Vì thế, Ngải Tư Ngôn đã đặc biệt chi nửa tháng tiền tiêu vặt, mời Văn Ý ăn một bữa hoành tráng.
"Ăn mừng chúng ta trở thành bạn cùng lớp trước đã!" Lúc trước khi học cấp hai, vì nguyên nhân công việc của ba mẹ, Ngải Tư Ngôn không học ở đây. Nhưng không, vừa lên cấp ba, nhờ vào quan hệ, hai người được học cùng lớp với nhau.
"Cạn ly." Văn Ý cũng nâng ly.
Ăn một chút, sau đó chơi đến năm sáu giờ, Văn Ý nhìn đồng hồ, gần đến giờ về nhà rồi.
" Cục cưng, cậu cũng lên cấp ba rồi, cũng nên yêu đương rồi. Còn không yêu, sẽ không kịp yêu sớm đâu." Trước khi đi, Ngải Tư Ngôn còn nghiêm túc vỗ vai Văn Ý.
Văn Ý ghét bỏ, "Yêu sớm thì có gì vui."
Ngải Tư Ngôn: "Anh chàng đẹp trai nhìn rất đẹp đó."
Văn Ý do dự vài giây, sau có cũng đồng tình với Ngải Tư Ngôn.
Thế giới này không đáng giá, nhưng anh chàng đẹp trai thì đáng.
-
Trong giờ học, Thẩm Ôn Đình vẫn còn đang yên lặng đọc sách ngoại ngữ, cậu bạn ngồi bàn trước chạy vào, "Lớp trưởng, tin nóng hổi, có người mơ ước cô bé thanh mai của cậu."
Thẩm Ôn Đình nghe vậy thì ngước mắt lên, "Gì cơ?"
"Vừa rồi tớ đến canteen mua đồ ăn, nghe thấy có một cậu bạn nói trưa nay đưa thư tình cho em Văn." Cậu bạn kia ngồi vào chỗ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Em Văn của chúng ta xinh đẹp như vậy, hóa ra là có không ít người thích nhỉ. Bây giờ mới vừa vào cấp ba, có lẽ sau này lớp trưởng của chúng ta sẽ có rất nhiều tình địch."
"Còn nữa, lên cấp ba không cần mặc đồng phục. Hôm nay em Văn của chúng ta mặc một chiếc váy rất xinh, suýt chút nữa cũng làm tớ ngẩn người luôn rồi, chứ đừng nói là đám nhóc kia."
"Ừ." Thẩm Ôn Đình lạnh lùng trả lời một tiếng, sau đó lại cúi đầu đọc sách.
Lúc này hoàng thượng không gấp, thái giám đã vội... Cậu bạn buồn bực nói, "Lớp trưởng, sao cậu yên tâm về em Văn vậy?"
Nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy, Hạ Phùng Quân ở bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, anh tức giận bật cười rồi mắng một câu, "Cậu ngốc à, lớp trưởng của chúng ta xuất sắc như vậy, em Văn sao có thể để mắt đến những tên yếu ớt kia."
Cậu bạn sờ sờ lên gáy mình, liếc nhìn Thẩm Ôn Đình.
Hạ Phùng Quân nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh mình đang vô cùng tỉnh táo, hơi tò mò, "Cậu không lo lắng thật à? Một năm nữa cậu đi rồi, với nhan sắc này của em Văn, gọi được rất nhiều hoa đào đấy."
Nói không lo thì là giả, Văn Ý đang ở độ tuổi này, thời kỳ nổi loạn sắp đến rồi, cũng là thời kỳ mà trái tim dễ rung động.
Nhưng mà Thẩm Ôn Đình cũng khá hiểu Văn Ý, bây giờ cô còn không hiểu thế nào gọi là thích, cùng lắm là chỉ cảm nắng một chút thôi.
Buổi trưa, Thẩm Ôn Đình cầm hộp cơm đi vào nhà ăn. Kế bên cửa sổ, có một cậu học sinh đang đứng bên cạnh Văn Ý, phía sau còn có thêm hai ba người đang hò hét.
Đến gần hơn một chút, anh có thể nghe thấy mấy cậu học sinh đang la hét, "Đừng sợ, tiến lên nhanh nào! Anh Tống, nếu như cậu sợ, tối nay cậu phải làm bài tập cho tôi!"
Cậu bạn kia nghiến răng, dưới ánh nhìn chăm chú của Văn Ý, vội vàng nói, "Đàn em Văn Ý, anh thích em lâu rồi, em có thể làm bạn gái của anh không?"
Được tỏ tình trước mặt nhiều người như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên của Văn Ý. Trước đây cô cũng đã từng nghe nói đến, khi đó cô còn cảm thấy thú vị. Chẳng qua là chuyện này xảy ra với mình, cô có chút lúng túng.
Chàng trai trước mặt cũng khá đẹp trai, chẳng qua là Văn Ý lục lọi lại ký ức, hoàn toàn không khớp một chút nào.
Do dự một chút, Văn Ý hỏi anh, "Xin hỏi anh là..."
"Anh là Tống Liễm lớp mười một." Anh chàng kia có chút căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai cũng đỏ lên, anh vội vàng giải thích, "Anh biết đối với em mà nói thì có hơi đột ngột, chúng ta có thể bắt đầu làm bạn. Hơn nữa anh học cũng khá tốt, sau này có thể dạy kèm cho em..."
"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình cầm hộp cơm đặt ở trước mặt Văn Ý, vô cùng muốn kéo Văn Ý ra sau lưng để làm của riêng, bàn tay anh không biết là vô tình hay cố ý mà khoác lên vai Văn Ý, "Còn không ăn thì cơm nguội đấy."
"Đàn, đàn anh Thẩm..." Cậu bạn nhìn chằm chằm bàn tay của Thẩm Ôn Đình đang đặt trên vai Văn Ý, vẻ mặt nhất thời tối xuống, sau khi nhận ra gì đó, vội vàng xin lỗi, " Xin lỗi, tôi lập tức đi ngay."
Kéo mấy người anh em của mình, cậu bạn đi rất nhanh.
"Này..." Văn Ý còn muốn ngoắc tay kêu bọn họ lại, nhưng bọn họ đã chạy mất rồi.
Thẩm Ôn Đình thấy vậy, anh buông tay ra. Anh liếc nhìn Văn Ý, lại nhìn đi chỗ khác, anh ngồi đối diện cô, tự mình lấy hộp cơm, "Sao không trả lời?"
Văn Ý không nói nên lời, "Em cũng muốn trả lời lắm, bọn họ chạy nhanh như vậy, em trả lời thế nào đây."
Vẻ mặt Thẩm Ôn Đình cứng lại, anh dừng lại một lát, nhìn cô mở hộp cơm ra, anh thờ ơ hỏi một câu, "Định đồng ý à?"
"Sao có thể chứ." Văn Ý liếc mắt, sau đó lại cẩn thận nhìn Thẩm Ôn Đình, "Dù sao thì em cũng quen anh nhiều năm như vậy."
Trái tim của Thẩm Ôn Đình đập lỡ một nhịp, anh không nói ra được là cảm giác gì đang lan ra trong lòng mình. Dường như hơi tê, cũng hơi căng thẳng.
Tất cả cảm giác kỳ lạ, tất cả đều đến từ cô nhóc này.
Đồ ăn rất ngon, gần đây Văn Ý và Ngải Tư Ngôn đi ăn ngoài quá nhiều, hai người đều cảm thấy dạ dạy có chút không thoải mái. Ngải Tư Ngôn về nhà ăn cơm, Văn Ý thật sự rất ngại khi mỗi ngày đều ăn chùa. Nghĩ tới nghĩ lui, cô đành phải làm phiền Thẩm Ôn Đình, bảo anh mang cho cô một phần cơm.
Dù sao thì Thẩm Ôn Đình học lớp mười hai, buổi trưa cũng không thể về nhà ăn cơm được, đây chẳng phải là đúng lúc sao.
Gắp một miếng xúc xích, cho vào trong miệng. Văn Ý hài lòng híp mắt lại, cô tiếp tục nói câu vừa nãy, "Ở với anh lâu như vậy nên gu thẩm mỹ của em khá cao, chàng trai giống vậy em không để vào mắt."
Trái tim anh chùng xuống, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý không tim không phổi ở trước mặt mình, anh không nói gì.
"Vẫn là dì nấu ngon." Văn Ý nhìn đồ ăn của Thẩm Ôn Đình, cô thương lượng, "Em có thể không ăn cải xanh được không?"
"Không thể."
Văn Ý: "..." Không ngờ rằng vừa mới xong cấp hai, mỗi ngày cô đều bị Thẩm Ôn Đình giám sát chuyện ăn cơm.
Ăn uống no nê, Văn Ý đưa hộp cơm cho anh, "Thẩm Ôn Đình, ngày mai em muốn ăn ớt chuông. Em nhớ là ông nội đặc biệt dặn dì làm cho em rồi, bây giờ có phải là sắp xong rồi không?"
"Không có." Thẩm Ôn Đình vẫn làm mặt lạnh, anh đi về phía khu phòng học cấp ba.
Văn Ý không biết Thẩm Ôn Đình lại bị cái gì chọc điên, cô bước nhanh theo sau Thẩm Ôn Đình, "Vậy đậu hũ tứ xuyên thì sao?"
"Anh không ăn cay."
Văn Ý: "..."
Cô tức giận làm mặt quỷ với Thẩm Ôn Đình, Văn Ý chạy về ký túc xá, thoải mái đánh một giấc.
Chương trình học của lớp mười khá bận rộn, chẳng qua là Văn Ý cũng không vội, cô luôn nghĩ rằng cấp ba chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn còn thời gian để chơi.
Hết giờ học, Văn Ý kéo Ngải Tư Ngôn đến sân bóng ngắm những anh chàng đẹp trai.
Cầm điện thoại lên, Ngải Tư Ngôn xem bản ghi chú rồi nói với Văn Ý, "Tớ chuẩn bị xong hết rồi. Số 9 là đàn anh lớp mười một, top 10 toàn khối, nhà làm bác sĩ. Số 13 là lớp của chúng ta, cũng định học chuyên ngành nghệ thuật giống cậu, giọng hay lắm. Số 15 là..."
"Tớ nhìn trúng số 9." Văn Ý nhìn chằm chằm số 9 trên sân mà không hề chớp mắt, "Có cách liên lạc không?"
Ngải Tư Ngôn: "... Không có."
Văn Ý: "Cậu sắp lật tung cả nhà người ta lên rồi vậy mà lại không có cách liên lạc?"
Ngứa ngáy khó chịu quá.
Ngải Tư Ngôn tức giận chỉ vào đầu Văn Ý, "Vớ vẩn, đàn anh này rất được săn đón đấy, hỏi thăm mấy chuyện này vẫn được, sau khi tớ hỏi cách liên lạc, mấy đàn chị kia phòng tớ như phòng cướp vậy."
Văn Ý như đang suy nghĩ gì đó, cô gật đầu rồi lại đứng bên cạnh Ngải Tư Ngôn xem tiếp, "Cậu định mấy giờ về nhà?"
Ngải Tư Ngôn đi đọc, nhà cậu ấy lại khá gần. Ba mẹ cậu ấy không nỡ để cậu ấy vào trường chịu khổ, yêu cầu Ngải Tư Ngôn mỗi ngày đều phải về nhà.
"Không vội, ba mẹ tớ hôm nay bận việc, anh tớ lại không có ở đây, về trễ một chút cũng được." Ngải Tư Ngôn, cô hơi nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Cơ thể cô ngay lập tức căng thẳng, cô trốn ra sau lưng Văn Ý, "Trúc mã nhà cậu đến kìa."
Văn Ý nhìn về hướng Ngải Tư Ngôn chỉ, quả nhiên là Thẩm Ôn Đình. Anh cầm một xấp tài liệu trong tay, đoán là đi đưa cho thầy. "Cậu sợ anh ấy như vậy làm gì?"
Ngải Tư Ngôn lắc đầu, "Tớ cũng không biết nữa, thì là sợ đó. Bình thường anh ấy lạnh lùng như vậy, lại không thích nói chuyện, tớ không nên sợ à?"
Cũng không hẳn là sợ, con người của Thẩm Ôn Đình chính là như vậy, luôn khiến người khác cảm thấy khó hòa hợp.
Hừ một tiếng, Ngải Tư Ngôn nói, "Hơn nữa, cậu cũng không sợ anh ấy."
Nhớ lại cách dạy kèm ma quỷ của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý rùng mình một cái, cô tiếp tục xem trận bóng rổ.
"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình đi ngang qua Văn Ý, ánh mắt anh dừng lại sau gáy cô, "Bảy giờ anh đến lớp bọn em dạy kèm."
Văn Ý: "..."
Mặc dù cô ở nội trú rồi, Văn Ý vẫn không thoát khỏi cơn ác mộng dạy kèm. Nhất là vào kỳ thi đầu năm học, điểm của cô đứng cuối lớp, khiến Thẩm Ôn Đình tức giận, ngay trong ngày hôm đó anh đã phạt cô viết bản tự kiểm điểm và lập kế hoạch học tập cẩn thận.
Vốn dĩ Thẩm Ôn Đình lên lớp mười hai phải học giờ tự học buổi tối, chẳng qua là cũng không biết anh đã xin thầy thế nào. Nói tóm lại, tối nay anh không lên lớp giờ tự học, thậm chí anh còn mượn trường một phòng học để dạy kèm cho Văn Ý.
Vừa mới lên cấp ba chưa được bao lâu, Văn Ý đã cảm thấy những năm tháng cấp ba của mình tăm tối không ánh mặt trời rồi.
Hít một hơi thật sâu, Văn Ý níu Ngải Tư Ngôn ở lại bên cạnh mình, vẻ mặt vô cùng thành khẩn nhìn Thẩm Ôn Đình, "Dạy kèm cho một mình em thì phí quá, hay là em với Tư Ngôn cùng học?"
Ngải Tư Ngôn: "!" Tớ xem cậu là chị em tốt, cậu lại muốn hại tớ!
Cô tức giận đẩy tay Văn Ý ra, Ngải Tư Ngôn nói, "Không được đâu không được đâu, mẹ tớ dặn tớ mỗi ngày sáu giờ phải về nhà. Tớ đi trước nhé."
Văn Ý: "..." Không có nghĩa khí!
Thẩm Ôn Đình quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc không ra nước mắt của cô, ánh mắt hiện lên ý cười giễu cợt.
"Vậy chúng ta bảy giờ gặp." Văn Ý lại quay đầu lại nhìn chằm chằm chàng trai mặc áo số 9 trên sân.
Số 9 xoay người lại, ba bước lên rổ, động tác uyển chuyển lưu loát, rất đẹp trai. Khi nhảy lên, góc áo bị gió thổi tung, có thể nhìn thấy cơ bụng thoắt ẩn thoắt hiện bên trong.
Văn Ý nhìn thẳng vào, cũng không biết là ai đang tỏa nắng, ai đang xấu hổ.
Từ góc độ của Thẩm Ôn Đình, đây là dáng vẻ của một cô gái đang rung động.
Nhớ đến chuyện lúc trưa, sắc mặt anh càng ngày càng không tốt. Nhưng mà Văn Ý vẫn còn đang đắm chìm trong sắc đẹp, cô không phát hiện ra.
-
Ăn cơm ở canteen xong, Hạ Phùng Quân lại tiếp tục học tập. Mặc dù anh định lên đại học sẽ làm quân nhân, nhưng mà cứ thi được vào một trường nào đó rồi tính tiếp.
Vừa mới mở sách ra, anh thấy bạn cùng bàn của mình quay trở lại, sắc mặt còn có chút không tốt. Anh cũng không vội vàng học bài nữa mà cười hỏi, "Chuyện gì đây, ai chọc lớp trưởng của chúng ta không vui?"
Thẩm Ôn Đình phớt lờ sự trêu chọc của Hạ Phùng Quân, anh để tài liệu vào trong sách, lấy quyển sách ôn tập của lớp mười ra, bắt đầu khoanh ý chính cho Văn Ý.
Hạ Phùng Quân xích tới nhìn một cái, câu chữ chằng chịt. Theo như những gì anh biết, câu nào được đánh dấu thì sẽ phải làm.
Anh lặng lẽ nuốt nước bọt, Hạ Phùng Quân mặc niệm cho Văn Ý đáng thương giây, "Không đến nỗi vậy chứ? Em Văn cũng có bài tập của mình mà, cậu cho em ấy làm nhiều bài tập như vậy, đừng để em ấy mệt đến kiệt sức đó, đến lúc đó người đau lòng là cậu."
"Bài tập của em ấy rất ít." Nếu như bài tập nhiều, cô còn có thời gian đi xem chàng trai khác chơi bóng rổ à?
Hạ Phùng Quân: "..." Sao tớ lại nghe ra vị chua vậy nhỉ?
Bài tập của Văn Ý quả thật rất nhiều, lớp mười vẫn chưa thi Đánh giá Toàn diện, học sáu môn cùng một lúc, đầu cô rất đau.
Vừa nhìn thấy Thẩm Ôn Đình cho cô thêm bài tập ngoài giờ học, Văn Ý lập tức nổi giận, "Em không làm! Bài tập của em còn làm không xong! Thẩm Ôn Đình, anh không thể ngược đãi em như vậy được!"
Mỗi lần nghe được trong lớp đối với Thẩm Ôn Đình phạm si mê, Văn Ý cũng muốn diêu tỉnh những thứ kia dốt nát thiếu nữ.
Thẩm Ôn Đình ở trước mặt, hoàn toàn chính là một tên ma quỷ.
Thẩm Ôn Đình liếc nhìn bài tập của cô, chỉ những môn tự nhiên như toán và vật lý thôi cũng đủ khiến cô đau đầu. Gõ nhẹ lên mặt bàn, anh hỏi, "Không đủ thời gian?"
"Đương nhiên!" Anh đã từng gặp học sinh cấp ba nào mà cảm thấy mình có rất nhiều thời gian chưa?
Ồ, đúng rồi, trước mặt có một người. Không quan tâm đến kỳ thi tốt nghiệp của mình, ngày ngày nhìn chằm chằm cô làm bài tập.
Vẻ mặt Văn Ý vô cùng thành khẩn nhìn Thẩm Ôn Đình, "Thành tích của em kém một chút cũng không sao, anh là đối tượng được bảo vệ của trường chúng ta. Cho dù ông nội dặn anh chăm sóc cho em, anh cũng không thể làm chậm trễ mình thi vào đại học được."
Thẩm Ôn Đình: "Anh không cần thi đại học." Những thứ nên chuẩn bị thì một năm qua anh đã chuẩn bị hết rồi. Năm sau đã có thể trực tiếp sang học.
Văn Ý: "... Tuyển thẳng?"
"Gần vậy."
Văn Ý: "..."
Cô cam chịu số phận làm bài tập của mình, Thẩm Ôn Đình nói, "Không đủ thời gian thì sau này bớt đến sân bóng lại, tận dụng thời gian để học."
"Đó là em đang tìm bạn trai." Văn Ý nói nhỏ.
Sắc mặt của Thẩm Ôn Đình càng ngày càng khó coi, "Sau này ăn cơm xong thì đến học ngay."
"Tại sao?"
Thẩm Ôn Đình: "Thành tích trong lớp của em bét bảng, nếu lớp mười không chịu học, lên lớp mười hai sẽ rất cực. Văn Ý, một năm nữa anh học đại học rồi, đến lúc đó không ai dạy kèm cho em đâu."
Những gì anh nói Văn Ý đã biết từ lâu rồi. Lên đại học, nhất định là Thẩm Ôn Đình sẽ có cuộc sống của riêng mình, cũng sẽ không giám sát cô mỗi này nữa. Rõ ràng đó là điều mà cô luôn khao khát, nhưng mà cô lại cảm thấy không nỡ.
Chẳng lẽ cô bị ngược quen rồi?
Cô rùng mình một cái, Văn Ý bị anh nhắc nhở nên ngoan ngoãn gật đầu, "Em biết. Nhưng mà lớp mười không yêu sớm, sau này sẽ không còn thời gian để yêu sớm nữa."
Nói tới nói lui, cô nhóc này muốn trêu đùa mấy anh chàng đẹp trai.
Thanh âm của Thẩm Ôn Đình lạnh xuống, "Văn Ý, không được phép yêu sớm."
Giọng anh lạnh lùng, Văn Ý giật mình run lên, cơ thể cô căng cứng. Đối mặt với ánh mắt có chút lạnh lùng của anh, Văn Ý rất bực bội, "Thời cấp ba yêu nhau cũng không phạm pháp."
Thẩm Ôn Đình chỉ nói, "Sau này lên đại học thì tùy ý em, còn cấp ba thì cấm tiệt."
Văn Ý: "..." Dù sao sau này anh đi rồi, không ai trông cô, cho dù yêu sớm thì anh cũng không biết.
Trong lúc Văn Ý đang tính toán, Thẩm Ôn Đình đã nhìn thấu chút tâm tư kia của cô từ lâu rồi, "Anh sẽ nhờ thầy đặc biệt chăm sóc em."
Văn Ý: "..." Vô liêm sỉ quá rồi!