Cô bước khập khiễng một chân, Văn Ý ngồi ở trên ghế sofa xem TV ăn khoai tây chiên, cô nhìn cái đầu gối xấu xí đang dần đóng vảy cửa mình, mũi cô chua chua, "Ông nội, có phải là sẽ để lại sẹo không?"
Cô thích mặc quần ngắn, nếu như để lại sẹo, nhất định sẽ rất xấu.
"Sẽ không, ông nội mua thuốc tốt nhất cho con thoa, thoa xong da sẽ trắng trẻo mịn màng." Mặc dù ông nội Thẩm là đàn ông, nhưng ông cũng rất để ý đến những chuyện này, ông sờ cái đầu nhỏ của Văn Ý, an ủi, "Mấy ngày này Tiểu Ý ăn ít nước tương và ớt lại."
"Ồ." Văn Ý vừa nghĩ đến vết thương mình, cô bất bình nói, "Con muốn đánh Chu Thiến Thiến!"
Ông nội Thẩm cười, "Tiểu Ý đánh thắng được không?"
"Con không đánh lại..." Mặt Văn Ý như đưa đám, chỉ là ngay lập tức ánh mắt lại sáng lên, "Nhưng mà Thẩm Ôn Đình đánh thắng được!"
"Tiểu Ý, Ôn Đình nó là con trai." Ông nội Thẩm pha trà, ông chậm rãi nói.
Văn Ý chớp mắt nhìn, có chút không hiểu.
Ông nội Thẩm từ từ giải thích cho cô, "Con trai nhà họ Thẩm đều có phong độ của mình, chuyện ra tay với một cô gái như thế này, Ôn Đình không làm được." Dừng lại một chút, ông nội Thẩm lại nói, "Chỉ là, bắt nạt Tiểu Ý của chúng ta, chuyện này không đơn giản như vậy nữa."
Chuyện sau đó, Văn Ý cũng chỉ nghe Ngải Tư Ngôn nói. Ông nội Thẩm ra mặt, Chu Thiến Thiến bị cấm túc một tháng, không được cho tiền tiêu vặt. Vì chuyện này, có rất nhiều bạn nhỏ không dám chơi cùng Chu Thiến Thiến nữa.
So với việc đánh Chu Thiến Thiến, làm thế này càng khiến cậu ta khó chịu hơn.
Sau khi Văn Ý biết được, cô vô cùng hả hê. Cho đến khi biết được chuyện ông nội Thẩm đi công tác, cô phải ở một mình với Thẩm Ôn Đình.
Cô nhìn chằm chằm củ cải trắng trước mặt, Văn Ý có làm thế nào cũng không nuốt được. Cô phồng má lên, Văn Ý thương lượng, "Có thể không ăn được không?"
"Không ăn xong thì đừng ăn thịt." Văn Ý đang tuổi ăn tuổi lớn, cô chỉ ăn thịt, không tốt cho sự phát triển.
"Em không muốn ăn." Văn Ý làm nũng.
Thẩm Ôn Đình lạnh mặt, anh ngồi yên không nhúc nhích, đôi mắt đen láy nhìn cô.
Văn Ý bị anh nhìn chằm chằm nên hơi sợ, cô nhìn chằm chằm món cải trước mặt mình, dứt khoát nhét vào trong miệng.
Khó ăn...
Không chỉ những lúc ăn cơm mới bị anh nhìn chằm chằm, ngay cả khi cô làm bài tập mỗi ngày, cũng phải ngồi cùng với Thẩm Ôn Đình.
Vừa mới lên cấp hai, Văn Ý làm gì biết được tầm quan trọng của việc học, mỗi ngày chỉ muốn chơi, sao có thể ngày ngày làm bài tập được. Chỉ là lúc này, Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm cô, cô không muốn làm cũng khó.
"Hôm nay không có bài tập toán à?" Thẩm Ôn Đình vừa mới làm xong vật lý, lại nhìn thấy cô nhóc này buồn chán đến nỗi cạy móng tay.
Văn Ý gật đầu, cô chột dạ nói, "Thầy dạy toán không giao bài."
"Phải vậy không." Thẩm Ôn Đình lấy một quyển đề toán ra, "Vậy anh giao bài cho em."
Văn Ý: "... Em buồn ngủ."
"Còn chưa tới chín giờ." Thẩm Ôn Đình nhìn đồng hồ, anh nhắc nhở cô, "Ngủ nhiều quá sẽ biến thành heo đấy."
Văn Ý: "..." Cô cũng không phải là trẻ con, anh lừa ai đó!
Phản kháng thì cô không dám. Ông nội Thẩm không có ở nhà, không ai chống lưng cho cô. Cô liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý không vui, cô mở quyển bài tập ra.
Trình độ của Thẩm Ôn Đình và của cô không giống nhau, cô cố gắng cả đêm cũng chỉ giải được vài câu.
Không chỉ như vậy, đến thứ bảy, Thẩm Ôn Đình còn cho cô thi. Thứ bảy, là lúc tha hồ vui chơi, Văn Ý lại phải cắn bút làm đề.
Sau khi hoàn thành xong các câu hỏi một cách khó khăn, trái tim của Văn Ý không biết đã bay đến nơi nào, cô lén nhìn Thẩm Ôn Đình một cái, cô nhỏ giọng kháng nghị, "Em muốn xem phim, em muốn hát."
"Làm xong anh cho em ra ngoài." Thẩm Ôn Đình ngồi yên không nhúc nhích, anh giả vờ không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Văn Ý.
Bị khống chế một lúc lâu, lúc này, tính tình của Văn Ý lại nổi lên. Cô ném cây bút đi, đá Thẩm Ôn Đình một cái, "Anh lấy gì để quản em! Em phải ra ngoài!"
Cô nhóc này lại ngang ngược, cũng không dễ quản. Cô ném mọi thứ xuống đất, tức giận nhìn Thẩm Ôn Đình, "Em không viết!"
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình không nhìn vào bài thi nữa, "Không muốn anh quản em?"
"Đương nhiên!"
"Được, đưa thẻ cho anh." Thẩm Ôn Đình đưa tay về phía Văn Ý.
Vẻ mặt của Văn Ý ngay lập tức trở nên căng thẳng, tiền tiêu vặt của cô không nhiều. Phần lớn đều là Thẩm Ôn Đình cho cô, nếu như trả lại, cô chỉ có thể ra ngoài hóng gió.
Nắm chặt túi của mình, Văn Ý thẹn quá hóa giận, "Đồ cho rồi sao có thể đòi lại được!"
Vẻ mặt Thẩm Ôn Đình vẫn vậy, anh rút tay lại, "Không đưa cũng được, bắt đầu từ tháng sau, đừng hòng nghĩ đến việc anh cho em tiền."
Văn Ý: "..."
Nguồn kinh tế bị cắt, Văn Ý cũng không ương ngạnh nữa, cái đầu nhỏ của cô cúi xuống, "Em học..."
Thẩm Ôn Đình chỉ vào tờ đề thi ở trên sàn, Văn Ý lập tức nhặt lên. Cô ai oán nhìn Thẩm Ôn Đình, nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, tiếp tục nghiên cứu câu hỏi trên tờ bài thi mà mình hoàn toàn không hiểu.
Lúc này, sắc mặt Thẩm Ôn Đình mới hòa hoãn hơn một ít, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng tức giận của Văn Ý, hơi đau đầu.
Đến thời kỳ nổi loạn rồi à.
Thời gian dưỡng thương kết thúc, Văn Ý lập tức về nhà họ Văn.
Mới đó mà cô đã học xong lớp 8, tháng năm, khai mạc đại hội thể thao.
Trong đại hội thể thao, các trường trung học phổ thông và trung học cơ sở tổ chức cùng nhau, tổng cộng bốn ngày. Đối với một người không bao giờ vận động như Văn Ý mà nói, đây là một cơ hội tốt để lười biếng.
Cuối cùng không biết là ai đứng đằng sau, trong danh sách chạy 1500m có tên cô.
Buổi tối trước ngày diễn ra hội thao, Văn Ý còn tức giận than thở với Ngải Tư Ngôn, "Nếu để cho tớ biết được là tên khốn nào đã viết tên tớ vào, có thế nào cũng tớ cũng phải đánh chết người đó!"
"Thôi nào cục cưng, chúng ta không động tay động chân nữa, tớ sợ cậu phải dưỡng thương thêm một lần nữa." Ngải Tư Ngôn thở dài, cô vỗ lên vai Văn Ý, "Đại hội thể thao chỉ quan trọng là có tham gia hay không thôi, chúng ta cứ chạy xong là được rồi."
"Vấn đề là... Chạy không nổi." Văn Ý nhức đầu, chạy 800m cô còn không đạt, vẫn là nhảy xa để bù vào, chứ đừng nói đến việc chạy 1500m.
"Này... Ngày mai tớ có giờ học, không đến cổ vũ cho cậy được." Ngải Tư Ngôn không học cùng trường với Văn Ý.
Văn Ý đang suy nghĩ làm sao dạy cho những kẻ hãm hại mình một bài học, "Chạy thôi, có gì mà ghê gớm."
"Cục cưng cố lên!"
Văn Ý thở dài, nghĩ đến đại hội thể thao vào ngày mai, trong lòng vô cùng lo lắng.
Ánh mặt trời vào tháng năm vô cùng rực rỡ, Văn Ý bất đắc dĩ nhìn Thẩm Ôn Đình đeo số lên cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo dài ra, vẻ mặt nhìn giống như sắp chết.
Hạ Phùng Quân liếc mắt nhìn Văn Ý ốm yếu, anh trêu cô, "Em Văn nghĩ gì mà lại đăng ký chạy 1500m vậy? Anh nhớ là em rất ghét thể dục."
"Không phải em đăng ký, cũng không biết là con rùa khốn kiếp nào đã đăng ký cho em nữa." Văn Ý cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, cô giả vờ đáng thương nhìn Thẩm Ôn Đình, "Lỡ như em ngã, anh phải cõng em đến bệnh viện, đừng để người khác giẫm lên người em."
Thẩm Ôn Đình im lặng, anh dừng lại một chút rồi mới nói, "Chỉ là 1500m."
Nhưng đối với cô mà nói, 1500m giống hệt như chiến trường vậy!
Càng đến gần đường chạy, Văn Ý càng trở nên bối rối, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô căng thẳng nhìn Thẩm Ôn Đình, "Bây giờ em rất căng thẳng, phải làm sao bây giờ?"
Cô nhóc này hoàn toàn đang lo lắng quá độ, Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói, "Đợi đến lúc em chạy thì sẽ không căng thẳng nữa."
"Nhưng mà..." Văn Ý không nói nên lời.
"Văn Ý!" Trọng tài ở bên kia gọi tên cô, Văn Ý hít một hơi thật sâu, lúc cô đang chuẩn bị ra sân, cánh tay lại bị cậu thiếu niên bắt lấy. Lòng bàn tay cảm thấy lành lành, tản đi không ít nhiệt, "Em chạy xong chúng ta đi ăn lẩu."
"Được!" Văn Ý dùng hết sức để đồng ý. Lẩu à, cũng gần một tháng rồi cô chưa ăn.
Quả nhiên gióng hệt với những gì Thẩm Ôn Đình nói, vừa vào sân, cô không còn căng thẳng nữa, chỉ là cảm thấy đường chạy rất xa, không có điểm cuối.
Người khác sắp chạy xong rồi, Văn Ý vẫn còn hơn một vòng. Hạ Phùng Quân cầm chai nước suối, nhìn Văn Ý đang ở phía xa xa, "Môn thể dục của em gái Văn hơi kém nhỉ."
Nào chỉ hơi kém, hoàn toàn ở mức kém nhất, còn là kiểu không muốn tiến bộ. Khi còn một vòng nữa, cô nhóc này trực tiếp dừng lại nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều đã chạy xong, đang bất lực nhìn cô.
Thẩm Ôn Đình nhíu mày, anh đi đến vạch xuất phát, "Còn chạy nổi không?"
"Em..." Văn Ý ôm bụng thở hổn hển, cô khó chịu đến nỗi suýt nữa thì không thở nổi, "Chạy, chạy không nổi."
Thật sự muốn lấy mạng cô rồi, bây giờ cô cảm thấy đường hô hấp của mình đau rát. Cả bụng nữa, không biết đau chỗ nào, nhưng là đau đó.
"Vậy thì không chạy nữa, nói với trọng tài em từ bỏ quyền thi đấu." Thẩm Ôn Đình đỡ Văn Ý.
Vinh dự của lớp tạm thời được đặt sang một bên, trạng thái này của Văn Ý, còn tiếp tục chạy nữa, có thể sẽ xảy ra chuyện.
-
Nằm trong phòng y tế, Văn Ý rất khó chịu. Cô nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh mình, cô nhỏ giọng nói, "Em muốn uống trà sữa."
Thẩm Ôn Đình nhìn cô, khuôn mặt hồng hồng, nhiệt độ vẫn chưa hạ xuống. Đã lúc nào rồi mà còn đòi uống trà sữa. Anh lạnh giọng nói, "Tự mình mua đi."
"Đi không nổi." Văn Ý mệt mỏi đến nỗi muốn tê liệt, cô buồn bực nói, "Có phải em vô dụng lắm không? Chạy 1500m cũn thành ra như vậy."
Cũng không thật sự là như vậy. Vốn dĩ Văn Ý không giỏi vận động, 1500m cũng là quãng đường dài nhất đối với một cô bé học cấp hai.
"Biết rồi thì sau này tập luyện nhiều một chút."
"Khó chịu..." Đôi mắt ươn ướt của Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình, "Muốn uống trà sữa."
Thẩm Ôn Đình bị cô quấy rầy, anh không thể làm gì được, đứng dậy, liếc cô một cái, "Ngoan ngoãn đợi anh."
"Được!" Văn Ý ngoan ngoãn trả lời. Đến khi Thẩm Ôn Đình đi rồi, cô mới nhàm chán lấy điện thoại ra chơi.
Không biết là bác sĩ đã đi đâu rồi, đoán là trên sân đã xảy ra chuyện đột xuất gì đó, cho nên không có ở đây. Cách một cái vách ngăn, Văn Ý nghe thấy tiếng bước chân của ai đi vào.
Cô hơi ngồi dậy, nghe thấy bên ngoài nói, "Người vừa nãy là Thẩm Ôn Đình lớp 11 à?"
"Đúng vậy, nghe nói nhà cậu ta rất có tiền, chảnh lắm, không cho ai sắc mặt tốt hết. Không biết Chu Vũ Lạc bị làm sao mới thích cậu ta như vậy."
"Chậc chậc chậc, con nhà giàu mà. Nhưng mà tôi nghe nói, ba mẹ cậu ta không thích cậu ta, họp phụ huynh toàn là ông nội đến họp."
Văn Ý bĩu môi, cái này thì có là gì, mấy cuộc họp phụ huynh của cô, toàn là ông nội đến.
"Ai biết được, vẫn luôn được hạng nhất, cũng không biết có phải biết đề trước không."
"Còn không phải, người có tiền mua đề thi, chẳng phải dễ lắm sao."
Nghe không nổi nữa!
Văn Ý đứng dậy khỏi giường, vẻ mặt u ám nhìn hai tên học sinh nam đang tung tin đồn nhảm, "Giữ miệng sạch một chút đi!"
Chỉ số IQ của Thẩm Ôn Đình hoàn toàn khong thể nghi ngờ gì nữa, hơn nữa, loại chuyện như gian lận, Văn Ý cô còn khinh thường, Thẩm Ôn Đình sao có thể làm ra chuyện như vậy được.
"Ôi, đây chẳng phải là cô nhóc thanh mai của Thẩm Ôn Đình à." Một tên lớn gan nhướng mày, cậu bạn bên cạnh vội vàng kéo cậu ta đi, "Được rồi được rồi, đừng gây chuyện."
"Mấy người chê bài tập ít quá đúng không?" Văn Ý lạnh lùng nói, "Bản thân mình bất tài còn đi ghen tị với người khác, ghê tởm thật đấy!"
Một tên muốn xông lên phía trước, bị cậu bạn đi cùng ngăn lại, " Được rồi, chúng ta nhanh về thôi."
Hai tên này vừa đi đến cửa, gặp phải cậu học sinh lạnh lùng trong trẻo như ngọc, sững người lại rồi chạy nhanh hơn.
Văn Ý vẫn còn đang tức, ly trà sữa ấm ấm bất ngờ áp lên mặt cô, cô nghiêng đầu nhìn lại, cậu thiếu niên đứng nghịch sáng, khuôn mặt đẹp trai đến khó tin. Anh mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh đơn giản, nhưng tỷ lệ dáng người vô cùng nổi bật.
Cô nghĩ, ghen tị cũng phải. Ông trời dường như đã ban tất cả những thứ tốt nhất cho cậu thiếu niên trước mặt cô.
"Cảm ơn." Văn Ý nhận lấy trà sữa, cô uống một ngụm. Mấy ngày như này mà lại mua trà sữa nóng, tính tình cứng ngắc thật đấy.
Cô nhỏ giọng lầm bầm một câu.
"Sao em không nằm cho đàng hoàng?" Thẩm Ôn Đình hỏi cô.
Văn Ý không thích vận động, lần này chạy 1500m, có lẽ cả ngày hôm nay, bắp chân cô sẽ rất đau nhức. Nếu như không đấm bóp, có khi còn bị căng cơ.
"Nằm gì nữa! Bọn họ đã nói anh như vậy rồi, em làm sao nằm được nữa." Văn Ý tức giận nói, vừa nhắc tới hai tên kia cô lại tức điên lên, "Thật sự là bài tập quá ít, không có chuyện gì lại đi nói lung tung, em nhớ mặt bọn họ rồi, sau này sẽ xử lý bọn họ."
Thẩm Ôn Đình nhướng mày. Những người như vậy, anh gặp nhiều rồi. Hào quang của anh quá rực rỡ, luôn có những người ghen tị. Lòng người chính là như vậy, anh đã quen rồi. Ngược lại lần này thấy Văn Ý ra mặt, anh hơi kinh ngạc.
Nhìn Văn Ý lại tê liệt ngồi ra đó, Thẩm Ôn Đình bỗng lên tiếng, "Anh vẫn cho rằng em rất ghét anh."
Anh rất nghiêm khắc với Văn Ý, Văn Ý rất sợ anh. Dù sao anh một thân một mình cũng quen rồi, Văn Ý sợ anh, cũng không phải chuyện gì xấu, dứt khoát để cô tiếp tục sợ anh đi. Chẳng qua là anh không ngờ rằng, hôm nay cô sẽ làm như vậy.
Văn Ý hút một ngụm trà sữa, cô nhìn Thẩm Ôn Đình, tự tin nói, "Đúng vậy, ai bảo anh đáng ghét như, toàn hung dữ với em thôi."
Giọng nói mềm mại của Văn Ý, không hề có chút ác ý nào, càng giống như đang làm nũng.
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình tối xuống.
"Nghỉ ngơi xong rồi về nhà đi."
Chú cá mặn nào đó không muốn động đậy, chỉ nằm im ở đó, "Về nhà làm gì?"
"Để người khác xoa bóp chân cho em." Để ngày mai em không phải gào lên khóc.
Văn Ý nghe lời đứng dậy, đi ra khỏi phòng y tế cùng Thẩm Ôn Đình.
Ánh nắng mặt trời ở bên ngoài hắt lên mặt, ấm áp. Văn Ý thoải mái híp mắt, làn da mịn màng của cô như được phủ lên một lớp màu vàng nhạt, mi mắt cong cong, đường nét tinh tế xinh đẹp. Dù mới mười bốn tuổi, nhưng cũng không khó để nhận ra sau này cô nhóc này sẽ là một người đẹp.
Thẩm Ôn Đình phát hiện ra mình đã nhìn rất lâu, anh vội vàng nhìn đi chỗ khác, bên cạnh lại có tiếng lải nhải của cô gái nhỏ, "Anh cũng đừng quá đau lòng, anh xuất sắc như vậy, người khác ghen tị cũng là chuyện thường, em hiểu mà..."
"Hiểu thế nào?" Thẩm Ôn Đình lại muốn trêu Văn Ý, "Em từng vì thành tích tốt của mình mà để người khác ghen tị à?"
Văn Ý: "..." Điểm kia của cô sao có người ghen tị được chứ!
"Dù sao thì anh đừng buồn là được."
Thẩm Ôn Đình nghiêng đầu nhìn Văn Ý nhỏ bé, cô cũng lớn rồi, nhưng vẫn thua anh một đoạn, "Ừ."
"Vậy..." Văn Ý dừng bước lại nhìn anh, khuôn mặt non nớt có vài phần bất mãn, "Bọn họ nói Chu Vũ Lạc thích anh cũng là thật à?"
"Không biết." Thẩm Ôn Đình không có tâm trạng để quan tâm đến những chuyện này. Mặc dù nhà họ Chu và nhà họ Thẩm có hợp tác kinh doanh, nhưng hai người họ cũng không mấy thân thiết.
Văn Ý bĩu môi, cô lại nhìn khuôn mặt Thẩm Ôn Đình, "Anh đẹp trai như vậy làm gì."
Thẩm Ôn Đình không lên tiếng, anh chậm rãi đi cùng cô. Cho đến khi đến cổng trường, anh mới gọi, "Văn Ý."
"Gì vậy?"
Thẩm Ôn Đình nhìn xuống, ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng, "Bên ngoài nhiều xe, dắt anh đi."
"Được." Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chủ động dắt tay anh, cô theo thói quen nắm lấy ngón tay áp út của anh. Thẩm Ôn Đình lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đối mặt với đôi mắt trong veo của Văn Ý, anh bình tĩnh nói, "Đi đâu ăn đây?"
"Quán Chu Ký? Nhưng mà lần trước anh chê quán ở đó không tốt, hay là quán Thanh Khẩu bên này nhé?"
"Được."
Không có gì là bỗng nhiên thích cả, chẳng qua là tình cảm tích tụ quá lâu, rồi sẽ có một ngày như vậy đến, để bạn phân biệt rõ ràng, thế nào mới là thích.