Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình trước mặt, mái tóc mềm mại ẩm ướt của người đàn ông áp lên tai, lúc anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt sáng ngời. Gương mặt trắng trẻo, góc cạnh rõ ràng, cao quý mà lạnh lùng.
Văn Ý vẫn luôn biết rằng mình không có khả năng chống lại Thẩm Ôn Đình. Nếu như Thẩm Ôn Đình thật sự muốn quyến rũ cô, cô nhất định sẽ giãy giụa vài giây rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Nuốt nước bọt, Văn Ý cố gắng hết sức để chống lại sự cám dỗ, cô nghiêm túc nhìn Thẩm Ôn Đình, "... Không, nhưng em có thể nhìn ra!"
Vừa dứt lời, Văn Ý vẫn đang nghiêm chỉnh bắt đầu giở thủ đoạn. Cách một lớp quần áo ngủ, lòng bàn tay Văn Ý vẫn có thể cảm nhận được cơ bụng cường tráng của anh.
"Còn sờ được rồi." Văn Ý nghiêm túc đưa ra một kết luận, "Bằng chứng cho eo chó đực!"
Yết hầu Thẩm Ôn Đình trượt xuống hai lần, anh bắt bàn tay đang làm loạn của Văn Ý, thấp giọng cảnh cáo, "Văn Ý, đừng làm loạn."
Văn Ý ngượng ngùng rút tay về, ánh mắt cô không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần nữa.
Ừ, dáng người đẹp thật.
Thẩm Ôn Đình cố hết sức phớt lờ đi ánh mắt của Văn Ý, anh nói sang chuyện khác, "Em muốn cho anh xem gì vậy?"
"Em vừa đặt vài bộ váy, anh xem xem bộ nào có vẻ hợp với anh." Mấy ngày nữa là đến buổi tụ họp mà Cố Phương Nguyên đã sắp xếp, cô phải thể hiện đủ tình cảm với Thẩm Ôn Đình ra bên ngoài.
Thẩm Ôn Đình cúi đầu nhìn di động của cô, anh từng nhìn thấy Văn Ý mặc đủ kiểu váy vóc, kiểu nào cũng hợp với cô. Chỉ vào chiếc váy màu be, anh nói, "Cái này đi."
"Có đơn giản quá không?" Văn Ý hơi do dự, cô kéo lên một chút, chỉ vào cái váy màu đỏ, "Em mặc bộ này thế nào? Đảm bảo đẹp áp đảo hoa thơm cỏ lạ."
"Bình thường." Cái váy kia là váy cổ chữ V, gấu váy cũng rất ngắn, không hợp với Văn Ý. "Đây là buổi tụ họp, ăn mặc thoải mái là được rồi."
Văn Ý suy nghĩ một chút, cô bất đắc dĩ gật đầu, "Được, vậy thì cái này."
Cô vừa định tắt điện thoại, ngón tay của Thẩm Ôn Đình lướt qua mặt cô, cầm lấy điện thoại của cô:, "Đổi biệt hiệu lại."
Văn Ý không dám giãy giụa, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh, nhìn anh gõ chữ: "Đổi thành Thẩm Ôn Đình có phải là quá xa lạ rồi không?"
Động tác gõ chữ của Thẩm Ôn Đình dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn Văn Ý, "Đổi thành gì đây?"
Văn Ý hừ một tiếng, phía sau chữ Ôn anh vừa gõ, gõ thêm một chữ Ôn nữa.
Thẩm Ôn Ôn.
Nháy mắt với Thẩm Ôn Đình, Văn Ý nói, "Em vẫn thấy Thẩm Ôn Ôn khá hợp với anh, nếu không anh nhín chút thời gian đổi tên đi?"
Thẩm Ôn Đình: "Anh cũng cảm thấy Văn Nhị khá hợp với em."
Văn Ý: "..." Anh nghiêm túc à? Phong độ quý ông của anh đâu rồi! Sao anh có thể nói như vậy với một người phụ nữ xinh đẹp chứ!
"Mau rút câu này lại, em không thích!"
Thẩm Ôn Đình: "..."
Anh nhìn Văn Ý, Thẩm Ôn Đình cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Nằm lên giường được một lúc, Thẩm Ôn Đình cũng lên giường, anh hỏi cô, "Vòng bạn bè là cái gì?"
"Vòng bạn bè là nơi đăng trạng thái." Văn Ý mở WeChat của mình, mở vòng bạn bè của mình ra, "Nè, là cái này."
Trạng thái gần đây của Văn Ý, là một bức tranh cô vẽ.
Thẩm Ôn Đình tiện tay kéo xuống một chút, là trạng thái Văn Ý đăng hai ngày trước.
Văn Ý: Hồ Hán Tam tôi quay lại rồi.
Kèm theo một bức ảnh ở quán bar.
Văn Ý: "..." Xe này lật hơi bất ngờ, không kịp đề phòng.
Văn Ý giật mình, vội vàng thoát ra ngoài, cô cười này đó, "Cái đó, vòng bạn bè ở mục phát hiện, anh ấn mở là được."
Thẩm Ôn Đình chỉ nhìn cô không nói tiếng nào.
Cô rất sợ Thẩm Ôn Đình sẽ tìm cô tính sổ, Văn Ý vội vàng chui vào trong chăn, "Bà dì của em đến, phải ngủ sớm."
Nhắm mắt được một lúc, Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh vẫn im lặng. Bây giờ mới hơn tám giờ, Văn Ý làm sao mà ngủ được. Cô cho rằng anh không truy cứu nữa, lặng lẽ mở mắt ra, trực tiếp bắt gặp đôi mắt đen láy của Thẩm Ôn Đình.
"Sao anh không nhìn thấy vòng bạn bè của em?"
Văn Ý: "..."
-
Vì để thoát tội, mấy ngày liên tiếp Văn Ý đều đăng lên vòng bạn bè, kéo Thẩm Ôn Đình ra khỏi danh sách ẩn bài viết, chứng minh mình vô tội.
"Ha ha ha ha cậu nói với Thẩm Ôn Đình, vừa mới xem vòng bạn bè đều là trống không, qua hai ngày là được à?" Ngải Tư Ngôn không thể tin được nhìn Văn Ý, "Anh ta tin à?"
"Tin." Văn Ý gật đầu, cô thở dài một tiếng, "Danh sách bạn bè WeChat của anh ấy không nhiều, toàn ẩn anh ấy đi thôi."
Nhớ lại ngày hôm đó cô mở vòng bạn bè của Thẩm Ôn Đình ra xem, cảnh tượng trống rỗng ấy, Văn Ý cảm thấy một lời khó nói hết.
Ngải Tư Ngôn: "... Uy nghiêm của Thẩm tổng thật là... vô cùng có sức ảnh hưởng."
Trong lúc nói chuyện, Văn Ý và Ngải Tư Ngôn cùng đi vào trong tiệm. Vì buổi tụ họp tối nay, Ngải Tư Ngôn đã đặc biệt thiết kế một chiếc váy ngắn vô cùng gợi cảm.
Sau khi thay váy xong, Văn Ý ngồi trên ghế sofa nhìn Ngải Tư Ngôn, cô khen ngợi một câu, "Trừ Thái Bình ra, cả nhà đều vui."
Ngải Tư Ngôn trừng mắt nhìn Văn Ý, "Hay là tớ đệm thêm hai lớp?"
"Đừng hành xác nữa." Văn Ý đứng dậy, ôm vai kéo Ngải Tư Ngôn, "Thời gian sắp đến rồi, nên qua đó thôi."
"Ôi chao, đây chẳng phải là Văn đại tiểu thư sao?" Một giọng nói khiêu khích truyền đến, hai người nhìn sang.
Chu Thiến Thiến dẫn theo một cô chị em đứng ở cửa, vẻ mặt đắc ý nhìn Văn Ý, "Gần đây sao không thấy Văn đại tiểu thư về nhà thế?"
Văn Ý ngước mắt lên, cô vốn không định nói chuyện với Chu Thiến Thiến, lại nghe thấy cô ta chậm rãi lên tiếng, "Ồ, bởi vì mảnh đất Hoa Nghệ kia, người nào đó không đủ mị lực, vì thế chọc cho người nhà mình không vui."
Thấy Văn Ý không nói tiếng nào, Chu Thiến Thiến tiến lên, cố ý đập vào chỗ đau của Văn Ý, "Ba mẹ vốn dĩ không hề thích cô, nếu tôi mà là cô, tôi đã nắm chặt lấy cơ hội này để lấy lòng nhà họ Văn. Chỉ tiếc là, Thẩm Ôn Đình dường như cũng không xem trọng cô đến vậy."
Ngải Tư Ngôn vội vàng kéo Văn Ý lại, lắc đầu nhìn cô, "Đừng kích động."
Văn Ý im lặng, cô bình tĩnh nhìn Chu Thiến Thiến, "Có thời gian ở đây trách tôi, không bằng về nhà nhìn rõ hiện thực đi. Văn Viễn lên nắm quyền đã một năm, thời gian cũng đủ lâu rồi, chắc cũng nên xuống rồi. Chu Thiến Thiến, cô nói xem làm cô Chu không tốt sao? Thế nào lại chui vào dòng nước đục nhà họ Văn chứ."
"Cô!" Chu Thiến Thiến giơ tay lên, tay bị Văn Ý bắt lại, cô dùng lực, đau đến nỗi vẻ mặt Chu Thiến Thiến biến sắc, "Chu Thiến Thiến, cứ ngày này qua ngày khác khiêu khích tôi, cô không thấy chán sao?"
Cô nhún vai một cái, Văn Ý nhìn Chu Thiến Thiến bật cười, "Tôi sống tốt hơn cô, tức lắm đúng không."
Trước kia Văn Ý còn nhỏ, cô luôn hâm mộ Chu Thiến Thiến có ba mẹ thương yêu. Bây giờ Văn Ý không để ý nữa, có một số chuyện không thể cưỡng cầu.
Chu Thiến Thiến nghiến răng, đây là điều mà cô ta ghét nhất ở Văn Ý. Rõ ràng người nhà họ Văn đều không thích cô, lẽ ra cô phải là người bị hạ thấp nhất, nhưng cuối cùng cô lại được Thẩm tổng thích, sống một cuộc sống tốt hơn tất cả bọn họ.
Hất tay của Chu Thiến Thiến ra, Văn Ý chán ghét lấy khăn giấy ra lau tay,cô còn tốt bụng nhắc nhở một câu, "Đúng rồi, Chu Thiến Thiến, năm ngoái cô kết hôn với Văn Viễn, món quà tôi tặng cô, cô hình như không hiểu ý nghĩ của nó nhỉ."
Ngải Tư Ngôn nghĩ lại, ngày hôm đó, Văn Ý tặng cho Chu Thiến Thiến một cái nón xanh.
Kéo cánh tay của Ngải Tư Ngôn, Văn Ý đi ra ngoài, đi tới cửa, cô dừng bước lại, "Chu Thiến Thiến, sau này hãy gọi tôi là bà Thẩm, nếu không ông Thẩm nhà tôi sẽ không vui."
Lúc này Chu Thiến Thiến thật sự là giận đến xanh mặt. Vợ cuart Thẩm Ôn Đình, thân phận này mới là thứ khiến cô ghen tị.
Ra khỏi trung tâm mua sắm, Ngải Tư Ngôn giơ ngón tay cái lên, "Trâu bò, chị em của tôi, cậu ngầu quá đi mất!" Vừa rồi, sắc mặt kia Chu Thiến Thiến, có thể gọi là bảng màu, thay đổi rất nhanh.
Văn Ý nhướng mày, vẻ mặt đáng tiếc, "Vốn dĩ muốn ra tay đánh lại."
Ngải Tư Ngôn vội vàng nói, "Vậy không được, Thẩm Ôn Đình không cho cậu ra ngoài xích mích đâu."
Thẩm Ôn Đình đã từng ra lệnh cấm Văn Ý, ra ngoài không được đánh nhau.
"Tớ biết chứ, cho nên chẳng phải tớ đã nhịn được rồi sao." Văn Ý cúi đầu nhìnđiện thoại, điện thoại reo lên, chiếc xe đến đón cô đã tới.
Sau khi lên xe, Ngải Tư Ngôn hỏi cô, "Cái mũ xanh kia là nghiêm túc đấy à?"
Văn Ý trả lời tin nhắn WeChat của Thẩm Ôn Đình, nghe thấy Ngải Tư Ngôn hỏi cô, cô gật đầu một cái, "Ừ, dù sao cũng là con trai của Văn Kỷ Niên. Hình như ở bên ngoài có bao nuôi một sinh viên đại học, tớ gặp một lần rồi."
Ngải Tư Ngôn lắc đầu rồi thở dài nói, "Trên đỉnh đầu một mảng xanh lè, vậy mà Chu Thiến Thiến lại không biết chuyện, thảm quá rồi. Lại nói, lá gan của Văn Viễn lớn thật đấy, anh ta không sợ nhà họ Chu sẽ vì chuyện này mà đoạn tuyệt với nhà họ Văn sao?"
Nói đến những chuyện này, Văn Ý không cảm thấy hứng thú lắm, cô vừa trả lời Thẩm Ôn Đình vừa nói, "Bây giờ thì không, đợi sau này nhà họ Văn sa cơ đã."
Những thứ như lợi ích kinh doanh, còn quan trọng hơn tình cảm nhiều, cả nhà họ Chu và nhà họ Văn đều hiểu. Ngải Tư Ngôn cũng không hỏi nữa, sau đó cô nghĩ đến một chuyện, "Hình như tuần tới Chu Vũ Lạc trở về rồi, cậu không lo à?"
Văn Ý buông điện thoại xuống, "Lo cái gì?"
Ngải Tư Ngôn nâng mặt Văn Ý lên, cô nói một câu, " Cục cưng, đây là tình địch của cậu đấy. Hơn nữa Chu Vũ Lạc không biết xấu hổ đâu! Trình độ giả vờ ngây thơ cũng cao lắm đấy."
Văn Ý im lặng vài giây, sau đó nhàn nhạt nói: "Vậy cậu từng nhìn thấy Thẩm Ôn Đình giết người trong nháy mắt chưa?"
Ngải Tư Ngôn: "Hơ...?"
Lúc Thẩm Ôn Đình đến, Văn Ý vẫn chưa đến. Cố Phương Nguyên đang chào hỏi vài người bạn, nhìn thấy Thẩm Ôn Đình, anh nói, "Tôi qua đó một lát, các cậu chơi trước đi."
Anh ngồi xuống cạnh Thẩm Ôn Đình, Cố Phương Nguyên mỉm cười lịch sự, "Thẩm tổng."
Thẩm Ôn Đình: "Anh Cố."
Cố Phương Nguyên vốn định làm thân, còn chưa tìm được đề tài thích hợp, Thẩm Ôn Đình đã lên tiếng trước, "Nghe nói gần đây anh Cố đang tìm người đầu tư cho quán bar?"
Cố Phương Nguyên đảo mắt, anh vột vàng rót cho Thẩm Ôn Đình một ly rượu, "Đúng vậy, vẫn chưa tìm được."
Thẩm Ôn Đình nhìn lướt qua ly rượu kia, anh không đụng vào, "Anh Cố cảm thấy, Trầm thị có đủ tiêu chuẩn không?"
Cố Phương Nguyên cũng không phải kẻ ngốc, Thẩm Ôn Đình và anh đã biết nhau từ nhỏ, nhưng là giao tình không đủ sâu, "Ý của Thẩm tổng là...?"
"Văn Ý dù sao cũng là con gái, quán bar không thích hợp với cô ấy." Thẩm Ôn Đình nhàn nhạt nói.
Cố Phương Nguyên nói, "Tôi cũng thấy vậy. Thẩm tổng yên tâm, tôi hiểu."
Cảm giác không phải là không quan tâm đến việc Văn Ý đến quán bar, mà là biết tính khí của Văn Ý tùy ý, nhưng thực ra lại có chút cố chấp. Nói một hai lần thì không sao, nhưng nếu nói nhiều quá, Văn Ý nhất định sẽ không vui, thậm chí sẽ mất bình tĩnh với anh.
Thẩm Ôn Đình hiểu rõ Văn Ý hơn Cố Phương Nguyên, chuyện này, Thẩm Ôn Đình từ lâu đã nghĩ đến chuyện này, cho nên mới bắt đầu từ chỗ ảnh. Để cho anh vào vai ác, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.
Thẩm Ôn Đình: "Cảm ơn anh Cố đã thông cảm."