• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tử Hằng gõ gõ cửa, bên trong cánh cửa không có truyền ra tiếng đáp lại, nhưng y biết Anh Thiên Ngạo ở bên trong, liền trực tiếp mở cửa đi vào.

Người Hàn Tử Hằng có vài chỗ bị thương, là do vừa bị Anh Mị Sí đánh.

Y thật sự thấy ngoài ý muốn, Anh Thiên Ngạo lần này cư nhiên không xúc động?

Y vốn ôm quyết tâm đi vào sẽ bị hắn đánh, nào biết y vừa đi vào tới cửa đã bị Anh Thiên Ngạo ôm vào trong ngực, đang muốn nói gì đó, lại phát hiện toàn thân Anh Thiên Ngạo phát run, hơn nữa lại ôm y rất chặt.

Cũng phải, một màn kia thật sự kinh tâm động phách, ngay cả y cũng lo lắng Hứa Kính Quốc sẽ thật sự nổ súng, huống chi là Anh Thiên Ngạo, nhất định cũng sợ muốn chết đi?

Nhưng hắn lại có thể kiên trì, thật sự rất dũng cảm.

“Hàn Tử Hằng, nói cho tôi biết, Lạc Ngưng không sao.” Thanh âm Anh Thiên Ngạo rầu rĩ truyền ra, có thể cho thấy hắn có bao nhiêu lo lắng.

“Lạc Ngưng sẽ không sao.” Hàn Tử Hằng an ủi hắn. Nhưng kỳ thật ngay cả chính y cũng không biết.

“Thật sự?” Tựa hồ khi nghe Hàn Tử Hằng nói như vậy, hắn an tâm không ít, mới buông lỏng tay ra, nhìn mắt y nghĩ muốn xác định lại một lần.

“Thật sự.” Hắn chỉ có thể nói như vậy.

Anh Thiên Ngạo thoạt nhìn mệt mỏi, đại khái do vừa nãy căng thẳng, khiến cả người hắn thoạt nhìn thiếu tinh thần.

“Cậu... Vì sao thay đổi tâm ý?” Hàn Tử Hằng rất muốn biết, tại sao nam nhân này đột nhiên lại thay đổi thái độ, rõ ràng chỉ cần đụng tới chuyện của Anh Lạc Ngưng sẽ mất đi lý trí không phải sao?

“Bởi vì cậu nói, cậu nói hắn không dám linh tinh với Lạc Ngưng.”

Trong thâm tâm Anh Thiên Ngạo kỳ thật đã đấu tranh thật lâu, thậm chí nhìn tới Anh Lạc Ngưng một khắc kia hắn còn cảm thấy bản thân có thể không nói hai lời liền đem đường khẩu cho Hứa Kính Quốc, nhưng hắn nhịn xuống, đơn giản là hắn nhớ tới lời của Hàn Tử Hằng.

Hàn Tử Hằng cảm thấy khó có thể tin, Anh Thiên Ngạo cư nhiên sẽ nghe lời y nói? Này thật phải là thiên hạ hồng vũ đi?

“Hàn Tử Hằng.”

“Ân?”

“Tôi muốn cậu cam đoan một lần nữa, Lạc Ngưng tuyệt đối không có việc gì.”

“Tôi cam đoan.”

Anh Thiên Ngạo liên tục muốn y nói nhiều thứ cam đoan, cái này thật sự phiền toái, nếu Anh Lạc Ngưng thật sự xảy ra chuyện gì, Anh Thiên Ngạo nhất định sẽ không bỏ qua cho y, y vẫn nên suy nghĩ xem có phương pháp gì để vẹn toàn đôi đường để có thể cứu Anh Lạc Ngưng ra, vừa có thể làm cho h

Hứa Kính Quốc nếm chút đau khổ.

Đêm đó, Anh Thiên Ngạo ôm Hàn Tử Hằng ngủ.

Thẳng đến hắn ngủ sâu, Hàn Tử Hằng mới rón ra rón rén rời khỏi, mở điện thoại.

*-*-*-*-*-*

Hứa Kính Quốc bị cho ăn bế môn canh*, tức giận một bụng hỏa.

*Bế môn canh: từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn canh.

Không ngờ Anh Lạc Ngưng căn bản không sử dụng được, điều này sẽ ảnh hưởng tới hắn, vạn nhất việc này truyền ra ngoài, “Hứa Kính Quốc bất nhân bất nghĩa đối hài tử huynh đệ ra tay” sẽ trở thành tiêu đề đầu lớn nhất trên đạo thượng, tình cảnh này nói cho hắn biết ngày càng nguy cơ mà thôi.

Nhưng hiện tại hắn quả thật vô kế khả thi, việc bắt cóc Anh Lạc Ngưng tổng hội sẽ truyền ra ngoài, hơn nữa kéo dài càng lâu, việc này sẽ gây bất lợi, hắn không biết nên đi bước nào, Anh bang không thể lưu lại, hắn còn có biện pháp đi đâu?

Không lẽ đem Anh Lạc Ngưng thả ra, ngoan ngoãn cùng Anh Thiên Ngạo nhận sai? Không được! Như vậy sẽ tổn hại đến tự tôn của hắn, hắn là không muốn khuất phục ở dưới tiểu mao đầu Anh Thiên Ngạo kia.

Đang lúc trong đầu Hứa Kính Quốc bị việc này phiền nhiễu, đột nhiên điện thoại đổ chuông, Hứa Kính Quốc nghe xong, rất có tâm cơ nở nụ cười.

Hắn thật không ngờ, Anh Thiên Ngạo không cần Anh Lạc Ngưng, không có nghĩa là người khác không cần a? Anh Lạc Ngưng vẫn có giá trị nhất định.

Không biết đối phương tại sao biết Anh Lạc Ngưng ở chỗ hắn, tóm lại trong cuộc trò chuyện, nói với hắn y muốn Anh Lạc Ngưng, đối phương coi như là có nguyên do, tuy rằng không thể giống Anh bang, nhưng nếu có thể dùng Anh Lạc Ngưng đổi lấy một số tiền, có cái gì không được?

Bất quá điều này cũng làm cho hắn suy nghĩ vài lần, hắn chẳng thà liên lạc một ít người, giống như là cạnh tranh, đem Anh Lạc Ngưng trộm bán, tiền thôi, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Rồi đến cuối cùng, ai trả nhiều thì sẽ giao người.

Sau đó hắn nói cho Anh Lạc Ngưng biết hắn muốn bán cậu, Anh Lạc Ngưng ngoài dự đoán trả lời lại khiến hắn bất ngờ, cậu nói bang chủ Mộc Tuyển ở Đông khu phi thường thích cậu, nếu Hứa Kính Quốc thật muốn bán, hy vọng có thể đem cậu bán cho đối phương, cậu tin tưởng điều kiện đối phương sẽ làm hắn vừa lòng.

Hứa Kính Quốc không tin, lập tức phái người đi hỏi thăm, không ngờ thật sự như lời Anh Lạc Ngưng nói, đối phương thực vừa ý cậu, vì thế hắn nghĩ, hắn muốn một đường khẩu nói không chừng có cơ hội đạt thành, chỉ là đổi chỗ ở mà thôi.

Mà sự tình cũng ngoài ý muốn rất thuận lợi, đối phương thập phần đáp ứng với điều kiện hắn đưa ra.

Cho nên Hứa Kính Quốc lâm thời đại chuyển biến, đem Anh Lạc Ngưng đưa tới chỗ bang chủ Đông khu.

*-*-*-*-*-*

Anh Lạc Ngưng bị bắt đã hai tuần, Hàn Tử Hằng cảm thấy thời cơ rốt cục đủ chín muồi, có thể thu võng.Nhưng không có ngờ tới Hứa Kính Quốc lâm thời chuyển biến, khiến y rối loạn tay chân...

Ngày đó, Hàn Tử Hằng lo lắng Anh Lạc Ngưng vạn nhất xảy ra chuyện gì không tốt, vì thế y suy nghĩ một vài biện pháp, nghĩ nghĩ không để lại dấu vết ( ở đây là vết thương) khi Hứa Kính Quốc đem Anh Lạc Ngưng trả về cho bọn họ.

Y an bài người gọi điện thoại cho Hứa Kính Quốc, nói muốn cùng hắn trao đổi Anh Lạc Ngưgn, bởi vì y biết Hứa Kính Quốc nhất định sẽ động tâm, sẽ cắt liên lạc với những người khác, hy vọng đối phương có thể phối hợp hỗ trợ mua Anh Lạc Ngưng về. Đương nhiên bọn họ giả danh, tiền vẫn từ Anh bang phụ trách, thậm chí cũng nguyện ý cho bọn hắn nhiều ưu đãi coi như thù lao, mà điều kiện duy nhất chính là đừng cho Hứa Kính Quốc nghi ngờ.

Trong lúc chờ đợi, Hàn Tử Hằng cũng không nhàn rỗi, y làm rất nhiều chuyện.

Đầu tiên, y đem tin tức Hứa Kính Quốc bắt cóc Anh Lạc Ngưng truyền ra ngoài, hy vọng có thể suy yếu tin tưởng mù quáng mọi người dành cho Hứa Kính Quốc, biến Hứa Kính Quốc vì bản thân cư nhiên ngay cả hài tử huynh đệ cũng dám bắt cóc, người như vậy là không xứng tái nhập Anh bang, bởi vì hắn chỉ biết làm bẩn thanh danh Anh bang, như vậy cũng có thể thuận tiện diệt trừ tai họa lớn Hứa Kính Quốc này.

Hàn Tử Hằng sở dĩ đi bước này, là bởi vì lúc trước thấy Anh Thiên Ngạo chịu đựng có bao nhiêu vất vả. Nhân nghĩa loại này, ở hắc bang tựa hồ không đáng một đồng, nhưng kỳ thật, là ngươi có thể làm ra sự nghiệp to lớn, hay là nhìn ngươi có bao nhiêu khí phách.

Về phương diện khác, y cũng vì Anh Thiên Ngạo tuyên truyền một chút, thả ra tin tức cho mọi người biết, Anh Thiên Ngạo khi đối mặt Hứa Kính Quốc uy hiếp, không hề do dự, không hướng Hứa Kính Quốc thỏa hiệp, thậm chí muốn hắn hy sinh tánh mạng đệ đệ chính mình, cũng không nguyện ý nhận Hứa Kính Quốc bước vào Anh bang lần nữa, bởi vì Anh bang không thể nhận người cặn bã như vậy. Mà mục này cũng là nghĩ muốn tẩy đi ô danh lúc trước Anh Thiên Ngạo đá hắn đi, để mọi người biết Hứa Kính Quốc bị trục xuất không phải là qua cầu rút ván, mà do tự thân hắn.

Tin đồn vang rộng tuy rằng không ít, bất quá may mắn chính là, Hàn Tử Hằng đi bước này rất đúng, đại đa số vẫn đều thiên về Anh Thiên Ngạo, cũng dần dần có tin đồn Anh Thiên Ngạo nên cho Hứa Kính Quốc một chút giáo huấn.

Nhân loại là sinh vật dễ dàng bị tẩy não, thời cơ một đôi, hơn nữa dùng đúng phương pháp, một chút khí lực cũng không cần thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK