• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong khách sạn, Văn Ý ngồi trên ghế sofa, cô ôm một đống đồ ăn vặt. Cô buồn bực nhìn chằm chằm vào bộ phim truyền hình trước mặt, hai má phồng lên.

Vốn dĩ hôm nay cô rất vui vẻ, cuối cùng lại gặp phải Chu Vũ Lạc, phá hỏng tâm trạng tốt cả ngày hôm nay của cô. Cô cầm thẻ của Thẩm Ôn Đình quẹt cả ngày, cuối cùng vẫn không nguôi giận, cô hóa cơn giận thành thèm ăn, bắt đầu ăn uống.

Ngải Tư Ngôn nhìn cô, rồi lại nhìn số đồ ăn vặt càng ngày càng ít đi của mình, trong lòng đau khổ như vẫn không dám ra tay, "Cục cưng Ý, tớ nói này, chuyện này thật sự không thể trách Thẩm Ôn Đình được. Đều là do Chu Vũ Lạc chủ động tiến lên, nếu như cậu giận Thẩm Ôn Đình, vậy chẳng phải đúng lúc cho Chu Vũ Lạc cơ hội à."

Văn Ý nhìn Ngải Tư Ngôn, cô tức giận nói, "Vậy nên ý của cậu là bảo tớ quay về anh anh em em với Thẩm Ôn Đình?"

Dù sao cũng là vì cái tên đàn ông chó này, nếu anh không giải quyết ổn thỏa, Nữu Hỗ Lộc Văn Ý của cô, sẽ không quay về đâu.

(*) Nữu Hỗ Lộc: là một trong tám họ chính của người Mãn Châu, được nhiều người biết đến với họ của Chân Hòan, nhân vật chính trong bộ phim truyền hình "Hậu cung: Hậu cung Chân Hoàn truyện". Khi ai đó được đặt họ là Nữu Hỗ Lộc, có nghĩa là cô ấy không còn ngây thơ nữa và trở nên rất mưu mô.

Ngải Tư Ngôn nghẹn lời, "Cũng không phải, chỉ..."

"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, hai người đồng loạt nhìn về phía cửa.

Ngải Tư Ngôn mang dép đứng dậy, "Tớ đi mở cửa trước."

"Đợi một chút! Cậu xem mắt mèo trước xem có phải là Thẩm Ôn Đình không." Văn Ý vội vàng nói, cô quấn mình trong chiếc chăn nhỏ. Cô nhìn điện thoại, Thẩm Ôn Đình đã gọi mấy cuộc điện thoại đến, tất cả đều bị cô cúp hết.

Ngải Tư Ngôn nói, "Là anh ta thì tớ càng phải mở cửa." Chọc ai chứ không thể chọc Thẩm Ôn Đình được.

Vừa mở cửa ra, quả nhiên người đứng ở ngoài là Thẩm Ôn Đình.

Vẻ mặt anh lạnh lùng như băng, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn vào bên trong. Căn phòng rất lớn, anh không nhìn thấy được bóng dáng của Văn Ý đâu.

"Văn Ý ở bên trong à?" Mặc dù câu này của Thẩm Ôn Đình là câu nghi vấn, nhưng giọng anh lại vô cùng bình tĩnh.

Ngải Tư Ngôn gật đầu, cô ngăn Thẩm Ôn Đình đang định đi vào, cô nhỏ giọng nói, "Thẩm tổng, bây giờ Văn Ý đang tức giận. Nói là... Tối nay muốn ở lại đây."

"Bức tranh đó tôi không mua." Vì thế Văn Ý không có bất kỳ lý do gì để tách ra ở riêng.

Ngải Tư Ngôn lúng túng mỉm cười, "Cho dù không mua thì cậu ấy vẫn đang bực bội." Dừng lại một chút, giọng nói của cô càng nhỏ hơn, "Từ nhỏ Chu Vũ Lạc đã bắt đầu có mâu thuẫn với Văn Ý, Thẩm tổng, anh hẳn là hiểu ý của tôi chứ."

Chu Vũ Lạc đối với Văn Ý mà nói, chính là là nút thắt trong lòng mà cô không thể bỏ qua. Trong tuổi thơ bất hạnh của cô, luôn có một người khiến tuổi thơ bất hạnh của cô càng thêm bất hạnh.

"Ừ." Thẩm Ôn Đình nhìn cô, Ngải Tư Ngôn ngay lập tức ngoan ngoãn tránh ra.

Thẩm Ôn Đình đi vào trong, Văn Ý đang quấn mình trong chăn, cô vừa cắn hạt dưa vừa xem phim truyền hình. Nhìn thấy người đàn ông đi vào, cô thay đổi sắc mặt ngay lập tức, "Tối nay em muốn ngủ ở đây!"

Dù sao thì trong lòng cô không thoải mái, phải tức giận một chút!

"Lò sưởi ở đây không đủ ấm." Thẩm Ôn Đình nói, anh nhìn khuôn mặt của Văn Ý, ánh mắt lạnh lùng mang thêm ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn không được chân thật cho lắm.

Anh biết tại sao Văn Ý lại để ý như vậy, chuyện liên quan đến Chu Vũ Lạc, một gói khoai tây chiên cũng không thể cho, huống chi là chồng cô.

"Vậy em với Ngải Tư Ngôn ôm nhau ủ ấm, dù sao anh cũng không cho em ôm, không bằng em ngủ lại đây!"

Như vậy mà Thẩm Ôn Đình vẫn nhịn được thật à? Một người đẹp như vậy ở bên cạnh, không ăn cũng thôi đi, thậm chí ngay cả một cái ôm cũng từ chối sao? Ngải Tư Ngôn lặng lẽ nuốt nước bọt, ánh mắt cô nhìn Thẩm Ôn Đình càng thêm kính nể.

Người này tàn nhẫn thật.

Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang làm mình làm mẩy, anh cầm lấy gói khoai tây chiên của cô, "Tối nay anh để em ôm."

Trên tay không còn gì cả, Văn Ý còn chưa kịp lên tiếng, ngay sau đó cô bị Thẩm Ôn Đình bế ngang lên, cô vươn tay ra chạm vào Thẩm Ôn Đình, "Thẩm Ôn Đình, tối nay em không muốn ngủ với anh."

Ngải Tư Ngôn vội vàng xỏ dép cho Văn Ý, cô cười híp mắt tiễn người ra cửa, "Cục cưng Ý, ngày mai gặp nhé!"

Lần này cô chắc chắn rồi, nếu như Thẩm Ôn Đình không thích Văn Ý, cô sẽ không ăn thịt ba tháng!

Cho đến khi bế cô vào trong phòng, Thẩm Ôn Đình mới bỏ cô xuống theo đúng ý cô. Nhìn khuôn mặt vẫn còn xụ ra của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình chậm rãi nói, "Anh đã nói rõ với Chu Vũ Lạc rồi, sau này cô ta sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa."

"Hừ!" Văn Ý nghiêng đầu nhìn qua, cái đầu nhỏ của cô ngẩng cao lên.

"Lần này là sơ sót của anh, lần sau sẽ không như vậy nữa." Thẩm Ôn Đình nói, nhìn thấy sắc mặt Văn Ý hòa hoãn hơn được một chút, anh mới nói tiếp, "Ngày mai anh đưa em đến khu vui chơi."

Văn Ý còn chưa trả lời, cô leo lên ghế sofa, mở TV lên.

"Còn tức giận à?" Thẩm Ôn Đình ngồi xuống bên cạnh cô, anh khẽ thở dài, "Vậy anh dỗ em nhé?"

Hai tai Văn Ý đỏ lên, mặc dù cô thật sự muốn Thẩm Ôn Đình nói lời hay ý đẹp để dỗ cô, nhưng mà Thẩm Ôn Đình hỏi thẳng ra như vậy, khiến cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Không cần." Lúc này Văn Ý đã không còn tức giận, Thẩm Ôn Đình cũng hạ mình xuống dỗ cô rồi, Văn Ý còn giận gì nữa chứ. Văn Ý đang ủ rũ quay đầu lại hỏi anh, "Anh đã nói rõ với Chu Vũ Lạc rồi à?"

"Ừ."

Văn Ý chớp mắt, "Nói thế nào?" Cô thật sự muốn biết năng lực giết người trong nháy mắt của Thẩm Ôn Đình.

"Anh đã kết hôn." Thẩm Ôn Đình nói, anh nâng chiếc nhẫn trước ngực Văn Ý lên, "Hơn nữa người nhà khá là hung dữ."

??

Cô dữ chỗ nào chứ!

Cô tức giận trợn mắt nhìn Thẩm Ôn Đình, Văn Ý rút chiếc nhẫn của mình về, "Dù sao thì sau này cô ta không xuất hiện nữa là được."

"Bây giờ không giận nữa à?" Thẩm Ôn Đình rũ mi xuống, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý.

"Còn giận!" Văn Ý dừng lại một chút, lúc này lý trí của cô quay về, cô cảm thấy hơi lúng túng, nhỏ giọng hỏi Thẩm Ôn Đình, "Có phải em gắt gỏng quá rồi không?"

Thẩm Ôn Đình không nói tiếng nào, anh chỉ nhìn Văn Ý, ánh mắt thẳng thừng vô cùng kiên định.

"Thật ra thì em cũng không phải là cố tình gắt gỏng đâu." Văn Ý giải thích, cô cúi đầu xuống nhỏ giọng nói, "Chỉ là trong lòng không thoải mái. Anh nói xem anh đẹp trai như vậy làm gì, cả ngày ở bên ngoài gọi ong mời bướm."

"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình thấp giọng gọi cô, Văn Ý ngước mắt lên, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của anh, "Em có thể gắt gỏng."

Văn Ý nhìn anh, Thẩm Ôn Đình tiến đến gần, bờ môi anh hơi lạnh, có hương trà thoang thoảng lướt qua.

-

Bà dì cả đến bất ngờ làm gián đoạn mọi kế hoạch của Văn Ý. Không có khu vui chơi, chỉ có Thẩm Ôn Đình, người đang ngồi ở trước mặt, dùng vẻ mặt lạnh lùng để mắng cô.

"Ngày hôm qua ăn cay?" Thẩm Ôn Đình vừa nấu nước đường đỏ vừa hỏi cô.

Văn Ý chột dạ đắp kín chăn, cô nhìn bóng lưng của Thẩm Ôn Đình, "Không có."

"Anh đi hỏi Ngải Tư Ngôn." Thẩm Ôn Đình xoay người lại, đúng lúc đối mặt với đôi mắt của Văn Ý. Văn Ý chột dạ nhìn đi chỗ khác, đôi môi mỏng của Thẩm Ôn Đình mím lại, anh đưa nước đường đỏ cho Văn Ý, "Khai không giống nhau, hôm nay không được ra ngoài."

Vốn dĩ Ngải Tư Ngôn hơi sợ Thẩm Ôn Đình, hơn nữa bây giờ tâm trạng của anh ta đang không tốt, vẻ mặt u ám đáng sợ. Cái này không cần nghiêm hình tra hỏi, đã trực tiếp khai cô ra.

"Chỉ ăn một chút." Văn Ý vội vàng đổi lời khai. Cô nhận lấy nước đường đỏ, vẫn còn nóng, cô cầm trên tay làm ấm tay, giả vờ đáng thương nhìn Thẩm Ôn Đình.

"Ăn một chút?" Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm Văn Ý vài giây, "Anh nhớ là các em ăn lẩu."

Văn Ý: "..." Ồ, thị lực của anh tốt như vậy chỉ để xem mấy thứ vô dụng này sao?

Thẩm Ôn Đình nhìn dáng vẻ chột dạ của cô, anh thấp giọng bổ sung, "Bên cạnh còn có đồ uống lạnh."

Văn Ý đứng hình một chút, cô bình tĩnh nói, "Anh nhìn nhầm rồi, là Ngải Tư Ngôn uống."

"Hai ly."

"Cậu ấy ăn nhiều!"

Vẻ mặt Thẩm Ôn Đình tối xuống, anh bình tĩnh nói, "Văn Ý."

"Em sai rồi..." Văn Ý ngoan ngoãn nhận sai, dù sao quyền tự do vẫn nằm trong tay Thẩm Ôn Đình, "Chỉ là nhất thời muốn ăn nên không nhịn được."

Văn Ý quả thực rất khó chịu, ăn cay uống lạnh, đây là ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt, là ngày dằn vặt nhất. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt vì đau, ngay cả đôi môi cũng trở nên tái nhợt.

Thẩm Ôn Đình muốn dạy dỗ cô, nhưng anh lại không đành lòng. Cuối cùng anh chỉ thở dài một tiếng, ôm cô vào lòng, giúp cô sưởi ấm, "Đau lắm à?"

Văn Ý dùng sức gật đầu, dụi dụi cái đầu nhỏ của mình vào ngực Thẩm Ôn Đình, muốn được Thẩm Ôn Đình an ủi.

"Đau cũng tốt, nhớ kỹ bài học." Thẩm Ôn Đình nhàn nhạt nói.

Hơ.

Văn Ý ngẩng đầu dậy từ trong ngực Thẩm Ôn Đình, "Khi nào chúng ta về vậy?"

"Hai ngày nữa." Thẩm Ôn Đình làm ấm bụng cô, "Uống nước đường đỏ đi."

Văn Ý làm theo.

Cô hầu như không biết gì về nấu ăn, nhưng Thẩm Ôn Đình lại biết rất nhiều. Ngay cả việc nấu nước đường đỏ cũng vậy, những chuyện này vốn dĩ không phải là chuyện mà anh phải làm, nhưng không ngờ anh lại làm được.

Nghĩ đến việc không được đến khu vui chơi, Văn Ý có chút không cam lòng, "Vậy ngày mai chúng ta đi nhé?"

Thẩm Ôn Đình liếc cô một cái, "Bên ngoài lạnh lắm."

Thời tiết rất lạnh, con gái đang trong kỳ kinh nguyệt rất sợ lạnh, lúc còn nhỏ Văn Ý không hiểu, bây giờ mà có tật xấu, sau này về già sẽ rất khó chịu.

Văn Ý bất mãn, cô rên rỉ nói, "Chúng ta vất vả lắm mới đến đây được một lần, ngay cả hẹn hò cũng không có."

Cô đạp Thẩm Ôn Đình một cái, Văn Ý đứng dậy, "Đi đi đi, nói chuyện của anh đi."

Thẩm Ôn Đình không biết phải làm sao, đành phải nắm lấy đôi chân nhỏ đang làm loạn của cô, "Không phải là do em ăn cay sao?"

Văn Ý càng bực, cô nằm trên ghế sofa, nói, "Sớm biết như vậy đã không chờ anh, đi cùng Tư Ngôn tốt biết bao."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK