Hắn luôn đe dọa người khác.
Khi nào thì đến lượt người khác đe dọa hắn?
“Muốn tiền đúng không?”
Thạch Viễn hung tợn nhìn chằm chằm Ninh Chiết "Ông đây không có tiền! Muốn tiền, để tao gọi ông già tao tới, mày có gan thì đi đòi ông già tao ấy!”
"Mày định lấy cha mày đè đầu tao à?" Ninh Chiết trên mặt tối sầm "Tao nói cho mày biết, hôm nay kể cả Thiên Vương lão tử hạ phàm, mày cũng phải ói tiền ra cho tao!"
“Được, mày con mẹ nó có dũng khí!"
Thạch Viễn nghiến răng nghiến lợi găm nhẹ một câu, lập tức lấy điện thoại di động ra.
“Gì? Mày gọi người đúng không?” Bạch Phi cũng lấy điện thoại di động ra: “Mỗi minh mày biết gọi người hay gì? Mày nghĩ tao ở đây làm cảnh à?”
Nói xong, hai người liền tự mình bất đầu gọi điện thoại cho cha già ở nhà, điều động đám đàn em.
Ninh Chiết tỏ vẻ không sao hết.
Mặc kệ bọn họ gọi bao nhiêu người đi nữa, mục tiêu của anh vẫn chỉ có tiền!
Ba mươi triệu, một cắc cũng không thể thiếu!
Đợi Bạch Phi nói chuyện điện thoại xong, Ninh Chiết không khỏi nhìn Bạch Phi phàn nàn: "Tôi còn tưởng rằng mấy chục triệu ở trong mắt người như các anh giống như mưa bụi! Sao mà dòm thắng họ Thạch kia áp lực dữ vậy!"
Bạch Phi nghe Ninh Chiết nói xong thì có hơi cạn lời: "Anh ơi, bộ anh nghĩ trung bình nhà bọn em, nhà nào nhà nấy tài sản cũng hơn chục tỷ hả?”
“Tôi đúng là nghĩ vậy đó.” Ninh Chiết gật đầu cười.
Khóe miệng Bạch Phi khẽ co rút, trong lòng không khỏi cười khổ,
Đó là tiền!
Không phải giấy rơm!
Cái gì mà tài sản trung bình chục tỷ ở đâu ra?
Không nói người khác, chỉ tính Bạch gia bọn họ thôi, tất cả sản nghiệp cộng lại chỉ có vỏn vẹn hai tỷ, cách con số chục tỷ rất xa.
Nhưng đó là cũng đâu phải tiền mặt, là tổng giá trị sản nghiệp bao gồm đất đai, các hạng mục đầu tư,..
Trong tài khoản nhà bọn họ thật sự không có nhiều tiền như vậy!
Cho nên, Thạch Viễn muốn quyt nợ cũng bình thường.
Nhìn hai người không coi ai ra gì nói chuyện phiếm, Thạch Viễn không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, đợi cha hắn dẫn đàn em qua đây nhất định phải dạy dỗ cho hai thẳng này một trận.
Hơn mười phút sau, Thạch Hổ dẫn đầu mang theo một đám đàn em đông đúc tới.
Nhìn sơ qua chỉ sợ là có gần trăm người.
“Tụi mày chuẩn bị quỳ xuống cầu xin tao tha mạng đi!"
Nhìn thấy Thạch Hổ dẫn người chạy tới, Thạch Viễn lại ngông cuồng.
“Ờ thì vẫn đang chờ đây!”
Ninh Chiết gật đầu cười, lại nhẹ nhàng chọt Bạch Phi một cái: 'Bạch thiếu cha anh đâu? Sao chưa tới? Hay cha anh định để anh tự xử?”
“Không thể nào?”
Mí mắt Bạch Phi giật giật, trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn.
Thạch Hổ mang theo đám đàn em đông như vậy tới đây, hiển nhiên là muốn đánh với Bạch gia!
Nếu cha anh không dẫn người qua đây giúp, cho dù Ninh Chiết có thể đánh, nhưng mà nhiều người như thế kia thì đánh làm sao?
Vào thời điểm Bạch Phi đang vô cùng thấp thỏm bất an, Thạch Hổ đã dẫn người đi tới, gần trăm người đứng thành một vòng tròn, bao vây hai người Ninh Chiết và Bạch Phi bên trong.
Thạch Hổ trời sinh cao lớn uy mãnh, trên mặt còn có một vết sẹo, vừa nhìn đã biết không phải là dạng người lương thiện gì. ngôn tình tổng tài
“Nói một chút đi, có chuyện gì?”
Thạch Hổ đi tới trước mặt Thạch Viễn, đen mặt hồi.
Thạch Viễn lập tức kể lại chuyện đã xảy ra, trong quá trình kể cũng thêm mắm dặm muối không ít.
Nghe Thạch Viễn nói xong, sắc mặt Thạch Hổ lạnh lẽo, vung tay tát lên mặt Thạch Viễn một bạt tai.
Một cái tát này, ngay lập tức làm cho Thạch Viễn choáng váng đứng không vững.
Ninh Chiết và Bạch Phi bối rối, hai mặt nhìn nhau, không biết Thạch Hổ lên cơn gì!
“Thứ vô dụng!"
Thạch Hổ đen mặt trừng mắt nhìn thẳng con, giận dữ quát: "Mày bị người đánh ra nông nỗi này mới cần chỉ phí chữa bệnh? Bộ mày nghĩ mạng sống của con trai tao rẻ mạt vậy hả? Sao mày chỉ lấy từng đó tiền?”
Cái đệch!
Ninh Chiết và Bạch Phi đồng thời cạn lời.
Thì ra là ông ta cảm thấy Thạch Viễn báo giá tiền thuốc men còn ít!
Thạch Viễn phục hồi tỉnh thăn, vội vàng gật đầu nói: "Lần sau còn có chuyện như vậy, con.. nhất định sẽ đòi thêm tiền thuốc men!"
Nói xong, Thạch Viễn còn đắc ý liếc Ninh Chiết và Bạch Phi một cái.