Nhưng y một chút cảm giác hạnh phúc đều không có, ngược lại cảm thấy bị tổn thương.
Anh Thiên Ngạo thật sự muốn y thú một nữ nhân? Hắn thật sự có thể chấp nhận?.
Dựa theo hiểu biết của y đối với hắn, căn bản không có khả năng chấp nhận a! Nam nhân này chiếm dục siêu cường, cái gì thuộc về hắn ai cũng không có thể loạn bính, chẳng lẽ hắn lại đổi tính?
Hay là y nghĩ sai, Anh Thiên Ngạo căn bản không có đem y đặt trong lòng?
Hàn Tử Hằng còn đang vì vấn đề này buồn rầu, bất tri bất giác đã đến phiên y cùng Cao Bình.
Thần phụ vừa lòng nhìn bọn họ ôn nhu cười cười, thật sự phi thường hợp đôi.
Sau đó thần phụ bắt đầu đọc một đoạn dài dòng nghìn năm không đổi.
Hàn Tử Hằng ngay cả nghe đều nghe không lọt tai, trong lòng y có một ngàn cái, một vạn cái không muốn a; còn Cao Bình quá mức khẩn trương, hưng phấn, cũng không chú ý nghe thần phụ nói cái gì, liền sợ hãi nói câu con đồng ý.
Sau đó nữa, chuyện đáng sợ cứ như vậy xảy ra.
Hàn Tử Hằng đột nhiên bị kéo qua bên cạnh, y thấy có một nam nhân xa lạ nhảy vào vị trí y vừa đứng, Cao Bình cúi đầu thẹn thùng căn bản không có phát hiện có gì không thích hợp, thần phụ đem lời kịch dài dòng kia lập lại một lần, nam nhân kia cũng sảng khoái nói con đồng ý.
Y bị cảnh trước mắt này dọa ngốc.
Khi thần phụ nói có thể hôn tân nương, Cao Bình thẹn thùng đến không dám mở mắt, cứ như vậy để nam nhân vén khăn voăn lên, nhắm ngay môi nàng hôn xuống, rồi nàng mới chậm rãi mở mắt ra...
“Anh anh anh....!” Cao Bình không thể tin được biến thái ngày hôm qua lại xuất hiện? Trời ạ, đây là chuyện gì a? Nàng nhìn nhìn vốn hẳn là Hàn Tử Hằng ở trước mặt nàng, không biết từ thời điểm nào đã bị Anh Thiên Ngạo ôm vào trong ngực.
Kia kia... Người vừa cùng nàng kết hôn không phải y?
Thần phụ nhìn chú rể thay đổi người, vẫn chỉ có thể mê muội lương tâm bỏ lại một câu cuối cùng.
“Dư Úc Nhiên, Cao Bình, chúc mừng các ngươi chính thức kết làm vợ chồng.”
Cao Bình nghe tên lại một trận kinh hách, trí nhớ của nàng nhạy lắm, Dư Úc Nhiên không phải là đối tượng vốn phải cùng nàng kết hôn sao? Người trước mắt là Dư Úc Nhiên?
Dư Úc Nhiên không nhìn Cao Bình hoang mang, thân thủ ôm chầm thắt lưng nàng, cũng ở bên tai nàng nói.
“Lão bà, không cần vui quá, chúng ta nên rời khỏi, đem sân khấu lưu lại cho tân nhân tiếp theo đi.”
Nói xong, Dư Úc Nhiên một tay che miệng Cao Bình, một bên kéo nàng mang ra ngoài, thuận tiện vứt cho Anh Thiên Ngạo một cái ánh mắt cảm tạ.
Hàn Tử Hằng đột nhiên hiểu được hết thảy.
Cái đệt! Anh Thiên Ngạo quả nhiên đùa giỡn y!
“Cho nên, từ đầu tới đuôi anh đều biết?” Hàn Tử Hằng hỏi Anh Thiên Ngạo.
Thuận tiện giải khai cái tay đang ôm thắt lưng y, chẳng lẽ hắn không biết có không ít người đang nhìn bọn họ sao?
“Anh cái gì cũng không biết.” Anh Thiên Ngạo nhún nhún vai, giả ngu.
Hàn Tử Hằng thật muốn đánh hắn một quyền, cho dù muốn giúp Dư Úc Nhiên cũng nên nói cho y một tiếng đi, hại y bị đại kinh hách.
Bất quá, Anh Thiên Ngạo không phải thật sự hy vọng y cùng người khác kết hôn. Y cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thần phụ đôn hậu lúc này lại mở miệng.
“Tân nhân tiếp theo, Anh Thiên Ngạo, Hàn Tử Hằng.”
Anh Thiên Ngạo không biết từ khi nào đã đem tây trang chuẩn bị tốt, hắn mặc một bộ màu đen kéo Hàn Tử Hằng đi đến trước mặt thần phụ.
Hàn Tử Hằng lại bị kinh hách, này lại là chuyện gì? Sao thần phụ lại gọi tên y cùng Anh Thiên Ngạo?!
Cộng đồng dự lễ cũng bắt đầu thì thào to nhỏ, là nam nhân? Hai nam nhân a!
Não y muốn ngưng trệ, liếc ngang nhìn vẻ mặt Anh Thiên Ngạo trấn định, hắn không biết kỳ quái hả? Hơn nữa còn giống như tài giỏi có dư?
Tâm trạng có một đoạn thời gian đều bị lạc ở trên người Anh Thiên Ngạo, thẳng đến khi tiếng nói trầm thấp của hắn nói ra ba chữ con đồng ý, y mới nháy mắt bừng tỉnh lại.
Anh Thiên Ngạo đã ra kế hoạch tốt, hắn muốn cùng y... Ân.... Kết hôn sao?
Đột nhiên có cỗ cảm xúc tuôn ra, Hàn Tử Hằng rất có cảm giác muốn khóc.
Anh Thiên Ngạo nam nhân này sao có thể như vậy a? Rõ ràng không phải loại nam nhân ôn nhu lãng mạn, nhưng lại không hề nói trước vì y chuẩn bị kinh hỉ.
Y hạnh phúc đến muốn khóc, nhưng khóc cái rắm a, một đại nam nhân!
Thần phụ trong lúc y hoảng thần lại lần thứ hai đọc xong lời thề, nhìn Hàn Tử Hằng, chờ đợi y nói ra ba chữ con đồng ý.
Nhưng Hàn Tử Hằng lại chậm chạp không nói, đứng bất động, không chỉ là thần phụ, ngay cả đám người dự lễ đều nín thở ngưng thần chờ đợi y nhanh đưa ba chữ kia nói ra.
Hàn Tử Hằng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là nói con đồng ý.
Mà khi thần phụ còn không kịp nói”Chú rễ có thể hôn tân nương” trong lời kịch kinh điển, Hàn Tử Hằng cũng đã chờ không kịp ôm lấy đầu Anh Thiên Ngạo cùng hắn triền hôn, mà không phải nhẹ nhàng hôn.
Anh Thiên Ngạo thật sự khiến y rất thích, rất thích!
Bất thình lình nhảy ra một màn này, đưa tới một trận hô hấp ngưng trụ, bất quá mọi người liền khôi phục trấn định, cũng đứng lên cho đôi tân nhân một tràng vỗ tay.
“Anh yêu em, Tử Hằng.” Anh Thiên Ngạo thâm tình chân thành nói với y.
“Em cũng yêu anh, Thiên Ngạo.” Hàn Tử Hằng đã sớm bị hắn làm cảm động đến phát khóc. Y thật sự rất yêu nam nhân này, cho dù cả đời chỉ có thể bị hắn áp y cũng cam nguyện! ( Cam nguyện a!).
Anh Thiên ngạo thì cảm thấy lần này quả nhiên rất tốt.
Người nam nhân này, Hàn Tử Hằng y đã gả cho hắn, danh phù kỳ thực chân chính là người của hắn.
Mặc dù ở nơi này kết hôn không đầy đủ hiệu lực, nhưng hắn sẽ không nói cho Hàn Tử Hằng, dù sao mục đích của hắn chính là muốn làm cho Hàn Tử Hằng đối hắn thực sự chết tâm.
Và, cả đời đều phải phục tùng chủ tử này, hoặc là đổi cách thức nói, phục tùng lão công này?.
-Hoàn-