Anh rửa mặt xong rồi đi ra, cái núi nhỏ đã tỉnh lại rồi, đôi mắt ngái ngủ của cô nhìn anh, "Thật đáng thương, còn phải làm việc nữa."
Giọng điệu của cô nghe không ra chút đau lòng nào, mà chỉ có chế giễu.
Thẩm Ôn Đình liếc nhìn cô một cái, anh bình tĩnh thắt cà vạt, dáng người thon dài đứng ở cạnh giường. Văn Ý tỉnh táo hơn được một chút, cô ôm chăn bông nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.
Người ta đều nói lúc đàn ông mặc vest là đẹp trai nhất, Văn Ý cũng cảm thấy như vậy. Nhất là Thẩm Ôn Đình, ngay khi anh đang loay hoay với chiếc áo sơ mi và cà vạt, cộng với khuôn mặt lạnh lùng cấm dục, Văn Ý cảm thấy mình được hời rồi. Lại thưởng thức thêm vài giây, cho đến khi Thẩm Ôn Đình mặc áo khoác vào, cô mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Buổi tối khi nào anh về?"
"Rất trễ, nếu em chán thì có thể đến tìm anh." Thẩm Ôn Đình nói, anh ngồi xuống cạnh mép giường, đôi mắt lạnh lùng dịu đi không ít, anh chăm chú nhìn Văn Ý trước mặt, "Anh sẽ cố gắng về sớm một chút."
"Muộn một chút cũng sao." Văn Ý lầm bầm nói, cô nắm lấy ngón tay thon dài của anh, "Nhớ ăn cơm là được rồi." Cô chỉ sợ Thẩm Ôn Đình vì cố làm xong việc, không nhớ đến việc ăn cơm.
"Được." Thẩm Ôn Đình đồng ý, anh hôn lên trán cô một cái, đang định đứng dậy, không ngờ rằng Văn Ý lại trực tiếp ôm lấy cổ anh, cô thì thầm bên tai anh, "Không đi làm có được không?"
Thẩm Ôn Đình bật cười, cô vợ nhỏ của anh đúng là càng ngày càng thích làm nũng. "Không làm việc thì làm sao nuôi được cô nhóc phá của là em chứ?"
Ăn uống không bao nhiêu, chẳng qua là Văn Ý có sở thích sưu tầm những bức tranh nổi tiếng. Những bức tranh kia có thể dễ dàng tiêu tốn hàng triệu đô, nếu không kiếm tiền, thật sự sẽ không nuôi nổi cô nhóc phá của này.
"Ồ." Văn Ý vui vẻ buông tay ra, còn không quên khích lệ anh một câu, "Vậy anh cố gắng lên nhé."
Thẩm Ôn Đình: "..." Quả nhiên là cô nhóc không có lương tâm.
So với người bận rộn như Thẩm Ôn Đình, Văn Ý có đầy đủ đặc điểm của một chú cá mặn. Cô nằm đến tận chiều, giữa chừng ăn một bữa cơm, sau đó lại thoải mái "yêu đương" với chiếc chăn.
Vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim, Ngải Tư Ngôn gọi điện thoại đến.
"Cục cưng, Cố Phương Nguyên bên này đang chơi hết mình, muốn qua đây chơi chút không?"
Lại bị cái gì kích thích vậy?
Văn Ý đau đầu, cô nằm lì ở trên giường hoàn toàn không muốn động đậy, "Không đi, các cậu chơi đi."
Ngải Tư Ngôn ở đầu bên kia bưng một ly rượu, cách xa Cố Phương Nguyên ra, cố gắng nhỏ giọng nói, "Tâm trạng của cậu ta không được tốt lắm, tớ với Phương Dịch khuyên không nổi cậu ta."
Lãng tử tình trường lần đầu tiên bị trap, lại còn bị trap rất rõ ràng, bị đả kích đến lòng tự ái thì thôi đi, lại còn phát tiết hết tâm trạng ra ngoài.
"Lại còn mua say?" Văn Ý mở loa ngoài, cô đứng dậy khỏi giường, vừa chọn quần áo vừa hỏi Ngải Tư Ngôn ở đầu bên kia.
Nếu như bị trap rồi, làm loạn hai ngày thì cũng được đi, bây giờ vẫn chưa chịu ngừng, đoán chừng trái tim nhỏ của lãng tử bị người ta cướp đi rồi.
"Kiểu kiểu vậy, cậu ta thế này, nếu còn uống nữa thì phải vào viện đấy." Ngải Tư Ngôn thở dài, cô nói, "Cậu ta thế này là định uống loại rượu mạnh nhất rồi đến bệnh viện tốt nhất à."
Văn Ý không nói nên lời, "Thôi đi, với tửu lượng này của cậu ta, cậu gục rồi cậu ta vẫn chưa vào viện đâu."
Ngải Tư Ngôn: "... Vậy cậu đến không?"
"Đợi tớ nửa tiếng." Văn Ý đã bắt đầu trang điểm.
Ngải Tư Ngôn: "Được."
-
Quán bar đã được dọn sạch, quán bar lớn như vậy chỉ có vài ba người ở trong. Văn Ý nhìn lướt qua tấm bảng "Tạm ngừng bán" treo trên cửa, cô từ từ đi vào. Quả nhiên là mở thêm chi nhánh rồi nên mới có thể lãng phí như vậy, nếu là trước kia, nếu trước đây chỉ là quán bar như vậy, Cố Phương Nguyên có ngã xuống cũng sẽ không để cho quán bar ngã theo.
"Cục cưng." Ngải Tư Ngôn thấy cô đi vào, kéo tay cô vào trong góc, "Có định liên lạc với Lục Y Y không?"
"Có thể liên lạc được à?" Văn Ý cau mày, sau lần gặp mặt trước, cũng không để lại phương thức liên lạc. Bây giờ trừ tài khoản WeChat trong nhóm, bọn họ cũng không có điểm chung nào.
Ngải Tư Ngôn trầm tư một chút, cô nghiêm túc nói, "Ngày hôm qua tớ có kết bạn WeChat với cô ấy, cô ấy không trả lời tớ."
"Đi xem Cố Phương Nguyên trước đi."
Cố Phương Nguyên vẫn chưa uống say, anh chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó, không nói lời nào. Thấy Văn Ý đi đến, ánh mắt cậu ta nhìn qua, mở miệng, giọng nói khàn đến nỗi giống như mấy ngày nay không có uống nước vậy, "Văn Ý, cậu nói xem sao phụ nữ các cậu lại hay thay đổi vậy?"
Văn Ý: "??" Hello? Phụ nữ chúng tôi chọc gì cậu vậy?
Cô ghét bỏ nhìn Cố Phương Nguyên, Văn Ý ngồi đối diện cậu ta, khoanh chân lại, "Đúng vậy, cậu mới biết à."
Cố Phương Nguyên thật sự đã hạ hết vốn liếng, loại rượu vang đang bày trước mặt, là loại mà Văn Ý vẫn luôn thèm mà hết lần này đến lần khác Cố Phương Nguyên lại không cho cô. Nhìn thoáng qua dáng vẻ mất tinh thần của Cố Phương Nguyên, Văn Ý tự mình rót một ly rượu, "Vậy bây giờ cậu định thế nào?"
"Không có cách nào." Cố Phương Nguyên hừ một tiếng, "Dù sao thì cô ấy cũng không thể trap tôi."
Quả thật là rượu ngon, Văn Ý nhấp một ngụm, khóe mắt hơi nhếch lên, phối hợp với đường kẻ mắt thanh tú, có chút quyến rũ.
Phương Dịch liếc mắt nhìn, anh hơi bội phục Thẩm Ôn Đình. Dám yên tâm thả vợ mình ra như vậy, cũng không sợ ở bên ngoài có người thèm muốn.
"Cô ấy sao lại trap cậu?" Văn Ý ung dung thong thả nói lý lẽ với cậu ta, "Chúng ta nói có lý một chút được không? Nam chưa vợ gái chưa chồng, nói thế nào thì hai người cũng chỉ mới xem mắt mà thôi, ngay cả quan hệ cũng chưa xác định."
Cố Phương Nguyên bị một loạt phân tích của cô làm cho choáng váng, cậu ta cố chấp nói, "Hai nhà chúng tôi có ý muốn liên hôn."
"Chẳng phải cậu không thích người ta sao?" Văn Ý lắc lắc ly rượu, cô ngả ra sau một chút.
Cố Phương Nguyên dừng lại một lát, "Văn Ý, cậu có phải bạn tôi không vậy?"
"Nói nhảm gì vậy, không phải bạn cậu thì đã để cậu ở đây tự sinh tự diệt lâu rồi." Văn Ý liếc cậu ta một cái, cô nhìn dáng vẻ râu ria xồm xoàm của Cố Phương Nguyên, cô ghét bỏ, "Người ta đều nói đàn ông khi yêu vào là chỉ số thông minh sẽ hạ xuống, quả nhiên không sai. Thích cô ấy thì nghiêm túc theo đuổi đi."
Nếu như là Cố Phương Nguyên của trước đây, cậu ta đã chê cười cô lâu rồi, sao có thể ngoan ngoãn ngồi ở đây như một đứa con nít được chứ.
"Cô ấy chính là một người cặn bã, không có ý định yêu đương thật lòng." Lúc này Cố Phương Nguyên rất buồn bực, "Cậu nói xem có phải trước đây do tôi tồi quá, nên bây giờ đang bị trừng phạt?"
"Ừ, đạo trời có luân hồi mà." Văn Ý nghiêm túc nói, cô cũng rót cho Ngải Tư Ngôn một ly rượu vang, "Làm đẹp dưỡng nhan, quý trọng cơ hội."
Ngải Tư Ngôn đến bên tai cô rồi nhỏ giọng nói, "Cố Phương Nguyên đã như vậy rồi, chúng ta còn uống rượu quý của cậu ta, có phải là không tốt lắm không?"
"Tớ luôn không tốt, hôm nay cậu mới phát hiện ra à?" Văn Ý nói rất tự tin.
Ngải Tư Ngôn không nói nên lời.
Ngoài cửa bỗng nhiên có giọng nói của ai đó, Ngải Tư Ngôn không thèm suy nghĩ mà nói, "Hôm nay không mở cửa."
Đứng ở ngoài cửa là một cô gái và một chàng trai. Đầu óc Cố Phương Nguyên ngưng hoạt động vài giây, anh tức giận nói, "Lục Y Y em là đồ tệ bạc!"
Ồ, cậu chủ Cố của chúng ta đang ở đây đau lòng, Lục Y Y lại đến quán bar với một anh chàng đẹp trai khác.
Lục Y Y cũng là người hiểu rõ, hiển nhiên loại tự vả thế này cô cũng thường gặp. Thậm chí còn không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào thay đổi trên khuôn mặt đáng yêu của cô ấy, cô ấy bình tĩnh giải thích với anh chàng đẹp trai bên cạnh, "Cái này là người muốn theo đuổi em nhưng không theo đuổi được, cho nên mới thẹn quá hóa giận."
Chàng trai đẹp trai kia rõ ràng là có nhan sắc, nhưng chỉ số IQ lại không cao, cậu ấy ngay lập tức chắn trước mặt Lục Y Y, "Người Y Y thích là tôi, anh đừng có mơ mộng nữa!"
...
Sau khi trò cười này kết thúc, Văn Ý rút sớm, cô chạy đi tìm Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình vẫn còn đang xem tài liệu, Văn Ý ở phía sau vòng tay ôm cổ Thẩm Ôn Đình, cô nhiệt tình kể cho anh nghe chuyện ngày hôm nay, "Anh không biết đâu, hôm nay trap boy trap girl so tài với nhau lợi nào thế nào đâu, xem thế là đủ rồi."
"Không đánh nhau à?" Thẩm Ôn Đình nhìn cô, sắc mặt hồng hào, khóe mắt có chút quyến rũ. Đến quán bar, cô còn đặc biệt thay một bộ quần áo, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của mình.
"Gần vậy rồi, chẳng phải còn có Phương Dịch sao." Văn Ý nắm lấy tai anh, "So ra như vậy, anh không cảm thấy mình may mắn sao?"
Thẩm Ôn Đình: "Cũng không có."
Văn Ý: "..."Nói chuyện không nổi nữa.
Thẩm Ôn Đình đóng tài liệu lại, anh nắm lấy tay cô, ngửi một cái, anh hơi nhíu mày, "Mùi rượu hơi nặng."
Văn Ý: "Ồ, vậy em đi rửa cái đã."
Cô đang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh rửa tay, Thẩm Ôn Đình lại kéo cô vào trong lòng mình, trán anh chạm vào trán cô, "Uống ngon không?"
"Uống ngon lắm. Đó là loại rượu nổi tiếng, Cố Phương Nguyên vẫn luôn không nỡ lấy ra." Văn Ý cũng thèm lâu rồi, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội uống, đương nhiên là phải tham một chút rồi.
"Anh nếm thử nào."
Văn Ý còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi ấm áp đã áp xuống. Giữa môi và răng anh có mùi trà, kết hợp với mùi rượu của cô, mùi vị có chút kỳ cục. Văn Ý vỗ một cái lên ngực anh, không muốn tiếp tục.
Phản kháng vô dụng, cô lại bị Thẩm Ôn Đình ôm chặt hơn, anh hôn sâu hơn. Kết hợp với mùi trà một lúc lâu, mùi vị dường như cũng không tệ. Văn Ý cắn môi anh một cái, Thẩm Ôn Đình dừng lại một lát, sau đó lại hôn sâu hơn.
Văn Ý hoài nghi không biết có phải do rượu có tác dụng chậm hay không, cô hơi chóng mặt, cũng không biết tại sao. Cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Thẩm Ôn Đình, ánh mắt có chút mơ màng, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, "Cũng không tệ lắm."
Cũng không biết là anh đang nói rượu không tệ hay là nụ hôn này không tệ nữa.
Văn Ý chớp mắt nhìn anh, "Không phải anh nói muốn chuyên tâm làm việc nuôi em sao?"
"Nuôi nổi." Thẩm Ôn Đình nghịch bàn tay nhỏ bé của cô, anh nhỏ giọng hỏi một câu, "Cố Phương Nguyên bên kia cuối cùng sao rồi?"
Văn Ý nghi ngờ nhìn anh, "Chẳng phải anh không quan tâm đến mấy chuyện tào lao này à?"
"Dù sao cũng là bạn bè." Anh nói.
Văn Ý hơi giật mình, dường như đây là lần đầu tiên cô nghe được từ này từ trong miệng Thẩm Ôn Đình. Đôi mắt cô cong lên, nói với anh, "Cố Phương Nguyên tức giận đến mức nhảy dựng lên, cuối cùng cưỡng hôn Lục Y Y. Anh nói xem, bọn họ có thể ở bên nhau không?"
"Không biết." Chuyện tình cảm quá dễ dàng thay đổi, không ai có thể đoán được.
Văn Ý hừ một tiếng, "Quả thật không nên nói mấy chuyện lãng mạn với anh."
"Thích lãng mạn à?" Thẩm Ôn Đình hỏi cô. Giữa họ quả thực không có gì lãng mạn, Thẩm Ôn Đình không để ý đến những thứ này, nhưng mà Văn Ý vẫn là một cô gái. Nếu như Văn Ý muốn, anh đương nhiên sẽ cho cô.
"Thôi vậy, chúng ta cứ như vậy đi." Văn Ý vô cùng hào phóng, cô nằm lên vai Thẩm Ôn Đình, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt anh.
Văn Ý của trước đây, có thế nào cô cũng không ngờ rằng, có một ngày cô sẽ yêu Thẩm Ôn Đình, sẽ cùng anh sống ngọt ngào với nhau hết phần đời còn lại.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Ôn Đình liên tục tăng ca, Văn Ý cũng bận rộn chuyện truyện tanh. Thường thì hai người bọn họ im lặng ở trong phòng làm việc, không ai làm phiền ai.
Cuối tháng năm, Thẩm Ôn Đình đưa cô đi họp lớp.
"Nhiều năm không gặp, anh cũng chưa đi bao giờ, lần này không từ chối được." Thẩm Ôn Đình giải thích với cô, giúp cô cài lại túi áo khoác.
Văn Ý gật đầu, "Không sao, em cũng muốn đi gặp bọn họ, cũng đã lâu không gặp rồi."
Lúc học lớp mười, Văn Ý ở nội trú. Cô thật sự rất nhớ đồ ăn ở nhà, cho nên thường xuyên bảo Thẩm Ôn Đình mang cho cô một ít đồ ăn. Trong giờ ra chơi, cô thường xuyên chạy đến lớp mười hai, cho đến khi hầu hết những người trong lớp Thẩm Ôn Đình đều biết cô.
Lúc đó cô còn nhỏ tuổi, mặc dù có chút kiêu căng, nhưng ngoại hình lại rất xinh đẹp, lại là Thẩm Ôn Đình đưa tới, mọi người ai cũng trêu, gọi cô là em Văn. Nhắc mới nhớ, người quen thuộc nhất với Văn Ý, chính là Thẩm Ôn Đình đích ngồi cùng bàn Hạ Phùng Quân.
Sau đó nghe nói Hạ Phùng Quân đi lính, đã nhiều năm không liên lạc với Thẩm Ôn Đình. Nếu như nói muốn gặp thì, Văn Ý thật sự rất muốn gặp Hạ Phùng Quân.
Buổi họp lớp tổ chức ở quán bar của tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Ôn Đình đã nhiều lần không tham gia họp lố, lần này vì thấy áy náy, nên anh đã đứng ra tổ chức, chi trả hết toàn bộ chi phí.
"Không mặc, xấu chết đi được!" Ra đến cửa, Văn Ý ghét bỏ nhìn chiếc áo khoác trong tay Thẩm Ôn Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ ra, không muốn thỏa hiệp, "Bên trong không lạnh."
"Tháng năm rồi, không ai bật máy sưởi cho em đâu." Sắc mặt của Thẩm Ôn Đình rất căng, anh không có ý nhượng bộ.
Văn Ý mím môi, vừa định phản bác lại nghe thấy một giọng nói xen vào, "Đây là em Văn đúng không?"
Văn Ý quay đầu lại nhìn, người đàn ông trước mặt khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, da mặt hơi ngăm đen, cũng rất tinh thần. nhưng rất có khí phách. Dáng người thẳng tắp như trúc, đường nét trên khuôn mặt dường như đã được thời gian cẩn thận gọt giũa, thâm trầm cứng cỏi.
"Ôn Đình." Người vừa đến mỉm cười nhìn Thẩm Ôn Đình, để lộ ra hàm răng trắng sáng, "Không nhớ à?"
"Nhớ." Thẩm Ôn Đình chậm rãi nói, "Đã lâu không gặp."
Văn Ý chần chừ một lúc lâu, cô mới do dự lên tiếng, "Hạ Phùng Quân?"
Hạ Phùng Quân bật cười, tiện thể trêu cô một câu, "Trước đây em gọi anh là anh Hạ đấy, vài năm không gặp, cao lên rồi, cũng trở nên lạnh nhạt hơn rồi?"
Văn Ý: "..." Văn Ý là điển hình cho kiểu người thức thời, cô biết Hạ Phùng Quân rất thân với Thẩm Ôn Đình, cô không dám kiêu ngạo quá, ngoan ngoãn gọi người ta là anh Hạ. Thẩm Ôn Đình ở phía sau nhắc nhở cô, cô mới sửa lời mà gọi đàn anh Hạ.
"Đàn anh Hạ." Văn Ý nhìn anh mỉm cười.
Hạ Phùng Quân quan sát Văn Ý một chút, anh nhếch môi cười rồi nói, "Xem ra Ôn Đình nuôi em rất khá. Nghe nói hai người kết hôn rồi, lúc đó anh ở không thể xuất ngũ, cũng hơi tiếc. Nhưng mà người đàn ông nhàm chán như Thẩm Ôn Đình, anh còn tưởng rằng cậu ta sẽ yêu thầm cả đời ấy chứ, không ngời rằng sớm như vậy..."
"Vào thôi." Thẩm Ôn Đình không nói tiếng nào mà khoác áo khoác lên người Văn Ý, anh nhẹ nhàng nói, "Bọn họ đến rồi."
Văn Ý chớp mắt nhìn, cô nhìn Hạ Phùng Quân, sau đó nhún vai một cái, "Được rồi, đi thôi."