Giang Châu có quá nhiều gia tộc lớn nhỏ. Những gia tộc lớn một chút, cô cơ bản đều biết.
Gia tộc hạng hai như Tôn gia Tống Thanh Diên không có ấn tượng gì mà cô cũng không có hứng thú quan tâm mấy.
“Tôn Gia Niên!" Ngân Hồ trả lời:"Ông ta còn có một đứa con trai tên là Tôn Vân Thạch, không biết Chiến Tướng có nghe qua chưa?."
“Chưa từng nghe qua” Tống Thanh Diên lắc đầu, lại hỏi: "Đường gia vì sao phải làm như vậy?”
Ngân Hồ lắc đầu nói: 'Mấy ngày nay tôi vẫn bận điều tra chuyện của vị cao nhân kia, không chú ý lắm nên tạm thời vẫn chưa rõ là vì sao”
Tống Thanh Diên suy nghĩ một chút rồi ra lệnh cho Ngân Hồ: "Hành động này của Đường gia nhất định phải có nguyên nhân rõ ràng cụ thể, cô giúp tôi lưu ý một chút! Mặt khác, chuyện truy tìm người kia cũng không nên dừng lại, tôi..... tôi muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với người đó."
“Chỉ muốn nói cảm ơn thôi á? Không có ý gì khác sao Chiến Tướng?” Ngân Hồ cười tinh quái: "Ây gu, biết đâu người kia cực kỳ đẹp trai, đã vậy nhân phẩm còn rất tốt nữa đó Chiến Tướng!"
Tống Thanh Diên đỏ mặt, lại tò mò hỏi: "Sao cô biết nhân phẩm của người ta rất tốt”
Ngân Hồ cười nói: "Chiến Tướng à cô quên rồi sao? Lúc đó cô uống phải thuốc kích dục loại mạnh đó, lại còn không tỉnh táo nữa, quần áo trên người rách. hết, gần như chỉ còn đồ lót bên trong đó! Nhưng người kia không làm gì hết, lại còn đi tìm quần áo khoác cho Chiến Tướng! Nếu mà phẩm chất người đó không tốt thì có thể làm được như vậy sao?"
Như vậy sao?
Chính cô lúc đó quần áo lộn xộn rách gần hết á?
Vậy chẳng phải là nói.....
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thanh Diên đỏ bừng, vội vàng nói: "Cô mau ra ngoài đi! Tôi mệt mỏi lâm! Phải đi nghỉ rồi!"
“Được rồi, được rồi!" Ngân Hồ mim cười đi ra ngoài.
Tống Thanh Diên xấu hổ nhìn bóng lưng Ngân Hồ, trái tìm thiếu nữ lại thình thịch nhảy lên.
Lúc thần trí cô không tỉnh táo cô còn đẩy ngã người ta nữa!
Cô chắc chắn đã làm gì đó đáng xấu hổ!
Bằng không làm sao lúc đó quần áo lại rách gần hết được?
Lúc đó chắc cô giống người phụ nữ dâm đãng lắm nhỉ?
Xong rồi!
Hình tượng của cô ở trước mặt người đó đã không còn gì!
Tống Thanh Diên càng nghĩ càng đỏ mặt, càng nghĩ càng thẹn thùng, trái tim thiếu nữ cũng đập ngày. càng mãnh liệt hơn.
......
Sáng hôm sau.
Ninh Chiết vừa cùng với mấy anh em bảo vệ kiểm ra xong mấy nhân tố có nguy cơ gây hại cho công ty thì Tô Thanh Y đã gọi điện thoại tới.
Trong điện thoại, cô lại một lần nữa oán giận hành động hèn nhát bỏ chạy tối qua của Ninh Chiết.
Ninh Chiết chỉ cười ha hả, cũng không giải thích nhiều với cô.
Sau đó, Tô Thanh Y lại hưng phấn nói cho anh biết, chỉ trong sáng nay thôi mà đã có tới bảy, tám người đến làm thẻ hội viên.
Thẻ thấp nhất cũng đã đặt giới hạn chỉ tiêu tận năm mươi vạn.
Bây giờ còn chưa đến giữa trưa nữa, vậy mà bọn họ đã thu được năm trăm vạn chỉ từ việc làm thẻ hội viên!
Nghe những người đó nói là Bạch Phi bảo bọn họ đi làm thẻ.
Cúp điện thoại của Tô Thanh Y, Ninh Chiết không khỏi boăn khoăn một trận.
Cái tên Bạch Phi đó phát điên từ bữa trước tới giờ còn chưa tỉnh hả?
Thật sự kéo khách tới giúp Ninh Chiết làm ăn?
Tên này..... Sẽ không thật sự bị đánh hỏng đầu đâu ha?
Đang lúc Ninh Chiết buồn bực vì hành động khó hiểu của Bạch Phi, một chiếc ô tô con đột ngột dừng lại trước cửa công ty.
Cửa xe mở ra, Bạch Phi nhanh chóng xuống xe, vẻ mặt tươi cười nhắm thắng phòng bảo vệ công ty mà đi tới.
Chết tiệt!
Nhìn thấy Bạch Phi, Ninh Chiết có hơi cạn lời.
Con hàng này sao lại tới nữa?
Ninh Chiết đi ra khỏi phòng an ninh, Bạch Phi lập. tức chạy tới, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt chào hỏi: “Anh Ninh khoẻ không anh?”
Ninh Chiết nhíu mày: "Bạch thiếu... tìm tới tôi hả?”
Bạch Phi liên tục gật đầu, vẻ mặt lấy lòng hỏi: "Anh Ninh ơi! Buổi chiều anh có rảnh không?”
“Anh muốn làm gì hả Bạch thiếu?" Ninh Chiết nghi hoặc.