Hông của Văn Ý rất đau, cô lót một cái gối ngồi trên ghế sofa, Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh còn đang xử lý công việc, anh liên tục nhận điện thoại.
Lại xé một gói khoai tây chiên, Văn Ý tận dụng thời gian đút cho Thẩm Ôn Đình ăn, nghe anh nói tiếng Anh.
Kết thúc cuộc điện thoại xuyên đại dương, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, "Bớt ăn đồ ăn được chế biến phồng lại."
"Ồ." Văn Ý trả lời một cách hờ hững, cô lướt xem văn bản trên điện thoại.
Hai mươi năm qua, những chuyện mà cô không nhớ được, Thẩm Ôn Đình đều nhớ cả. Những ký ức này, thời gian không lấy đi được.
Ném điện thoại sang một bên, Văn Ý lại lấy đống tranh Thẩm Ôn Đình vẽ cô ra xem lại một lần.
Khoảng chừng một trăm tấm, từ khi cô còn bé cho đến khi cô vào cấp ba. Nhìn ánh mắt cô trong bức vẽ, cô không nhịn được mà nhìn người đàn ông ở bên cạnh, "Sao em khóc nhè mà anh cũng vẽ vào vậy?"
Thẩm Ôn Đình nhìn theo hướng tay cô, "Lần đó em khóc lớn quá, đánh thức cả anh, ấn tượng sâu sắc."
Văn Ý: "..."
Chọc chọc vào người Thẩm Ôn Đình, Văn Ý không vui vẻ lắm, "Loại chuyện xấu hổ thế này, anh còn nhớ được những gì nữa?"
Thẩm Ôn Đình im lặng vài giây, "Mười tuổi em leo cây bị ngã, mười một tuổi em bị chó rượt, mười hai tuổi em đánh nhau với người khác mặt sưng lên..."
"Dừng dừng dừng." Văn Ý không nghe nổi nữa, ngón tay cô đè lên huyệt thái dương của Thẩm Ôn Đình, giúp anh tẩy não, "Anh quên mấy chuyện đó đi, ở trong lòng anh, em chỉ có thể là cô tiên nhỏ xinh đẹp."
Thẩm Ôn Đình nắm lấy tay cô, "Ừ, cô tiên nhỏ."
Người đàn ông qua loa lấy lệ quá đi mất.
Văn Ý cắn răng, cô không thể tẩy não Thẩm Ôn Đình được. Những chuyện đáng xấu hổ mà cô không nhớ được, người đàn ông này lại ấn tượng sâu sắc!
Ngồi trên ghế sofa một lúc, Văn Ý lại bò dậy, cô đến quấy rối Thẩm Ôn Đình, "Thẩm Ôn Đình, sao anh lại thích em?"
Không phải cô không tự tin, lúc đó có rất nhiều bạn nữ tài giỏi xuất sắc vây quanh Thẩm Ôn Đình, Chu Vũ Lạc cũng là một trong số đó. Mấy người bét lớp, đang trong thời kì nổi loạn như cô cũng không nhiều.
"Bởi vì em ngốc." Thẩm Ôn Đình đóng tài liệu trong tay lại, anh nhìn cô.
Bất kể bao lâu, Văn Ý dường như vẫn là dáng vẻ đó, ngốc nghếch. Ở bên ngoài đánh nhau, lúc về nhà họ Thẩm thì sẽ nhào vào lòng ông nội Thẩm khóc lớn. Ngôn Tình Trọng Sinh
Cô nhóc nhỏ bé, lúc ôm vào lòng, mềm mại vô cùng.
Văn Ý tức giận bực bội, khoai tây chiên không ngon nữa rồi, cô ném sang một bên, cô lao đến mặt Thẩm Ôn Đình, cắn một cái.
Thẩm Ôn Đình cũng không ngăn cô lại, để mặc cho cô làm bữa. Đợi đến khi cô làm loạn đủ rồi, ngón tay anh nhẹ nhàng đặt trên eo cô, dịu dàng đè xuống.
"Thẩm Ôn Đình, hình như anh yêu em nhiều hơn một chút." Văn Ý vòng tay qua cổ Thẩm Ôn Đình, giống như một chú chuột túi vậy, giọng nói vô cùng mềm mại.
Thẩm Ôn Đình ôm Văn Ý đang làm nũng, anh thở dài, "Văn Ý, cả đời này anh chưa từng yêu ai. Có rất nhiều chuyện anh làm không được tốt, anh cũng sợ rằng anh yêu em không đủ."
Vì thế anh mới cố gắng hết sức, dành những điều tốt nhất, toàn bộ đều cho Văn Ý.
"Anh đã làm rất tốt rồi." Văn Ý lẩm bẩm một câu, cô vỗ vỗ lên vai Thẩm Ôn Đình, "Có rất nhiều phụ nữ thích anh, anh xem đi, anh hấp dẫn biết bao nhiêu."
Cô muốn nói là, vì thế anh không cần phải cẩn thận như vậy, cũng không cần tự ti. Là Văn Ý cô chưa đủ tốt.
"Vì thế anh mới nói ánh mắt em không tốt." Thẩm Ôn Đình cắn lên tai Văn Ý, anh nói nhỏ, "Đổi tên đi, Văn Nhị."
Văn Ý: "..." Em đơn phương tuyên bố sẽ tuyệt giao với anh mười giây!
-
Không ngờ rằng ngày hôm sau vị vua không thượng triều sớm đã bị thái giám trung thành Bạch Tiêu thúc giục, để lại yêu nữ hại nước là Văn Ý.
Nhà vua không có ở đây, yêu nữ không có ai để chơi đùa, cô lăn ra khỏi giường.
Văn Ý bắt một chiếc xe taxi, Ngải Tư Ngôn ở đầu bên kia vẫn còn đang nói chuyện, "Cố Phương Nguyên bên kia chúng ta không quản thật à?"
"Không mua say không suy sụp tinh thần, chẳng phải bây giờ đang tốt lắm sao?" Văn Ý hạ cửa kính xe xuống, nhìn phong cảnh đang lướt nhanh qua ở bên ngoài, "Chuyện tình cảm, không tiện xen vào. Chuyện của cậu và Phương Dịch, tớ cũng đâu có xen vào chuyện hai người ở bên nhau đâu?"
Bọn họ lớn lên cùng nhau, con người của Ngải Tư Ngôn rất coi trọng tình cảm. Nhìn thấy Cố Phương Nguyên bình thường cà lơ phất phơ, bây giờ lại sa sút thành ra như vậy, tuy rằng cậu ấy không nói gì, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng. Chẳng qua là chuyện tình cảm, chỉ có người trong cuộc mới biết lạnh ấm thế nào.
"Cũng đúng." Ngải Tư Ngôn lẩm bẩm một mình, sau đó lại đột nhiên hỏi, "Tối hôm qua cậu chạy đi đâu vậy? Tớ làm thế nào cũng không gọi được cho cậu?"
Tối hôm qua cô bận làm chuyện quan trọng của đời người, thấy sắc quên bạn.
Cô ho nhẹ một tiếng, Văn Ý xuống xe, cô bình tĩnh nhìn khuôn viên quen thuộc, "Tối hôm qua lái xe, ở trên đường cao tốc, không tiện liên lạc."
Ngải Tư Ngôn: "??" Là kiểu lái xe mà cô hiểu sao?
(*) Lái xe, theo Tieba thì từ này dùng để nói mấy hành vi kể chuyện, phân phát tài nguyên 18+,...
Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, Văn Ý rất ít khi về lại trường cũ của mình. Một phần là vì khi đó cô đang trong thời kỳ nổi loạn không hiểu chuyện, khoảng thời gian học cấp ba cũng không vui vẻ mấy. Hai là vì lúc thi đại học cô thi không được tốt, ban đầu suýt chút nữa bị Văn Kỷ Niên cho đi học lại một năm. Sau đó cô điên lên, làm loạn ở trường một trận, đến bây giờ vẫn không có mặt mũi mà quay về.
Lần này cũng yêu cầu của truyện tranh, cho nên cô mới đến chọn cảnh. Chỉ là cô không ngờ rằng, cô sẽ gặp Chu Thiến Thiến ở đây.
Dường như gần đây cô ta không được khỏe cho lắm, vẫn gầy giống như trước đây. Trang điểm rồi, nhưng lại nhìn như ma vậy, mặc một chiếc váy dài màu trắng đi khắp nơi.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Văn Ý đã thấy nổi da gà, cô giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục ghi chép lại bố cục của khuôn viên trường.
Cô muốn tránh đi, nhưng có người lại không muốn.
"Văn Ý." Giọng nói sắc bén của Chu Thiến Thiến vang lên, hai người nhìn nhau, Văn Ý mới phát hiện ra Chu Thiến Thiến tiều tụy hơn trước đây nhiều. Quầng thâm dưới mắt có dùng đồ trang điểm cũng không che đi được, sắc mặt tái nhợt, "Đã rất lâu rồi cô chưa về nhà họ Văn."
Văn Ý nhún vai, Văn Kỷ Niên đã có được thoản thuận của ông nội Thẩm, hoàn toàn bán cô con gái này đi rồi, về hay không về cũng không có chuyện gì.
"Sức khỏe của ba càng ngày càng kém." Chu Thiến Thiến nói.
Văn Ý miễn cưỡng ngước mắt lên, "Bị đứa con phá của là Văn Viễn chọc giận à."
Cô không nghe ngóng chuyện nhà họ Văn, chẳng qua là Cố Phương Nguyên và Ngải Tư Ngôn bọn họ, bình thường hay nhắc đến một chút.
Văn Viễn đã chia tay với cô sinh viên đại học kia, nhưng lại tìm thêm vài người phụ nữ khác ở bên ngoài. Cuối cùng còn phạm tội, phải vào đồn cảnh sát một thời gian. Nếu không phải nhà họ Văn bỏ tiền bỏ sức ra, đoán chừng với những chuyện mà Văn Viễn đã làm, có lẽ phải ở trong đó thêm một khoảng thời gian nữa.
Sắc mặt Chu Thiến Thiến cứng đờ, cô không thừa nhận không được, "Ừ. Cô nói đúng, tôi hẳn là nên ly hôn."
"Ồ, vậy chúc cô mau được hạnh phúc." Văn Ý lướt xem ảnh trong điện thoại, cô tùy tiện trả lời một câu.
"Văn Ý, ba nói muốn gặp cô." Chu Thiến Thiến đột nhiên lên tiếng, cô ta im lặng một lúc rồi tiếp tục nói, "Ông ấy mắc bệnh ung thư, có lẽ sống không được bao lâu nữa."
Lại nói, Văn Kỷ Niên năm nay chưa đến sáu mươi, có lẽ là do trước đây làm chuyện ác quá nhiều, nên bây giờ gặp quả báo.
"Không rảnh." Văn Ý ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời rực rỡ, cô từ từ nói với Chu Thiến Thiến, "Cho dù ông ấy muốn xin lỗi hay làm gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đến. Cô nói với Văn Kỷ Niên, người mà ông ấy có lỗi nhất là mẹ tôi."
Chu Thiến Thiến: "Cô không sợ mình sẽ hối hận à?"
Văn Ý không nói gì, "Cô còn có tâm trạng xen vào chuyện của người khác à?"
"Tôi đến đây, chỉ là vì muốn nhớ lại." Ánh mắt Chu Thiến Thiến nhìn về phía xa xa.
Văn Ý không có hứng thú để nghe câu chuyện tình cảm trai gái của cô ta, bình thường khi phụ nữ bị kích thích quá lớn, có chút không được bình thường.
Đeo cái balo nhỏ lên, Văn Ý khoát tay nói, "Vậy cô tiếp tục, tôi đi trước."
Lúc cô đi ngang qua Chu Thiến Thiến, Văn Ý liếc nhìn cô thêm lần cuối, vừa mới mở miệng ra, cô lựa chọn im lặng. Chu Thiến Thiến còn tốt hơn mẹ cô nhiều, ít ra cô ấy còn trẻ, tương lai vẫn còn rất nhiều khả năng.
Trước đây, cô cũng hy vọng một ngày nào đó Văn Kỷ Niên sẽ tỉnh ngộ, làm một người cha tốt luôn yêu thương cô. Nhưng mà cô đã đợi rất lâu, cũng từ bỏ rồi.
Nhớ đến những câu truyện cổ tích mà trước đây cô đã từng đọc, có rất nhiều kết thúc có hậu. Chẳng qua là cuộc sống này rất thực tế, làm gì có nhiều kết thúc có hậu như vậy. Có một số chuyện, chôn xuống tận đáy lòng, cả đời này muốn quên cũng không quên được.
Cũng giống như Văn Kỷ Niên, cô không có được tình yêu thương của một người cha. Cũng giống như Tô Vũ Kiều, đã không còn là cậu thiếu niên ngây thơ đơn thuần nữa rồi.
-
Vào ngày Tết Thiếu nhi, Văn Ý và Ngải Tư Ngôn đến trung tâm thương mại mua sắm cả ngày, đợi đến khi cô nhận được điện thoại của Thẩm Ôn Đình, cô còn hơi choáng váng, không phản ứng kịp, "Hôm nay?"
Văn Ý nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô chần chừ nói, "Ngày lễ của em?"
Đứa trẻ lớn họ Văn mỗi năm vào ngày Tết Thiếu nhi sẽ để bản thân mình quay lại thời thơ ấu một lần, tiện thể ở cùng Ngải Tư Ngôn chơi cả một ngày.
Thẩm Ôn Đình ở đầu bên kia im lặng vài giây, giọng điểu có hơi nguy hiểm, "Trừ cái này ra thì sao?"
Văn Ý không nghĩ ra được, cô nghĩ Thẩm Ôn Đình, lại nói, "Ngày kỷ niệm của anh với em?"
"Ừ." Giọng nói của anh hòa hoãn hơn được một chút.
"Nhưng hôm nay không phải thất tịch." Văn Ý nhắc nhở Thẩm Ôn Đình, "Có phải anh nhớ nhầm rồi không?"
Thẩm Ôn Đình ở đầu bên kia từ từ nhìn xuống bên ngoài cửa sổ, đài phun nước ở khu Thanh Hà đúng lúc hiện ra ánh sáng đủ màu sắc, không hề chói mắt, ngược lại cảm thấy rất sáng sủa.
Bên người trống không, Văn Ý không có ở bên cạnh. Thẩm Ôn Đình đè lên huyệt thái dương, công việc bận rộn khiến anh cảm thấy mệt mỏi, "Đang đi dạo phố với Ngải Tư Ngôn à?"
Văn Ý gật đầu, "Đúng vậy, bọn em định đi kara."
Thẩm Ôn Đình kéo rèm cửa sổ lại, "Chơi vui một chút."
Anh cúp điện thoại, để lại Văn Ý sững sờ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Sao cô thấy Thẩm Ôn Đình có chút không vui.
Văn Ý trái lo phải nghĩ, cô đâu có hồng hạnh vượt tường, cũng đâu có đi cả đêm không về.
"Cục cưng, chúng ta còn đi kara nữa không?" Ngải Tư Ngôn bê trà sữa ra, cô nhìn Văn Ý. Nhìn thấy Văn Ý lắc đầu, cô hỏi một câu, "Sếp Thẩm nhà cậu kiểm tra à?"
"Ừ." Văn Ý không yên lòng, cô gật đầu, cô vắt óc cũng không nghĩ ra hôm nay là ngày gì, "Chúng ta đừng đi kara, hẹn ngày khác nhé."
"Này..." Ngải Tư Ngôn có chút thất vọng, cô lấy ống hút đâm đâm trân châu dưới đáy cốc, cô lẩm bẩm một câu, "Lâu lắm rồi cậu không đi chơi với tớ đấy."
Văn Ý bận rộn việc ở studio, lại vội vàng làm kịp bản thảo để nộp, lại còn thêm tiết mục yêu đương với Thẩm Ôn Đình, hoàn toàn bỏ quên mất Ngải Tư Ngôn.
"Lần sau nhé, ngoan nào." Văn Ý dỗ dành Ngải Tư Ngôn, cô nói, "Hôm nay Tết Thiếu nhi, cậu không định về sớm một chút à."
Ngải Tư Ngôn: "Để làm gì?"
"Cùng Phương Dịch nhà cậu làm chút chuyện không dành cho trẻ em."
Ngải Tư Ngôn: "..."
Lúc Văn Ý về tới khu Thanh Hà, Thẩm Ôn Đình đang mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường, đứng bên cạnh đài phun nước. Đôi mắt trong trẻo đang nhìn ánh sáng đủ màu sắc. Hơi thở xung quanh anh hơi lạnh lùng, dường như anh đã trở về làm cậu thiếu niên yên tĩnh cô đơn khi đó.
Văn Ý bước rất nhẹ, cô nhón chân đi về phía Thẩm Ôn Đình. Cô vừa định dọa anh, người đàn ông vốn dĩ đang chăm chú nhìn đài phun nước xoay người lại, đôi mắt trong veo nhìn cô, "Lại thêm một chuyện xấu hổ nữa."
Văn Ý: "..."
Trò đùa bị bại lộ, Văn Ý không vui, cái miệng nhỏ vểnh cao lên, "Anh không phối hợp diễn một chút với em được à?"
Thẩm Ôn Đình vui vẻ nói với cô, "Vậy em làm lại một lần nữa, anh phối hợp với em."
"Được!"
Văn Ý lùi về phía sau mấy bước, thấy Thẩm Ôn Đình thật sự ngoan ngoãn xoay người lại. Khóe mắt cô cong lên, cô chạy nhanh đến, nhảy lên lưng Thẩm Ôn Đình, cô nhéo tai anh, "Thẩm Ôn Đình, Tết Thiếu nhi vui vẻ."
Thẩm Ôn Đình lập tức giữ lấy hai chân cô, cảm giác được hai tai nhạy cảm của mình đang bị cô giữ trong tay, anh mím đôi môi mỏng, nhẹ giọng nói: "Anh không đón Tết Thiếu nhi."
"Đừng nhàm chán như vậy chứ." Văn Ý vung chân nhìn đài phun nước trước mặt, "Sao em cảm thấy đài phun nước hôm nay hơi lạ?"
Trước đây nó rất đẹp, nhưng cô cảm thấy hôm nay hơi khác so với trước đây.
"Thích không?" Thẩm Ôn Đình hỏi cô.
"Cũng không tệ lắm." Văn Ý vòng tay ôm lấy cổ anh, "Hôm nay sao lại về sớm như vậy?" Trước đây Thẩm Ôn Đình đã từng nói, trước giữa tháng sáu anh bận rất nhiều việc, thường xuyên phải tăng ca.
Có đôi lúc Văn Ý sẽ qua đó vẽ tranh với anh, cuối cùng chịu không nổi nữa, ngủ trong phòng nghỉ của anh. Lúc cô tỉnh dậy thì đang ở trên chiếc giường lớn ở khu Thanh Hà.
"Đón lễ với em."
Văn Ý nghiêng đầu nhìn anh, ngoại hình của Thẩm Ôn Đình thật sự đều rất hợp với gu thẩm mỹ của cô, mỗi một nơi cô đều hết sức hài lòng. Có lẽ do ánh trăng hôm nay rất đẹp, Văn Ý nổi hứng lên, cô chu môi hôn lên mặt anh, "Lúc gọi điện thoại cho em, có phải anh giận rồi không?"
"Không có." Đôi môi mềm mại của cô tùy tiện chấm mút trên mặt anh, Thẩm Ôn Đình nhắm hai mắt lại, anh cố gắng kiềm chế sự kích động muốn "xử" cô ngay tại chỗ, anh nói, "Dù sao thì chuyện em không có lương tâm cũng không phải ngày một ngày hai."
Văn Ý: "..." Nghe mấy lời này, sao giống với lời của những người vợ bị chồng bỏ rơi vậy nhỉ!
Cô hôn lên mặt Thẩm Ôn Đình để trấn an anh, Văn Ý nói, "Ngoan nào, chúng ta về nhà thôi, đói rồi."
Thẩm Ôn Đình cõng cô đi vào thang máy, "Ở ngoài chưa ăn à?"
"Em có ăn một chút bánh ngọt, định hát kara xong thì ăn đồ nướng." Hơi thở ấm áp của Văn Ý phả lên mặt Thẩm Ôn Đình, anh không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn lại, chuyên tâm lắng nghe Văn Ý nói, "Thấy anh làm mình làm mẩy như vậy, nên em mới về."
"Không có làm mình làm mẩy." Thẩm Ôn Đình phủ nhận, anh cõng cô ra khỏi thang máy, "Xuống nào."
"Ồ." Văn Ý lep xuống khỏi người Thẩm Ôn Đình, nhìn anh mở khóa bằng vân tay. Vừa vào trong cô nhìn thấy có vài quả bóng bay treo ở cửa ra vào, trên bàn ăn còn có nến. Hình như có dùng tinh dầu thơm, không chỉ có màu sắc đẹp, còn có mùi thơm thoang thoảng tản ra trong không khí, rất dễ ngửi.
Văn Ý chớp mắt nhìn, cô ngạc nhiên nhìn Thẩm Ôn Đình, "Đây là bất ngờ sao?"
"Thích không?" Thẩm Ôn Đình chăm chú nhìn biểu cảm của Văn Ý, thấy cô hơi ngây người, sau đó lại mỉm cười, lúc này anh mới yên tâm.
"Thích." Văn Ý bật cười, cô đi một vòng xung quanh bàn ăn. "Ảnh chụp chung, hoa hồng, tinh dầu thơm... Thẩm Ôn Đình, anh học cái này ở đâu vậy?"
Vẻ mặt Thẩm Ôn Đình hơi căng thẳng, sắc mặt hơi mất tự nhiên, nhưng anh lại khéo léo giấu đi, "Tự mình nghĩ ra."
"Ồ..." Văn Ý kéo dài ra.
Có quỷ mới tin được anh, người đàn ông ngàn năm không hề lãng mạn chút nào bỗng nhiên có nhiều chiêu như vậy.
-
Ăn uống no say, Văn Ý sờ lên cái bụng tròn vo của mình. Ánh mắt oán hận nhìn Thẩm Ôn Đình, "No căng rồi."
Thẩm Ôn Đình lấy viên tiêu thực cho cô, đợi cô ăn xong, anh lại nhẹ nhàng xoa lên bụng cô, "Vẫn chưa nhớ ra à?"
Văn Ý đang được phục vụ rất thoải mái, vốn dĩ cô đang thoải mái hưởng thụ, nghe thấy lời này, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh, "Gì chứ?"
Thẩm Ôn Đình im lặng không nói gì, giúp cô xoa một lúc rồi anh hỏi, "Còn khó chịu không?"
"Chỉ là hơi no thôi." Văn Ý ngáp một cái, cả người cô bị Thẩm Ôn Đình bế lên. Cô kêu lên một tiếng, "Làm gì vậy?"
"Vận động với em, tiêu thực." Thẩm Ôn Đình lạnh lùng nói, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đè cô xuống.
Triền miên một lúc, Văn Ý cảm thấy bụng mình lại trống rỗng rồi, cô ở trên người anh làm nũng, "Không làm nữa..."
Là lỗi của cô, cô không nên thèm muốn được ăn Thẩm Ôn Đình. Một khi người đàn ông kìm nén bấy lâu bắt đầu ăn mặn, người chịu thiệt là cô.
"Văn Ý." Tiếng thở dốc trầm khàn lọt vào tai cô, một nụ hôn rơi xuống chỗ nhạy cảm của cô, cơ thể Văn Ý run lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Ôn Đình.
"Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày chúng ta kết hôn." Anh nói.
Hai năm trước, Thẩm Ôn Đình không ở trong nước, Văn Ý hoàn toàn không nhận ra mình đã kết hôn, xem mình là cô tiên nhỏ, rong chơi khắp chốn với Ngải Tư Ngôn. Ngày cưới này, đã bị quên lãng từ lâu rồi.
"Em sai rồi..." Văn Ý nghiêm túc nhận sai, cảm giác được anh lại tăng thêm lực, nước mắt cũng rơi ra, cô nổi giận mắng anh, "Anh cầm thú!"
Cái gì mà người đàn ông đoan chính, lạnh lùng ít nói, tất cả đều là ảo tưởng!
"Ừ, anh cầm thú." Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng hôn lên môi cô, "Nhưng mà Văn Ý này, làm sai thì phải chịu phạt."
Chịu cái em gái nhà anh ấy! Cái eo già của em!
_
Hạ Phùng Quân đã giải ngũ, nhưng anh ấy không đinh phát triển ở đây. Lãnh đạo cấp trên đã tìm cho anh một công việc ở Bắc Kinh. Một ngày trước khi đi, Thẩm Ôn Đình và Văn Ý đến tiễn anh
"Được rồi được rồi đừng tiễn nữa, cậu mà tiễn nữa tôi sắp khóc rồi đây này." Một người đàn ông cao hơn một mét tám, nhìn vô cùng tỏa nắng, xúc động nói một câu, "Cũng không biết sau lần tạm biệt này, lần gặp mặt sau là lúc nào."
Thẩm Ôn Đình: "Nếu như cậu có thời gian, về đây tôi mời cậu ăn cơm."
"Được." Hạ Phùng Quân toét miệng cười, anh cũng biết rằng cuộc gặp mặt tiếp theo còn rất xa. Nhìn Văn Ý ở bên cạnh, "Em Văn, anh phải đi rồi. Lần trước gặp em, em vẫn còn là trẻ vị thành niên, mới đó mà đã kết hôn rồi. Lần sau anh lại tới, có phải là được ăn mừng đầy tháng con của em không?"
Văn Ý nghiêm túc nói, "Vậy anh định đến một mình hay dẫn theo bạn gái đến?"
Hạ Phùng Quân á khẩu, anh tức giận nhìn Văn Ý, "Xem thường anh Hạ độc thân à?"
"Không phải, em chỉ cảm thấy anh ở một mình quá đáng thương." Văn Ý thở dài, thấy anh tức giận, cô bật cười, "Em nói linh tinh đấy, anh Hạ có đến một mình em vẫn hoan nghênh."
Hạ Phùng Quân lắc đầu, anh nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, "Mấy năm nay em Văn chỉ thêm tuổi thôi, vẫn giống hệt như một đứa trẻ. Ôn Đình, vất vả lắm mới rước dâu về, cậu phải trông kỹ đấy."
Thẩm Ôn Đình gật đầu, "Được."
Qua khỏi cửa kiểm tra an ninh, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Hạ Phùng Quân nữa. Văn Ý và Thẩm Ôn Đình ra khỏi sân bay, bên ngoài ánh nắng chói chang, nhưng không hề oi bức.
"Đàn anh Hạ sẽ không lén khóc đâu nhỉ?" Văn Ý nhìn vào trong sân bay.
Con người của Hạ Phùng Quân, đừng nhìn vào dáng vẻ trưởng thành của cậu ấy, thật ra thì cậu ấy không chịu nổi cảnh chia ly như thế này. Năm đó tốt nghiệp cấp ba, Văn Ý đến tìm Thẩm Ôn Đình, cô nhìn thấy Hạ Phùng Quân ôm Thẩm Ôn Đình khóc quá trời.
"Chắc là không đâu." Thẩm Ôn Đình đột nhiên dừng lại, Văn Ý nhìn sang, đối diện với ánh mắt của anh, "Sao vậy?"
"Chẳng qua là đột nhiên muốn biết, năm đó lúc anh đi, em có lén khóc nhè không." Lần đó, anh đi cùng Văn Ý, nhưng chỉ có một mình Văn Ý rời khỏi sân bay.
"Không có!" Văn Ý hừ một tiếng rồi nói.
Năm ấy cô mười sáu tuổi, đột nhiên biết được tin Thẩm Ôn Đình ra nước ngoài, Văn Ý không nói một lời nào, cô chui vào trong chăn, một mình rơi nước mắt. Không liên quan đến tình yêu, chẳng qua là Thẩm Ôn Đình vẫn luôn ở bên cạnh cô đột nhiên rời đi, cô nhất thời không chấp nhận được.
"Vậy thì tốt." Thẩm Ôn Đình thở phào nhẹ nhõm, "Anh đã từng nghĩ đến chuyện không ra nước ngoài, sợ em khó chịu."
Văn Ý cố nén nước mắt, "Ồ." Anh luôn đặt cô vào trong tương lai của mình, nhưng anh chưa bao giờ nói với cô bất cứ điều gì.
"Quả nhiên là cô nhóc không có lương tâm." Thẩm Ôn Đình đành phải thở dài, anh nhéo mặt cô một cái.
Văn Ý cầm tay anh, cắn một cái, cô mạnh miệng nói, "Vậy sau này em sẽ đối xử tốt với anh hơn một chút nhé."
Mười năm của anh, em sẽ dùng cả đời này để bù đắp.