• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoàng Khai, ngài đối đãi Hàn Tử Hằng như vậy?!” Anh Thiên Ngạo giận dữ hỏi hắn.

“Tôi đối đãi hắn thế nào hình như không quan hệ với cậu, nếu đã đưa hắn cho tôi, tôi muốn sử dụng hẳn thế nào là chuyện của tôi.” Hoàng Khai nói.

“Hoàng Khai!” Anh Thiên Ngạo nếu biết Hoàng Khai đối Hàn Tử Hằng như vậy, nói gì hắn cũng không để Hàn Tử Hằng tới đây, dám động người của hắn như thế?

Nếu sáng sớm hắn không phát hiện Hàn Tử Hằng lại tiêu thất, đúng lúc chạy lại đây, nói không chừng Hàn Tử Hằng đã sớm bị hắn đánh chết.

“Hoàng Khai, không cần ngài giúp nữa, chúng ta bây giờ coi như chưa liên quan, Hàn Tử Hằng tôi muốn dẫn đi!” Anh Thiên Ngạo quyết định buông tha mối này, hắn không muốn Hàn Tử Hằng chịu ủy khuất.

“Anh Thiên Ngạo, nếu cậu bước ra khỏi chỗ này, cũng đừng nghĩ tôi sẽ giúp cậu cái gì!” Hoàng Khai ra tiếng quát bảo hắn đứng lại.

“Chính là ý tôi!” Đáng tiếc Anh Thiên Ngạo hắn một khi quyết định chuyện gì ai cũng không thay đổi được.

Anh Thiên Ngạo kéo tay Hàn Tử Hằng ra ngoài, Hoàng Khai lại chặn bọn họ, vốn Anh Thiên Ngạo muốn động thủ, nhưng Hoàng Khai nói ra một tiếng làm bọn hắn không tưởng tượng được.

“Xem như tôi thua, tôi giúp các cậu là được.” Hoàng Khai không biết tại sao lại thỏa hiệp.

“Hoàng Khai, tôi nói, người tôi muốn dẫn đi, ngài không cần lo lắng!” Anh Thiên Ngạo nghĩ, hắn vẫn muốn Hàn Tử Hằng sao? Nhưng hắn làm không được.

“Người cậu mang đi, tôi vẫn giúp.” Hoàng Khai nói tiếp.

“Cái gì?” Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng không thể tin nhìn hắn.

“Ngài đang có chủ ý gì, Hoàng Khai?” Anh Thiên Ngạo hỏi hắn.

“Lý do tôi sẽ không nói cho cậu biết, nhưng cậu nên thấy may mắn, cậu là con Anh Vũ Bùi.” Hoàng Khai nói xong liền tránh ra, phất tay ý bảo bọn họ đi.

“Hắn đây là có ý gì?” Sau khi rời đi, Anh Thiên Ngạo hỏi Hàn Tử Hằng.

“Tôi nào biết?” Hàn Tử Hằng cũng không biết, nhưng lại rất sợ Hoàng Khai bàn tính chuyện gì đó.

“Hàn Tử Hằng.” Anh Thiên Ngạo gọi y.

“Sao?”

“Cậu chảy máu.” Anh Thiên Ngạo nhìn thấy khóe miệng y chảy máu, lại muốn phát bạo, Hoàng Khai chết tiệt này.

“Không chết là tốt rồi a.” Hàn Tử Hằng lơ đễnh nói, thân thủ lau lau máu, đau... Thật đúng là đau.

“Cậu cùng hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh Thiên Ngạo hỏi. Hoàng Khai sao lại động thủ đánh y? Luôn luôn có nguyên nhân đi?

“Còn không phải do cậu làm hại.” Hàn Tử Hằng trừng hắn. Nếu Anh Thiên Ngạo không huých y thì làm sao y bị đánh?

“Tôi? Tôi làm sao?” Anh Thiên Ngạo đương nhiên không biết nguyên nhân tranh chấp ở trên người hắn.

“Không giải thích, dài dòng.” Hàn Tử Hằng mới không ngốc cùng Anh Thiên Ngạo nói y vốn nghĩ cùng Hoàng Khai làm loại chuyện kia lại bị cự tuyệt.

Y mới không có việc gì mang vạ vào thân, vạn nhất đại thiếu gia y lại thác loạn... Tao ương y gánh hết!

*-*-*-*-*-*

Hoàng Khai quả thật nhận thua, từ lần đầu tiên mắt hắn nhìn đến Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng, hắn liền thường xuyên thấy thân ảnh hai người kia chồng lên – Lí Khiêm cùng Anh Vũ Bùi. ( Có ai nhận ra chưa~)

Ba người bọn họ, từ trung học đã nhận thức nhau, tình cảm bằng hữu phi thường tốt.

Anh Vũ Vùi hồi lớp 11 năm ấy từ bên Nhật Bản chuyển trường tới đây, có lẽ do cá tính hòa hợp, bọn họ rất nhanh trở nên quen thuộc, ba người không chỉ thường thường ngoạn cùng một chỗ, cũng thường xuyên thảo luận về sau phải cùng nhau làm này, làm kia.

Vốn hết thảy đều tốt đẹp, nhưng mà...

Thẳng đến có một ngày, hắn không cẩn thận gặp được hình ảnh hai người bọn họ hôn nhau, nên vài ngày sau đó, hắn cũng không biết nên đối mặt hai người thế nào.

Điều khiến hắn không dám đối mặt chính là, hắn cũng thích Anh Vũ Bùi, đối với việc Anh Vũ Bùi bị Lí Khiêm cướp đi, hắn cảm thấy vừa tức vừa hận. ( Mối tình tay ba a~)

Hai người kia từ trung học bắt đầu đã như vậy, Lí Khiêm ở chỗ nào thì chỗ đó nhất định sẽ có Anh Vũ Bùi, mà Anh Vũ Bùi cũng luôn lẳng lặng ở bên cạnh hắn cười đến thực ôn nhu.

Không biết bọn họ quan hệ lúc trước thế nào, cái gì cũng chưa nghĩ nhiều, nhưng từ khi biết về sau, hai người bọn họ hỗ động thế nào cũng khiến hắn đau lòng.

Hắn cảm thấy bản thân như người thừa, cho nên bắt đầu tìm cớ tránh hai người kia. Mà sau khi tốt nghiệp trung học, hắn hoàn toàn cắt đứt liên hệ cùng hai người, hắn không bao giờ muốn gặp bọn họ nữa.

Vốn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nhau, lại vì hắn ở đạo thượng nhân mạch rộng rãi, khiến Anh Vũ Bùi tới cửa tìm hắn, yêu cầu hắn chiếu cố Lí Khiêm.

Hắn đương nhiên không muốn, nhưng Anh Vũ Bùi đến đây rất nhiều lần, thậm chí nói chỉ cần hắn có thể giúp Lí Khiêm, y nguyện ý trả giá đại giới.

Nói đến thật sự châm chọc, tình tiết năm đó cơ hồ lại tái diễn trên người Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng như đúc, khiến hắn lần nữa không khống chế được.

Mà năm đó Anh Vũ Vùi ở trước mặt hắn cởi quần áo, cũng giống Hàn Tử Hằng hiện giờ, cho dù sợ hãi nhưng lại thực kiên định.

Hắn thật sự không hiểu, Lí Khiêm thực sự tốt đến cỡ nào, để Anh Vũ Bùi vì hắn hy sinh đến loại tình trạng này?

Hắn như trước vẫn không thể bính Anh Vũ Bùi, bởi vì hắn biết, hắn thật thương y, cho dù người y yêu là Lí Khiêm.

Vì thế, hắn thỏa hiệp.

Hắn ở trong tối trợ giúp Lí Khiêm đả thông rất nhiều nhân mạch, còn hắn thì lựa chọn yên lặng lui xuống.

Chỉ cần có Anh Vũ Bùi hiện diện, hắn vô pháp cùng Lí Khiêm là địch.(tình địch?)

Anh Vũ Bùi có nói qua, trước đây ở Nhật Bản, phi thường thích phong cách nhà cửa bên đó, nếu về sau có người thích, cũng muốn ở nơi như vậy. Cho nên hắn mới ở nơi này tạo dựng kiến trúc nhà cửa như thế, như để tưởng niệm Anh Vũ Bùi, bản thân lại cô đơn qua nhiều năm.

Bất quá lão thiên gia cũng thật sự thích tra tấn hắn, cố tình để Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng tìm tới chính mình.

Vì hắn yêu Anh Vũ Bùi, cho dù là xương cốt, cũng có thể cho đi, chỉ cần hắn có công dụng.

Hắn nhận thua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK