“Hàn Tử Hằng...Sẽ không phải anh..” Anh Mị Sí cố ý kéo dài thanh âm.
Hàn Tử Hằng căng thẳng, chẳng lẽ bị nhìn ra gì đó?
“Quả nhiên là bị táo bón đúng không!” Anh Mị Sí tự cho là đúng tiếp tục nói.
Cơm trong miệng Anh Húc Kì phun ra, hơn nữa phun ở chính trên mặt Anh Mị Sí, lúc ăn cơm nói mấy cái này rất mất vệ sinh a?
“Anh Mị Sí, cậu còn dám mở miệng, tôi sẽ không khách khí.” Anh Thiên Ngạo cảnh cáo hắn. Hắn thủy chung cảm thấy, ở đâu có Anh Mị Sí ở đó sẽ ầm ĩ...
Anh Mị Sí đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng ăn cơm, trong nhà, người duy nhất hắn sợ chính là đại ca.
“Tử Hằng ca, anh ở chỗ Hoàng Khai có khỏe không?” Anh Lạc Ngưng mở miệng hỏi.
“Hắn đối với anh thế nào?” Anh Dạ Mạc cũng quan tâm.
“Tôi không sao. Đúng rồi, Hoàng Khai có lới mối cho Anh bang không?”
Hàn Tử Hằng lúc này mới nhớ y quên hỏi Anh Thiên Ngạo chuyện này, di động bị lấy, liên lạc không hơn, cũng không biết Hoàng Khai nói thật hay giả, cũng không thể không công bị sỗ sàng còn không được gì!
“Có, nhưng không đến nơi đến chốn.” Anh Thiên Ngạo nói. Chỉ toàn một ít tiểu già không có nhiều tác dụng.
“Phải không... Tôi đã biết...”
Tâm tư Hàn Tử Hằng hơi lay động, hắn nhớ tới lời Hoàng Khai từng nói, xem ra vẫn nên làm như vậy mới có thể khiến Hoàng Khai xuất ra thành ý.
“Suy nghĩ cái gì?” Anh Thiên Ngạo nhìn y mất hồn, hỏi y.
“Không có gì.” Hắn mới không có khả năng nói cho Anh Thiên Ngạo.
Nhưng Anh Húc Kì ngây thơ vẫn nhịn không được lại hỏi.
“Tử Hằng ca, rốt cuộc anh làm cái gì ở đấy? Tại sao hắn chịu bang tôi?”
Toàn bộ bàn nhất thời lại lâm vào một trận lặng im, chỉ có Anh Húc Kì đang chờ mong Hàn Tử Hằng trả lời.
Lúc này quả nhiên vẫn có người nhảy ra giải quyết cục diện bế tắc này.
“Húc Kì, tôi nói, ngoan ngoãn ăn cơm.” Anh Thiên Ngạo bác bỏ câu hỏi của cậu.
Tuy rằng Anh Húc Kì đã ngậm miệng lại, có điều về vấn đề này, lại khiến trong lòng Anh Thiên Ngạo dâng lên một cỗ ý tưởng không để Hoàng Khai gặp mặt Hàn Tử Hằng.
Bữa tối qua đi.
“Hàn Tử Hằng, Hoàng Khai cho cậu làm những gì?” Anh Thiên Ngạo hỏi Hàn Tử Hằng, hai người đang ở phía sau tiểu hoa viên.
Tuy rằng tối hôm qua có nghe được Hàn Tử Hằng nói chút ít, nhưng hắn tổng nghĩ muốn xác nhận lại một lần.
“Không có gì a.” Hàn Tử Hằng thản nhiên nói.
“Tôi cũng không quên chuyện hắn thích nam nhân.” Anh Thiên Ngạo trừng mắt nhìn y liếc mắt một cái, ám chỉ y tốt nhất nên nói toàn bộ ra.
“Tôi cũng không quên a.” Hàn Tử Hằng tỏ ra lém lỉnh, không chịu nói nhiều.
“Hàn Tử Hằng! Cậu cái gì cũng không làm hắn lại nguyện ý cho chúng tôi giật dây?” Anh Thiên Ngạo mới không tin, hắn chỉ muốn biết rõ ràng Hàn Tử Hằng đã làm những gì mà thôi.
“Anh Thiên Ngạo, cậu không biết là cậu rất kỳ quái sao? Chỉ cần mục đích chúng ta đã đạt được là tốt rồi, về phần tôi cùng Hoàng Khai làm cái gì, rốt cuộc liên quan gì tới cậu? Sao vẫn hỏi hoài!” Hàn Tử Hằng cảm thấy khó hiểu, không phải vì biết Hoàng Khai thích nam nhân mới đi sao? Nếu như vậy, phát sinh cái gì cũng không kỳ quái đi?
Hơn nữa y cũng không thèm để ý, hắn kích động làm gì?
“Tôi đã nói rồi, cho dù cậu muốn bán đứng thân thể cũng phải qua sự đồng ý của tôi.” Anh Thiên Ngạo nói tiếp.
“Làm ơn, cậu thật sự bị bệnh, thân thể Hàn Tử Hằng tôi không thuộc về cậu, được chứ?” Lại nữa, giống ngày hôm qua không biết lại bị thần kinh chỗ nào, Hàn Tử Hằng nhịn không được lắc đầu.
Bình thường thì bọn họ vẫn có cuộc sống riêng tư a, chưa từng gặp qua Anh Thiên Ngạo can thiệp vào, hiện tại cư nhiên bắt đầu hạn chế y, y không thể không hoài nghi hắn có vấn đề gì không?
“Đó là suy nghĩ của cậu, tôi không nghĩ như vậy.” Ở trong suy nghĩ của Anh Thiên Ngạo, cùng nữ nhân làm là một chuyện, nhưng là bị nam nhân thượng? Tuyệt đối không được.
“Tôi thật sự lười nhiều lời với cậu.” Hàn Tử Hằng đầu hàng, não Anh Thiên Ngạo rất ngạnh, cùng hắn tiếp tục nói cũng không giải quyết được gì.
“Cậu có thể không cần phải nói, chỉ cần nhớ kỹ lời tôi nói là được rồi.”
“Cái gì?” Câu nào? Hắn nói một đống lớn khó hiểu thì y nào biết hắn ám chỉ câu nào?
“Quản lý tốt trinh tiết của cậu cho tôi.” Anh Thiên Ngạo nói. ( ## Có ai từng gặp anh công kiểu này chưa, ha ha~)
“Được..” Anh Thiên Ngạo hắn, nói vậy là sao?
*-*-*-*-*-*
Ngày hôm sau, Hàn Tử Hằng một câu cũng chưa nói với Anh Thiên Ngạo, trực tiếp tới chỗ Hoàng Khai, bởi vì trực giác nói cho y biết, tốt nhất đừng cho Anh Thiên Ngạo biết kế tiếp y muốn làm cái gì, bằng không hắn lại lôi chuyện trinh tiết ra nói.
Ba ngày trước.
Hàn Tử Hằng như mấy ngày hôm trước, là ở trên giường Hoàng Khai tỉnh lại, hơn nữa là nằm ở trong lòng ngực Hoàng Khai.
Hắn ngủ không ngon giấc, bình thường một mình y ngủ, bây giờ bị một nam nhân xa lạ ôm ngủ, sao có thể ngủ được, hơn nữa hắn thực lo lắng đối phương sẽ nhân cơ hội đối y làm ra cái gì.
Hiển nhiên, y lại sai lầm.
Hoàng Khai kỳ thật không có đối y làm cái gì, nhiều lắm chỉ ôm y, hôn nhẹ y mà thôi, hơn nữa Hàn Tử Hằng cũng phát hiện, cho dù Hoàng Khai hôn y, cũng sẽ không hôn môi y, hắn chỉ hôn nhẹ mặt hoặc cổ y mà thôi, cho nên trên cổ y mới có nhiều hôn ngân như vậy.
Điều này ngoài ý muốn của Hàn Tử Hằng, trên đời này còn có nam nhân ngây thơ như vậy? Tuy y không hiểu tại sao nam nhân lại thích nam nhân, nhưng theo kinh nghiệm của y, y mới không có khả năng cùng nữ nhân hôn nhẹ hay chỉ vuốt ve tôiy mà thôi.
Nhưng sau khi ngẫm lại y cũng thấy coi như may mắn, hoàn hảo không phải Anh Lạc Ngưng bị coi trọng, bằng không mọi việc sẽ không thể vãn hồi, lúc trước y nói dùng mỹ nam kế là được rồi, nhưng y không ngờ Hoàng Khai không phải loại người câu dẫn một tý sẽ bị cắn câu, bằng không y cũng sẽ không bị nhốt ở trong này không thể cùng người bên ngoài liên hệ.
Y ôm chặt quyết tâm hy sinh bản thân, nếu Hoàng Khai thật sự muốn y, vậy y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dâng lên, ai kêu biện pháp này là y nghĩ ra (@@ em cũng hơi ngây thơ a~), hơn nữa y phải giúp Anh Thiên Ngạo mau chóng lới mối mới được.
Hoàng Khai quả nhiên thần bí, ít nhất ở trong mắt y, cũng không cảm thấy hắn là tên gia hỏa, cũng không phải hạng người thấp kém, nghĩ thế nào cũng thấy quỷ dị. Cũng bởi vì thế, y nên đề phòng hắn một chút, miễn cho có chuyện ngoài ý muốn.