“Hai mươi triệu chứ gì, ông mày nhận!”
Thạch Viễn trong mắt loé lên tia sáng dữ tợn: "Nhưng mà, mày làm tao bị thương nặng, tiền thuốc men, năm viện, bồi bổ của tao thì sao? Mày định tính sao?"
Ninh Chiết nghe vậy, trên mặt nhất thời tối sầm.
Con hàng này định chơi xấu ăn vạ đấy à?
Cha hẳn không phải trùm xã hội đen hả?
Đối với ông trùm xã hội đen không phải hai mươi triệu nó nhỏ bé hơn cả cái móng tay sao?
Vậy mà còn ăn vạ?
“Con mẹ mày bớt ở đây ăn vạ đi!”
Bạch Phi căm tức nhìn Thạch Viễn, "Chúng ta ai cũng ký hợp đồng miễn trách nhiệm trước khi đấu rồi, trước mặt nhïều người như vậy còn ăn vạ, mày con mẹ nó không biết xấu hổ hay gì?”
“Ô hay tao ký hợp đồng với trường đua ngựa chứ tao ký với tụi mày à?" Thạch Viễn đã sớm chuẩn bị lời thoại, vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Ninh Chiết: "Tiền chữa bệnh của tao cộng thêm phí bồi bổ tổng cộng ba mươi triệu! Trừ hai mươi triệu tao thua tụi mày thì tụi mày phải trả tao mười triệu!”
Nghe Thạch Viễn báo giá mà Ninh Chiết cũng phải giật mình trợn mắt.
Bọn họ thẳng ba trận, còn phải trả cho Thạch Viễn mười triệu?
Giới tư bản mà gặp con hàng này chắc khóc thét mất!
Ninh Chiết yên lặng cảm khái một phen, sau đó giơ ngón cái khen ngợi Thạch Viễn:: "Tao rất khâm phục thái độ không biết xấu hố, không biết khiêm tốn, không ngại hống hách nói phét này của mày ghê á!”
Bạch Phi cũng tức quá mà cười: "Thạch Viễn, mày con mẹ nó nếu uống say thì nói tao một tiếng, tao không ngại tè lên mặt mày giúp mày tình rượu đâu! Bộ mày nghĩ bọn tao là dê béo để mày muốn giết thịt là giết sao?”
“Bớt nói nhảm đi!”
Thạch Viễn hung tợn nhìn chằm chằm cả hai: "Mười triệu không được thiếu một cắc, nếu không tao đánh gãy răng bọn mày!”
Nghe Thạch Viễn nói vậy, đám đàn em của hắn lập tức tiến lên.
Đầy vẻ uy hiếp, không cần nói cũng biết đang muốn cướp tiền của hai người Ninh Chiết và Bạch Phi.
Bạch Phi nhíu mày, như cười như không nhìn Thạch Viễn: "Như này là sao, mày thấy bọn tao chỉ có hai người, định lấy đông hiếp yếu để ép buộc bọn tao hả?”
Thạch Viễn cũng không giả bộ nữa, hẳn ngả bài nói: "Ông mày định vậy đó! Hôm nay tao muốn ỷ bên tao đông, hốt mày luôn đó!"
“Mày gan đó!"
Bạch Phi đột nhiên lạnh mặt, nói với Ninh Chiết: "Anh Ninh, mấy con tôm tép này cứ để em cho chúng nó một bài học đi, không cần anh động thủ! Anh đứng nhìn là được rồi.”
Dứt lời, Bạch Phi lập tức giơ nắm đấm xông lên.
Ai mà ngờ Bạch Phi thế mà khinh địch
Tuy rằng anh cũng là người luyện võ, nhưng đàn em của Thạch Viễn cũng đâu phải dạng chưa từng lăn lộn!
Sau mấy hiệp, Bạch Phi một thân một mình xông lên đã vinh quang ngã xuống.
“Đánh! Đánh mạnh vào cho tao!”
“Mẹ nó chỉ có hai thăng mà còn định trâu bò với tao?”
“Bạch Phi, hôm nay ông đây sẽ đưa mày vào bệnh viện!"
Mắt thấy Bạch Phi không đánh lại đám đàn em của mình, Thạch Viễn vui sướng ngông cưöng kêu gào.
Ngay lúc Thạch Viễn đang kêu gào hãng say thì hắn thấy một bóng người loé lên lao vào trận chiến.
Bốp.. Binh.. Bang... Bịch...
Âm thanh quyền đấm cước đá vang lên nghe thật sống động.
Thạch Viễn còn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra, đám đàn em của hắn toàn bộ nằm trên mặt đất kêu la thám thiết không ngừng.
Trên mặt Thạch Viễn hung hăng co rút, nụ cười ngông cưỡng tắt hẳn.
Người đang đỡ Thạch Viễn dùng sức dụi mắt của mình, giống như không tin được những gì đang diễn ra.
Ninh Chiết đỡ Bạch Phi đang ngã trên mặt đất lên, cười hỏi: "Bạch thiếu này, anh nói xem bây giờ tôi xin của Thạch thiếu bốn mươi triệu, có tính là cướp của người giàu chia cho người nghèo không?”
Hai mươi triệu không muốn đưa chứ gì! Còn định ăn vạ tống tiền chứ gì!
Đã như vậy thì số tiền tăng gấp đôi!
“Tính, chắc chắn tính!” Bạch Phi dùng sức gật đầu, vẻ mặt hung tợn nhìn Thạch Viễn còn chưa hồi phục tỉnh thần.
“Vậy là tốt rồi!"
Ninh Chiết cất bước đi tới trước mặt Thạch Viễn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thạch Viễn: "Bốn mươi triệu, dám thiếu một cắc, tao đánh gãy răng mày!"