"Ông nội." Văn Ý bỗng nhào vào trong lòng ông nội Thẩm, làm nũng với ông, "Ông nội, con nhớ ông lắm. Ở trường mệt quá, vẫn là ở nhà thoải mái hơn."
"Con đấy." Ông nội Thẩm âu yếm vỗ lên cái đầu nhỏ của cô, ông tức giận khiển trách một tiếng, "Cả ngày không chịu nghiêm chỉnh, trường học cũng không trị được con à?"
Trường học không trị được, nhưng mà Thẩm Ôn Đình trị được.
"Không có đâu, ở trường em học rất chăm chỉ." Văn Ý lấy bảng thành tích của mình ra, vẻ mặt cô đắc ý, "Tiến bộ nhiều lắm."
Cô đã không còn bét lớp nữa, đã vươn lên vị trí giữa giữa.
Ông nội Thẩm rất vui, còn vui hơn cả khi Thẩm Ôn Đình lấy được hạng nhất, "Được được được, tối nay ông bảo dì nấu cho con một bữa. Tiểu Ý của chúng ta ở trường cũng gầy đi rồi, ăn nhiều một chút."
Văn Ý chột dạ đảo mắt qua lại.
Không thể nào gầy đi được, đến mùa đông thì cô thèm ăn hơn. Dưới lớp áo len này, cũng không biết là có bao nhiêu thịt.
Thẩm Ôn Đình còn đang đi học, chắc gần đến giờ cơm anh mới về, Thẩm Ôn Đình vừa mới từ ở bên ngoài về. Trên vai phủ đầy tuyết, giữa hai hàng chân mày lạnh lẽo nhìn vô cùng mệt mỏi.
Văn Ý vội vàng chạy bước nhỏ đến, đưa găng tay ấm áp trong tay mình cho Thẩm Ôn Đình, "Anh về rồi?"
Lần này niềm nở vậy.
Thẩm Ôn Đình nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Đã mười sáu tuổi rồi, dáng người cũng dần trở nên đầy đặn, nhưng mà tính cách vẫn lỗ mãng như vậy.
"Thi thế nào rồi?"
Cô cũng biết là Thẩm Ôn Đình sẽ hỏi cái này, Văn Ý dùng hai tay dâng bảng thành tích của mình ra cho anh, cô cười nói, "Em thấy rất tốt."
Văn Ý quả thật cố gắng, cả ngày cô bị Thẩm Ôn Đình giám sát, muốn chơi cũng không có cách nào. Hơn nữa phương pháp học của Thẩm Ôn Đình cũng rất tốt, kéo thành tích của Văn Ý tiến bộ không ít.
"Miễn cưỡng chấp nhận." Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói, trả bảng thành tích lại cho cô.
Thành tích này của Văn Ý, cũng chỉ là thành tích bình thường thôi.
Văn Ý bĩu môi, cô bất mãn nói, "Em đã đăng ký làm học sinh mỹ thuật rồi, thành tích không cần phải quá tốt."
Bắt đầu từ học kỳ tới, trường của bọn họ sẽ sắp xếp cho học sinh học mỹ thuật có thời gian vẽ. Điểm của chương trình văn hóa đương nhiên sẽ thấp xuống.
"Nói với ba em chưa?" Trong nhà rất ấm, Thẩm Ôn Đình nhét đôi bao tay ấm áp vào tay Văn Ý, đầu ngón tay anh vô tình chạm phải tay Văn Ý, cô bị lạnh nên rụt lại.
Thẩm Ôn Đình cởi áo khoác ra rồi treo lên, anh ghé mắt nhìn sang, vốn dĩ ánh mắt Văn Ý đang có ý cười bỗng chốc trở nên phiền muộn, giọng nói có chút buồn buồn không vui, "Chưa nói."
Văn Ý cũng không muốn nói, dù sao thì Văn Kỷ Niên vẫn luôn chê thành tích của cô không tốt, không đủ điểm sàn. Hơn nữa trong mắt ông ấy, học sinh mỹ thuật là những học sinh có thành tích không tốt.
"Sau này anh giúp em nói." Thẩm Ôn Đình nói.
Văn Ý vội vàng lắc đầu, cô xua tay, "Chút chuyện nhỏ này em vẫn có thể giải quyết." Cô cũng không muốn Thẩm Ôn Đình nhúng tay vào chuyện nhà mình.
Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, "Đừng cậy mạnh."
"Em biết, em cũng không phải là quả hồng mềm gì, sao có thể để bọn họ bắt nạt được." Văn Ý hừ một tiếng, cô chuyển chủ đề, "Mau đi ăn cơm thôi, em đói rồi."
Buổi tối về đến nhà, cô tự nhiên lại bị Văn Kỷ Niên dạy dỗ một lát.
"Vừa về đã chạy đến nhà họ Thẩm, không biết còn tưởng mày là con gái nhà họ Thẩm!" Văn Kỷ Niên bận rộn công việc, bôn ba khắp nơi, đã lâu rồi không gặp được Văn Ý. Hôm nay ông phiền lòng rất nhiều chuyện, ở nhà một lúc thì biết được Văn Ý về nhà họ Thẩm trước, tự nhiên ông trút giận hết lên người Văn Ý.
Văn Ý nhún vai, "Đúng vậy, tôi cũng hy vọng như vậy. Vậy cũng không phải, ai bảo ba tôi là ông."
Văn Kỷ Niên tức giận đến nỗi muốn đánh cô, Mộ Thanh Mỹ giả vờ ngăn lại, Văn Ý đã chạy đi, cách một khoảng an toàn, "Giám đốc Văn muốn bạo hành con gái. Ba, ông cảm thấy tin tức này có bùng nổ không?"
"Nói linh tinh cái gì đó!" Văn Ý càng lớn, Văn Kỷ Niên càng cảm thấy cô con gái này khó mà đoán được.
Biết là đối đầu với Văn Ý cũng không có kết quả gì tốt, Văn Kỷ Niên hạ giọng xuốn, nghiêm túc nói với cô, "Văn Ý, con cũng sắp mười sáu rồi, nên hiểu chuyện một chút. Đừng có mà cả ngày đối nghịch với ba, ngoan ngoãn một chút."
Văn Ý: "Tôi không có đối nghịch với ông, chẳng phải ông vẫn luôn khó chịu với tôi sao?"
Mộ Thanh Mỹ vội vàng nói, "Được rồi được rồi, Tiểu Ý vừa mới về đến nhà, để con bé nghỉ ngơi một lát trước đi."
Cho đến bây giờ Văn Ý chưa bao giờ gọi Mộ Thanh Mỹ, cô liếc nhìn bà ta đang giả mù sa mưa, xoay người lại đi lên phòng.
Trong phòng khách không còn bóng người của Văn Ý, Văn Kỷ Niên mới ngồi xuống, ông lạnh lùng nói, "Văn Kỷ Niên tôi sao lại nuôi ra được một cô con gái như vậy chứ!"
"Chồng, anh đừng nói như vậy." Mộ Thanh Mỹ luôn biết cách an ủi người khác, bà vỗ vỗ lên lưng Văn Kỷ Niên, bà nhẹ giọng nói, "Không đến hai năm nữa Văn Ý cũng đã mười tám rồi, ráng nhịn thêm chút nữa đi."
Lúc này sắc mặt của Văn Kỷ Niên mới khá hơn một chút, "Bên nhà họ Thẩm nói thế nào?"
Mộ Thanh Mỹ cũng rất lo lắng, "Trước đó ông nội Thẩm từng nói là muốn đính hôn. Đây chẳng phải là do Văn Ý vãn chưa trưởng thành, vẫn luôn không nhắc đến chuyện này sao."
Văn Kỷ Niên nắm tay Mộ Thanh Mỹ, "Tìm một ngày nào đó, chúng ta thăm dò một chút."
Mộ Thanh Mỹ: " Được."
-
Đã lâu rồi không về nhà ở, trong phòng vẫn có mùi khó chịu.. Văn Ý đồ xịt phòng ra, xịt khắp phòng rồi mở cửa sổ.
Thời tiết tháng một, tuyết vẫn còn đang rơi. Văn Ý cũng sắp lạnh cóng rồi, cô vội vàng bật lò sưởi lên, mặc áo khoác vào.
Cô vẫn chưa nói chuyện mình học mỹ thuật. Nhưng mà với thái độ này của Văn Kỷ Niên, cô thật sự không muốn nói một chút nào. Thông báo cho phụ huynh cần được ký tên...
Nghĩ một chút, Văn Ý lấy điện thoại ra, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Ôn Đình: Chuyện học mỹ thuật, anh có thể nói ông nội ký tên cho em được không?
Bên kia không trả lời ngay, Văn Ý nhìn vào cửa phòng đối diện. Sáng trưng.
Qua một lúc lâu, Văn Ý mới nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Ôn Đình: Có thể.
Hơ!
Cô còn chưa kịp cảm ơn, tin nhắn thứ hai của Thẩm Ôn Đình đã được gửi đến.
Thẩm Ôn Đình: Đóng cửa sổ lại, không sợ lạnh à?
Văn Ý nghiêng người qua cửa sổ cẩn thận nhìn vào cửa sổ phòng Thẩm Ôn Đình, chỉ có thể nhìn thấy tấm rèm cửa màu xám, bên cạnh có một khe hở nhỏ.
Cô mở giao diện tin nhắn, cô xóa hết mấy lời cảm ơn vừa gõ đi, Văn Ý hỏi anh: Thẩm Ôn Đình, có phải ngày nào anh cũng nhìn trộm em không?
Cô không thích kéo rèm cửa lên, ở đây quá bí bách, Văn Ý muốn nhìn thế giới bên ngoài.
Thẩm Ôn Đình: Em nghĩ nhiều rồi.
Chậc!
Văn Ý bĩu môi, mùi trong phòng cũng bay đi gần hết rồi. Cô đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa, không chừa một khe hở nào.
Cởi áo khoác ra rồi chui vào trong chăn, Văn Ý nghĩ: Thẩm Ôn Đình, anh vẫn chưa dùng WeChat nhỉ, hôm khác em tạo giúp anh một tài khoản WeChat? Ảnh đại diện WeChat em cũng vẽ cho anh, xem như là quả cảm ơn?
Thẩm Ôn Đình: Ừ.
Giấc ngủ này rất ngon, buổi sáng ngày hôm sau Văn Ý bị Văn Viễn đánh thức.
Rõ ràng đã lên lớp mười một rồi, lại còn ngây thơ hơn cả cô,
"Tôi đang nhìn về nơi xa, phía trên ánh trăng sáng..."
Nghe thấy giọng hát lệch tông vang lên, Văn Ý bực bội gãi đầu. Bây giờ mới hơn tám giờ, Văn Kỷ Niên và Mộ Thanh Mỹ có lẽ đã đi làm rồi, vì thế cái tên Văn Viễn này mới dám tới quấy rầy giấc ngủ của cô.
Cô xoay người, Văn Ý lấy đồ nhét tai ở trong cặp sách ra.
Kí túc xá của bọn họ có người ngáy rất to, ồn đến mức Văn Ý ngủ không yên giấc. Vì thế cô đã nói Thẩm Ôn Đình mua giúp cô đồ nhét tai, chất lượng rất tốt. Vì thế, cô đã từng đến trễ hai lần, chặn lại tiếng hát này, đủ dùng.
Cô đeo đồ nhét tai lên, Văn Ý lại tiếp tục ngủ.
Đến tận mười một giờ, Văn Ý mới thay đồ rồi đi ra ngoài. Văn Viễn ngồi ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Văn Ý, anh nghiến răng, "Mày là heo à? Như vậy cũng có thể ngủ được."
Giọng nói nghe có chút khàn, cũng không biết là cái tên ngốc này có phải đã hát cả buổi sáng rồi không.
Văn Ý cầm ly nước của mình lên, cô chán ghét nói, "Anh là heo à? Cái kiểu làm hại người mà không có lợi gì cho mình mà anh cũng làm được à."
Văn Viễn: "Đm!"
Văn Viễn đứng dậy, anh đi về phía phòng mình.
Văn Ý nhìn chằm chằm bóng lưng của Văn Viễn vài giây, sau đó chạy vào phòng, móc loa ra. Bluetooth có thể kết nối đến tận năm mươi mét, đảm bảo chất lượng.
Đi xuống lầu, Văn Ý che điện thoại trước mặt mình, lặng lẽ hát cho Văn Viễn một bài.
Thật ngu ngốc, trong thời đại công nghệ tiến bộ này. Cũng chỉ có heo mới dùng cổ họng để hát.
"Văn Ý!" Tiếng gầm gừ vang lên từ trong phòng, Văn Ý hừ một tiếng, tâm trạng của cô rất tốt.
Chẳng qua là tâm trạng tốt của Văn Ý, đến buổi tối thì biến mất hoàn toàn. Cũng không biết là Văn Kỷ Niên từ đâu mà biết được chuyện Văn Ý muốn học mỹ thuật, ông mắng cô một trận ngay tại chỗ. Văn Viễn, người Văn Ý chỉnh suốt một buổi, ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Văn Ý có vô tư đến đâu thì cô cũng chỉ là một cô bé mười sáu tuổi. Hốc mắt cô đỏ lên, Văn Ý trả lời lại, "Văn Kỷ Niên, chuyện của tôi không cần ông quản. Tôi không cảm thấy thành tích của tôi kém đến nỗi không còn mặt mũi, ngay cả chuyện ông ngoại tình rồi đưa con riêng về nhà còn không thấy mất mặt, tôi sợ gì chứ!"
Văn Kỷ Niên không nói lại cô, ông giơ tay lên muốn đánh cô, Văn Ý tránh đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông là ba trên danh nghĩa của cô, "Ông nội sẽ ký tên cho tôi, không cần ông quản."
Cơn gió vào tháng một rất lạnh, Văn Ý gọi điện thoại cho Ngải Tư Ngôn, hai người tìm một phòng riêng, hát đến mười hai giờ. Lúc cô về đến nhà họ Thẩm, đèn đuốc bên trong phòng sáng trưng, Thẩm Ôn Đình đang cúi đầu đọc cái gì đó.
Cô không dám về nhà họ Văn nữa. Văn Ý nhẹ nhàng thay giày, cô nhón chân định rón rén đi qua sofa trong phòng khách.
Cô vừa mới đi tới cầu thang, cậu thiếu niên vốn dĩ đang đưa lưng về phía cô đóng sách lại. Âm thanh đóng lại của quyển sách vừa dày vừa nặng vang lên trong phòng khách yên tĩnh, sau đó, là giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Thẩm Ôn Đình vang lên, "Đứng lại."
Cơ thể Văn Ý căng cứng, "Em mệt rồi, buồn ngủ."
"Buồn ngủ thì nhịn đi." Thẩm Ôn Đình quay lại nhìn, nhìn cô nhóc vừa mới làm chuyện xấu còn đang khom người, anh có chút buồn cười, "Đến đây."
Giọng nói này, không cần nhìn mặt Văn Ý cũng biết bây giờ Thẩm Ôn Đình đang sắp bùng nổ. Cô nơm nớp lo sợ bước tới, Văn Ý siết chặt tay, không dám nhìn Thẩm Ôn Đình.
"Đi đâu vậy?"
Mặc dù trong phòng có bật máy sưởi, nhưng Văn Ý vẫn cảm thấy lạnh lẽo, cô lặng lẽ di chuyển bước chân, cô trả lời, "Em tìm Ngải Tư Ngôn chơi một lúc."
"Tắt điện thoại, đi đâu cũng không nói." Đôi môi mỏng của Thẩm Ôn Đình mím chặt lại, "Văn Ý, em thật sự xem mình là trẻ con à?"
Văn Ý mím môi, cô không lên tiếng.
"Bây giờ đã mười hai giờ rồi, một cô gái, muộn như vậy mới về nhà. Văn Ý, rốt cuộc em có biết mình bướng bỉnh thế nào không?"
Từ khi bắt đầu biết Văn Ý bỏ nhà ra đi, sáu tiếng đồng hồ, Thẩm Ôn Đình vẫn luôn rất lo lắng. Anh cho người đi tìm nhưng vẫn không thấy cô đâu, anh cũng đã hỏi bên Ngải Tư Ngôn rồi, không có tin tức. Cô thì hay rồi, trực tiếp kéo thêm Ngải Tư Ngôn đi.
Gần Tết, mấy kẻ buôn người và mấy tên trộm cũng bắt đầu tăng lên. Thẩm Ôn Đình chỉ sợ cô nhóc này không về được nữa.
Văn Ý ở trước mặt anh không lên tiếng, rất im lặng. Thẩm Ôn Đình hơi không đành lòng, anh đợi quá lâu, khó trách anh hơi nóng nảy một chút.
Đôi vai gầy của cô run lên, Thẩm Ôn Đình giật mình, tiếng khóc thút thít của cô vang lên. Cô vẫn đang chịu đựng, trông vô cùng đáng thương.
"Đói không?" Thẩm Ôn Đình hỏi cô.
Văn Ý lắc đầu.
Thẩm Ôn Đình cẩn thận nâng mặt cô lên, một giọt nước mắt lớn rơi xuống, chiếc mũi nhỏ vì lạnh vẫn còn đang đỏ bừng, nhìn đáng thương cực kỳ. Thẩm Ôn Đình thở dài một tiếng, "Không đói thật à?"
Bụng cô kêu lên, Văn Ý nhìn xuống, cô không nhìn Thẩm Ôn Đình.
Biết mình dọa Văn Ý rồi, giọng nói Thẩm Ôn Đình cũng dịu đi rất nhiều, "Em khóc cái gì?"
Văn Ý lắc đầu không chịu nói, cô lùi lại một bước, không muốn anh chạm vào mình.
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình tối xuống, anh đưa tay về phía Văn Ý, "Anh không hung dữ với em, đến đây."
Văn Ý đứng im không nhúc nhích.
Thẩm Ôn Đình không có cách nào, anh đành phải dùng sức kéo người vào trong lòng mình.
Văn Ý ngẩn người ra, nhận ra được mình đang ngồi trên đùi Thẩm Ôn Đình, cô trừng mắt nhìn anh, "Lưu manh!"
"Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi?" Thẩm Ôn Đình giúp cô lau nước mắt, anh nói xin lỗi cô, "Vừa rồi là anh nóng nảy, anh xin lỗi em."
Văn Ý quay đầu sang chỗ khác, vô cùng ấm ức, "Anh cứ hung dữ với em, còn chưa hỏi gì đã hung dữ với em!"
"Anh sai rồi." Thẩm Ôn Đình ôm lấy vòng eo thon của Văn Ý, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều, "Anh không hung dữ với em. Vậy nên em đừng nói dối, tối nay đi đâu vậy?"
Văn Ý mím môi, vẫn không chịu nói.
"Văn Ý, anh rất lo lắng cho em." Đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau trên mặt cô, Văn Ý trừng mắt nhìn anh, một giọt nước mắt còn đọng trên mi cứ như vậy mà rơi xuống, "Đi hát."
"Sau này ra ngoài thì nói với anh một tiếng. Ông nội cũng rất lo lắng cho em." Giọng nói của Thẩm Ôn Đình rất dịu dàng, an ủi Văn Ý đang tủi thân, "Anh hâm nóng đồ ăn cho em nhé?"
"Được." Văn Ý ngoan ngoãn gật đầu, cô khịt mũi, chỉ trích Thẩm Ôn Đình, "Sau này anh mà còn hung dữ với em, em không về nữa đâu."
Thẩm Ôn Đình giật mình, anh nhéo mặt Văn Ý, "Được, anh nhớ rồi."
Nhận ra rằng mình vẫn còn ngồi trên đùi Thẩm Ôn Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý đỏ lên, cô vội vàng đứng dậy, cô thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn anh, "Lưu manh!"
Thẩm Ôn Đình chẳng ừ hử gì cả, quả thật anh muốn làm một tên lưu manh. Chỉ là Văn Ý còn nhỏ quá, anh cũng không nỡ tàn phá bông hoa của tổ quốc được.
Đi theo Thẩm Ôn Đình vào nhà bếp, Văn Ý hỏi nhỏ, "Ông nội có giận không?"
"Không có, chỉ là ông rất lo lắng cho em." Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói, lại nghe bụng cô kêu lên, anh lấy một bịch bánh quy ở trong tủ ra đưa cho Văn Ý, "Ăn lót dạ."
"Ồ." Văn Ý gật đầu.
Bây giờ Thẩm Ôn Đình rất tốt, rất dịu dàng.
Cô ngắm nhìn bóng lưng của người thiếu niên, bất tri bất giác, Thẩm Ôn Đình cũng đã sắp trưởng thành. Dáng người cao hơn trước rất nhiều, cũng bắt đầu trưởng thành. Dường như lúc này anh đã bỏ cô rất xa.
Văn Ý cắn bánh quy, Thẩm Ôn Đình bê đồ ăn xoay người lại, anh nhìn cô, "Đang nghĩ gì vậy?"
"Đang nghĩ về anh đấy." Văn Ý ngẩng đầu lên nhìn anh, "Đang nghĩ rằng có phải sau này chúng ta càng đi càng xa không."
Chia ly luôn là bài học bắt buộc để trưởng thành.
"Không biết." Anh nói.
Dù có bao xa, anh đều muốn ở bên cạnh Văn Ý.