nói phải vội, căn bản không cho hắn hỏi nhiều, hơn nữa hắn lại dốc tâm ở trong bang giải quyết mọi chuyện, cũng không có nhiều tâm lực đi quan tâm y.
Hắn dành thời gian hẹn Hàn Tử Hằng đi chơi bóng, hắn nghĩ chảy mồ hôi có thể làm cho hết thảy mọi thứ không sảng khoái đều dứt bỏ được.
Có điều, chơi không được bao lâu, khiến Anh Thiên Ngạo thiếu chút nữa tức chết, Hàn Tử Hằng này làm cái gì, sao động tác chậm chạp như vậy, còn một bộ hữu khí vô lực sắp chết, y tùy tiện chạy, tùy tiện đá thì còn chơi cái gì?
Anh Thiên Ngạo đá tới chỗ Hàn Tử Hằng, mà Hàn Tử Hằng vừa vặn bị đá vào người!
Kháo, Hàn Tử Hằng này rốt cuộc bị cái gì?
“Hàn Tử Hằng, cậu rốt cuộc đang làm cái gì?!” Anh Thiên Ngạo từ xa nói với y.
“Bắt trượt một chút.” Hàn Tử Hằng nghĩ chắc là hắn đang nói tới vừa nãy tại sao không bắt được bóng.
“Trượt đầu của cậu, cậu muốn chết hay muốn duy trì tới khi nào?!”
“Tôi? Tôi rất bình thường đi?” Hàn Tử Hằng nghĩ, y làm sao muốn chết?
“Quên đi, không chơi! Về nhà!” Anh Thiên Ngạo vốn muốn tìm y đi thả lỏng một chút, ngược lại lại bị y chọc đến càng không thể thả lỏng.
“Cái gì a..” Nói muốn chơi chính là ngươi, không có cũng là ngươi, đều là ngươi nói.
Mang một bụng hỏa về nhà, Anh Thiên Ngạo định vào phòng tắm, sau khi vào lại thay đổi chủ ý, hắn nghĩ đi ngâm nước thì tốt hơn, vì thế thay đổi mục đích đi ra bản ốc nhà bọn họ, nơi đó có một dục trì rất tuyệt.
Hàn Tử Hằng cảm thấy mệt, nhìn Anh Thiên Ngạo đi vào trong phòng, nghĩ nghĩ hắn đại khái muốn tắm vòi sen đi, vậy y đi ngâm nước một cái thì tốt lắm, đã thật lâu không ngâm nước, nên thư hoãn một chút.
Nhưng mà sau khi Hàn Tử Hằng đi vào, thấy Anh Thiên Ngạo cư nhiên ở bên trong ngâm nước, y bắt đầu do dự có nên đi vào hay không?
Nhưng mà, y do dự cái gì? Cũng không phải không cùng nhau ngâm nước qua? Hơn nữa đều là nam nhân, hắn có y cũng có a, dường như không có lý do gì không đi vào.
Quên đi, muốn đi ngâm thì đi thôi!
Anh Thiên Ngạo đang thoải mái ngâm nước, nghe thấy có tiếng người đi vào, trương mắt nhìn, là Hàn Tử Hằng.
Bất quá tên kia núp ở góc bể làm gì, cơ thể gầy đi không ít? Trời ạ, là hắn lâu lắm không quan tâm y sao?
“Hàn Tử Hằng.” Anh Thiên Ngạo ra tiếng gọi y.
“Gì?” Hàn Tử Hằng lười biếng ngâm nước, không nghĩ muốn động.
“Lại đây bên này.”
“Tôi ở đây là được rồi.” Tới chỗ đó làm gì? Hàn Tử Hằng nghĩ.
“Gọi ngươi lại đây thì cứ tới đây.”
“Không.”
“Hàn Tử Hằng!”
“Phiền a...” Ai, tắm một cái cũng muốn gây sức ép, sớm biết y sẽ không vào.
Nhưng Hàn Tử Hằng vẫn ngoan ngoãn tiêu sái đi qua.
“Hàn Tử Hằng.” Anh Thiên Ngạo nhìn y ngồi xuống bên cạnh hắn lại ra tiếng gọi y.
“Anh Thiên Ngạo, cậu có chuyện thì nói một lần cho xong!” Hàn Tử Hằng thật sự chịu không nổi hắn mỗi lần kêu tên y rồi lại không nói chính sự.
“Cậu ở chỗ Hoàng Khai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lần này, Anh Thiên Ngạo trực tiếp tiến nhập chính đề.
“Cái gì?” Không đầu không đuôi, đây là đang hỏi cái gì? Hàn Tử Hằng nhìn hắn.
“Ngày tôi mang cậu đi, cậu xảy ra chuyện gì hả?” Anh Thiên Ngạo nói.
“Không có a, cái gì cũng không có.” Có sao không? Chính y sao lại không biết?
“Vậy sao từ lúc đó cậu trở lên rất lạ?”
Còn nói không có gì, tuy Anh Thiên Ngạo hắn không phải loại người nhạy bén, nhưng nhìn y hai, ba tháng này, nhìn không ra thì thật sự là người mù.
“Tôi rốt cuộc làm sao?” Hàn Tử Hằng cảm thấy hắn mới trở lên lạ, y giống bình thường, không phải sao?
“Cậu xác định?” Anh Thiên Ngạo nghi hoặc nhìn y.
“Đúng, xác định.”
Hai người lại trầm mặc một trận.
“Hàn Tử Hằng...” Anh Thiên Ngạo đột nhiên lại gọi y.
“Tôi không phải đã nói với cậu nói một lần cho xong cho tôi sao?!” Sao cứ gọi y là thế nào! Gọi một lần nữa y thật sự muốn động thủ!
“Chúng ta làm đi.” Anh Thiên Ngạo cũng không biết vì sao, từ lúc y mới tiến vào vẫn cảm thấy rất muốn cùng y làm loại chuyện kia.
Hàn Tử Hằng không thể tin y đang nghe được cái gì, trời ạ, Anh Thiên Ngạo sinh bệnh...
“Anh Thiên Ngạo...” Lần này đổi sang Hàn Tử Hằng gọi hắn.
“Như thế nào?”
“Cậu nên tìm bác sĩ, tôi lập tức đưa cậu tới bác sĩ!” Đúng, việc này không nên chậm trễ!
“Không sinh bệnh tìm bác sĩ làm gì?”
Hàn Tử Hằng nghĩ, xong đời, bệnh đến bản thân cũng không biết đang bị bệnh?
“Anh Thiên Ngạo, cậu có thể lặp lại lời cậu vừa mới nói?” Hàn Tử Hằng hết sức kiên nhẫn giúp hắn nhớ lại lời nói ngu xuẩn hắn vừa mới nói.
Anh Thiên Ngạo rốt cục biết suy nghĩ của y.
“Hàn Tử Hằng, muốn nói vài lần đều được, để cho tôi làm đi.”
Hàn Tử Hằng nghĩ, nếu không rời khỏi thì thật là ngu ngốc, người này không cứu được!
Lần trước sai lầm có thể giải thích vì y chọc hắn sinh khí nên bị trừng phạt, nhưng hiện tại hắn lại chủ động nói muốn cùng y làm, này không phải điên rồi còn gì? Anh Thiên Ngạo khi nào thì đã đổi tính yêu nam nhân?
Không được, phải tẩu vi thượng sách!