“Cái gì?”
“Không có việc gì.”
“Đệt!”
“Em không biết cần phải biết chừng mực sao? Luôn dùng từ thô tục không rời miệng.” Anh Thiên Ngạo nói.
“Không có biện pháp a, chừng mực có tới đó thôi a.” Hàn Tử Hằng ngả đầu nằm trên giường, tức chết hắn, Anh Thiên Ngạo chết tiệt!
Anh Thiên Ngạo quay đầu nhìn nhìn y, suy nghĩ một chút, hỏi y.
“Tử Hằng?”
“Lại sao nữa?” Hàn Tử Hằng không nghĩ để ý đến hắn, y nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút, hôm nay vận khí của y tựa hồ bất hảo.
“Hiện tại là ban ngày.” Anh Thiên Ngạo nói, không đầu không đuôi.
“Đúng, hiện tại là ban ngày, cho nên?” Mắt y cũng không đến nỗi không biết phân biệt ngày đêm, Anh Thiên Ngạo lại phát bệnh thần kinh?
“Nguyên lai em có biết a.” Anh Thiên Ngạo nói.
“Vô nghĩa.” Hàn Tử Hằng trả lời.
Hàn Tử Hằng chân chính cảm thấy kỳ quái, tại sao Anh Thiên Ngạo không có nói tiếp, mở mắt vừa thấy không biết từ khi nào Anh Thiên Ngạo đã nằm chống hai tay nhìn đối diện y.
“Anh... Anh làm gì... Hiện tại là ban ngày a...” Hàn Tử Hằng nhìn hắn chỉ biết hắn muốn làm, nhưng có cần vào lúc này không?
“Em không phải nói em có biết.” Anh Thiên Ngạo đột nhiên cười, một chút cũng không đơn thuần.
“Từ từ...” Hàn Tử Hằng sở dĩ nghĩ như thế vì có lý do, Anh Thiên Ngạo mỗi lần làm sẽ gây sức ép cho y thật lâu, buổi tối làm tốt hơn là vì, hắn sẽ kiềm chế hơn một chút, dù sao bọn họ mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, cũng không thể không ngủ.
So với ban ngày sẽ khác, y càng nghĩ càng sợ.
Bất quá Hàn Tử Hằng cũng đã quên, bọn họ hiện tại đang nghỉ phép a, căn bản không có cái gì gọi là ban ngày, ban đêm.
Còn như điểm ấy, Anh Thiên Ngạo đã sớm biết.
“Không còn kịp rồi.” Anh Thiên Ngạo là người nói được thì làm được, lập tức bắt đầu đối Hàn Tử Hằng giở trò.
Hàn Tử Hằng hảo muốn khóc, rốt cuộc vì sao Anh Thiên Ngạo thể lực tốt như thế? Thể lực tốt cũng không phải để phát tiết thôi a? Hắn cũng không biết người bị đặt ở dưới có bao nhiêu vất vả a...
Cũng chỉ là suy nghĩ, Anh Thiên Ngạo một khi bắt đầu bính y, y cũng sẽ lập tức hưng phấn theo.
*-*-*-*-*
Anh Thiên Ngạo không rõ, thật sự rất không rõ, nữ nhân này, hình như tên Cao Bình? Tạo sao chạy tới tìm hắn?
Đem Hàn Tử Hằng gây sức ép thật lâu, y đến cuối cùng căn bản cũng không nghĩ muốn động, bất quá hắn vẫn hỏi y chuyện nữ nhân này, hỏi xong mới để cho y nghỉ ngơi.
Hắn muốn xuống dưới ăn một chút gì đó, rồi mua chút đồ ăn cho Hàn Tử Hằng nửa đêm tỉnh lại ăn, nhưng sau khi ra khỏi thang máy mới phát hiện Cao Bình đã canh giữ ở kia, vốn không muốn để ý nàng, nhưng người nàng chờ thực rõ ràng là hằn, bởi vì nàng đi tới phía hắn đứng.
Nàng tìm hắn làm gì? Hàn Tử Hằng không phải đã cự tuyệt nàng?
“Nhĩ hảo... Còn nhớ tôi không...?” Cao Bình đối hắn cười cười. Từ khuôn mặt kia thật sự nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, còn có cỗ cảm giác áp bách khó hiểu...
“Không biết.” Anh Thiên Ngạo lách qua nàng, nghĩ thầm vẫn nên tránh cùng nữ nhân này dây dưa thì tốt hơn.
Nhưng Cao Bình chưa từ bỏ ý định, nàng chờ bọn hắn đã lâu, ngay cả cơm cũng không dám đi ăn, bọn họ rốt cuộc đang làm gỉ a? Tại sao giờ mới xuất hiện, nàng đợi đến buồn ngủ, tính toán nàng đã chờ từ năm giờ tới bậy giờ cũng đã mười giờ, bọn họ cũng không cầm ăn cơm sao?
“Làm ơn cho tôi một chút thời gian cũng được, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Cao Bình theo sát Anh Thiên Ngạo ở bên cạnh đối hắn nói.
“Nhưng tôi không muốn cùng cô nói.” Cước bộ hắn nhanh hơn, không nghĩ đi cạnh nàng.
Nữ nhân này dám mơ ước Hàn Tử Hằng, hắn không có hảo cảm!
“Làm ơn hãy nghe tôi nói...” Cao Bình cơ hồ chạy bước nhỏ đuổi theo, người quá thấp chính là như vậy, Anh Thiên Ngạo đi một bước nàng phải đi hai bước.
Hắn cũng hoàn toàn không có tính toán thả chậm cước bộ, cũng đang tính toán lùi lại, cắt đuôi kẻ đáng ghét này.
Nhưng Anh Thiên Ngạo làm sao cũng không dự liệu dược, giây tiếp theo hắn chợt nghe một tiếng bịch, quay đầu vừa thấy, Cao Bình lại té xỉu.
Hắn trời sinh thấy việc nghĩa hăng hái làm, không cho phép hắn bỏ lại mặc kệ đối phương, chỉ có thể yên lặng tiêu sái quay lại, ôm lấy nàng.
Sau đó, hắn vẫn như trước không biết nên xử lý thế nào cho tốt, đành phải đem nàng ôm về phòng hắn cùng Hàn Tử Hằng...
Hàn Tử Hằng nghe được tiếng mở cửa hơi chút thanh tỉnh lại, y biết Anh Thiên Ngạo vừa mới đi xuống lầu, tuy rằng y rất muốn ngủ, nhưng lại đói ngủ không nổi. Anh Thiên Ngạo hẳn sẽ mang chút đồ ăn cho y đi?
Nhưng cửa phòng vừa mở ra, nhìn thấy Anh Thiên Ngạo ôm Cao Bình, y cảm thấy muốn hộc máu.
Anh Thiên Ngạo nhìn Hàn Tử Hằng cư nhiên tỉnh có điểm kinh ngạc, tám phần là đã đói bụng đi?
“Đồ ăn từ từ anh xuống lần nữa giúp em lấy.” Anh Thiên Ngạo đi vào phòng, đem Cao Bình đặt ở sofa.
“Anh không mang theo đồ ăn ngược lại lại mang mỹ nhân lên đây?” Hàn Tử Hằng đói đến phát hoảng, còn tưởng rằng hắn sẽ mang đồ ăn cho y, quả nhiên chỉ có thể tự dựa vào bản thân, nhưng y căn bản không thể động đậy, thắt lưng y, mông y...
“Ít nói linh tinh được không.” Anh Thiên Ngạo nói.
Có đôi khi hắn thấy, Hàn Tử Hằng một bộ tốt đẹp chính là tu dưỡng, có lễ độ linh tinh, nhưng cùng y ở chung căn bản sẽ không xuất hiện.
Hàn Tử Hằng mặt ngoài bản lãnh làm tốt lắm, đối ngoại luôn cấp mặt mũi cho hắn, bất quá khi hai người một chỗ lại hoàn toàn là người khác.
Ngẫm lại hắn cùng Hàn Tử Hằng từ nhỏ chính là như vậy, hai người một ngày không đấu võ mồm sẽ cảm thấy rất lạ.
“Chẳng lẽ, anh muốn ngoạn 3P?” Hàn Tử Hằng tuy rằng rất đói, nhưng vẫn hữu lực cùng hắn nhao nhao nói.
“Nguyên lai anh còn chưa thỏa mãn em, nem còn muốn?” Anh Thiên Ngạo tới gần y, lập tức lại ngăn chặn y.
“Không... Em nói đùa...” Hàn Tử Hằng cảm thấy muốn chết, còn muốn lại đến một lần?
“Vậy xem chỗ nào anh nói đùa.” Anh Thiên Ngạo thật cũng thực rõ ràng thu tay
Bởi vì, Cao Bình còn tại, vạn nhất đang tiến hành đến một nửa nàng tỉnh không phải thực mất hứng sao?.
“Nàng sao lại té xỉu?” Hàn Tử Hằng mặc quần áo, hiện tại y chẳng có mảnh vải nào.
“Ai biết.” Anh Thiên Ngạo là thật không biết.
“Vậy sao anh lại đem nàng lên đây?” Hàn Tử Hằng hỏi.
“Bằng không dẫn nàng đi đâu?” Anh Thiên Ngạo trả lời thực tự nhiên.
“Anh....” Hàn Tử Hằng thật sự là bị hắn đả bại, Anh Thiên Ngạo tại sao không hiểu cách biến báo a? (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc)