Trong hành lang dài yên tĩnh, Phó Thừa Ảnh đi sau lưng Văn Ý, "Chị yên tâm để một mình tổng giám đốc Thẩm ở trong nước à? Em nhớ là dạo gần đây có một ngôi sao nhỏ nào đó đang dòm ngó tổng giám đốc Thẩm."
Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn Phó Thừa Ảnh, người này hết chuyện hay để nói rồi à.
Gần đây Thẩm thị có hợp tác với một bộ phim truyền hình, người diễn vai nữ chính không biết uống nhầm thuốc gì, biết là Thẩm Ôn Đình đã có vợ con, vẫn nhất định chen vào. Vì thế, Văn Ý đã than phiền với Phó Thừa Ảnh rất nhiều lần.
Phó Thừa Ảnh cũng không biết phải làm thế nào, hai người này kết hôn rồi nhưng hoa đào vẫn không ngừng đâm chồi. Không ngừng ghen tuông, không ngừng ngọt ngào.
"Chị không sợ, ngược lại là em đấy, vừa mới kết hôn đã ra nước ngoài." Văn Ý nhắm hai mắt lại hưởng thụ làn gió nhẹ, giọng cô nhẹ nhàng chậm rãi, "Lạnh nhạt như vậy, không sợ vợ cậu bất mãn à."
Phó Thừa Ảnh bật cười, nét mặt vô cùng dịu dàng, "Cô ấy chỉ mong em đi thôi, bảo là em quản cô ấy nghiêm quá."
Văn Ý nhún vai, đừng xem mấy tên đàn ông có vẻ ngoài là người nhưng trong lòng lại hành xử như một chú chó, tính chiếm hữu làm của riêng vô cùng đáng sợ.
Hơ, dù sao thì ở trong nước cô cũng có người giúp đỡ, không sợ.
Trong nước, Thẩm Ôn Đình nhìn cậu nhóc đang ngồi trên sofa, "Tiểu Thập, đói không?"
"Con không đói." Thẩm Dịch Chi ôm điện thoại chơi.
Đôi mắt của Thẩm Dịch Chi rất giống với Văn Ý, bây giờ lớn hơn rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, rất khiến người khác yêu thích. Thẩm Ôn Đình nhìn đi nhìn lại mấy lần, lúc này anh mới cầm áo khoác đứng dậy, "Ba đi họp đây, họp xong chúng ta cùng đi ăn cơm."
"Ba con cũng đi!" Thẩm Dịch Chi vội vàng cầm điện thoại chạy tạch tạch đến.
Thẩm Ôn Đình cúi đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh mình, anh có chút không biết phải làm sao, "Bình thường sao ba không thấy con bám ba như vậy?"
Mọi người đều nói con trai thân với mẹ, từ khi còn nhỏ, Thẩm Dịch Chi đã rất thân với Văn Ý.
"Mẹ bảo con trông ba." Thẩm Dịch Chi ngẩng đầu lên, khuôn mặt bánh bao vô cùng nghiêm túc, "Con không muốn đổi mẹ."
Sắc mặt Thẩm Ôn Đình tối sầm lại, không biết Văn Ý đã dạy con trai cái gì nữa. Anh ngồi xổm xuống, Thẩm Ôn Đình ôm Thẩm Dịch Chi vào trong lòng, "Con đừng nghe mẹ nói nhảm."
Đêm khuya, Văn Ý vừa hát vừa chọn quần áo. Tối hôm qua Ngải Tư Ngôn cũng đến đây, hai người phụ nữ đã kết hôn, đã rất lâu rồi không đến quán bar, định đến quán bar vui vẻ một chút.
Vừa mới thay quần áo xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, còn kèm theo giọng nói non nớt của bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi, "Mẹ."
Văn Ý: "..." Kế hoạch nửa đường đổ bể.
Cô vội vàng đi mở cửa, đối mặt với ánh mắt sâu thẳm trong veo lạnh lùng của Thẩm Ôn Đình, cô chột dạ đến nỗi tim đập loạn lên, "Chồng!"
Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang ăn mặc quyến rũ, ánh mắt anh tối sầm lại, trong lòng anh có lẽ đã đoán ra được rồi, "Nửa đêm rồi, em muốn ra ngoài à?"
"Không, không có." Văn Ý chột dạ liếc nhìn xung quanh, cô vội vàng tránh người ra để bọn họ đi vào, cô nhìn Thẩm Ôn Đình bằng một ánh mắt quyến rũ, giọng nói vô cùng mê hoặc, "Em có linh cảm là anh sẽ đến, vì thế em mới đặc biệt ăn mặc xinh đẹp chờ anh."
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa một lần nữa, "Cục cưng, nhanh lên, đừng mò nữa, trễ chút nữa quán bar không còn chỗ trống đâu."
Văn Ý: "..."
Ngải Tư Ngôn đợi ở ngoài cửa một lúc, đợi một lát vẫn không thấy Văn Ý, cô lại nhìn thấy Thẩm Dịch Chi đáng yêu ra mở cửa, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn cô, "Dì Ngải, ba nói tối nay con đến ở với dì."
Thôi rồi, nhìn thấy cậu nhóc này, Ngải Tư Ngôn hiểu ra ngay. Cô thở dài thay cho Văn Ý đang ở bên trong, Ngải Tư Ngôn dắt tay Thẩm Dịch Chi, "Được."
Cục cưng, bảo trọng.
Có đánh chết Văn Ý cũng không ngờ rằng, mình xui xẻo như vậy.Cô ho nhẹ một tiếng, Văn Ý mở TV, "Thật ra thì em định ngày mai về."
Thẩm Ôn Đình: "Không vội, chơi thêm mấy ngày nữa cũng được. Chưa đến quán bar mà đã về nước, anh sợ em tiếc."
Văn Ý lập tức thú nhận, cô hôn lên mặt anh vài cái, "Ông xã, em sai rồi."
"Em để Tiểu Thập ở trong nước giám sát anh, còn mình ra nước ngoài chơi?" Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nhìn Văn Ý đang làm nũng.
Văn Ý ngượng ngùng mỉm cười, "Em đây là vì công việc."
"Ừ, em từ trước đến nay luôn lấy chuyện công để làm việc tư."
Văn Ý: "..." Người đàn ông này một khi tức giận, nói chuyện nghe khó chịu thật đấy.
Thẩm Ôn Đình im lặng nhìn Văn Ý vài giây, cuối cùng anh không biết phải làm sao, anh kéo người vào trong lòng mình rồi cúi đầu hôn cô, "Cô nhóc không có lương tâm."
Anh ở trong nước lo lắng cho cô, kết quả cô ra nước ngoài chơi rất đã.
Phải phạt.
-
Trong một khoảng thời gian rất dài, bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi cũng không hiểu về thứ tự sắp xếp địa vị trong nhà.
Trong lòng cậu nhóc, ba xếp vị trí thứ nhất. Mỗi lần chỉ cần ba lạnh mặt xuống, mẹ sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Cho đến năm cậu lên sáu, ba mẹ cãi nhau.
Đây là lần ba mẹ cãi nhau lớn nhất từ khi cậu có ký ức đến giờ. Cậu nhóc không hiểu là vì lý do gì, dù sao thì đêm đó mẹ bỏ đi, mấy ngày cũng không về.
Buổi sáng thứ bảy yên tĩnh, Thẩm Dịch Chi nhìn ba mình đang ăn cơm, cậu nhỏ giọng lên tiếng, "Ba, khi nào mẹ về?"
Thẩm Ôn Đình đang ăn cơm thì hơi dừng lại, anh thấp giọng nói, "Không biết, nhớ mẹ à?"
"Thật ra thì con không sao, mỗi ngày mẹ đều đón con tan học, còn dẫn con đi ăn chút gì đó." Thẩm Dịch Chi chớp mắt nhìn, cậu cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút.
Thẩm Ôn Đình đã ba ngày chưa từng gặp Văn Ý: "... Ừ."
Thẩm Dịch Chi xới cơm, không nói thêm gì nữa.
Ăn cơm xong, Thẩm Dịch Chi vọt vào phòng thay quần áo. Lúc cậu đi ra đúng lúc nghe thấy Thẩm Ôn Đình đang đưa lưng về phía cậu gọi điện thoại.
"Văn Ý."
Thẩm Dịch Chi nghe thấy ba gọi tên mẹ, ngay lập tức cậu bước nhẹ lại, tránh sang một bên để nghe lén.
"Tiểu Thập nhớ em, tối hôm qua còn khóc nhè đấy."
Thẩm Dịch Chi: "..." Con không có! Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể vì chuyện này mà khóc nhè được chứ!
Cậu bực mình phồng má lên, Thẩm Dịch Chi nghe thấy ba cậu mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối với mẹ ở đầu bên kia điện thoại, "Sáng nay còn làm loạn không chịu ăn cơm. Văn Ý, anh và em giận dỗi nhau được, nhưng không thể không quan tâm đến Tiểu Thập. Em ngoan một chút, bọn anh đến đón em."
Thẩm Dịch Chi: "..." Ba là người xấu!
Đến khi Thẩm Ôn Đình gọi điện thoại xong, anh xoay người lại thì nhìn thấy Thẩm Dịch Chi đang ngồi ở trên thảm, nhìn anh với vẻ mặt tức giận, rõ ràng là đã nghe được mấy lời anh vừa nói rồi.
Thẩm Ôn Đình rất bình tĩnh, anh không hề tỏ ra hốt hoảng chút nào, anh nhìn cậu nhóc mập mạp nhà mình, anh nói, "Lát nữa gặp mẹ con nhớ giả vờ khóc."
Thẩm Dịch Chi vô cùng nghiêm túc, "Không được, con không thể lừa mẹ được!"
Thẩm Ôn Đình bình tĩnh dụ dỗ tiếp, "Nghe nói con muốn ra biển chơi."
Ba mẹ yêu thương nhau, Thẩm Dịch Chi là đứa nhỏ ngoài ý muốn, từ nhỏ đã không được Thẩm Ôn Đình và Văn Ý đưa đi chơi cùng. Mỗi lần hai người đi du lịch, còn mình sẽ được gửi sang nhà dì Ngải. Bây giờ cũng đã lên tiểu học rồi, cậu nhóc vẫn chưa được ra ngoài chơi.
Rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, vui chơi là quan trọng nhất. Thẩm Dịch Chi do dự hai giây, sau đó sảng khoái đồng ý.
Dựa vào kỹ năng diễn xuất hoàn hảo của Thẩm Dịch Chi, Thẩm Ôn Đình cuối cùng cũng ôm được người đẹp về.
Lúc về nhà, Thẩm Dịch Chi còn lén nhìn thấy ba đang hôn mẹ, dịu dàng dỗ dành, "Anh sai rồi, đừng giận nữa được không..."
Văn Ý chớp mắt nhìn Thẩm Ôn Đình ở trước mặt mình, cô tự tin làm mình làm mẩy, "Vốn dĩ là anh sai!"
Lại là một nụ hôn thật dài, bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi lịch sự quay lưng lại, không muốn xem cảnh tượng xấu hổ này.
Chỉ là...
Ở nhà người được xếp thứ nhất hình như là mẹ nhỉ.
_
Ngày đầu tiên đến trường tiểu học, các bạn nhỏ lần lượt tự giới thiệu mình. Tiết học đầu tiên, nói về người mẹ vĩ đại.
Có rất nhiều bạn nhỏ đều nói rằng mẹ mình ở nhà sẽ nấu cơm, dọn vệ sinh, tắm cho mình. Nhưng khi đến lượt Thẩm Dịch Chi, cậu nhóc nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói, "Nhà mình đều là ba mình nấu cơm, lau nhà."
Bạn cùng bàn của cậu nhóc tò mò, "Vậy mẹ cậu thì sao?"
"Mẹ mình sẽ chơi cùng mình." Thẩm Dịch Chi lại bổ sung thêm một câu, "Còn đi ăn KFC với mình."
Bạn ngồi cùng bàn: "Nhưng mà ba mình nói mẹ mình sẽ nấu cơm làm việc nhà. Có phải mẹ cậu không biết làm không?"
Thẩm Dịch Chi nghiêm túc nhìn cậu bạn, "Ba mình rất yêu mẹ mình, mẹ mình vẫn là một đứa trẻ, cần được cưng chiều."
Cô giáo bật cười, sờ lên cái đầu nhỏ của Thẩm Dịch Chi, "Được rồi, cảm ơn chia sẻ của Thẩm Dịch Chi."
Sau giờ học, bạn cùng bàn vẫn bám lấy chủ đề này không buông, "Thẩm Dịch Chi, vậy cậu có thích mẹ mình không?"
"Mẹ của bọn tớ rất tốt, biết nấu rất nhiều món ăn!" Bạn học ở bên cạnh cũng xông tới, nhìn Thẩm Dịch Chi một cái đồng tình, "Thẩm Dịch Chi, mẹ không không biết làm gì nhỉ."
Thẩm Dịch Chi bực bội, mẹ cậu biết nhiều thứ lắm nhé! Hừ một tiếng, cậu cúi đầu xuống đọc sách, không muốn để ý đến những người này.
Lúc Văn Ý đến đón Thẩm Dịch Chi đích thời điểm, khuôn mặt cậu nhóc vẫn còn đang hờn dỗi. Sau khi đưa người lên xe, Văn Ý chọc chọc lên gò má cậu nhóc, cô cười khẽ, "Bạn học chọc con không vui à?"
"Có một chút." Thẩm Dịch Chi tức giận nói, "Các bạn đều rất ngốc!"
"Tiểu Thập nhà chúng ta thông minh nhất. Các bạn cũng không cố ý, con đừng giận nữa nhé." Văn Ý hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, "Đợi lát nữa chúng ta đi ăn lẫu, đừng giận nữa."
Thẩm Dịch Chi vô thức nhìn Thẩm Ôn Đình đang ở phía trước, "Ba cũng đi sao?"
"Đương nhiên!"
Thẩm Dịch Chi: "Được ạ!"
Tối hôm đó, Thẩm Dịch Chi nhìn Văn Ý đang ngồi ở mép giường kể chuyện cho cậu nhóc, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ Văn Ý, vô cùng nghiêm túc nhìn Văn Ý, "Mẹ con yêu mẹ."
"Mặc dù mẹ không giống như những người mẹ khác, sẽ nấu cơm cho con, sẽ tắm cho con, nhưng com vẫn yêu mẹ."
Mẹ của cậu rất xuất sắc, ba nói, khi sinh cậu ra mẹ đã chịu khổ rất nhiều. Vì thế mẹ giỏi nhất nhà.
Trong lòng Văn Ý vô cùng cảm động, cô ôm Thẩm Dịch Chi rồi hôn một cái, "Mẹ cũng yêu con."
Vài giây sau, Văn Ý mới phản ứng lại, "Không phải mẹ nấu cháo cho con sao? Không phải mẹ nhắc con mặc quần áo rồi dẫn con đi ăn KFC và thịt nướng sau lưng ba sao?
Thẩm Dịch Chi: "..."
Văn Ý tức giận nói: "Không có lương tâm!"
Thẩm Dịch Chi: "..."
-
Văn Ý cũng không ngờ rằng, đến khu vui chơi sẽ gặp được Tô Vũ Kiều.
Tô Vũ Kiều khi đó, mặc một chiếc áo len màu đen đơn giản, đeo một chiếc khẩu trang đơn giản, hàng lông mày của cậu ấy vẫn rất dịu dàng.
Cậu ấy dắt tay một cô bé khoảng chừng bốn năm tuổi, đôi mắt to tròn, cột hai bím tóc đuôi ngựa, đường nét trên khuôn mặt khá giống với Văn Ý.
"Vừa mới về à?" Văn Ý gọi cho cậu một ly cacao nóng, cô cười nói.
Cách đó không xa có một khu vui chơi dành cho trẻ em, Ngải Tư Ngôn một mình dẫn theo ba đứa trẻ, vô cùng bận rộn.
"Ừ, dẫn con bé về thăm mẹ một chút." Tô Vũ Kiều nhìn Văn Ý trước mặt mình, cô vẫn giống hệt như trước đây, chỉ là trưởng thành hơn nhiều.
Văn Ý vừa liếc nhìn cô nhóc, vừa khuấy cà phê trong ly, cô cho thêm một chút đường, "Con gái à?"
Năm Tô Vũ Kiều ba mươi tuổi, cậu ấy rút khỏi giới giải trí, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của công chúng. Lần cuối cùng mà Văn Ý gặp cậu ấy, vẫn là trong bữa tiệc đầy tháng của Thẩm Dịch Chi.
Mới đó mà đã vài năm rồi, Văn Ý thậm chí còn không biết bây giờ cậu ấy đã kết hôn chưa, sống có tốt không.
"Ừ." Tô Vũ Kiều gật đầu, vẻ mặt vô cùng dịu dàng ấm áp, cậu nhìn vài cục mụn trên mặt Văn Ý, cậu hỏi, "Hơi nóng trong người à, có phải gần đây chị ăn nhiều lẩu không?"
Văn Ý hơi giật mình, cô nói, "Không phải chị ăn, là Tiểu Thập làm loạn đòi đi ăn, chị mới bất đắc dĩ đi cùng nó."
Tô Vũ Kiều bật cười, đã qua nhiều năm như vậy, tính cách của cô vẫn không hề thay đổi, một câu không hợp thì sẽ để người khác đội nồi thay.
Cô xua tay, Văn Ý nói, "Không nói đến chị nữa, sau khi rút khỏi giới giải trí em làm gì?"
"Em tiết kiệm được một ít tiền, đi ngắm phong cảnh nhiều nơi. Hai năm trước em thuê một căn nhà ở Bắc Hà, bây giờ mở một cái nhà nghỉ, cũng khá nhàn nhã."
Bắc Hà là một thị trấn du lịch nhỏ, sông nước vùng Giang Nam, rất yên tĩnh. Văn Ý đã từng đến đó một lần, con người ở đó cũng thật thà chất phác, là một nơi không tệ.
"Cuộc sống cũng rất tốt." Văn Ý nhấp một ngụm cà phê.
Cô cho thêm rất nhiều đường, nhưng vẫn đắng như vậy, vẫn không thể thay đổi một sự thật rằng đây là cà phê.
"Trước đây bận quá, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe." Tô Vũ Kiều nói, "Xem vòng bạn bè của chị, mấy năm nay chị cũng sống rất tốt."
Văn Ý "Ừ" một tiếng, "Cũng tạm được, làm bà Thẩm cũng rất thoải mái."
Tô Vũ Kiều sửng sốt một chút, cậu bật cười.
Đúng là, có Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh cô, làm sao cô có thể sống không tốt được.
Buổi tối, Văn Ý xem thông tin nhà nghỉ mà Tô Vũ Kiều gửi đến, cô xem một lần rồi thoát ra ngoài.
Tô Vũ Kiều không còn mặt mũi nào liên lạc với cô, cô đương nhiên biết.
Bây giờ bọn họ đều có hạnh phúc của riêng mình, có thể biết được đối phương đang sống rất tốt, đã là chuyện tốt nhất rồi.
Ngải Tư Ngôn: Cái đó, hôm nay tớ đã định nói từ lâu rồi...
Ngải Tư Ngôn ở đầu bên kia gửi tin nhắn WeChat đến, cô chần chừ do dự, còn gửi thêm mấy meme tới. Văn Ý là người nóng tính, cô nói thẳng: Nói mau!
Ngải Tư Ngôn: Cậu không thấy cô bé kia có ngoại hình rất giống cậu à? Có phải cậu lén sinh thêm một đứa con gái sau lưng tớ không?
Văn Ý:... Phụ nữ mang thai một lần ngốc ba năm, câu này đúng với cậu lắm đấy.
Cô sinh kiểu gì? Từ sau khi sinh Thẩm Dịch Chi, Thẩm Ôn Đình không muốn cô chịu khổ thêm lần nào nữa, anh bắt đầu uống thuốc ngừa thai dành cho nam giới, cô có chọc thủng bao cao su cũng vô dụng.
Ngải Tư Ngôn: Nói thật, giống lắm. Vừa rồi tớ còn tìm lại hình lúc nhỏ của chúng ta, giống như là cùng một khuôn đúc ra vậy.
Văn Ý cầm điện thoại, rất lâu sau cô không trả lời lại.
Mãi cho đến khi mép giường lún xuống, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của đàn ông sau khi tắm xong xông vào chóp mũi cô, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ôn Đình, "Hôm nay em gặp Tô Vũ Kiều rồi."
Anh ôm Văn Ý mềm mại vào trong lòng mình, Thẩm Ôn Đình để cô tựa lên ngực mình, anh cúi đầu hôn lên trán cô, "Cậu ấy sống thế nào?"
"Tốt lắm, kết hôn rồi, còn có một cô con gái rất đáng yêu." Văn Ý nằm trong lòng Thẩm Ôn Đình, giọng nói của cô mềm nhũn, "Con bé đáng yêu lắm, thích lắm, nhìn xong em cũng muốn có một cô con gái."
"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình xụ mặt dạy dỗ cô, "Em không thể trọng nữ khinh nam, con trai con gái đều tốt như nhau."
Văn Ý: "..." Ai trọng nữ khinh nam vậy!
"Ngủ thôi, đừng nghĩ đến người đàn ông khác." Thẩm Ôn Đình nhéo mặt cô.
Văn Ý gật đầu, "Biết cậu ấy sống tốt, em yên tâm rồi."
Có những lúc là như vậy, những người rất lâu rồi không liên lạc. Mặc dù trong lòng bạn mong nhớ, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Theo thời gian, sự lạnh nhạt càng ngày càng được khắc sâu, cuối cùng tạo thành một khoảng trống rộng ngăn trước mặt hai người.
Trong lòng có tiếng hít thở đều đều, Thẩm Ôn Đình dịu dàng nhìn quả cầu nhỏ đáng yêu trong vòng tay mình.
Anh cũng rất hài lòng cô vợ nhỏ nhà mình.
"Ngủ ngon, Văn Ý."