Dù sao cũng đều như vậy, một là bị giết, hai là đi giết người!
"Trước khi người khác giết anh, anh sẽ đi lấy mạng người khác trước!
Nếu Tần Trang chết, Tân gia phỏng chừng cũng không có tâm tư mua đất.
“Anh hiện tại đắc tội chết với Tần Trang rồi."
Tô Thanh Y tươi cười nhìn Ninh Chiết.
“Em còn cười được sao?" Ninh Chiết không nói gì trợn trắng mắt.
Tô Thanh Y lần nữa ôm cánh tay Ninh Chiết, ha ha cười nói: 'Anh đánh vệ sĩ của Tần trang giống như đánh gà con, anh muốn giết chết Tân Trang, hắn là cũng rất dễ dàng đúng không?"
“Ha ha.....” Ninh Chiết ném cho cô nàng ánh mắt ngơ ngác.
Cô gái này có trái tim rộng lớn quá nhỉ!
Ninh Chiết chưa từng sợ Tần Trang giết ngược lại mình!
Đang lúc Ninh Chiết yên lặng thư giãn thì Tô Minh Thành lại gọi điện thoại tới, hỏi Ninh Chiết có an toàn hay không.
Xác định Ninh Chiết không rơi vào tay người Tần gia, Tô Minh Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại bảo hẳn đến Tô gia một chuyến, tâm sự chuyện Tân gia, thuận đường cùng nhau ăn một bữa cơm.
Ninh Chiết suy nghĩ một chút, vẫn đáp ứng.
Dù sao thì cha vợ tiện nghỉ này cũng không tệ lắm.
Tần Trang vừa gọi điện thoại cho Tô Lan Nhược, ông ta đã gọi điện thoại tới hỏi an toàn của anh.
“Anh thật đúng là vừa lành vết sẹo đã quên đau!”
Tô Thanh Y bất mãn nhìn Ninh Chiết: "Còn đến nhà bọn họ ăn cơm? Đã quên mấy lần bị đuổi ra ngoài rồi sao?”
“Đuổi thì đuổi đi!”
Ninh Chiết nhún nhún vai: "Hơn nữa, bác gái của em hiện tại sợ là không có tâm tư đi quan tâm tôi đâu”
Tần Trang cũng tự hắn gọi điện thoại nói xằng nói cuội mà.
Tô Lan Nhược một nhà bọn họ hơn phân nửa giờ chắc rất hỗn loạn.
Làm sao còn có thời gian quan tâm anh chứ nói chỉ mà đuổi anh?
Hãn đã nói như vậy, Tô Thanh Y cũng không tiện nói gì nữa.
Sau khi đi ra ngoài, Ninh Chiết chào hỏi Phượng Mị rồi cả hai liền chạy qua nhà Tô Lan Nhược.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng thức ăn nhanh, Tô Thanh Y lại dừng xe, đi mua một phần cơm hộp đóng gói
"Buổi trưa không phải em đã ăn cơm rồi sao?"
Ninh Chiết tràn đãy nghĩ hoặc liếc Tô Thanh Y một cái.
Lát nữa anh sẽ biết tác dụng....
Tô Thanh Y lập lờ nước đôi trả lời một câu, cũng không nói nhiều.
Ninh Chiết nhún nhún vai, cũng lười hỏi tiếp.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền chạy tới nhà Tô Lan Nhược.
Nhìn Tô Thanh Y đi cùng Ninh Chiết, cả nhà Tô Minh Thành không khỏi lộ vẻ nghỉ hoặc.
Không đợi bọn họ mở miệng hỏi, Tô Thanh Y liền đem chân tướng sự tình nói cho bọn họ biết, cũng đem thân phận Tân Trang phơi bày ra...
Cái gì?
"Triệu Thục Viện sợ hãi kêu lên một tiếng, chỉ vào mũi Ninh Chiết mắng to: "Đồ phế vật, ngươi hãm hại Vân Thạch còn chưa đủ sao, lại còn dám đánh cá Tân thiếu?"
Tô Minh Thành và Tô Lan Nhược cũng hoàn toàn bị lời nói của Tô Thanh Y làm cho kinh ngạc.
Tần Trang, vậy mà là người của Tần gia ở Yến Kinh!
Là cháu ruột của Tần Long Chinh!
Trong phút chốc, trong đầu hai người loạn thành. một đoàn, một loại cảm giác hít thở không thông tự nhiên sinh ra, làm cho bọn họ không thể không há to miệng thở dốc.
Nghe Triệu Thục Viện mảng ra những lời kia, Tô Thanh Y không khỏi lắc đầu cười, lại hướng Ninh Chiết nói: "Hiện tại biết ta bao nhiêu thông minh đi
“Có ý gì? "Ninh Chiết không rõ nguyên do hỏi.
Tô Thanh Y ném cho hẳn một ánh mắt xem thường, lại từ trên xe lấy ra cơm hộp đóng gói.
“Em mang cơm đến cho anh, anh không cần ăn cơm của bọn họ!”
“Đỡ cho thím em cảm thấy anh ăn cơm nhà họ, khiến anh ngay cả nói chuyện cũng không thẳng sống lưng được, cứ mãi khép nép.”