Bọn họ học cùng một trường, Thị Quốc, từ trung học tuyển thẳng lên, cho nên Anh Lạc Ngưng học khóa một, Anh Thiên Ngạo vừa lúc là cao một.
Bề ngoài Anh Lạc Ngưng nhu mì động lòng người, tổng vì y hấp dẫn nên dẫn đến không ít người muốn tiếp cận, nhưng Anh Thiên Ngạo cùng Anh Mị Sí tuyệt đối không cho phép có người trộm động tiểu bảo bối nhà bọn họ, mỗi lần chuyển tiết bao giờ cũng thay phiên tới cửa phòng học thủ sẵn, nếu có người dám tùy tiện tiếp cận Anh Lạc Ngưng, sẽ không khách khí đem đối phương ra ngoài hảo hảo chiếu cố.
Hàn Tử Hằng coi như xui xẻo, Anh Lạc Ngưng cũng không phải đệ đệ y, nhưng Anh Thiên Ngạo lại buộc y phải hỗ trợ bảo hộ, hại y theo chân bọn họ cùng nhau thay phiên nhìn Anh Lạc Ngưng.
Thậm chí hai người kia còn khoa trương muốn y ở tiết thể dục ở một bên canh nom Anh Lạc Ngưng, không được làm cho y bị thương, đơn giản là tiết thể dục của y vừa lúc cùng tiết với Anh Lạc Ngưng...
Hai người kia từ nhỏ đã đặc biệt quan tâm bảo bối Anh Lạc Ngưng, y thật sự không hiểu vì sao, lại càng không hiểu vì sao đem y cuốn vào.
Dù sao chỉ cần liên quan đến Anh Lạc Ngưng, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp.
Cả cuộc sống trung học, bởi vì Anh Lạc Ngưng, cảm giác lại càng bận rộn.
*-*-*-*-*-*
Sau buổi tốt nghiệp trung học vài ngày, Anh gia tụ lại cùng một chỗ mở tiểu hội nghị về nghề nghiệp.
Tuy nói là tiểu hội nghị gia đình, cũng không đông đủ cả nhà, kỳ thật chỉ có Lí Khiêm, Anh Vũ Bùi cùng Anh Thiên Ngạo, Anh Mị Sí, Hàn Tử Hằng mà thôi.
Diễn viên chính hôm nay là Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng, Anh Mị Sí.
Lí Khiêm cùng Anh Vũ Bùi cho rằng, tốt nghiệp trung học là một giai đoạn bắt đầu mới, muốn nghe xem bọn họ đối tương lai có tính toán gì.
“Rốt cục cũng đã đủ 18 tuổi, thời gian trôi qua thật nhanh.” Lí Khiêm cảm thấy lúc trước hai tiểu tử kia còn là tiểu mao đầu, bây giờ đã trưởng thành, quả nhiên năm tháng thúc giục nhân lão a, hắn cùng Anh Vũ Bùi cũng không còn trẻ nữa.
“Đúng vậy, cũng đã lớn thành người tốt như vậy, thật khó tưởng tượng là hai tiểu tử lúc trước.” Anh Vũ Bùi cũng phụ họa, bọn họ có thể bình yên vô sự lớn lên thật sự quá tốt.
“Phụ thân, người có khoa trương quá không?” Anh Thiên Ngạo nghĩ nghĩ cũng mới mười tám tuổi, có tất yếu cảm thán như vậy không?
“Phải không? Bùi, xem ra chúng ta rất tình cảm.” Lí Khiêm cười. Thiên Ngạo hài tử này vẫn như vậy, đối loại tình cảm thủy chung cảm thấy không được tự nhiên.
“Khiêm, tiểu hài tử thật sự đã lớn.” Anh Vũ Bùi cũng quay sang hắn cười. Thiên Ngạo như vậy cũng thực đáng yêu a.
Hàn Tử Hằng tuy rằng không có mở miệng, nhưng trong lòng y đang suy nghĩ, hai lão thường thường buồn nôn như vậy? Tuy rằng đã thành thói quen...
“Như vậy, Thiên Ngạo, trước khi cho con ngẫm lại về sự nghiệp tương lai, con có quyết định chắc chắn?” Lí Khiêm rất nhanh tiến nhập chính đề.
“Phụ thân, con vẵn nói câu kia, con muốn nối nghiệp của người.”
Anh Thiên Ngạo cho tới bây giờ chưa từng thay đổi tâm ý, đại khái hắn thật sự biết Lí Khiêm đang làm việc gì, hắn vẫn lấy Lí Khiêm làm tấm gương, một ngày nào đó muốn trở thành giống người giống hắn, muốn trở thành người có năng lực lại lợi hại giống hắn.
Mặt khác, hắn là lão Đại, dưới có bốn đệ đệ, nếu muốn bảo hộ bọn họ, chính hắn phải có năng lực mới được, cho nên, gánh nặng tương lai của Anh gia hắn tính toán một mình đảm nhiệm, hắn muốn thành cột trụ cho Anh gia.
“Thiên Ngạo, con thật xác định sao?” Anh Vũ Bùi cũng mở miệng hỏi hắn.
Anh Vũ Bùi kỳ thật rất mâu thuẫn, y luôn nhớ tới lời viện trưởng lúc trước từng nói, đừng cho hắn bước trên con đường hắc đạo, hiển nhiên, Anh Thiên Ngạo không nghĩ như vậy. Mà y cũng nhiều ít có điểm muốn như vậy, dù sao càng ở chung càng phát hiện càng yêu bọn nhỏ này, có thể nói, thầm nghĩ muốn cho bọn họ vĩnh viễn sống với y cùng Lí Khiêm.
Đáng tiếc đây chuyện này không có khả năng, nhất là khi y xem Anh Thiên Ngạo lớn lên, càng che dấu không được tính chất đặc biệt trời sinh làm người lãnh đạo, hơn nữa cá tính Anh Thiên Ngạo là loại nếu hắn muốn cái gì, sẽ kiên trì có được, mặc cho ai nói cũng không xê dịch được.
Cho nên, bọn họ biết, chỉ có thể buông tay để hắn đi làm chuyện hắn muốn làm.
“Con thực xác định, phụ thân.” Ngữ khí Anh Thiên Ngạo không có một tia do dự.
Lí Khiêm biết Anh Thiên Ngạo có bao nhiêu kiên định, không tính nói thêm gì nữa, nếu hắn muốn làm như vậy, liền thuận theo hắn đi.
Phương châm giáo dục của hắn cùng Anh Vũ Bùi, chính là không đi quá mức giới hạn can thiệp quyết định của bọn nhỏ.
“Như vậy con thì sao? Tử Hằng.” Lí Khiêm ngược lại hỏi Hàn Tử Hằng.
Bao giờ cũng thế, chỉ cần hỏi Hàn Tử Hằng vấn đề này, y luôn không trả lời, hoặc là nói không biết.
Nhưng Lí Khiêm nhiều ít cũng hiểu được nguyên nhân y không trả lời, bởi vì y cùng Anh Thiên Ngạo có một chút tính cách rất giống, chính là không chịu thua nhau.
Bởi vì thân phận bất đồng, Hàn Tử Hằng từ nhỏ đã bị áp lực, Anh Thiên Ngạo có thể thực trực tiếp nói hắn muốn cái gì, Hàn Tử Hằng lại không nói, cho dù y cũng muốn..
Cho nên Anh Thiên Ngạo có thể trực tiếp nói hắn muốn vị trí bang chủ Anh bang, nhưng Hàn Tử Hằng không thể, điều đó Lí Khiêm đều biết.